Mặc dù giọng nói này nghe rất đáng sợ, nhưng tôi biết đó là giọng nói của Họa Hồn.
Tôi còn chưa kịp hỏi cô ta vì sao không ra giúp Lăng Vũ Dương tắm rửa, nghe giọng điệu của cô ta giống như rất gấp gáp. Tôi cũng đoán được trạng thái này của Lăng Vũ Dương có lẽ là không thể đợi quá lâu, nhưng từ khi tôi lớn lên đến bây giờ chưa từng giúp người khác cởi quần áo.
Cả buổi tôi mới cởi được cúc áo của Lăng Vũ Dương, lồng ngực rắn chắc của anh lộ ra, còn có vết máu đã kết vảy từ lâu, lỗ máu đen ngòm.
Cảnh tượng này, cho dù là nhìn nghìn chữ mười nghìn lần, đều tạo cho người ta cú sốc lớn. Phần da thịt ở ngoại vi vết thương của anh có chút dấu vết dính vào xương sườn, trên xương sườn trắng đục có dính một ít thịt.
Bên trong lỗ máu đen ngòm không có gì cả, có thể trực tiếp nhìn thấy các mô và cơ quan nội tạng khác gần tim. Những cơ quan nội tạng kia nhìn cũng không còn tươi và có dấu hiệu thối rữa.
Nhìn trái tim trống rỗng của anh, tôi thật sự quên mất mình đang ở đâu, hơi sửng sốt.
Những giọt nước mắt chua xót hoàn toàn không chịu sự khống chế của bộ não, trực tiếp rơi xuống từ hốc mắt, trái tim đau đớn khiến người ta có cảm giác đau đến tan nát cõi lòng. Thứ đang đập trong lồng ngực của tôi vốn thuộc về Lăng Vũ Dương.
Lăng Vũ Dương đang nhẹ nhàng dựa trán lên gạch men sứ trên tường, bỗng nhiên anh từ từ mở to mắt, ngón tay lướt qua gò má của tôi: "Bé con, đừng đau lòng, trái tim này vốn thuộc về em..."
“Anh có thể cảm giác được trái tim em đang đau sao?" Nước mắt của tôi ngừng chảy, kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Lăng Vũ Dương, anh nắm chặt tay.
Tôi thừa nhận rằng thần kinh của tôi rất căng thẳng, tôi sợ Lăng Vũ Dương sẽ lại đau khổ vì tôi.
Khóe miệng của anh hiện lên một tia lắng lo, cười yếu ớt: “Đó là tim của anh, trong lòng em đau đớn, đương nhiên anh có thể cảm nhận được."
"Em... Em không đau lòng, chồng, em... em giúp anh tắm." Tôi không biết dòng sức mạnh kiên cường và nghị lực này từ đâu ra, thúc giục cánh tay tôi lau nước mắt đi, nhanh chóng cởi áo của Lăng Vũ Dương ra.
Thần kinh của tôi căng thẳng, dùng hết toàn bộ sức lực muốn kiềm chế nỗi đau trong lòng. Hóa ra anh đưa trái tim cho tôi, trái tim này vẫn còn mối liên hệ sâu xa với anh. Nếu như tôi đau lòng thì anh cũng cảm nhận được cảm giác đau lòng. Vậy nếu tôi vui vẻ hạnh phúc thì có phải anh cũng cảm nhận được giống như thế không?
Tôi đưa tay cởi khóa dây lưng của anh, có lẽ là trong quá trình gấp gáp cho nên tôi đã làm đứt ngón tay của mình. Chỗ vết thương hơi đau, nhưng tôi không quan tâm.
Giúp anh cởi quần tây xuống, chỉ còn lại lớp phòng tuyến cuối cùng.
Lúc này trong đầu tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ngại ngùng hay không, đưa tay cởi xuống, ngược lại trong quá trình này cổ tay của Lăng Vũ Dương đột nhiên vùng vẫy, bắt lấy tay của tôi và kêu lên một tiếng đau đớn: "Bé con."
Tôi không ngờ tới một Lăng Vũ Dương không đứng đắn, anh đã từng chiếm đoạt thân thể của tôi một cách bá đạo khó hiểu, lúc này lại tỏ ra xấu hổ. Hiện tại trong đầu của tôi chỉ muốn anh khôi phục vẻ mặt hồng hào như trước kia, trong đầu của tôi hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ dè dặt nào.
"Gọi em là vợ." Tôi hôn lên trán của anh.
Bàn tay của anh đang nắm lấy tay tôi từ từ buông ra, trượt xuống bên cạnh bồn tắm lớn.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh vào bồn tắm, máu đỏ tươi tràn qua thân thể của anh, anh nhắm chặt mắt, lông mi run lên như đang vùng vẫy.
Ban đầu máu trong bồn tắm đã đổ đầy hai phần ba, thân thể của Lăng Vũ Dương tiến vào, lẽ ra phải sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng máu trong bồn lại dần dần giảm bớt, giống như tự dựng bốc hơi trong không khí.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ sẫm nhìn đến mức hơi choáng váng, thậm chí bên tại tôi còn vang lên tiếng oan hồn gào thét quỷ dị, mùi hôi thối trong máu nồng nặc khiến tôi bị sốc, bên trong dòng máu này có thể dung nạp vô số oan hồn.
