Chai rượu Sake được tặng này có hương vị thực sự không tệ. Hai năm nay, Lương Trản đã cùng bạn bè tự rót “đắng cay” vào miệng vô cùng đều đặn, nên cũng có thể coi là có chút tửu lượng nhất định, uống nửa chai này không thành vấn đề gì to tát. Nhưng sau khi uống được gần một nửa, cô mới nhận ra rằng Kỷ Đồng Quang đang ngồi phía đối diện có khả năng chẳng thể uống nổi nửa chai còn lại.

Anh chỉ mới uống vài ngụm, vậy mà khuôn mặt trắng trẻo đã nhuộm một tầng ửng hồng, như thể sắp say đến nơi. Thấy vậy, Lương Trản không dám rót thêm rượu vào cốc của anh nữa. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi thêm cho anh một bát cơm, bảo anh mau chóng ăn thêm chút đồ ăn để pha loãng độ cồn trong dạ dày.

Vốn dĩ Kỷ Đồng Quang muốn giải thích rằng anh không có say, nhưng khi thấy cô nghiêm túc giải thích về nguyên lý Y học rằng ăn nhiều hơn có thể giải rượu, giảm bớt nôn nao, thì những lời đang muốn nói đột nhiên lại nuột lại xuống bụng.

Anh xoa xoa lông mày, ừm một tiếng, lại nói: “Em cũng uống ít một chút.”

Lương Trản xua tay: “Tửu lượng của em khá ổn, đừng coi thường.”

Và sự thật đã chứng minh rằng không nên nói trước, kẻo bước không qua, Lương Trản tự cảm thấy trong hai năm nay tửu lượng của mình đã tiến bộ rất nhiều, nhưng cái tiến bộ đó cũng chỉ có thể đem ra so sánh với cô trước đây mà thôi.

Lần này, không biết bằng cách nào mà một mình cô uống hết gần một chai, khi uống cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khi kết thúc bữa ăn, thì mới bắt đầu thấy ngấm.

Cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, xoa xoa một hồi cũng không đỡ, lúc này nghĩ lại cuối cùng mới thấy hối hận.

Sau đó, cô phải cấp tốc thanh toán khi vẫn còn trong tình trạng tỉnh táo, để thể hiện rằng bản thân không phải là lấy danh nghĩa mời khách cuối cùng lại ăn mà không phải trả tiền.

Kỷ Đồng Quang thấy cô nói vậy, một mặt anh thấy mình khóc không nổi mà cười cũng không xong, một mặt cũng có thể chắc chắn rằng cô thanh mai này của mình đã thực sự say bí tỉ rồi.

Vì vậy, khi thanh toán xong đi ra ngoài, anh liền lẳng lặng giữ lấy cô để tránh cho cô khỏi bị ngã vì say rượu.

Cửa hàng đồ Nhật này đặt tại một con hẻm của khu dân cư và không cho phép ô tô ra vào, muốn bắt taxi chỉ có thể đi bộ ra phía ngoài. Đường ra không có đèn đường, nên Kỷ Đồng Quang càng lo lắng hơn, vì vậy anh chỉ đành giữ chặt cô hơn một chút.

Cuối cùng, có lẽ sự chặt chẽ vững chắc này khiến cô xác nhận rằng có thứ gì đó bên cạnh để mình có thể dựa vào, vì vậy bước thêm chưa tới hai bước cô đã hoàn toàn thu mình lại, nép vào anh.

Chỉ cần cúi đầu xuống, anh có thể ngửi được mùi rượu Sake mà họ đã uống tối nay hòa quyện với hương nước hoa trên quần áo mình, ở một nơi tối tăm như thế này, lại càng trở nên nồng đậm.

Khó khăn lắm mới bước ra khỏi con hẻm, Kỷ Đồng Quang chỉ cảm thấy nhịp tim của mình tăng quá nhanh. Anh đỡ cô ngay ngắn và hỏi xem cô sống ở đâu. Nhưng cô lại chỉ mơ mơ màng màng nói ra tên của khu chung cư, còn cụ thể là ở tòa nào, phòng nào thì lại không nói.

Kỷ Đồng Quang: “…”

Với tình trạng thế này, anh thực sự không thể gọi xe để cô tự về một mình. Nhưng cô không nói, anh cũng đâu có thể bổ đầu cô ra để xác nhận xem địa chỉ chính xác là ở đâu? Kỷ Đồng Quang đứng bên lề đường suy nghĩ nửa phút, cuối cùng quyết định gọi cho ba cô.

Mới tám giờ, ba Lượng vẫn chưa đi ngủ, điện thoại đổ hai hồi chuông liền nhấc máy.

Kỷ Đồng Quang đứng trong làn gió đêm, giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó mới hỏi ông ấy: “Vì vậy… A Trản sống ở tòa nào phòng nào trong khu vậy chú?”

Ba Lương im lặng một lúc trước khi cho anh biết số tòa và số phòng. Kỷ Đồng Quang ghi nhớ xong lại xác nhận lại một lần nữa.

“Đúng.” Ba Lương đáp xong, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Cậu không được tận dụng cơ hội để bắt nạt con bé đâu đó.”

Kỷ Đồng Quang nghe xong nửa câu sau, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, sau đó lập tức hứa: “Con chỉ đưa cô ấy về nhà thôi ạ.”

Sau đó anh gọi một chiếc taxi, rồi đi đến chỗ Lương Trản ở.

Cũng may, Lương Trản không có tật xấu gì khi say rượu, cô chỉ mê man ngủ thiếp đi. Khi xe dừng ở cổng khu chung cư, cô đã dựa hẳn vào người anh say giấc.

Vì muốn cô ngủ thoải mái hơn, nên anh không đánh thức cô mà dứt khoát bế cô xuống xe. Chỉ có điều lúc này là thời điểm người đi lại rất đông, cứ thế bế một người vào khu chung cư, thực sự thu hút sự chú ý của mọi người.

Trên đường vào trong, anh đã nhận không ít sự đánh giá của những người không rõ nguyên nhân, đến cuối cùng khi vào đến thang máy lại càng thảm hại hơn.

Điều kinh khủng nhất là Lương Trản sống trên căn hộ trên tầng cao nhất. Khi anh loay hoay tìm chìa khóa trong túi xách của cô và chuẩn bị mở cửa, thì cánh cửa đột nhiên lại được mở từ bên trong.

“Mẹ nó, cuối cùng thì cậu cũng chịu về rồi, tớ đã đợi cậu hai tiếng đồng hồ rồi đó có biết không…” Thẩm Tử Ngôn người vừa mở cửa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đã vô cùng sửng sốt: “Kỷ, Kỷ Đồng Quang?”

“Cô là Thẩm Tử Ngôn.” Anh nhận ra cô ấy.

“……Đúng vậy.” Thẩm Tử Ngôn nhìn anh, sau đó lại nhìn đến Lương Trản, đang dựa gần như cả người lên người anh, cuối cùng cũng coi như đã phản ứng lại: “Cậu ấy… Cậu ấy uống say rồi à?”

“Ừm.” Anh gật đầu rồi đỡ người vào trong: “Nếu đã có cô ở đây thì tôi yên tâm rồi.”

Thẩm Tử Ngôn không thể ngờ nổi rằng, mới chiều nay cô xem lướt qua video phát trong trực tiếp sau đó lập tức xông vào hóng chuyện, cuối cùng lại có thể nhìn thấy chính đối tượng mà mình đang hóng chuyện ở đây.

Cứ thế cho đến khi cô ấy tiễn Kỷ Đồng Quang ra ngoài, mà bản thân vẫn đang trong trạng thái nghi ngờ rằng “Con mẹ nó, đây có phải sự thật không thế?”.

Sau đó, cô ấy đành chấp nhận số phận, giúp Lương Trản thay đồ ngủ, rồi đặt cô lên giường, trong lòng thầm nghĩ sáng mai vừa tỉnh dậy nhất định sẽ tra hỏi con ma men này bằng được. Dù sao thì ngày mai cũng là ngày nghỉ của Lương Trản, nên không phải lo lắng tới việc vừa mới mở mắt đã chẳng thấy người đâu.

Hôm sau, thực sự là ngày nghỉ của Lương Trản, nhưng mới sáng sớm, Lương Trản còn chưa tỉnh giấc đã nhận được cuộc gọi từ Giám đốc bộ phận Marketing.

Vị Giám đốc vô cùng phấn khích nói qua điện thoại rằng phản hồi theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm qua vô cùng tốt và cô đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ trực tuyến.

“Ừm. Vậy thì sao?” Lương Trản chỉ muốn tiếp tục ngủ.

“Việc là thế này, chúng tôi đã phân tích đôi chút, thực chất điểm mấu chốt dẫn đến cuộc bình luận sôi nổi như vậy là do người bạn kia của bác sĩ Lương.” Vị Giám đốc ngập ngừng hỏi: “Vì vậy nếu có thể, sau này chúng ta có thể mời vị tiên sinh này cùng tham gia phát sóng trực tiếp được không?”

Vừa nghe thấy điều này, đột nhiên Lương Trản trở nên vô cùng tỉnh táo.

Cô dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, từ chối vô cùng kiên quyết, đáp: “Không được, anh ấy không phải bệnh nhân của chúng ta.”

“Hơn nữa, anh ấy cũng không cần chỉnh nha, vậy có gì hay ho để phát sóng trực tiếp chứ?”

Giám đốc Marketing vẫn không chịu bỏ cuộc: “Cũng không nhất định phải là bệnh nhân của chúng ta mà.”

Lương Trản: “???” Không là bệnh nhân thì xuất hiện làm gì?

Cô cảm thấy vấn đề này vô cùng nhảm nhí, nên dứt khoát tỏ ý không cần bàn thêm nữa. Xét về lần nhảy việc này của cô, cộng với chức vụ cũng tương đối cao, nên Giám đốc Marketing cũng không dám tiếp tục ép buộc, nên chỉ có thể cúp máy trong tiếc nuối.

Sáng sớm Lương Trản đã bị đánh thức trong cơn tức giận, đang định tiếp tục nằm xuống lại nhìn thấy Thẩm Tử Ngôn nằm bên cạnh mình cũng đã bị đánh thức.

“Cậu đến đây khi nào thế? Sao tớ không nhớ gì hết vậy…”

“Đừng nói về tớ nữa, cậu có ấn tượng gì với việc cậu đã về nhà bằng cách nào không?” Thâm Tử Ngôn xoa xoa mặt hỏi cô.

Lương Trản: “…”

Xong rồi, hình như là chẳng nhớ gì cả.

“Tớ về bằng cách nào?”

“Còn về thế nào được nữa, được người đưa về thôi.” Thẩm Tử Ngôn nói: “Nhưng cũng phải nói, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu có thể yên tâm uống say ở nơi mà không có tớ.”

“Há?!” Cuối cùng cô cũng có chút ấn tượng rồi: “Ồ đúng, tối qua tớ đã uống rượu.”

Thẩm Tử Ngôn: “Tối qua cậu chỉ uống rượu đơn giản vậy thôi sao?”

Lương Trản: “…” Lẽ nào còn say bỉ tí rồi làm loạn.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, cuối cùng Thẩm Tử Ngôn cũng không trêu chọc cô nữa, thay vào đó trịnh trọng nói: “Cậu đi uống rượu cùng nam thần Weibo.”

Nói xong lại lấy điện thoại, mở lại nửa phút cuối của đoạn video phát sóng trực tiếp ngày hôm qua cho cô xem.

Lương Trản: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play