Kỷ Đồng Quang giận thật rồi. Nhận ra điều này, Lương Trản mới ngẫm nghĩ lại hành vi của mình tối nay. Cô tự nhận thấy rằng bản thân mình đã làm rất tốt khi đối mặt với tên cướp.

Nếu như lúc này người đang tức giận với cô vì lý do “không liên lạc kịp thời” không phải là Kỷ Đồng Quang, thì có lẽ cô sẽ thấy người đó thực sự vô lý đến mức khó hiểu.

……Rất tiếc là chẳng có nếu như.

Sự thật là anh không thể hiện sự tức giận đó ra ngoài, mà chỉ trầm mặc không lên tiếng, khiến Lương Trản cảm thấy có chút áy náy. Cô băn khoăn không biết nên mở lời thế nào, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra được từ ngữ thích hợp, cuối cùng chỉ đành bất chấp, mặc kệ.

Lương Trản: “Được rồi, lần sau nếu còn xảy ra việc tương tự, em sẽ gọi cho anh đầu tiên.”

Lúc này Kỷ Đồng Quang cũng đã phản ứng lại: “Tốt hơn hết là đừng để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.”

Lương Trản không nói nên lời, anh nói như vậy bảo cô tiếp lời thế nào đây?

Ngay khi cô đang buồn bực, thì Kỷ Đồng Quang lại thở dài rồi tiếp tục: “A Trản.”

Lương Trản: “Sao, sao thế?”

Cuối cùng anh cũng khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, siết chặt, dường như vừa căng thẳng lại vừa phải kiềm chế bản thân. 

Trong tiếng động cơ, Lương Trản nghe thấy anh nói: “Em có thể không thích anh, nhưng ít nhất hãy tin tưởng tưởng anh một chút.”

“Bất luận thế nào, chúng ta cũng lớn lên cùng nhau. Anh đã hứa với ba mẹ em rằng nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Lương Trản: “…Em thực sự không phải là không tin tưởng anh.”

Để chứng minh cho điều mình vừa nói, cô còn đưa ra ví dụ: “Nếu em không tin tưởng anh thì em sẽ không về nhà cùng anh.”

Nhưng điều đó là không đủ đối với Kỷ Đồng Quang. Nếu có thể, anh thực sự hy vọng rằng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì anh sẽ là người đầu tiên mà cô nghĩ tới.

Thôi bỏ đi, không được vội, với tính cách của cô, hôm nay có thể đồng ý để Thẩm Tử Ngôn liên lạc với anh đã điều chẳng dễ dàng gì rồi.

Lương Trản ngồi bên ghế phụ lái, quan sát biểu hiện của anh hồi lâu, nhận thấy sắc mặt của anh đã tốt hơn trước, mới tiếp tục nói.

Tuy nhiên, cô không nhắc đến vụ cướp nữa, chỉ sợ nhắc đến Kỷ Đồng Quang sẽ lại tức giận. Cô hỏi Kỷ Đồng Quang về bữa tiệc ăn mừng hôm nay của anh.

“Giữa chừng anh chạy ra đón em, chắc chưa ăn uống được mấy đúng không?”

“Lát nữa gọi đồ về ăn.” Anh không mấy bận tâm.

“Đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe.” Là một người yêu thích gọi đồ bên ngoài về ăn, Lương Trản có chút cắn dứt lương tâm khi nói vậy: “Em sẽ nấu cho anh.”

Kỷ Đồng Quang trầm mặc một hồi rồi nói tủ lạnh nhà anh trống rỗng, sợ rằng muốn nấu cũng không được.

Lương Trản: “…”

Anh nghiêm túc giải thích: “Quanh năm anh đều phải tăng ca, phần lớn thời gian là ở công ty, nên không thường xuyên mua đồ ăn về nhà, vì mua về rất lãng phí.”

Thực ra Lương Trản cũng đã từng dùng vấn đề này để đối phó với ba mẹ mình. Khi đó, cô tự cho rằng nó thật hoàn hảo, nhưng lúc này, khi nghe người khác nói, lại cảm thấy có những ý vị hoàn toàn khác.

Có lẽ Kỷ Đồng Quang cũng đã nhận ra điều đó, sau khi giải thích anh cũng không hề liếc nhìn cô lấy một cái. Anh cố gắng kết thúc chủ đề liên quan đến việc gọi đồ ăn về nhà, hỏi cô: “À đúng rồi, tối nay em đi ăn tối với ai?”

Lương Trản: “Với Lộ Thanh Dương bà ba anh ấy.”

Kỷ Đồng Quang: “Ba cậu ấy?”

Lương Trản: “Ba anh ấy đau răng, đến chỗ em để nhờ đồng nghiệp của em xử lý, em giúp họ nói một tiếng với đồng nghiệp, sau đó ba anh ta nhất quyết mời bằng được em ăn tối, nên em đi thôi.”

Nguyên nhân, hậu quả đã được giải thích rõ ràng, Lương Trản lại nhớ ra trước khi mình ăn cơm với hai cha con nhà họ Lộ, thực ra còn có một vị khách khác tới tìm cô.

Cô hơi nghiêm mặt lại, không hiểu sao lại cảm thấy có chút bực bội, nhưng vẫn hít thật sâu một hơi rồi lên tiếng.

Lương Trản nói: “Thực ra thì ngoài Lộ Thanh Dương, hôm nay còn một người nữa chúng ta đều quen biết đã đến công ty tìm em.”

“Ai?” Kỷ Đồng Quang nhất thời không thể nghĩ ra.

“Cốc Tâm.” Lương Trản vừa nói vừa quan sát phản ứng của anh.

Rõ ràng là ấn tượng của anh về cái tên này không hề thua kém cô, bởi vì biểu cảm của anh nhất thời có chút sững sờ. Lương Trản có chút bận tâm về phản ứng này, nhưng dù sao cô cũng không thích vòng vo, mà cũng nói đến đây rồi, chẳng thà cứ nói toạc ra còn hơn.

“Cô ấy nói rằng đã vô tình vào Weibo của em, và nhìn thấy anh trong đó, nên mới đến tìm em.” Lương Trản tiếp tục: “Muốn hỏi em phương thức liên lạc của anh.”

“……Em cho rồi sao?”

Cô lắc đầu: “Làm sao em có thể cho khi không được sự đồng ý của anh chứ?”

Kỷ Đồng Quang nghĩ một lúc và nói rằng, với tính cách của Cốc Tâm thì ngay cả khi cô dứt khoát từ chối thì đến tám mươi phần trăm là cô ấy vẫn sẽ tiếp tục cầu xin cô.

Lương Trản: “Anh thật sự hiểu cô ấy nhỉ?”

Sau khi nói xong, chính bản thân cô lại tự cảm thấy câu nói này có vẻ rất không ổn, vì vậy lập tức thay đổi giọng điệu và tiếp tục nói về việc Cốc Tâm xin số điện thoại.

Cô đem thương lượng cuối cùng với Cốc Tâm thuật lại cho anh nghe, sau đó nói: “Có muốn liên lạc với cô ấy hay không anh tự mình quyết định.”

Đúng lúc này, phía trước có đèn đỏ, chiếc xe dừng lại ở ngã tư.

Kỷ Đồng Quang hít một một hơi thật sâu, lập tức đáp: “Lát nữa anh sẽ gọi cho cô ấy, để nói rõ ràng mọi chuyện.”

Lương Trản: “Nói rõ ràng mọi chuyện?”

Anh mỉm cười: “Nếu không thì sao?”

“Nếu anh không liên lạc trước, về sau cô ấy sẽ tiếp tục tìm đến em, quá phiền phức, không bằng nói cho hết nước hết cái còn hơn.” Anh suy nghĩ rất rõ ràng: “Dù sao thì hiện tại anh cũng chẳng cần giấu giếm, giữ bí mật nữa.”

“Bí mật?” Lương Trản nhất thời không hiểu: “Bí mật gì?”

Đèn đỏ nhấp nháy rồi chuyển sang màu xanh, chiếc xe tiếp tục băng qua ngã tư, mà Kỷ Đồng Quang thì không nói thêm gì nữa.

Không hiểu tại sao lúc này, Lương Trản nhất thời cảm thấy ý cười trong ngữ điệu của anh càng thêm rõ rệt.

Kỷ Đồng Quang: “Năm đó, khi anh từ chối cô ấy đã nói với cô ấy rằng anh có người mình thích rồi, nhưng không nói người đó là ai, vì dù sao thì hai người cũng học chung một trường, anh sợ cô ấy sẽ đi nói thẳng với em.”

Lúc bấy giờ, điều anh lo lắng nhất chính là một khi Lương Trản biết, không biết cô có tìm cách tránh mặt anh không. Bây giờ vật đổi sao dời, anh đã nói ra câu nói thầm kín luôn giữ kín trong lòng bấy nhiêu năm cho cô nghe, vậy thì chẳng còn gì phải sợ hãi nữa.

Lương Trản nghe anh nói vậy, đột nhiên có chút mất tự nhiên đưa tay lên vuốt tóc ra sau tai.

“Là vậy sao.” Cô nói bằng giọng nói mềm mại hiếm thấy: “Vậy lát nữa về tới nhà anh, em sẽ đưa anh số điện thoại của cậu ấy.”

Mặc dù rất tò mò về việc Kỷ Đồng Quang sẽ nói gì với Cốc Tâm, nhưng với thái độ tôn trọng hai người họ, sau khi đưa số điện thoại cho anh, cô đã tìm cớ đi tắm rồi nhanh chóng vào phòng tắm và không nghe cuộc nói chuyện này.

Sự thật đã chứng minh, nếu một người đang bận tâm tới việc khác, họ sẽ lơ đãng và mắc những sai lầm nhất định với việc đang làm hiện tại. Lương Trản đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, sau nửa phút tắm rửa mới nhớ ra mình đang ở nhà Kỷ Đồng Quang.

Mà trong phòng tắm của Kỷ Đồng Quang chỉ có khăn tắm và chiếc áo choàng tắm mà anh thường dùng. Sau khi nhận ra điều này, Lương Trản không khỏi tự nguyền rủa bản thân.

“Mẹ kiếp, mình có phải là con ngốc hay không…”

Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vẫn văng vẳng bên tai, cô nhìn bọt dầu gội đầu trên tay thở dài một hơi, đành chấp nhận số phận tiếp tục tắm táp. Tắm thì cũng tắm rồi, lát xong xuôi tính sau vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên Kỷ Đồng Quang đến gõ cửa phòng tắm.

“A Trản.” Anh đứng ngoài cửa gọi cô và đã giải quyết được vấn đề cấp bách của cô lúc này: “Trong tủ dưới bồn rửa mặt, ngăn thứ ba bên phải có một chiếc khăn tắm mới.”

“Anh mang cho em bộ quần áo ở nhà anh chưa mặc tới, để trên ghế ngoài cửa phòng tắm, lát nữa tắm xong em có thể mặc.”

Lúc này, Lương Trản thật muốn quỳ xuống để cảm ơn anh. Không cần phải lo lắng đến việc lát nữa tắm xong lại chẳng thể đi ra ngoài, nên tốc độ gội đầu của cô cũng nhanh hơn hẳn.

Qua bảy, tám phút, cô lấy ra chiếc khăn tắm mới và bắt đầu sấy tóc. Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, khiến chiếc gương trước bồn rửa mặt bị phủ một lớp sương nước.

Cô đứng đó sấy tóc, theo động tác luồng gió nóng từ chiếc máy sấy tóc vừa hay thổi lên đó. Màn sương từ từ tan dần, lộ ra khuôn mặt trắng nõn của cô.

Có lẽ do tắm bằng nước nóng hơi lâu nên lúc này dưới vai và cổ cô đã xuất hiện một lớp mỏng màu ửng hồng.

Trước đây, Thẩm Tử Ngôn đã từng cười nhạo cô, rằng làn da cô phù hợp với việc làm diễn viên phim cấp ba, bất luận là hơi gặp nóng hay gặp lạnh là lập tức biến thành màu hồng.

Trước giờ Lương Trản luôn không để ý tới việc này, nhưng bây giờ khi đang sấy tóc trước gương, cô lại tự quan sát một hồi, sau đó mới phát hiện ra cô bạn thân của mình không hề phóng đại.

Khi cô đã sấy khô tóc, da trên vai và cổ cũng biến thành màu hồng. Nghĩ đến đây, Lương Trản đặt máy sấy xuống sau đó dùng nước lạnh để mặt.

Rửa mặt xong, cô mới quay người mở cửa phòng tắm. Quả nhiên, bên ngoài cửa có đặt một chiếc ghế, bên trên là bộ quần áo mặc ở nhà còn mới. Mà chủ nhân của bộ quần áo này dường như đang ăn cơm trong gian bếp bên cạnh, vì cô ngửi thấy mùi thịt bò nướng và khoai tây.

Kỷ Đồng Quang cao lớn hơn cô rất nhiều, nên bộ quần áo mặc ở nhà của anh khi mặc trên người Lương Trản trở nên vô cùng rộng rãi. Cô đứng trong phòng tắm, cúi xuống xắn ống quần lên bốn năm vòng, mới có thể khiến nó không chạm xuống nền nhà.

Khi ra ngoài với bộ quần áo này, Lương Trản cảm thấy như mình đang mặc đồ của một thương hiệu thời trang hip-hop nào đó.

Quả nhiên là Kỷ Đồng Quang không ngờ rằng quần áo của mình lại trông như thế này khi ở trên người cô, vì vậy vừa nhìn thấy, anh liền có chút ngây người.

Lương Trản: “…Anh muốn cười thì cứ cười đi.”

Anh không cười, chỉ hỏi cô có muốn ăn thêm chút gì không, thịt bò và khoai tây của nhà hàng anh vừa gọi rất ngon.

Lương Trản xua tay: “Tối nay em ăn nhiều lắm rồi, nếu còn ăn đêm thì kế hoạch giảm cân trong tháng này của em sẽ đổ xuống sông xuống biển hết mất.”

Kỷ Đồng Quang ngạc nhiên: “Em còn muốn giảm cân sao?”

Mặc dù không biết thật giả ra sao nhưng phản ứng của anh khiến Lương Trản có phần hài lòng.

Cô mỉm cười nói: “Cứ hễ tới mùa đông là em lại mập lên, vì vậy phải kiềm chế cơn thèm ăn.”

“Mùa hè em quá gầy.” Anh nói: “Nhìn chỉ thấy xương là xương.”

Vốn dĩ Lương Trản muốn nói đó là do những bộ phận mập mạp trên cơ thể mình đã bị che đi, nhưng khi lời nói ra đến miệng cô mới nhớ ra rằng người đang ở trước mặt mình đây đều đã nhìn thấy hết cả rồi.

Cô cụp mắt, cảm thấy gương mặt có chút nóng, liền ho khan một tiếng, chuẩn bị chuồn đi chỗ khác: “Em đi xem ti vi một lát.”

Kỷ Đồng Quang: “Điều khiển anh để trên bàn trà.”

Lương Trản: “Ừm.”

Cô bật tivi lên, lơ đãng chuyển kênh, trông có vẻ như đang tập trung vào màn hình, nhưng thực chất trong đầu đều là cảnh mờ ám phát sinh mấy năm trước. Cô nhớ khi đó, khi ôm cô, hình như anh cũng hỏi rằng tại sao cô lại gầy như vậy.

Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi trước mặt khoảng mười lăm phút, Lương Trản phát hiện tất cả những chi tiết khi ấy mình đều còn nhớ rõ. Chỉ là trước đó, cô luôn chọn cách quên có chọn lọc mà thôi.

Trời ơi, hãy tỉnh táo lên một chút, đừng nghĩ ngợi gì nữa! Lương Trản vừa tự nhủ thầm trong lòng, vừa quay đầu nhìn về phía Kỷ Đồng Quang lúc này vẫn đang ngồi trong bếp ăn.

Trong cả một khoảng thời gian dài như vậy, cô mới chỉ nghiêng đầu duy nhất một lần, thế nhưng cũng đúng lúc này, anh cũng đang ngẩng lên nhìn về phía cô.

Lương Trản: “…”

“Sao thế?” Anh không hề hay biết những suy nghĩ đang nhảy múa trong đầu cô: “Tivi không có gì để xem sao? Hay là em vào phòng anh chơi game nhé?”

Tivi có gì hay ho để xem hay không cô không biết, Lương Trản nghĩ, nhưng anh thực sự rất đáng để ngắm nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play