Bọn chúng đang vùng vẫy một cách điên cuồng, hơi thở tối tăm đáng sợ lập tức bao phủ cả phòng tắm.
“Vợ, giúp anh cọ rửa." Đôi mắt của Lăng Vũ Dương hơi mở ra, lộ ra một tia máu, giọng nói của anh rất lạnh lùng.
Trái tim của tôi đập dữ dội, nhìn con ngươi đỏ rực hung ác của Lăng Vũ Dương, nỗi sợ hãi lúc đầu đã biến thành sự dịu dàng. Anh là chồng của tôi, là người mà Tô Mộng tôi tín nhiệm nhất trong cuộc đời này. Sao tôi có thể nghi ngờ anh được?
Lúc này tôi cảm thấy có một cơn gió râm mát thổi tới từ sau lưng, tôi vô thức quay đầu lại. Lập tức nhìn thấy một người mặc trang phục màu đỏ bay từ bên ngoài vào, nó dùng bàn tay như xương khô che khuất hai mắt, tay còn lại cầm một cái bông tắm.
Là Họa Hồn, nó không dám nhìn Lăng Vũ Dương khỏa thân.
Quỷ cũng rụt rè xấu hổ như thế sao?
“Bà chủ mau nhận lấy, tôi... Tôi không nhịn được sẽ nhìn trộm thân thể của ông chủ.” Giọng nói của Họa Hồn trở nên xấu hổ, khiến tôi trố mắt đứng nhìn.
Xem ra nữ lệ quỷ này, có vẻ như cũng bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Lăng Vũ Dương.
Tôi đưa tay nhận lấy bông tắm trong tay nó, Họa Hồn này giống như một cơn lốc màu đỏ, thoáng chốc đã biến mất ngay tại chỗ. Trong tay của tôi cầm bông tắm màu hồng, tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Lăng Vũ Dương đang ngâm mình trong làn nước đỏ tươi, nhìn đường cong rắn chắc ở chân của anh, đến khi nó trở nên hẹp lại ở mông, eo và bụng.
Tôi cảm thấy trong mắt của mình sắp rớt vào đó, lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác bản thân cũng là đồ háo sắc thèm muốn sắc đẹp.
Tôi cầm bông tắm trong tay, nâng cánh tay của Lăng Vũ Dương lên, chịu đựng cảm giác trái tim mình giống như con nai chạy loạn, dùng huyết thủy lau giúp anh. Chạm tay vào nước tôi mới biết dòng nước lạnh đến mức nào, hơn nữa từ sâu bên trong tôi cảm giác được có một luồng âm khí quấn lên ngón tay của tôi.
Thậm chí tôi có thể nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của những âm hồn kia, thì thào nói nhỏ.
“Là người sống... Người sống tắm rửa cho ông chủ."
"Không biết thịt ăn có ngon không, cô ta nhìn ông chủ như vậy, chắc là cũng bị sắc đẹp của ông chủ mê hoặc rồi."
“Thịt của bà chủ mà mày cũng dám ăn, thật to gan."
Nghe được cuộc nói chuyện của những oan hồn này, đối với tôi vừa kích thích vừa mới lạ.
Tôi từ từ lau nửa người trên cho Lăng Vũ Dương, khi ngón tay của tôi di chuyển xuống bụng dưới của anh, cảm giác được đường cong bắp thịt rắn chắc của anh co lại. Tôi mới ý thức được, Ố! Tôi đang tắm cho một người đàn ông đẹp trai có vóc dáng vô cùng tốt. Tôi lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.
Tay của tôi suýt chút nữa di chuyển nhanh như tia chớp, lại bị tay của Lăng Vũ Dương năm chặt đặt ở bụng của anh, sắc mặt của anh khôi phục lại trạng thái bình thường, ánh mắt tà ác mà mập mờ: "Vợ, tiếp tục đi."
"Anh... Anh đỡ hơn rồi. Chắc là có thể tự mình tắm, em... Em ra ngoài trước." Mặt của tôi đỏ một mảnh, tôi giãy giụa mấy lần.
Không ngờ Lăng Vũ Dương nắm lấy cánh tay của tôi, trực tiếp kéo tôi vào trong bồn tắm.
Cánh tay cứng rắn như sắt thép ôm eo của tôi, không để thân thể của tôi cựa quậy chút nào, môi của anh hôn thật sâu lên trán của tôi: “Vợ cũng tắm cùng anh đi.”
Chóp mũi của tôi đối diện với huyết thủy trong bồn tắm, mùi máu tươi xộc lên đầu, toàn bộ suy nghĩ của tôi đều trở nên trống rỗng. Tôi chỉ cảm thấy bàn tay của anh nhẹ nhàng cởi quần áo trên người tôi, những ngón tay mượt mà lạnh lẽo luồn vào trong lớp vải, nhẹ nhàng lướt qua làn da của tôi...
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT