Giọng điệu mông lung tràn ngập từ tính của Lăng Vũ Dương, khiến cho thân thể của tôi càng trở nên căng thẳng và cứng đờ. Anh đột nhiên ôm ngang tôi lên, ôm lên từ trong huyết dịch, dùng cách từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào tôi.
Giờ phút này sự anh tuấn bất phàm của anh, vết sẹo trên mặt bị lửa thiêu cháy, không chỉ không làm hỏng dung mạo lạnh lùng của anh, ngược lại làm tăng thêm vài phần tàn khốc và sắc bén của anh. Khuôn mặt của anh nghiêm túc như vậy, trong lúc lơ đãng cũng khiến cho người ta có cảm giác nể phục và kính sợ.
Chỉ là đôi con ngươi kia vẫn mang theo sự thương yêu và nhu tình nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi không nhịn được vươn tay chạm vào cằm của anh. Cằm của anh trơn bóng như ngọc Dương Chi đẹp mắt, nhọn như dao gọt, dáng vẻ tuấn tú khiến người ta chạm vào đầu ngón tay không nhịn được run rẩy theo.
"Nhanh như vậy đã muốn rồi sao?" Anh đột nhiên nắm tay của tôi, ấn tay của tôi lên khuôn mặt của anh.
Tôi mới hết hồn, vội vàng rút tay về, nhưng vẫn bị anh giữ chặt lại: "Đừng... Đừng như vậy... Bảo bối còn đang nhìn chúng ta, thế này không tốt đâu."
Khi anh nói ra những lời này, khuôn mặt của tôi nóng bừng.
Bảo bối của tôi và Lăng Vũ Dương khác với những đứa trẻ khác, từ nhỏ nó đã có thể thoát hồn, cảm nhận được mọi sự biến hóa bên ngoài dễ như trở bàn tay.
Tôi cũng không muốn để một đứa trẻ nhỏ như vậy đã nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn. "Yên tâm, có anh ở đây, vật nhỏ kia sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.” Thân pháp của Lăng Vũ Dương nhanh như gió lốc, nháy mắt đã đi đến trước giường, trực tiếp ném tôi lên giường.
Ban đầu trên người dính đầy huyết dịch, nhưng khi đến bên giường thì lại rất sạch sẽ, cũng không làm dơ tấm nệm trắng. Tôi vẫn hơi kháng cự, đẩy lồng ngực đang cúi xuống của anh.
Nhưng khi nhìn đôi con ngươi nóng bỏng của anh, tôi lại không đành lòng từ chối, chỉ có thể nói nhỏ: “Chồng, anh là người mà cả đời này em tín nhiệm nhất, chuyện anh đã đồng ý với em vừa rồi không thể gạt em."
“Bé con, anh thề, anh chắc chắn không lừa gạt em bất cứ chuyện gì." Giọng nói từ tính mang theo sức hút mê người của anh, sau khi thân thể anh đè xuống, tôi lập tức cảm thấy tê dại toàn thân.
Cả người nhẹ bẫng, như có như không.
Anh làm chủ cả cơ thể của tôi một cách chậm rãi, giống như sợ làm tôi bị thương, động tác luôn luôn mềm nhẹ. Nhưng hết lần này đến lần khác thể lực của tôi quá kém, nhanh chóng mệt mỏi nằm trên giường mềm như bùn nhão, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.
Phía trên đôi mắt của tôi giống như bị một lớp tro dày đè ép, làm sao cũng không mở mắt được. Tôi chỉ cảm thấy trong bóng tối có một đôi bàn tay to giữ chặt lấy tôi, giống như thần hộ mệnh trong bóng tối bảo vệ tôi.
Chóp mũi của anh cũng có hơi thở như người sống, chỉ là rất chậm và rất nhẹ.
Cái loại cảm giác lành lạnh khiến cho tôi có thể cảm nhận được nhịp thở của anh, tâm trí của tôi cũng bắt đầu chậm dần. Khi tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, anh vẫn ôm tôi và nhắm mắt, thân thể không nhúc nhích, dường như ngủ rất ngon.
Khi tôi vừa định đưa tay chạm vào ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt của anh, bỗng chốc anh từ từ mở to mắt: “Nhìn lén anh đúng không?"
"Em... Em không có." Tôi chột dạ phủ nhận, nhưng bàn tay đang định sờ mặt của anh bị anh nắm lấy. Anh dùng loại ánh mắt đùa cợt nhìn tôi, càng nhìn càng khiến tôi có cảm giác quẫn bách.
Bị anh nhìn đến cuối cùng, tôi cũng không thể trốn tránh được, chỉ có thể lấy hết dũng khí nói ra: “Đúng là em nhìn anh, anh là chồng của em, hôm qua em đã nhìn thấy hết rồi. Hôm nay nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh thì có gì không được..."
Nói được nửa câu, tôi liền bị anh ấn vào sau ót, cả khuôn mặt đều vùi vào vai của anh. Giống như anh đã đưa ra quyết định từ lâu, giọng điệu bình tĩnh và lý trí: “Anh sẽ để cho tài xế đưa em về trường học, em có thể ở ký túc xá của trường học và ở cùng với Tống Tâm. Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Tôi thấy anh đang nói thì dừng lại, tôi hơi lo lắng.
Lúc này Lăng Vũ Dương cũng không lạnh lùng như trước đây, giọng điệu trở nên cưng chiều và thương tiếc: "Nhưng cuối tuần em phải về với anh, anh không cho phép em rời xa anh trong thời gian quá dài. Đến lúc đó tài xế cũng sẽ đến đón em ở cửa trường học...
"Tài xế?" Tôi lặp lại từ này lần nữa, sau đó hỏi nhỏ bên tai của Lăng Vũ Dương: “Anh sắp xếp tài xế cho em, không phải cũng là quỷ chứ?"
"Là người sống, chỉ biết thân phận Liên Quân Dương của anh. Bé con, nơi này là dương gian, quỷ quái không dễ sinh tồn như vậy đâu. Chỉ có người đại diện âm dương như Tư Mã Thanh mới có thể đi lại thuận tiện." Lăng Vũ Dương cắn vành tai của tôi, dùng đầu lưỡi trêu chọc một cách ngả ngớn.
Đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể của tôi, thoáng một cái giống như bị sét đánh trúng, bật dậy khỏi giường.
Lại nghĩ đến toàn thân mình sạch trơn, càng xấu hổ muốn chết, cũng may là Lăng Vũ Dương phản ứng nhanh lấy áo ngủ trên giường phủ thêm cho tôi. Chỉ là có một đôi mắt mập mờ cứ quét tới quét lui trên người tôi.
Tôi bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, khuôn mặt liền nóng bừng như trứng gà luộc, quần áo chuẩn bị cho tôi mặc đến trường học đã được đặt ở đầu giường. Nhưng cổ tay của tôi giống như bị rút gân, chậm chạp không có cách nào cầm lấy bộ quần áo.
Tôi thật sự thấy xấu hổ khi thay quần áo trước mặt Lăng Vũ Dương, nhưng nếu cố ý trốn tránh anh, tôi lại sợ anh tức giận.
Dù gì thì chúng tôi cũng đã nhận giấy đăng kí kết hôn và là vợ chồng hợp pháp. Theo lý thì tôi không nên trốn tránh anh lúc thay quần áo.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, châm một điếu xì gà và nhìn tôi: "Bé con, em phải làm quen với ánh mắt của tôi. Tôi thích nhìn em, hiểu không?"
Nghe được lời nói này của anh, tôi càng căng thẳng.
Cái gì gọi là thích nhìn?
Không phải tôi là người phụ nữ không mông không ngực trong miệng Ác Nguyệt sao?
