Làm rớt dao giải phẫu lên thi thể là sai lầm cấp thấp, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi phạm phải.
Một lần lo do tôi đang khai quật trên một cương thi ngàn năm, cắt qua làn da của cương thi, mới giải phóng mùi hương táo thối trên người của cương thi, làm cho thầy trò tham gia giải phẫu chúng tôi như muốn ngất đi.
Trong chốc lát, tôi xem như may mắn hơn nhiều, trong không khí cũng không có loại mùi táo thối làm tôi phải khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thấy thi thể của ông cụ đột nhiên mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, suýt chút nữa làm tôi như lên cơn đau tim. Nhưng tôi không còn là Tô Mộng chưa từng gặp ma quỷ như trước nữa, sau khi đã trải qua nhiều chuyện quỷ dị như thế, tôi đã biết cách để vượt qua những chuyện thế này. Rất nhanh tôi đã để bản thân mình tỉnh táo lại, vươn tay chạm nhẹ vào trên trán, che đi ngọn lửa tam muội chân hỏa trên đó.
Ánh mắt tôi quét qua xung quanh một vòng, chỉ thấy trên một cái bàn khác có một ông cụ đeo kính viễn thị đang ngồi. Ông cụ mặc một chiếc sơ mi trắng kiểu cũ rộng thùng thình đã có chút ố vàng và sờn rách, chân mang một đôi giày rách nát. Trong tay cầm một cái tẩu thuốc, đang rất thong thả hút.
Hồn ma vốn đang rất thong thả nhả khói, dường như phát hiện ra tôi đang nhìn ông ta, chậm rãi quay đầu, nhếch môi lộ ra mấy cái răng vàng ố, cười với tôi: "Cháu gái tôi ở gần đây, tôi đang đi tìm nó."
Cháu gái của ông ta?
Tôi sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ là cháu gái của ông cụ này là bạn học của chúng tôi. Bị hồn ma của người thân quấn lấy không phải là chuyện tốt.
Khi còn sống cho dù có yêu thương như thế nào, dù sao người đã chết, vẫn là mang chút quỷ tính.
Người thân có chấp niệm càng sâu, nói không chừng còn có thể quấn lấy người như lệ quỷ. Đến lúc đó, đuổi cũng đuổi không đi, tìm đạo sĩ đuổi tận giết tuyệt cũng không thích hợp, cũng chỉ có thể trì hoãn cả đời.
Tôi quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông này, cảnh giác sợ ông ta làm ra chuyện gì gây hại. Nhưng Tống Tâm lại hơi lắc đầu với tôi, dường như ra hiệu cho tôi đừng có xen vào việc của người khác.
Khi tiết học được tiến hành một nửa, giảng viên Kim dẫn theo chúng tôi triển khai công việc tiếp nhận hài cốt.
Chiếc xe vận tải bên ngoài trường học là xe chở thi thể, đưa thẳng đến phòng giải phẫu. Phòng giải phẫu không đủ chỗ, liền đem vào trong bàn học trong lớp học, số lượng căn bản là vô số kể, xem ra là vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả thi thể này phần lớn là đã ngâm qua nước sông, thi thể vẫn còn nguyên vẹn, có mấy cái bị xây xước một chút. Công việc mà chúng tôi phải làm kỳ thật rất đơn giản, chính là tiêu độc cho mấy thi thể này, rồi chụp ảnh. Ngũ quan đã rất khó nhận dạng, cần phải lấy mẫu DNA, để đến lúc đó có thể xác định rõ danh tính của người chết.
Chỉ có ít thi thể có tình trạng bất thường, có thể phải giải phẫu khám nghiệm tử thi. Nhưng mà, khám nghiệm tử thi thì sinh viên thường không thể làm, phải từ những người có chuyên môn có bằng cấp mới có thể đi làm.
Bởi vì là mùa hè, thi thể dễ dàng bị phân hủy. Cho nên công việc mà trường đề ra vô cùng gấp gáp, yêu cầu ở trong vòng 3 ngày phải hoàn thành toàn bộ.
Trường học nhận được nhiệm vụ, đám người chúng tôi phải tăng thêm giờ để hỗ trợ xử lý. Tới rạng sáng, mấy sinh viên vẫn chưa nghỉ ngơi vẫn luôn hỗ trợ pha nước tiêu độc và lau cho xác chết.
Nhưng mà thể lực con người có hạn, lúc này phần lớn mọi người lục tục đi nghỉ ngơi.
Tôi ở lại đến cuối cùng, vẫn luôn tìm cơ hội thu gom Thiên Hồn. Trong phòng cũng chỉ còn lại tôi, Tống Tâm, còn có Trương Hiểu Đào có nhẫn nại và nghị lực phi thường kia.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của nước tiêu độc gay mũi, hun tôi và Tống Tâm đến nỗi khó thở, cũng không có cách nào khác ngoài mở to mắt. Tống Tâm vốn là đã hoàn thành số thi thể quy định, có thể rời đi trước, nhưng bởi vì tôi ở lại lấy Thiên Hồn, mới vẫn cố nén mỏi mệt ở lại giúp tôi.
