Ngày giỗ?

Câu nói kiểu này có phần kỳ quái, tôi ngẩn người một lúc mới nhớ rằng Lăng Vũ Dương không phải là người sống. Đối với người đã khuất, ngày mất cũng quan trọng như ngày sinh nhật vậy.

Tôi không biết trước đây Lăng Vũ Dương đã trải qua ngày giỗ của mình như thế nào.

Nhưng mà, cũng không nên...

Ác Nguyệt là người có thù tất báo, vừa rồi còn muốn để Tống Tâm và quỷ nước chôn cùng thi yêu mà anh ta nuôi dưỡng, làm sao có thể tốt bụng tặng quà cho Lăng Vũ Dương chứ.

Ngón tay của anh ta bị Lăng Vũ Dương chặt đi tám ngón.

Lăng Vũ Dương nhấc đôi lông mày sắc bén, nụ cười lạnh lùng tràn ra trên môi: "Mười năm qua anh ta đều chuẩn bị một món quà cho tôi, không biết năm nay còn có thể nghĩ ra gì nữa."

"Khi anh ta nói ra thì anh đã biết rồi." Tư Mã Thanh nói không cảm xúc, mở tập tài liệu màu xanh cô ấy đang cầm và đưa cho Lăng Vũ Dương: “Ông chủ, cuốn sổ sinh tử có tên cô chủ, hình như ở trong tay Ác Nguyệt."

Chỉ nhìn thoáng qua nội dung của tập tài liệu màu xanh lam, Lăng Vũ Dương đã nhanh chóng đóng tập tài liệu lại. Tài liệu đó dường như là một bản in đen trắng, phía trên liệt kê bảng biểu và chữ viết, giống như một bản báo cáo của một công ty bình thường. Bởi Lăng Vũ Dương đóng lại quá nhanh, tôi chỉ nhìn thấy hai chữ "Khương Hải Dĩnh" trên đó. Cái tên này, tôi đã nghe bố tôi nói.

Người đó dường như là người có khoảng cách gần nhất với thân thế của tôi, tên của cô ấy tình cờ xuất hiện trong hồ sơ này. Nhưng khi Tư Mã Thanh đang cầm tập tài liệu, cô ấy nói rằng cuốn sách sinh từ có tên tôi viết trên đó đang nằm trong tay của Ác Nguyệt.

Điều này khiến lòng tôi không yên một chút, lẽ nào cuốn sổ sinh tử của U Đô lại nằm rải rác trong tay những người quản lý khác nhau? Có lẽ cuốn sổ sinh tử của tôi với tên những người thân trong gia đình tôi cũng nằm trong tay Ác Nguyệt.

Tôi chỉ là một người phàm, tôi không thể biết các quy tắc của U Đô.

Lăng Vũ Dương cũng cau mày: "Ác Nguyệt có biết không?"

"Nếu như anh ta biết mình nắm trong tay lợi thế to lớn như vậy, theo tính cách của Ác Nguyệt, tối nay nên ra tay áp chế anh." Tư Mã Thanh gật đầu đáp, tuy giọng điệu lạnh lùng, nhưng thái độ vẫn tôn trọng: "Sổ sinh tử của U Đô có hàng vạn người, tìm không dễ, tôi sẽ lấy số sinh tử càng sớm càng tốt, để Ác Nguyệt không có cơ hội tận dụng nó."

Đúng vậy, thế giới này có sáu tỷ người. Nếu vận mệnh của mọi người sau khi chết đều ở U Đô, thì phải có bao nhiêu cuốn số sinh tử mới có thể ghi lại tên của nhiều người như vậy?

Nhưng tôi luôn cảm thấy rằng vấn đề này không hề đơn giản, Ác Nguyệt có thể lên kế hoạch cho một âm mưu khủng khiếp như vậy, từng chuyện từng chuyện làm người ta giận điên. Loại đường tắt đến thiên đường ở trước mặt, anh ta không thể bỏ lỡ, càng không thể bỏ sót. Tôi lo lắng Ác Nguyệt nắm trong tay nhiều sinh mệnh, nhưng cố tình nhẫn nhịn, chờ âm mưu thâm sâu dẫn chúng tôi vào bẫy.

Tình huống càng nghĩ càng phức tạp, tôi toát mồ hôi lạnh và bất giác rùng mình trong vòng tay của Lăng Vũ Dương: "Chồng à, có phải tên của mình và người thân đều viết trong cùng một quyển sổ sinh tử không?"

Tôi sợ hãi biết bao, người có quan hệ huyết thống với tôi, tên cha mẹ nuôi hiện tại viết chung với tôi đều rơi vào tay Ác Nguyệt. Dù tôi sợ chết nhưng tôi lại càng sợ người thân của mình bị liên lụy. Nếu bọn họ vì tôi mà chết, tôi phải làm sao đây?

Lăng Vũ Dương dường như có thể đọc được nội tâm sợ hãi của tôi, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Thanh, dùng hai tay đè lên vai của tôi, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tôi: "Tiểu nha đầu, nhìn anh."

Trong cơn hoảng loạn, mắt tôi đảo khắp nơi. Sau khi nghe Lăng Vũ Dương nói những lời này, mới cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt anh như một dòng nước suối ngọt ngào, chảy vào lòng người, có một cảm giác yên ổn nói không nên lời. Hơi thở gấp gáp của tôi từ từ ổn định, nhịp tim từ từ trở lại bình thường. Khi tôi nhìn anh ấy, đôi đồng tử đen của anh ấy phản chiếu cái bóng đảo ngược của tôi. Cảnh vật bên cạnh dường như đã sớm bị anh xem nhẹ.

Có lẽ là đây là tình cảm giữa người với người, thực sự không thể dễ dàng đối mặt, bởi vì lúc nào cũng sẽ dễ dàng rung động trước tình cảm trong mắt đối phương. Sau khi nhìn nhau chưa đầy mười giây, tôi đã cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt.

Tôi không muốn mình lại khóc yếu ớt trước mặt Lăng Vũ Dương như vậy, cứ cố gắng để thứ chất lỏng này lưu chuyển trong hốc mắt, không cho dễ dàng rơi xuống.

“Tên của người thân, họ hàng quả nhiên cùng ghi vào sổ sinh tử, nhưng em cũng vừa nghe Tư Mã Thanh nói, Ác Nguyệt không nhận ra chuyện này." Anh chủ động choàng tay ra sau gáy, tựa cái trán lạnh lùng của anh vào trán tôi: "Đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho em xảy ra chuyện, càng không để Ác Nguyệt tổn hại đến người thân của em."

Lúc này, nước mắt tôi không kìm được rơi xuống. Tôi gắt gao ôm lấy lưng Lăng Vũ Dương, hôn nhẹ lên má anh, cảm xúc suy sụp vô cùng: "Lăng Vũ Dương, tại sao anh lại tốt với em như vậy? Em có đức hạnh gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì em cứu anh sao? Anh làm vậy sẽ khiến em phụ thuộc vào anh nhiều hơn, mãi mãi cũng không thể rời khỏi anh."

Nghĩ Lăng Vũ Dương đã trao trái tim của anh ấy cho tôi, bây giờ còn không tiếc công sức để bảo vệ tôi và gia đình tôi. Đối với tôi, Lăng Vũ Dương tự nhiên xông vào cuộc sống của tôi một cách khó hiểu. Anh ấy tốt đến nỗi không cần dựa vào cái gì cả, một mực trả giá vì tôi và không bao giờ đòi hỏi bất cứ báo đáp nào. Nhưng tôi thật tầm thường, tôi không biết mình xứng đáng với Lăng Vũ Dương ở điểm nào.

Tôi không nói được gì, đầu óc trống rỗng, chỉ biết khóc thật to. Dường như chỉ có khóc đến khản cổ thì nỗi đau trong lòng mới được trút bỏ. Tôi không muốn Lăng Vũ Dương hy sinh vì tôi, bị thương vì tôi.

“Tiểu nha đầu, em là của anh, vĩnh viễn không thể rời xa anh." Cánh tay anh nhẹ nhàng nâng người tôi lên khỏi mặt đất, để hai má tôi song song với anh. Môi của anh trực tiếp phủ lên miệng tôi, đầu lưỡi khéo léo mở hàm răng của tôi ra, bên trong đoạt lấy như muốn chiếm giữ lấy tôi.

Đôi mắt tôi mở to, nước mắt giàn giụa trên má, cả người cứng đờ. Một nụ hôn sâu ập đến như một cơn bão, tôi cảm thấy mình sắp chết ngạt, nhưng lại nhịn không được nhắm mắt lại để mặc cho anh tùy ý chiếm đoạt.

Đột nhiên, trên mặt tôi lạnh toát...

Khi tôi mở mắt ra, Lăng Vũ Dương đang dùng đầu ngón tay tròn trịa và thanh tú nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, trong mắt có một chút trìu mến. Ánh trăng chiếu vào sống mũi cao của anh, đường nét khuôn mặt càng ngày càng hoàn mỹ.

Giọng điệu của anh bình tĩnh, nhưng thể nghe thấy sự lưu luyến tiềm ẩn: "Dù em có nhớ ký ức trong quá khứ hay không, nhưng anh muốn nói với em rằng em rất rất quan trọng đối với anh. Nếu không có em, sẽ không có Lăng Vũ Dương ngày hôm nay, có lẽ anh đã sớm hồn phi phách tán."

“Em... em thật sự đã giúp anh sao?" Tôi nhìn thấy ánh mắt của anh, và nghi hoặc một chút, anh là một người cường đại như vậy, cần tôi khi đó chỉ là một đứa bé giúp anh sao? Đến cùng tôi đã làm gì cho anh để anh đối xử với tôi tốt như vậy chứ?

Lăng Vũ Dương khẽ gật đầu, theo thói quen tôi áp đầu vào trong ngực anh: "Em sẽ nhớ lại thôi, những ngày này anh không thể ở bên cạnh em bảo vệ em. Họa hồn sẽ đi theo để bảo vệ sự an toàn cho em."

“Anh... anh sẽ không đưa em về nhà sao?" Trong lòng tôi run lên, một đêm này quá sức đáng sợ. Tôi... Tôi không muốn xa cách Lăng Vũ Dương nữa, mỗi ngày tôi có thể ngồi xe của Lăng Vũ Dương đi học, tôi cũng muốn sống cùng anh ấy trong ngôi nhà đó.

Nhưng dường như anh ấy đã gặp phải chuyện gì đó và muốn giữ tôi ở lại trường.

“U Đô có chút việc cần anh trở về." Lăng Vũ Dương nói rất dứt khoát.

Tôi trầm giọng hỏi anh: "Tống Tâm thì sao?"

“Cô ấy không sao, anh đã nói rằng sẽ không để những người thân xung quanh em tổn thương mà." Anh khẽ xoa xoa mái tóc sau đầu tôi, rồi nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi vòng tay anh.

Nhìn dáng vẻ của anh, dường như sẽ rời đi ngay lập tức. Tôi thật sự không muốn từ bỏ, tôi có chút không lý trí nắm lấy góc áo của anh: "Chồng à... em..."

Ấp úng nửa ngày nói không nên lời để giữ anh lại, anh quay về U Đô còn có viêc, không lẽ vì tôi mà làm lỡ chuyện quan trọng của anh sao? Như vậy có vẻ tôi quá không hiểu chuyện.

"Làm sao vậy? Không nỡ xa anh sao?" Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười quyến rũ.

Tôi nhìn có chút ngẩn người, nhưng ngay lập tức lắc đầu lia lịa, đổi chủ đề: "Em... Em chỉ nghĩ rằng Ác Nguyệt đa mưu túc trí, có phải làm bộ không biết tên của em và người nhà có trên sổ sinh tử trong tay hắn không. Có phải anh ta còn có âm mưu gì không?"

"Có khả năng này." Lăng Vũ Dương kiên nhẫn trả lời tôi, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống nhìn tôi: “Nhưng nếu anh ta dám động vào em, anh sẽ khiến anh ta sống không bằng chết."

Lời nói này cực kì âm lãnh, nói xong liền hôn lên trán tôi một cái rồi xoay người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Bên cạnh chỉ còn Tư Mã Thanh cầm tập tài liệu màu xanh lam, Tư Mã Thanh nhìn bóng lưng của Lăng Vũ Dương rời đi, thái độ đối với tôi vẫn lạnh nhạt như cũ: "Hiện tại tôi là thiếu phu nhân của nhà họ Giản, không thể trở về quá muộn. Tôi sẽ dạy cô phương pháp thu thập thiên hồn một lần. Cô phải tìm cách thu thập thêm nhiều thiên hồn nữa."

Tôi giật mình gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cô ấy đưa cho tôi một chai thủy tinh trong suốt, trông giống như một chai thuốc nhỏ bình thường, nói rằng đó là một chai thu thập thiên hồn đã được gia trì chú pháp thu hồn. Thường thì tôi chỉ cầm theo cái chai này, đi đến nơi có người chết, và tìm kiếm thiên hồn rải rác trong không khí.

Ở trình độ hiện tại của tôi, không phải có thể được nhìn thấy tất cả các loại quỷ. Đặc biệt là vì Thiên Hồn chỉ là một phần của hồn ma, nên càng khó nhìn thấy nó. Cách hay hơn là dùng lá liễu dán vào giữa lông mày, nếu không có lá liễu, cũng có thể dùng bàn tay của mình che chắn.

Rắc rối nhất là bôi nước mắt trâu nhấn lên mắt, nghe nói một lọ nước mắt trâu trên chợ đen bán hơn ba mươi triệu một chai.

Khi thu thập các thiên hồn vào bình thì phải đọc chú ngữ đặc biệt, các thiên hồn mới có thể đi vào. Và nhất định phải dán lá bùa bằng giấy màu vàng mà Tư Mã Thanh đưa cho tôi để phong ấn hoàn toàn lọ thu hồn.

Sau khi dạy tôi điều này, ánh mắt Tư Mã Thanh cũng không thờ ơ như vậy, có chút ngạc nhiên nhìn tôi: "Không ngờ cô cũng khá tài giỏi, Tô Mộng, hôm nay ông chủ đốt đèn sinh mệnh để đối phó với Ác Nguyệt, đốt hết một chén đèn sinh mệnh đến đây nhìn cô, sợ là chống đỡ không nổi. Vì vậy, anh ấy có thể chịu nổi hay không là tùy thuộc vào cô."

"Ngọn đèn sinh mệnh? Ngọn đèn sinh mệnh có phải là ám chỉ ngọn lửa trong linh hồn của chúng ta, ở giữa mi tâm và hai vai, gọi là Tam Muội Chân Hỏa không?" Tôi vô thức sờ sờ giữa lông mày của mình, luôn cảm thấy có chút kinh khủng, thân thể run rẩy không kiểm soát được.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play