Rốt cuộc có chỗ nào đẹp chứ?!
Bất kể nghĩ trong đầu như thế nào thì tôi vẫn kiên trì đến cùng, thay quần áo dưới ánh mắt nóng bỏng của Lăng Vũ Dương. Anh dường như không có ý định rời giường, gọi điện thoại kêu tài xế đưa tôi đi ăn sáng trước rồi lại đưa tôi đến trường học.
Thậm chí anh còn không đưa tôi ra cửa, tôi tự mình cầm di động đi ra ngoài.
Đồ đạc của tôi vẫn còn nguyên trong phòng ngủ ký túc xá, ban đầu tôi tưởng rằng căn phòng ngủ kia sẽ không có ai ở bên trong, nhưng khi đi vào thì nhìn thấy hai nữ sinh xa lạ đang ngồi ở một cái bàn nhỏ cắn hạt dưa.
Tôi biết cái bàn nhỏ kia, đó là cái bàn nhỏ mà trước kia mấy người các cô ấy dùng để mời Điệp Tiên.
Vốn dĩ hai nữ sinh này đang nói về chuyện gì đó, nhìn thấy tôi tiến vào thì sắc mặt tối sầm lại, lập tức im lặng không nói gì nữa. Tôi còn không hiểu được tình huống này.
Hai nữ sinh này, nhìn dáng vẻ chắc là bạn cùng phòng mới của tôi.
Đây là ngày đầu tiên tôi về ký túc xá kể từ khi các cô ấy chuyển vào, tại sao họ lại đối xử không thân thiện với tôi như vậy?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, dường như tôi đã hiểu ra. Hai nữ sinh này không quan tâm đến tôi, có lẽ là vì trò hề của tôi và Giản Dương vào đám cưới mấy ngày trước.
Tuy rằng trong đám cưới, Lăng Vũ Dương nghiêm cấm bất kỳ ai bàn tán, nhưng trên thế giờ này dù bí mật đến đâu cũng sẽ bị lộ ra ngoài. Chuyện này chỉ sợ là cả thành phố Ngọc Lan đều biết, càng đừng nói đến một trường học nho nhỏ này của tôi.
Tôi định nhìn xem đồ đạc của mình còn ở đây không, lập tức nhìn thấy Tống Tâm đang ngồi xổm trên giường mân mê cái gì đó.
Cho đến nay cô ấy vẫn ở giường trên, bây giờ có hai người lạ chuyển vào vẫn ở giường trên. Hơn nữa dường như không giao tiếp gì cả, cô ấy chỉ ngắm nghía đồ vật của mình.
Nhìn kỹ lại thì hình như đó là... Đó là loại đồ vật dùng gậy gỗ và vải bố trắng dựng thành lều trại.
Tôi híp mắt nhìn trong chốc lát, cuối cùng kêu một tiếng: “Tống Tâm!”
Cô ấy nghe thấy có người kêu mình thì phản ứng chậm chạp, bập môi ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái. Trong ánh mắt tràn ngập sự xa lạ, sau đó cô ấy lại cúi đầu mân mê lều trại màu trắng của mình, cho đến khi dựng xong lều trại thì cô ấy liền chui vào đi ngủ.
Tôi cảm thấy không thể hiểu nổi, Tống Tâm là bạn thân nhất của tôi.
Cho dù tất cả mọi người trên tế giới không quan tâm đến tôi thì cô ấy cũng không thể không quan tâm đến tôi. Chuyện này càng nhìn càng thấy khác thường, tôi luôn thấy có sự kỳ lạ, trạng thái của Tống Tâm giống như bị trúng tà vậy.
Nghĩ đến đây, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Cô ấy dựng cái lều trại màu trắng kia, sao nhìn quen mắt thế nhỉ?
Giống như... Giống như khi Giản Dương chết, dùng chiếc quan tài lớn làm bằng gỗ dán để chứa thi thể vậy
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT