Xe buýt di chuyển, Giang Điềm vịn vào ghế ngồi vững chắc, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên trả lời như nào.
Đối phương liên tiếp gửi ba dấu chấm than.
Giang Điềm càng thêm chột dạ, cũng không hiểu được Chu Xuyên nghĩ cái gì, cô thật ra cũng không tính là đại mỹ nhân, có chút cảm giác đang lừa dối…..
Ngây người lúc lâu, cô đành phải xấu hổ trả lời, “Không vội.”
Sau khi gửi, cô đợi tin trả lời của bên kia, một lúc lâu, Tiểu Chu Chu vẫn không có động tĩnh gì, ô tô đi đi dừng dừng, nhìn chằm chằm màn hình lâu, có hơi choáng đầu, Giang Điềm đành cất di động đi.
Xe buýt tới trạm, lần này lượng người lên xe khá nhiều, Giang Điềm đứng dậy, nhường ghế cho một người già mới lên xe, khoang xe phía trước quá chật, Giang Điềm lui tới khoang xe phía sau một đoạn, điện thoại trong túi reo lên, cô đưa tay móc điện thoại ra, nhanh chóng liếc mắt nhìn.
【Tiểu Chu Chu: Cô cũng có hàng xóm bị bệnh thần kinh à?】
Người này hiển nhiên là đã theo dõi trong vòng bạn bè của cô, hai bài đăng trạng thái mới nhất của cô chính là bới móc Lục Minh Chu.
Nhắc đến chủ đề chung, Giang Điềm cảm thấy rất sâu sắc, cô căm giận đánh xuống hàng chữ: 【Đúng! Là một người mắc bệnh cuồng tự luyến, còn anh?】
Tiểu Chu Chu hiển nhiên cũng là cảm xúc kích động: 【Của tôi thậm chí còn không phải người! Dáng dấp cực kì xấu.】
“…..”
Giang Điềm mừng thầm, Lục Minh Chu cũng không quá tệ, chí ít bề ngoài không có gì để chê, cô không khỏi có nhiều hơn mấy phần đồng tình, khích lệ nói: 【Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua.】
Đối phương không trả lời, Giang Điềm nhìn bến xe, rất nhanh đã tới, cô lại thả điện thoại vào trong túi.
Nơi xuống xe, là một khu thương nghiệp, bốn phía nhà cao tầng san sát, cách nơi ở của cô cũng không xa, công ty của Trình Tuế ở trên một tòa nhà văn phòng nào đó trong số này.
Buổi sáng Giang Ninh Minh gọi điện cho cô, bảo cô đến văn phòng của Trình Tuế.
Ngày mai là sinh nhật đồng chí Giang Ninh Minh, dựa theo thường lệ cũ, người trong nhà cùng ăn bữa cơm, rồi lúc cắt bánh kem thì người mấy nhà sẽ cùng tới, náo nhiệt một chút, năm nay cũng không là ngoại lệ, Trình Tuế rất ít khi vắng mặt, nhưng lúc này lại phải đi công tác, không thể quay về.
Người không đến, nhưng quà đã chuẩn bị sẵn, ban đầu Trình Tuế dự định phái người đến đưa cho lão Giang, nhưng hai người này không biết tính toán cái gì, lại đem việc vứt sang cho cô.
Cuối cùng biến cô thành chân chạy việc không công.
Thư kí của Trình Tuế vừa đúng lúc pha cà phê từ trong phòng ăn uống bước ra, chuẩn bị bưng nó vào trong, thấy Giang Điềm đến, liền đưa cà phê cho cô, mỉm cười nói, “Trình tổng đang ở đây.”
Lúc Trình Tuế mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, mấy ngày mấy đêm không về nhà, cô cùng Dư Tư Nghiên thường xuyên phụ trách chân chạy vặt, các người lớn trong nhà nấu cái gì ăn ngon, hai cô trước hết là ăn, sau đó mang theo cặp lồng đưa đến văn phòng.
Các nhân viên đều biết, cũng rất thân thiết.
Giang Điềm rất tự nhiên tiếp nhận, cũng thuận tay mang vào luôn văn kiện chuẩn bị được đưa vào để ký, tay mang nhiều đồ, Giang Điềm dùng vai phải đẩy cửa đi vào.
Trình Tuế nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, khép lại văn kiện trong tay, Giang Điềm đưa cho cậu cốc cà phê trong tay phải, rồi đặt văn kiện trên tay trái lên bàn.
Trình Tuế nhận lấy tách cà phê bắt đầu nhấm nháp, Giang Điềm lấy một chiếc ghế ở bên ngồi xuống, cô không nhịn được, đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện cậu nói trên điện thoại ngày hôm qua rốt cuộc là có ý gì?”
Tính cách Giang Điềm rất mâu thuẫn, ngày thường đều là cô gái mềm yếu, nhưng đến lúc gặp chuyện là lại đặc biệt nôn nôn nóng nóng, Trình Tuế cầm cây bút trong tay xoay tròn, “Cậu đến đây để hỏi tội mình thay cậu ấy à?”
Giang Điềm đặt tay trái lên đùi, tay phải chống má, nghiêm mặt nói, “Tớ là thay lão Giang đến lấy đồ.” Cô tạm ngưng, vừa cười vừa bổ sung, “Thuận tiện đến hỏi tội luôn.”
Trình Tuế dựa vào phía sau, nhìn chằm chằm Giang Điềm, ngay sau đó ánh mắt như nhìn vào hư không, “Lần trước ở quán bar cậu đắc tội Trương tổng, tên đầy đủ là Trương Toàn, dân bản xứ thôn Quan Bắc, bởi vì phá bỏ và di dời nên có được một khoản bồi thường lớn từ chính phủ và nhà đầu tư, vận may của hắn ta cũng không tệ, dựa vào khoản tiền bồi thường mà làm ăn sinh lời, phát triển cũng khá tốt, tớ trước đó còn nhận hộ khách hàng một số đơn hàng của hắn ta.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Điềm lại bắt đầu bất an, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, đây là lần đầu cô nghe thấy Trình Tuế nhắc đến chuyện ngày đó, lúc trước cô cũng có hỏi qua mấy lần, nhưng Trình Tuế rõ ràng không muốn nói nhiều, lần này lại chủ động nhắc tới, Giang Điềm áy náy, “Lúc đấy tớ quá xúc động, không nghĩ tới…..”
Trình Tuế ngắt lời cô, “Cậu đừng đoán mò, loại người này là điển hình của hiếp yếu sợ mạnh, gặp phải chuyện gì có khả năng chặn đường sinh lời của hắn, hắn ta sẽ không dám làm loạn.”
Giang Điềm nghe xong liền rũ mi mệt mỏi, càng nghe càng khó hiểu, “Chuyện này cùng với chuyện Tư Nghiên có liên quan gì?”
Trình Tuế buông cây bút trong tay, thân mình nghiêng về trước kéo gần khoảng cách của hai người, “Cậu nghĩ lại cẩn thận một chút, nếu đúng là giống như Dư Tư Nghiên nói là do nhiều fans quá rồi bị đẩy xuống thang cuốn, tại sao một chút động tĩnh cũng không có?”
Trình Tuế vừa ám chỉ như vậy, Giang Điểm dường như hiểu rõ, với đẳng cấp của Kiều Huyên, fans ở sân bay hỗn loạn, tạo thành việc giẫm đạp bị thương, việc này dù lớn hay nhỏ, thể nào cũng sẽ có tin tức trên Weibo, nhưng bây giờ một ngày trôi qua rồi mà một chút gió thổi cỏ lay đều không có.
Chỉ có hai khả năng, hoặc là tin tức bị đè ép xuống, hoặc là vốn không xảy ra chuyện này.
Giang Điềm ngước mắt nhìn thẳng, Trình Tuế khó có được lúc đứng đắn, tươi cười trên mặt thu lại, “Đây là bạn đại học của tớ đăng ảnh chụp trên vòng bạn bè.” Nói xong, cậu đưa ra một tờ giấy A4 in trắng đen.
Giang Điềm đưa tay nhận, nhìn tờ giấy, bên trong là hình ảnh ba người trên một xe ô tô, góc chụp là chụp lén, máy ảnh hướng chính vào Kiều Huyên và Dư Tư Nghiên, trừ cái đó ra, còn có một người đàn ông, đang mở cửa dự định lên xe.
Giang Điềm không chống lại được hiếu kì, “Người đàn ông kia là ai?”
Trình Tuế trầm ngâm một lát, trầm giọng trả lời, “Người phụ trách khoa học công nghệ Bắc Vũ, anh trai Kiều Huyên.”
Giang Điềm hoàn toàn ngớ người.
Trình Tuế đẩy ghế da mềm ra đứng dậy, “Dư Tư Nghiên nói dối.” Cậu lấy lại ảnh chụp trên tay Giang Điềm tùy tay xé đi, ném vào sọt giấy bên cạnh, “Tớ đã hỏi cậu ấy hôm qua, cậu ta giả vờ không biết gì, có chết cũng không nhận.”
Giang Điềm cũng đẩy ghế dựa ra, nhớ lại biểu hiện của Dư Tư Nghiên trong khoảng thời gian này, đúng là có khác thường, “Anh trai Kiều Huyên là ai?”
Trình Tuế đi đến bên giá sách, lấy ra hộp quà trên kệ, “Chú Giang thích nhất là trà Đại Hồng Bào(1), cậu mang đến cho chú giúp tớ, tối nay tớ phải bay đến Bắc Kinh rồi.”
Giang Điềm cầm hộp trà, liếc nhìn số năm và nơi xuất xứ, có chút không nói nên lời.
Cái lá trà này, càng lâu năm giá càng cao, nơi xuất xứ cũng rất có chú ý, tuy không ngon bằng trà ở nhà Chu Xuyên, nhưng đây cũng không phải thứ cô có thể mua nổi.
Giang Điềm rầu rĩ không biết nói gì, cánh cửa văn phòng đã bị người đẩy ra, thư kí nhắc nhở, “Trình tổng, mọi người trong các phòng ban đã đến đầy đủ, đang chờ ngài.”
Trình Tuế khẽ gật đầu, cô thư kí lại đóng cánh cửa lại.
Tim Giang Điềm bị tóm ấy, nặng trĩu, “Lần sau đừng mua vật quý như này, về sau lúc khẩu vị của lão Giang lại tăng lên, người chịu khổ vẫn là tớ.” Cô cố ý dùng giọng nhẹ nhàng biểu đạt tình cảm, “Tùy tiện mua hai hộp bảy thất lang, có chút tấm lòng là đủ rồi.”
“…..”
Bảy thất lang… Tặng đồ lót?
Khóe miệng Trình Tuế giật một cái, cong ngón tay gõ cô, “Cái đồ không có lương tâm.” Cậu quay trở lại trước bàn làm việc lấy tư liệu đi họp, “Tớ nhờ người đưa cậu về nhé?”
Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu, Trình Tuế cũng không kiên trì, hai người cùng rời khỏi văn phòng, trước khi tách ra, Trình Tuế mới chợt nhớ tới, “Cậu vừa rồi hỏi tớ anh Kiều Huyên tên gì đúng không?”
Giang Điềm suýt thì quên mất, cô vội vàng không ngừng gật đầu.
“Kiều Thời Duyên.”
…..
Giang Điềm từ trên tầng xuống dưới, hệ thống mạng trong thang máy không tốt lắm, đến khi ra khỏi thang máy, giao diện trang web mới tải được.
Dư Tư Nghiên xuất viện giữa trưa, gọi điện thoại lại tắt máy, việc này làm cô không hiểu ra làm sao, tình bạn giữa mấy người rất thân thiết, cô không nghĩ đến Dư Tư Nghiên sẽ nói dối cô cùng Trình Tuế.
Cái tên Kiều Thời Duyên mà Trình Tuế nói này tin tức trên mạng rất ít, thậm chí ảnh chính diện mặt cũng không có, trừ bỏ là người phụ trách khoa học công nghệ Bắc Vũ, các tin tức khác đều không có gì, nếu không phải là đã biết trước, thậm chí cũng không nghĩ có quan hệ với Kiều Huyên.
Không tìm được một cái gì.
Giang Điềm có chút thất vọng cất di động đi, vừa mới ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông cao lớn trong đại sảnh.
Nhân viên lễ tân hô lên, giọng nói mềm mại, “Đợi đã, anh Tiểu Thiên.”
Tiếng gọi anh Tiểu Thiên này dịu dàng lại quyến rũ, ngay cả Giang Điềm cũng không thể chống đỡ.
Trong giờ làm việc, không có nhiều người trong đại sảnh, Lục Minh Chu theo tiếng gọi xoay người lại.
Cô gái lễ tân nửa người trên mềm như bông mà chống vào cạnh bàn sứ trắng, cổ áo tròn trễ xuống, lộ ra rõ ràng khe trước ngực, tay cô ta một bên chống cằm, bên còn lại cầm một cái túi.
Lục Minh Chu một lần nữa đi qua, nhân viên lễ tân lấy một hộp giấy trên bàn đưa ra, đẩy ra trước mặt anh.
Lục Minh Chu máy móc hỏi, “Bên trong là cái gì?”
Nhân viên lễ tân mềm mại trả lời, “Đồ bơi.”
Móng tay được sơn vẽ nổi bật của cô như vô ý mà sượt qua mu bàn tay người đàn ông, tay phải Lục Minh Chu theo phản xạ co rụt lại, khóe miệng cong lên cười, đáy mắt lại không hề có ý cười, nhân viên lễ tân hậm hực thu tay về.
Lục Minh Chu cầm máy ghi lạ địa chỉ, anh cúi đầu, tóc mái che trên trán, mồ hôi chảy ròng ròng trên mũi, nhỏ giọt nước, Giang Điềm sững sờ, va phải một người dọn dẹp, đánh rơi hộp quà.
Động tĩnh phát ra hơi lớn, Lục Minh Chu cách đó không xa nhìn nơi phát ra tiếng động, Giang Điềm bội vàng trốn vào trong góc.
Vừa vặn là tầm góc chết.
Cô không tiếng động mà nuốt nước bọt, cũng không biết vì sao mình lại trốn.
Sau một thời gian.
Giang Điềm nhô ra nửa cái đầu, Lục Minh Chu đã xoay lưng về phía cô đi ra cửa xoay, Giang Điềm thở phào một hơi, đám người lên xe, cô bước nhanh đến phía lễ tân, hỏi một chút, “Anh trai chuyển phát nhanh vừa rồi tên gì vậy?”
Nhân viên lễ tân không đứng dậy, ung dung chậm tãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét nhìn Giang Điềm, cô ta lười biếng hỏi, “Cô hỏi làm gì?”
Giang Điềm liếm môi dưới, nói dối, “Chỉ… Chỉ là muốn làm quen một chút.”
Nghe vậy, nhân viên lễ tân uốn éo thân dưới, dẫn tới trước ngực ầm ầm sóng dậy, giọng nói mỉa mai, “Em gái à, loại đàn ông này em ăn không nổi đâu.”
“…..”
Giang Điềm khẽ chớp mắt che giấu sự bối rối, chỉ thấy đối phương lại không chút để ý mà nói thêm một câu, “Cũng đẹp trai đấy nhưng cũng chỉ là người đưa chuyển phát nhanh thôi.”
Giang Điềm cười cười, không bày tỏ ý kiến, “Tiểu Thiên?” Nếu cô nhớ chính xác, cô ta chỉ gọi như vậy.
Nhân viên lễ tân giơ quạt phe phẩy mái tóc, không kiên nhẫn “Ừ” một tiếng.
Giang Điềm bên tai ong ong, chớp mắt đầu trống rỗng.
_______
(1) Trà Đại Hồng Bào: là một loại của trà ô long có xuất xứ từ Vũ Di Sơn, Phúc Kiến. Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc với chất lượng tuyệt vời, với hương thơm hoa lan lâu bền, kéo dài, hương vị ngọt ngào. Trà đại hồng bào được oxy hóa tự nhiên từ 50%-60% dưới tác động của các enzyme thực vật có trong lá trà. Vì vậy mà nước trà đại hồng bào sau khi pha sẽ có màu đỏ cam. Không chỉ có hương vị thơm ngon ngọt, mà nó còn có rất nhiều lợi ích rất tốt cho sức khỏe con người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT