Đối tượng xem mắt thứ chín của Lương Trản cũng chẳng hề suôn sẻ. Nếu nhất định phải truy cứu nguyên nhân từ cô thì có thể là do cô mắc bệnh nghề nghiệp. Thật ra trong lúc hai người ăn lẩu, cô thực sự đã rất cố gắng kiềm chế không đề cập tới. Tuy nhiên, khi đã ăn xong, cô vừa ngước mắt lên lại thấy vị number nine này đang xỉa răng.

Vấn đề về nha chu* của anh ta rất nghiêm trọng, nướu sưng đỏ, cộng thêm động tác xỉa răng của anh ta rất mạnh, mới chọc chọc có hai lần đã chảy máu.

*Nha chu là một chuyên ngành nha khoa nghiên cứu về tổ chức xung quanh bảo vệ răng và các bệnh ảnh hưởng đến chúng. Các mô này được gọi là tổ chức quanh răng bao gồm lợi, xương ổ răng, xương răng và dây chằng quanh răng. Người làm chuyên ngành này được gọi là bác sĩ nha chu.

Đột nhiên Lương Trản chịu không nổi nữa mà nhìn chằm chằm vào đó. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể kìm lòng phải lên tiếng bảo anh ra cẩn thận một chút. Chỉ có điều, anh ta lại chẳng hề quan tâm, còn nói chỉ có chút máu thôi, chuyện nhỏ, chút nữa là ổn.

Lương Trản: “…”

“Chảy máu chân răng không phải là chuyện nhỏ.” Cô nói một cách chân thành.

Câu nói này có lẽ đã khiến anh ta nhớ ra cô là một nha sĩ, nên anh ta đặt tăm xuống, mỉm cười: “Suýt chút nữa thì quên mất Lương tiểu thư là bác sĩ Nha khoa.”

Để thể hiện phép lịch sự của mình, Lương Trản chỉ đành mím môi cười, sau đó nói: “Làm trong ngành nghề này của chúng tôi, mỗi khi gặp ai sẽ đặc biệt chú ý tới hàm răng của họ, hy vọng anh không để ý.”

Number nine lập tức xua tay, thể hiện rằng anh ta chẳng hề bận tâm còn tiện miệng khen ngợi cô hai ba câu, cuối cùng nói rằng thường ngày anh ta rất chú ý đến sức khỏe răng miệng của mình.

Lương Trản: “???”

Cô thực sự kinh ngạc: “Thật sao?”

Number nine gật đầu: “Đúng thế, tôi thường xuyên sử dụng kem đánh răng chống viêm lợi mà.”

Nghe thấy mấy chữ kem đánh răng chống viêm, Lương Trản suýt chút nữa phải ôm mặt thể hiện thái độ ngay tại chỗ.

Cuối cùng, cô phải tự nhéo vào lòng bàn tay để cố gắng duy trì hình tượng của bản thân, hít sâu một hơi nói: “Tần tiên sinh, nếu anh thực sự muốn nướu của mình tốt thì đừng sử dụng kem đánh răng chống viêm nữa.”

“Điểm mấu chốt là chân răng của anh có quá nhiều cao răng, gây chèn ép không gian đáng lẽ thuộc về nướu, khiến nó sưng đỏ, đó là lý do tại sao anh chỉ cần chạm nhẹ là chúng sẽ chảy máu.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút: “Hơn nữa, kem đánh răng chống viêm chỉ điều trị các triệu chứng chứ không chữa trị tận gốc, nó sẽ chẳng giải quyết được gì cho việc này cả, mà chỉ che đậy tạm thời các vấn đề về lợi nướu của anh, từ đó khiến bệnh nhân bỏ qua mất khoảng thời gian có thể chữa trị và phục hồi tốt và nhanh nhất.”

Đối phương hoàn toàn choáng ngợp với những gì cô nói, sau đó vẻ mặt đầy ý ngập ngừng dò hỏi: “Nhưng tôi đã đổi loại kem đánh răng chống viêm hiện tại là do nhìn thấy những khuyến cáo do một Nha sĩ viết ra.”

Lương Trản: “Nha sĩ?”

Anh ta gật đầu: “Đúng thế.”

Nói xong, liền dứt khoát lấy điện thoại ra, nhấp vào Wechat moments và tìm bài báo công khai giới thiệu kem đánh răng chống viêm.

“Đây, chính là cái này.” Anh ta vừa nói vừa đưa điện thoại cho Lương Trản: “Bên dưới còn có rất nhiều bình luận nói rằng nó thực sự hữu dụng.”

Lương Trản nhận lấy, liếc qua một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Bởi vì cô nhận ra rằng bài báo công khai này là do một đồng nghiệp cũ của mình viết, nội dung trong đó cũng không thể nói là vớ vẩn, nhưng nó chỉ đúng một nửa, thậm chí còn cố tình bỏ qua một số chi tiết trọng yếu.

“Kiểu này là nhận tiền quảng cáo làm việc.” Cô nói: “Nha sĩ có y đức sẽ không dẫn dắt mọi người đến những thông tin sai lệch như vậy.”

“Là, là vậy sao?”

“Ừm?” Cô gật đầu: “Trong bài quảng cáo này, cô ấy nói bản thân mình là một ví dụ rõ ràng nhất, nhưng cô ấy không nói thói quen vệ sinh răng miệng của mình thế nào, cô ấy không có cao răng, còn khám răng định kỳ, đương nhiên là có thể tùy ý sử dụng kem đánh răng chống viêm rồi.”

Tuy nói ra thì có chút giễu cợt, nhưng trên thực tế thói quen vệ sinh răng miệng của những người bình thường khác hẳn với người làm trong ngành răng miệng, có thể nói là một trời một vực. Ngay cả Lương Trản sau khi học về ngành Nha cũng đã nhận ra vấn đề lớn như thế nào đối với thói quen của mình trong suốt mười tám năm đầu đời. Tất nhiên là sau khi nhận ra điều đó, cô đã nhanh chóng sửa đổi và nhân tiện cũng chỉnh sửa cho những người xung quanh mình.

Hiện tại, đối mặt với đối tượng xem mắt lần đầu tiên gặp mặt, phát hiện anh ta không có chút kiến thức nào về vấn đề này, mà còn bị người khác hướng dẫn sai lầm, Lương Trản thật sự không biết phải nói sao. Cô trả lại điện thoại cho anh ta và chân thành đề nghị, nếu thực sự muốn hồi phục sức khỏe răng miệng của mình thì nên đi lấy cao răng càng sớm càng tốt, sau đó làm theo lời khuyên của bác sĩ, để tập thói quen sử dụng chỉ nha khoa.

“À phải rồi, chỉ nha khoa nên sử dụng loại thông dụng nhất.” Cô nói thêm: “Loại làm sạch hiệu quả nhất.”

Anh ta nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tôi có thể tìm đến chỗ Lương tiểu thư để lấy cao răng không?”

Lương Trản: “E là không được, tôi không phải bác sĩ bên nha chu mà làm bên chính nha.”

“Nhưng anh có thể đến phòng khám của chúng tôi.”

Vì đây là một cửa hàng đang rất nổi tiếng trên mạng, nên thời gian ăn uống cho mỗi bàn cũng có giới hạn quy định. Hai người họ ăn xong lại nói chuyện tại bàn, nên thời gian cũng sắp hết, vì vậy Lương Trản vừa dứt lời không bao lâu thì nhân viên phục vụ ở bên cạnh đã lên tiếng nhắc nhở rằng thời gian dùng bữa của họ sắp hết.

Lương Trản gật đầu, cầm lấy hóa đơn trên bàn, nói: “Hôm nay tôi đến trễ, để tôi thanh toán.”

Tần tiên sinh cũng không hổ danh là người xuất thân trong bộ phận hành chính, vừa nghe cô nói vậy, liền lập tức biểu thị sự phản đối, lần đầu tiên gặp mặt nhất định không thể để phái nữ trả tiền.

Lương Trản luôn không thích cách nói này, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói vậy thì share đi.

Khi cả hai thanh toán xong xôi, đi ra ngoài, dòng người xếp hàng vẫn còn rất dài, cả con hẻm chật kín người. Khó khăn lắm mới đi ra được khỏi con hẻm, Lương Trản cảm thấy mình vừa như chết đi sống lại.

Tần tiên sinh nói muốn đưa cô về nhà, lời nói này đầy ẩn ý, là muốn cùng cô phát triển hơn nữa. Vốn dĩ Lương Trản muốn từ chối, nhưng nghĩ đến nếu làm vậy mẹ cô sẽ phi đến sạc cho mình một bài nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Nhà cô không quá xa trung tâm thành phố, nếu không tắc đường thì mười lăm phút là tới nơi, nhưng không gặp tắc đường vào tối thứ bảy là điều không thể, vì vậy sau gần bốn mươi phút mới đến nơi.

Trong bốn mươi phút này, Tần tiên sinh vì muốn tìm chủ đề nói chuyện, nên đã hỏi cô một số vấn đề liên quan tới khoang miệng. Lương Trản cũng hết sức lịch sự trả lời lại, để không khiến cả hai rơi vào tình huống khó xử.

Sau khi xuống xe, anh ta hỏi xác nhận lại địa điểm làm việc của cô và nói rằng lần sau nếu có thời gian rảnh sẽ đến đó lấy cao răng.

Cho đến lúc này, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng bình thường, nên sau buổi xem mắt, Lương Trản cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đầu tuần kế tiếp, cô đem theo một loạt tài liệu mà phòng marketing liệt kê ra, yêu cầu cô mang đến khi đi làm. Vì là sáng thứ hai, phòng khám không có bệnh nhân đến tư vấn hay tái khám, nên cô loay hoay làm mấy việc mặt trong văn phòng. Kết quả là, vừa đến giờ nghỉ trưa, cô nhận được điện thoại của Tần tiên sinh, nói anh ta đã đến đây rồi.

Lương Trản: “???”

Cũng biết hợp tác quá đó chứ.

Tuy nhiên, đối phương đã đánh đến tận đây, nếu cô không ra gặp thì có vẻ không hợp lý cho lắm. Vì vậy, sau khi cúp máy, Lương Trản liền đi ra đại sảnh.

Tối hôm đó sau khi trở về, Tần tiên sinh đã hẹn Lương Trản khi nào có thời gian sẽ đến lấy cao răng, anh ta biết chủ nhật cô nghỉ ở nhà, không đi làm, nên cố ý chọn giờ nghỉ trưa vào thứ hai đầu tuần, đây cũng được coi là khá hao tổn tâm sức.

Lương Trản giúp anh ta tới tới gặp một đồng nghiệp chuyên lấy cao răng, nói rằng đây là bạn của cô, yêu cầu vệ sinh cho anh ta cẩn thận một chút. Đồng nghiệp vui vẻ đồng ý, sau đó lại nhớ ra vừa rồi hình như bên bộ phận marketing có tới tìm cô nên báo lại cho Lương Trản một tiếng. Vừa dứt lời, thì đúng lúc vị Giám đốc bên kia cũng đi tới. Anh ta cầm một xấp tài liệu trên tay, vừa thấy Lương Trản đã lập tức chạy lại, đem kết quả buổi sáng của bộ phận bọn họ báo cho cô.

“Weibo của cô chúng tôi đã lập xong rồi.” Anh ta nói: “Tuy nhiên việc xác nhận có thể phải đợi thêm vài giờ nữa.”

“Tiếp đến, chúng tôi nên mở cho cô thêm một tài khoản Tiktok để thuận tiện cho việc giảng giải các vấn đề sau này của cô.” Anh ta càng nói mặt mày càng hớn hở: “Chủ tịch đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải khiến cô nổi tiếng, vì vậy sau này chúng ta có thể sẽ mời một số nhân vật đang hot trên mạng để hợp tác cùng cô.”

Lương Trản: “…”

Thôi bỏ đi, dù sao thì trước đó cô cũng đã dọn dẹp sạch sẽ các tài khoản mạng xã hội của mình, nên không sợ bị người ta bóc mẽ, soi mói, nổi tiếng thì nổi tiếng, tốt xấu gì thì cũng là kiếm tiền.

Nhưng cô nghĩ vậy không có nghĩa là đối tượng xem mắt của cô cũng nghĩ như vậy. Buổi trưa ngày hôm đó, vị Tần tiên sinh đã tận dụng cơ hội lấy cao răng để hỏi han cặn kẽ về kế hoạch lăng xê Lương Trản trên mạng của tập đoàn Y tế Nha khoa.

Sau khi lấy cao răng xong, anh ra gửi một tin nhắn Wechat dài cho Lương Trản, đại ý là anh ta cảm thấy việc kinh doanh trên mạng không phải là việc làm gì tốt đẹp, cô không nên chấp nhận sự sắp xếp của công ty.

Mặc dù câu từ của anh ta đã được khắc chế và lịch sự, nhưng Lương Trản đọc xong vẫn nổi cơn tam bành, bởi vì ý tứ mà anh ta thể hiện trong lời nói đều là: Cô có ngoại hình như vậy, còn muốn lộ mặt trên mạng xã hội, rất không thích hợp, tôi không thích điều đó.

Lương Trản như muốn phát điên, anh ta đến bạn trai hay bạn gái cũng không phải, mà đã dám quản cả chuyện này, người này có phải tự cảm thấy bản thân mình giỏi giang quá rồi không?

Trước khi cô kịp trả lời, anh ta lại gửi đến một tin nhắn khác: “Nếu cô thực sự chấp nhận sự sắp xếp của công ty thì tôi thấy chúng ta không hợp nhau cho lắm, gia đình tôi cũng rất khó chấp nhận việc đó.

Lương Trản quyết định sẽ không lãng phí thời gian với anh ta nữa, vì vậy dứt khoát cho anh ta vào danh sách đen. Nhưng đã cho vào danh sách đen rồi mà tâm trạng cô vẫn không bình thường được trở lại, trong những lúc thế này rất cần một nơi để than vãn, để bản thân có thể phát tiết vài câu, thì đúng lúc này bạn thân của cô Thẩm Tử Ngôn lại nhắn tin tới, nhắc nhở cô đừng quên bữa tiệc tối nay.

Lương Trản: “…”

Cô thực sự đã tức quá mà quên luôn rồi.

Buổi tiệc mà Thẩm Tử Ngôn nhắc đến là một buổi tụ tập nhỏ với một vài người bạn từ hồi cấp hai của bọn họ, cứ vài tháng mấy người họ lại gặp nhau một lần, để tiện cho mọi người cùng trút bỏ nỗi cay đắng và kiếm chút niềm vui làm vơi đi nỗi buồn của cuộc sống.

Lúc này, Lương Trản còn chưa hết tức giận, nghĩ rằng tối nay mình nhất định phải uống rượu, vậy nên cô không đi tới bãi đậu xe mà dứt khoát tới bến tàu điện ngầm như hôm đi gặp tên đối tượng xem mắt kia.

Buổi họp mặt này được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân có tiếng ở thành phố A. Khi Lương Trản đến, Thẩm Tử Ngôn đã ngồi trong phòng bao xem thực đơn, những người khác không ở gần như hai người họ nên e rằng còn phải chờ thêm một lúc.

Thẩm Tử Ngôn nghe thấy tiếng cô đẩy cửa vào, liền ngẩng đầu cười một tiếng, nói cô đến cũng nhanh đó chứ.

Nói xong cô ấy mới để ý tới vẻ mặt của Lương Trản, trong lòng không khỏi có chút tò mò: “Sao mặt mày ỉu xìu thế kia?”

Hai người họ đã quen biết nhau mười ba năm, nên giữa hai người chẳng tồn tại bí mật nào cả và lần này cũng vậy.

Lương Trản ngồi xuống kể lại toàn bộ sự tình về cái tên đối tượng xem mắt number nine kia một lượt.

Vừa bắt đầu Thẩm Tử Ngôn đã không khỏi cảm thán: “Người này bình thường hơn những người trước đây nhiều đó chứ.”

Sau đó, khi nghe xong Lương Trản kể về cuộc trò chuyện phát sinh trong tối nay, cô ấy cũng vô cùng sửng sốt: “Cái lão bệnh hoạn này ở đâu ra thế?”

Lương Trản: “Không chỉ bệnh thôi đâu.”

Thẩm Tử Ngôn lập tức giúp cô vỗ vỗ lưng cho nhuận khí: “Thôi, thôi đừng tức giận, đưa điện thoại cho tớ, tớ mắng anh ta cho cậu.”

“Không cần, tớ cho anh ta vào danh sách đen rồi.”

“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Tử Ngôn vốn dĩ định khen ngợi sự dứt khoát của cô, nhưng lời nói ra đến miệng lại thành: “Ồ, vậy lần này cậu lại thất bại rồi, liệu dì có nổi giận không?”

Lương Trản: “… Cậu không cần nhắc, tớ có thể dự đoán trước được rằng, ngày mai mẹ tớ sẽ gọi điện tới khóc lóc thảm thiết với tớ rồi.”

Nói đến đây, Thẩm Tử Ngôn thực sự không thể hiểu nổi, Lương Trản mới hai mươi sáu tuổi, mà ba mẹ cô đã điên cuồng muốn cô kết hôn sinh con, có cần thiết phải vậy không?

“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ kiếm một người đóng giả làm bạn trai, hàng ngày không cần gặp nhau, thỉnh thoảng cuối tuần đến ăn với ba mẹ cậu một bữa cơm là xong.” Thẩm Tử Ngôn nói.

“Tại sao bao nhiêu năm cậu vẫn chỉ nghĩ ra mỗi cách này thôi thế?” Lương Trản dở khóc dở cười: “Tớ còn nhớ năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học, ba tớ muốn giới thiệu cho tớ con trai của một người bạn của ông ấy, lúc đó cậu cũng khuyên tớ tìm một người đóng giả làm bạn trai rồi đưa người ta về nhà.”

“Bởi vì nó hiệu quả chứ còn sao nữa, cậu không thấy rằng năm đó cậu diễn kịch với Kỷ Đồng Quang cuối cùng đã thoát khỏi kiếp nạn à?” Thẩm Tử Ngôn nắm lấy tay cô nói: “À đúng rồi, Kỷ Đồng Quang không về nước nữa thật à?”

“……Chắc là không về.” Thực ra Lương Trản cũng không chắc lắm.

Sau khi Kỷ Đồng Quang ra nước ngoài, có lẽ là do khó xử nên rất ít khi liên lạc với cô. Còn về lý do tại sao lại khó xử cũng là vì việc Thẩm Tử Ngôn vừa nói, năm đó hai người họ hợp tác diễn kịch yêu đương với nhau để đối phó ba mẹ. Nhưng ngay cả Thẩm Tử Ngôn cũng không biết rằng vở kịch đó kéo dài chưa đầy một tuần đã kết thúc, do hai người vô tình làm giả thành thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play