Bởi vì tôi còn mang nhiệm vụ đi lấy Thiên Hồn, cho nên đầu óc đang rất tỉnh táo, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Tôi tiếp tục bận rộn tiêu độc, chỉ còn chờ Trương Hiểu Đào mệt mỏi đi khỏi, tôi sẽ đem tất cả Thiên Hồn ở xung quanh đi.
Trương Hiểu Đào bận rộn đến hơn mười giờ, đôi mắt vẫn hồng hồng, trũng sâu. Lí do một phần là do nước tiêu độc gây ra, còn một phần là do cô ta khóc.
Cô ấy thật sự là một sinh viên thông minh, tinh tế và thiện lương, giờ phút này cô ấy tiếp nhận một thi thể của một bé gái chỉ mới năm sáu tuổi. Bé gái có ngũ quan cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nằm ở trên bàn, không còn một chút sức sống.
"Bé ngoan, đừng sợ đau, chị sẽ nhẹ nhàng thôi." Trương Hiểu Đào khóc, giọng nói nghẹn ngào chua xót không thôi, nước mắt theo hàng mi của cô tràn ra. Cô ấy pha nước tiêu độc rất loãng, dường như là sợ làm tổn thương đến da thịt mềm mại của đứa trẻ này.
Sau đó, cô nhỏ giọng nói: "Chị sẽ không làm đau em đâu, đừng sợ..."
Một cảnh này, làm người bình thường mà thấy thì có chút khủng bố, thậm chí cảm thấy Trương Hiểu Đào chắc là bị bệnh thần kinh. Nhưng tôi lại nhịn không được cảm thấy được chua xót nghẹn ngào, một đứa trẻ như vậy, đã chết trong sự cố lật thuyền. Có lẽ vào lúc bé chết, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì. Cơ thể đã bị ngâm ở trong nước sông lạnh như băng, đợi đến khi người cứu trợ tới nơi mới được vớt ra.
Ác Nguyệt từng làm ra nhiều chuyện làm tổn thương đến tôi và Lăng Vũ Dương như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ oán hận anh ta như bây giờ. Vì để làm cho Lăng Vũ Dương khó chịu, anh ta thế mà lại làm ra chuyện giết người như vậy.
Hai tay tôi nắm chặt thành quyền, trong lòng vô cùng khó chịu, rất muốn chạy tới quán cà phê ở công viên Trường Nhạc để đánh cái tên Ác Nguyệt kia, đánh cho anh ta răng rơi đầy đất, cũng không giải hận.
Bên tai tôi bỗng vang lên tiếng khóc nức nở nhỏ bé, nhưng giọng nói lại vô cùng quật cường: "Em... Không sợ đau, không sợ. Chị, em không sợ đau, em sợ lạnh... em rất lạnh... chị có thể ôm em một cái không?"
Tôi đứng ở bên cạnh bàn, cảm giác bắp chân mình có chút man mát, dường như có làn gió lạnh lẽo nào đấy thổi đến từ dưới chân bàn.
Lòng tôi bỗng co rụt lại! Cô bé này, còn sống?
Trương Hiểu Đào cũng bị dọa một cái chết khiếp, cô ấy kích động nhìn thoáng qua tôi và Tống Tâm, sau đó lại cúi đầu thật thấp, nhìn thoáng qua dưới cái bàn. Tiếp theo, cô ấy đặt mông ngồi bệt dưới đất.
"Tô Mộng... Dưới bàn... Dưới bàn có một cô bé..." Trương Hiểu Đào sợ tới mức cả người run rẩy liên tục, bình tiêu độc trên bàn cũng bị đánh đổ, dịch tiêu độc với độ tinh khiết trăm phần trăm cứ như vậy chảy lên cơ thể đang trần trụi của cô bé.
Trong nháy mắt, tôi nghe được một tiếng thét đau thấu tim gan.
Trong dịch tiêu độc tinh khiết có chứa axit sunphuric, cũng là chất có trong chất tẩy rửa bồn cầu mà chúng ta dùng hằng ngày. Đó là lợi dụng tính ăn mòn cao của axit sunphuric để loại bỏ vi khuẩn và khử mùi.
Tuy rằng trong dịch tiêu độc có chứa axit sunphuric có hàm lượng rất thấp, nhưng cũng có thể ăn mòn da thịt con người, làm người ta cảm nhận được sự đau rát khó chịu.
Đứa trẻ nằm trên bàn tiếp xúc với nước tiêu độc tinh khiết, không xuất hiện triệu chứng đỏ lên như người bình thường, mà là trực tiếp bị ăn mòn xuất hiện những vết gồ ghề.
Tôi cũng không biết là nên phản ứng làm sao, nhanh chóng nâng cái chai chứa dịch tiêu độc đang đổ ra dậy.
Tình huống dưới cái bàn thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết, đứa nhỏ đã chết này, sau khi nó tiếp xúc trực tiếp với dịch tiêu độc thì vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn như trước.
Hiện tại tôi đã là mẹ của một đứa trẻ, bất tri bất giác tình mẹ trỗi dậy mãnh liệt. Đối với những thứ có liên quan đến trẻ con, lòng đều trở nên mềm mại, trở nên không có sức chống cự gì nữa.
Nhìn thấy thi thể lạnh như băng của đứa trẻ kia đã bị dịch tiêu độc ăn mòn, tôi vẫn nhịn không được mà cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, giúp đứa bé tẩy rửa chất lỏng gay mũi trên cơ thể, động tác của tôi rất nhẹ, sợ lại làm đau đứa nhỏ đáng thương này.
Tống Tâm ngay từ đầu dường như không hiểu chuyện gì, nhưng lập tức phản ứng kịp. Cũng cầm chai nước khoáng của mình, hỗ trợ tẩy rửa dịch tiêu độc trên người đứa nhỏ. Hai người cùng nhau hành động, tay chân nhanh nhẹn chút, rất nhanh đã tẩy rửa cơ thể đứa bé sạch sẽ.
Tiếng khóc trong không khí dần dần giảm nhỏ, cục cưng trong bụng tôi không biết đã thức tỉnh từ lúc nào. Giống như có thể cảm ứng với tôi, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của nó, dường như nó đã khóc, dùng âm thanh non nớt nói cho tôi: "Mẹ, mẹ, chị gái dưới bàn thật là đáng thương. Mẹ, chị ấy lạnh, cục cưng muốn giúp chị ấy..."
Tôi vuốt ve bụng mình một chút, cố gắng an ủi cục cưng trong bụng, cố gắng không làm bé buồn nữa.
Trong phòng này còn có Trương Hiểu Đào, nếu cô ta nhìn thấy một đứa trẻ bỗng sáng lên trong bụng tôi, thế nào cũng phải sợ tới mức hết hồn.
Tôi đoán chị gái dưới giường mà thằng bé nói, chính là quỷ hồn của thi thể đang nằm trên cái bàn này. Nơi này có nhiều thi thể như vậy, tôi cũng không biết vì sao chỉ có đứa trẻ này, quỷ hồn của nó lại xuất hiện ở tại trong phòng học.
Lẽ ra sau khi chết, mọi người sẽ trực tiếp đi tới U Đô.
Trừ khi quỷ hồn có chấp niệm vô cùng sâu, mới có thể ở lại nhân gian, hơn nữa tâm tính sẽ có thay đổi rất lớn. Tính cách tiêu cực trong quá khứ càng thêm trầm trọng, tính cách lương thiện sẽ dần bị quỷ tính thay thế, biến mất hầu như không còn.
Trương Hiểu Đào vẫn ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn dụa đầy mặt.
Lúc này, cô ta lại cong lưng chậm rãi bò qua chỗ thi thể bé gái, ôm lấy cơ thể như châu như ngọc kia. Bé gái không giống đã chết chút nào, tuy rằng trên người không mặc cái gì hết, lại còn có màu hồng của nước tiêu độc vừa rồi.
"Em gái nhỏ, còn đau không? Vừa rồi đều là do chị không tốt..." Trương Hiểu Đào cũng không biết là quá mức thiện lương, hay là ngốc nghếch vừa to gan, thế mà đi ôm một Quỷ Hồn.
Mà quỷ hồn của bé gái kia cũng không có về hung tàn, có vẻ vô cùng yếu ớt.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng của nó sờ soạng gương mặt của Trương Hiểu Đào, ngọt ngào cười với cô ta: "Chị, em không đau, chị em lạnh... Ôm chặt em, được không?"
Trương Hiểu Đào lại rất tốt bụng, không nói hai lời, lập tức ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé gái.
Tôi biết đứa trẻ kia vẫn chưa đến tuổi hiểu chuyện, nó cũng không có ý hại Trương Hiểu Đào. Nhưng nó cảm thấy lạnh lẽo, là bởi vì nó đã bị ngâm trong nước sông quá lâu, thi thể của mình bị ngâm nước âm khí quá nặng, cho nên phải hấp thu dương khí trên người Trương Hiểu Đào.
Trương Hiểu Đào bị nó quấn quít lấy như vậy, không tới ba ngày chắc chắn là sẽ đột tử.
"Chị đến ôm em, được không? Chị còn có em trai cùng chơi đùa với em nè..." Tôi giang hai tay với đứa bé kia, trên gương mặt lộ ra ý cười dịu dàng.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT