Cách đó không xa xuất hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi, thân hình vĩ ngạn bất động trong từng đợt gió âm. Đôi mắt sâu không thấy đáy mà thâm thúy, đôi môi anh nhẹ nhàng mím lại, làn tóc hỗn độn trên trán nhẹ nhàng lay động, thêm vài phần uy phong lẫm liệt.
Vết sẹo do bị phỏng nơi sườn mặt rất rõ rằng, chứng minh anh cũng không mang theo cơ thể sống tới U Đô.
Bàn tay anh vẫn mang theo dao nhỏ màu bạc mà ngày đó đối phó với Ác Nguyệt, Bạc Ngư lượn lờ quanh cơ thể anh. Mấy hạt châu tản mát ra ánh sáng mông lung trên mặt đất, càng toát ra vẻ lạnh lẽo khôn cùng.
Cái người đàn ông đeo mặt nạ tên Tử Anh kia, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại: "Hôm nay là cái ngày gì mà nhiều người đến vườn Mạn Châu Sa Hoa như vậy. Lăng Vũ Dương, tôi thật sự có chút bội phục anh đấy. U Đô lớn như vậy, sao anh biết cô ta ở chỗ của tôi?"
Là Lăng Vũ Dương đến đây, Lăng Vũ Dương thật sự tới.
Tôi đứng xa xa nhìn người đàn ông có khuôn mặt như tượng tạc, nước mắt nơi khóe mắt thật giống như vòi nước bị hư van khóa, không ngừng chảy ra.
Nước mắt chảy xuống hai gò má, bị gió âm lạnh lẽo thổi vào, làm tôi đau xót như được giấy thô lau trên mặt.
Đó là người mà tôi nhung nhớ ngày đêm, tên của anh như đã khắc sâu vào linh hồn của tôi. Làm cho tôi kìm lòng không được mà nhớ nhung anh, ỷ lại anh.
Giờ này khắc này, trong lòng tôi đã thầm nhắc đi nhắc lại tên của anh mấy lần, lại nói không ra lời, em không chăm sóc tốt cho cục cưng của chúng ta, mới có thể để cục cưng bị kẻ xấu bắt lấy, còn chưa sinh ra đã chịu sự đau đớn khôn cùng như vậy.
"Thả bọn họ ra, Tử Anh." Giọng nói của Lăng Vũ Dương đã có chút không kiên nhẫn, toàn thân đều lộ ra sát ý lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.
Con dao trong tay anh đã bay ra, quay xung quanh cơ thể của Tử Anh giống một ngôi sao băng đang nhảy múa.
Mà người đàn ông mang mặt nạ Tử Anh kia như vẫn quan sát tôi, mắt đột nhiên dừng lại ở trước ngực của tôi. Tay của anh ta cho vào thứ trước ngực của tôi, lòng tôi chấn kinh: "Vừa rồi còn nói tôi không ngực không mông, bây giờ sao lại động vào ngực tôi?"
Tay của tôi cực lực muốn phản kích, hỗn loạn quơ quơ, không nghĩ tới cư nhiên làm mặt nạ màu trắng của anh ta rơi xuống. Mặt nạ vừa mới tiếp xúc đến mặt đất, giống như là thủy tinh vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ, cuối cùng hóa thành một làn khói trắng tiêu tan trong không khí.
Nhìn lướt qua gương mặt của người đàn ông, tôi thực sự hoảng sợ.
Đó là một gương mặt âm dương vô cùng đáng sợ, một nửa là khuôn mặt rất xinh đẹp âm lạnh của người phụ nữ, một nửa là của người đàn ông sắc như dao. Hơn nữa màu da không đều, khuôn mặt của người phụ nữ trắng nõn, còn màu da của gương mặt của người đàn ông kia hơi trầm chút, làm cho người ta càng cảm thấy khủng bố đến đáng sợ.
Anh ta... Anh ta rốt cuộc là nam hay là nữ thế, chắc không phải trước ngực sẽ có... Còn có ngực đúng không?
Tôi nhịn không được trộm liếc anh ta một cái, nhìn trộm trước ngực rắn chắc dưới lớp áo màu đen của anh ta một cái. Thật sự là nhìn không ra người đàn ông này có ngực hay không.
Đôi mắt âm lạnh của Tử Anh chợt lóe: "Cô xem cái gì?"
"Không có gì... Tôi chỉ là nhìn xem... Nhìn xem anh có ngực hay không thôi!" Tôi ấp úng nói không ra tiếng, anh ta nói tôi không ngực không mông, vậy chắc của anh ta cũng phải lớn lắm. Cũng không biết lớn cỡ bao nhiêu...
"Chờ tối nay động phòng hoa chúc, chẳng phải cô sẽ biết sao?" Tử Anh cười lạnh ra tiếng, giống như có chút không ngại bị người khác nhìn thấy khuôn mặt khủng bố như vậy, anh ta tiếp tục lấy một chiếc mặt nạ khác từ trong tay áo ra.
Tôi thấy thì tận dụng thời cơ, không thể đánh mất cơ hội lần này, miệng lớn tiếng niệm kim cương kinh, hy vọng có thể hữu dụng.
Quả nhiên trên tay của tôi vừa xuất hiện hào quang, tôi vội vàng đoạt lấy linh thể của cục cưng trong tay anh ta về tay mình. Với tốc độ sấm rền chớp giật, tay của tôi tiếp xúc đến ngón tay của anh ta.
Tay của anh ta tiếp xúc với phật quang, đột nhiên chấn động một chút, ngón tay như bị tê rần, đem đưa tay vứt cục cưng của tôi trên đất.
Hai tay tôi tiếp lấy cơ thể nhỏ bé của cục cưng, cánh tay bị bó thạch cao phải chịu một lực lớn, đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán tôi tuôn ra.
"Cục cưng nghe lời, mau trở về." Tôi nói một tiếng với cục cưng, cục cưng rất thông minh, quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt của Lăng Vũ Dương, rất nhanh liền chui vào bụng của tôi.
Nuôi một thai nhi linh hồn thật đúng là không dễ dàng, thình lình sẽ chạy đến gây họa cho mình bất cứ lúc nào.
Tôi nghĩ mượn cơ hội để mình cũng chạy trốn, nhưng Tử Anh đã đeo mặt nạ cho mình xong, thuận tay đã bóp lấy cổ của tôi. Anh ta cũng không vì tôi cướp lấy cục cưng trong tay của anh ta mà làm ra động tác khác, lực chú ý vẫn tập trung ở ngực của tôi.
"Cô thật sự dám phản kháng, cô cho rằng đứa trẻ kia quay lại trong bụng cô rồi thì sẽ không thể chết sao?" Tử Anh hung hăng bóp lấy cổ tôi càng mạnh.
Tôi cắn môi, cảm thấy khó thở, trong lòng cũng rất sợ hãi.
Cũng hiểu được đạo lý rằng lúc này tuyệt không có thể để người khác hủy diệt ý chí của mình, chỉ có thể ra vẻ không hoảng hốt lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi... Chồng của tôi sẽ đến cứu tôi, tốt nhất là anh có chút thức thời đi."
"Cô có biết để tới tận đây cứu cô, anh ta đã phải tự mình trả cái giá gì không?" Tử Anh khinh miệt cười hỏi tôi.
Tôi liếc mắt nhìn Lăng Vũ Dương một cái, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoảng sợ và đau lòng khó hiểu, cúi đầu nói: "Lời này của anh có ý gì, tôi... tôi nghe không hiểu, anh ấy tới đây phải trả cái giá gì sao?"
"Trả giá lớn và hi sinh như vậy, thế mà anh ta không thèm nói cho cô, chậc chậc, thật sự là vô tư, thật sự là cảm động." Tử Anh nắm lấy ngọc bội phượng hoàng trên ngực của tôi, ánh mắt như bị thứ đó thu hút, lạnh lẽo nói với Lăng Vũ Dương: "Lăng Vũ Dương, anh điên rồi, anh thật sự cái gì cũng dám làm! Thế mà anh dám mang ba hồn bảy vía của mình chia ra, bỏ vào trong ngọc bội mà cô ta luôn mang theo bên người, tôi đang không hiểu tại sao anh có thể tìm đến tận đây. Người phụ nữ này... Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?"
"Tử Anh, tôi không muốn nhắc lại lời của mình thêm lần thứ hai đâu." Lăng Vũ Dương cũng không giải thích tại sao anh lại đem hồn phách của mình bỏ vào trong ngọc bội mà tôi hay mang theo bên người, giọng nói trở nên có chút thong thả, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Tử Anh.
Mũi dao dừng ở trước mi tâm sau tấm mặt nạ của Tử Anh, thân dao giống như mũi khoan không ngừng mà ở đó xoay tròn.
Cậu ta vẫn thản nhiên đứng đó, anh cũng không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.
Thật giống như anh vô cùng nắm chắc Tử Anh nhất định sẽ thả tôi ra vậy, nhưng Tử Anh cũng chỉ khinh miệt thản nhiên cười, càng bóp chặt cổ của tôi hơn: "Lấy thực lực hiện tại của anh, đã không còn đấu lại tôi nữa rồi. Tất cả quỷ hồn của U Đô này đều biết, anh bị chính em ruột của mình tính kế, thực lực đã không còn như trước nữa."
"Phải không?" Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng búng tay một cái, chỉ thấy xa xa trong màn đêm tối đen, một cơ thể không có đầu chậm rãi đi tới.
Cơ thể không đầu này thật sự là nhìn quen mắt, nửa người trên của nó không có mặc quần áo, cơ thể thật giống như một hình vuông biết di chuyển vậy.
Trên người đã có rất nhiều nơi bị phân hủy, cùng với đám giòi bọ thành từng tảng dày bò lúc nhúc. Hình như đây là quỷ không đầu từng giúp đỡ tôi.
Trước kia tôi đã từng gặp qua trong phòng ngủ, sau này nó là bị Tư Mã Thanh mang đi. Chỉ thấy quỷ không đầu đầu vai khiêng một cái sô pha vô cùng xa hoa tới đây, sau đó lại mang sô pha đặt ở sau lưng của Lăng Vũ Dương.
Lăng Vũ Dương tao nhã ngồi ở trên sô pha, rất thích ý bắt chéo đôi chân dài của mình, bệ vệ như một vương tôn quý tộc, chỉ chỉ trên mặt đất: "Tử Anh, anh có biết đây là chỗ nào không?"
Nơi này là chỗ nào?
Thì là U Đô chứ đâu!
Không cần phải chờ cái người mang gương mặt âm dương kia trả lời, ngay cả tôi cũng biết.
"Anh ta, anh ta mang thuộc hạ đến đây. Tất cả hồn phách ở U Đô... U Đô đều nghe theo anh ta. Chúng ta đánh không lại nhiều Quỷ Hồn như vậy đâu. Em thấy sợ..." Đột nhiên một giọng nói phụ nữ rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng vang lên từ miệng của người đàn ông đeo mặt nạ tên Tử Anh kia.
Giọng nói sợ hãi, lại có chút dịu dàng đến nỗi có thể vắt ra nước này làm cho tôi ngạc nhiên sắp cắn cả vào đầu lưỡi của mình.
Tử Anh có chút phiền não: "Em gái, bây giờ em đừng nói gì cả. Lăng Vũ Dương, không cần anh phải nhắc nhở nơi này là U Đô, là địa bàn của anh. Nhưng anh cũng đừng kiêu ngạo, chọc tôi nóng nảy, tôi sẽ không khách khí với anh đâu."
Hóa ra Tử Anh này không chỉ có gương mặt âm dương, mà linh hồn của anh ta dường như còn có một nhân cách của phụ nữ. Tôi chỉ từng nghe người trần có tâm thần phân liệt, chẳng lẽ người chết cũng có tâm thần phân liệt luôn sao? Thật sự là làm cho tôi mở mang kiến thức.
"Em gái anh nói đúng đấy, nơi này cũng không chỉ là vườn hoa của anh, nơi này vẫn là U Đô. Chỉ cần tôi vui vẻ, có thể phá hết chỗ mà tôi đang ngồi đây thành tro bụi đấy." Cánh tay trắng nõn của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng duỗi ra, vô số tiểu quỷ sau lưng anh tiến lên dâng thuốc cho anh.
Thuốc tới trong tay Lăng Vũ Dương rồi, tiểu quỷ phía sau lại sử dụng mệnh đăng của mình, hỗ trợ châm thuốc.
Đây mới là chân chính vạn quỷ cúi lạy, một đám tiểu quỷ vây quanh Lăng Vũ Dương như chúng sinh cúng nguyệt. Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng hút một ngụm thuốc, chậm rãi gẩy gẩy điếu thuốc, trong ánh mắt lóe lên tia sát ý.
Quỷ vô đầu đi đường không hề nhẹ nhàng, cảm giác cả người nó là một thực thể. Mỗi bước chân của nó sẽ để lại dấu thật sâu trên mảnh đất màu đen này, nó đi từng bước từng bước ung dung đến trước mặt của Tử Anh.
“Tử Anh đại nhân, mong ngài thả bà chủ của chúng tôi ra." Quỷ vô đầu không có đầu, cũng không biết giọng nói của nó phát ra từ đâu.
Trong miệng Tử Anh lại vang lên một giọng nữ: "Vô đầu rất là lợi hại, chúng ta thả cô ta ra đi."
"Em gái, anh ta có giúp đỡ, thì anh cũng có giúp đỡ. Người chị dâu mới này của em, anh đã định rồi." Tử Anh làm như thật, an ủi lại nhân cách khác của mình, dùng sức kéo cái ngọc bội phượng hoàng màu đỏ bên hông của mình xuống dưới.
Trong nháy mắt, xung quanh liền truyền đến từng đợt thở dốc rất cổ quái.
Mấy nữ thi mang thai đang nằm dưới đất bỗng mở miệng ra, từ miệng bỗng tỏa ra một luồng khói đen quỷ dị. Mà luồng khói đen kia âm lạnh vô cùng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi kinh khủng.
Trước đó, cỗ quỷ tôi gặp phải chuyện quỷ áp giường, cổ suýt chút nữa là bị Ác Nguyệt văn gãy.
Hiện tại, cần cổ đáng thương của tôi lại bị tên có gương mặt âm dương biến thái là Tử Anh bóp lấy, yết hầu cũng phải vặn vẹo dị dạng rồi. Hiện tại không khí tiến vào phổi của tôi lại càng lúc càng ít.
Dưới tình huống khó bảo vệ bản thân mình, thì tôi lại càng khó phán đoán tình cảnh trước mắt của mình cho rõ ràng.
Chỉ có thể trộm quan sát biểu hiện của Lăng Vũ Dương đang ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ Dương thực sự thoải mái nhẹ nhàng, dường như là không quan tâm đến sự sống chết của tôi. Gương mặt anh bình tĩnh, nhả từng ngụm khói. Sương khói lượn lờ ở trước mặt anh, che đi ánh mắt đang cất giấu tình cảm lưu luyến đong đầy kia.
"Là chúng nó sắp sinh, linh mẫn thi sắp sinh. Ông chủ, cẩn thận đề phòng đám linh thi dưới chân này! Đám linh thi sở dĩ có tên là linh thi là bởi vì... Là bởi vì hồn phách của mấy thi thể này cũng bị phong ấn vào xác chết, vào lúc oán khí vô cùng lớn. Chúng nó sinh ra quỷ anh, oán khí còn lớn hơn nữa..." Tư Mã Thanh bị tơ hồng trói lấy thân thể, lại đột nhiên là hô to ra tiếng, nhắc nhở Lăng Vũ Dương chú ý dưới chân.
Lời cô ta vừa dứt, trong tiếng gió trống rỗng, liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang vọng. Tiếng khóc liên tiếp, làm cho da đầu người ta run lên.
Cảnh tượng đám quỷ anh này chui ra từ cơ thể mẹ mình, thật sự là hình ảnh mà người bình thường khó mà tưởng tượng được. Một cơ thể màu đỏ tía, giống như cơ thể của trẻ con, chui đầu ra trước từ chân của nữ thi, sau đó mới là cơ thể mập mạp, còn có tơ máu màu đỏ tía che kín nơi chân.
Trên mặt chúng nó là chằng chịt những gân xanh, ánh mắt như một chiếc đèn lồng màu đỏ, phát ra tia sáng đỏ kì dị đến đáng sợ.
Vốn dĩ những cơ thể của thai phụ chết đi vốn tròn vo, đột nhiên giống như một quả bóng xì hơi, dần dần xẹp xuống, làm tôi - một người phụ nữ đang hoài âm thai, tâm lý chấp nhận chuyện này thực sự là có hạn.
Tôi vuốt ve bụng của mình, da đầu tê rần, khí lạnh âm lãnh theo lòng bàn chân chảy vào lòng tôi. Tôi rất sợ những hình ảnh như vậy, là sợ cục cưng của tôi sau khi sinh ra, cũng sẽ là như thế này.
Tôi hy vọng nó khỏe mạnh an bình, không có sự khác biệt nào với những đứa trẻ bình thường.
"Không... Không phải như thế..." Tôi bị cảnh tượng đám quỷ anh này sinh ra kích thích tới cảm xúc, không thể khống chế mà hoảng loạn, thét chói tai như một người bệnh tâm thần.
Lòng tôi tuy rằng rõ ràng, cái loại âm khí lạnh lẽo này từ miệng nữ thi, hình như là có thể ảnh hưởng tới lối suy nghĩ và cảm xúc của con người, nhưng cả người tôi lạnh như băng, trong đầu tất cả đều là những hình ảnh khủng bố.
Nhưng sau khi cảm xúc tôi hỗn loạn, lại hoàn toàn không có cách nào khống chế, cũng dần trở nên điên cuồng.
"Nhóc con, nhắm mắt lại, đừng nhìn. Tất cả đã có anh..." Giọng nói của Lăng Vũ Dương không biết khi nào thì thì truyền đến màng nhĩ của tôi, tôi theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Lại không biết vì sao, cánh tay đang bóp cổ tôi bỗng buông lỏng, cơ thể lạnh như băng của tôi rơi vào trong lồng ngực rắn chắc.
Trong lồng ngực kia, tôi cảm thấy rất an toàn.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT