Lục Minh Chu người này tính tình bướng bỉnh, Giang Điềm thật ra là có chuẩn bị tâm lí, chẳng qua chút chuẩn bị đối phó Lục Minh Chu này rõ ràng không đủ dùng, Giang Điềm cuối cùng vẫn bị dăm ba câu của anh làm mặt đỏ tai hồng, Lục Minh Chu lại hoàn toàn không sợ, ngược lại hướng về phía cô mím môi mỉm cười, giống như đó chỉ là một câu nói bình thường.
Giang Điềm không muốn để ý đến anh, lại lần nữa dịch về phía cạnh cửa, cho đến tận lúc không thể lui đến cửa xe được nữa, Lục Minh Chu ai oán nhìn về phía Giang Điềm, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Giang Điềm dùng ánh mắt cảnh cáo, lông mi Lục Minh Chu rủ xuống, giọng nói hơi nhỏ, còn rất uất ức, “Ớt Nhỏ, em thật hung dữ ——” Tay phải anh xoa nhẹ xuống huyệt Thái Dương, than thở: “Lại bắt đầu đau, tay đau quá, đầu cũng đau nữa.”
Giang Điềm: “…..”
Không đi đóng phim quả thật đáng tiếc một thân bản lĩnh của ngài đây.
Giang Điềm còn không kịp mở miệng chọc anh vài câu, Trần Minh ngồi ở ghế lái đã nhanh chóng tiếp lời cuộc trò chuyện, lo lắng nói: “Không phải nói không đau sao lại đã đau rồi? Chẳng lẽ đâm hỏng đầu óc rồi ư? Quay lại bệnh viện chúng ta trở lại bệnh viện!”
Lục Minh Chu liếc mắt nhìn Trần Minh, Trần Minh không hề tự ý thức được, đầy mặt quan tâm đang chuẩn bị nói cái gì nữa, chỉ thấy tay phải Lục Minh Chu lôi kéo cổ tay người con gái bên cạnh, thò đầu lại gần, ra vẻ ngoan ngoãn chớp chớp mắt, không mặt mũi nói: “Muốn bạn gái hôn hôn, Ớt Nhỏ hôn hôn liền không đau.”
Giang Điềm: “…..”
Trần Minh: “…..”
Trần Minh triệt triệt để để bị buồn nôn rồi, ông cũng xem như là nhìn Lục Minh Chu lớn lên, cũng chưa từng gặp qua Lục Minh Chu trêu chọc bán manh (tỏ vẻ dễ thương) không cảm thấy thẹn như vậy, câu nói vừa rồi kia đánh sâu vào ông không thua gì sức mạnh của một…quả bom nguyên tử, nhưng rốt cuộc giận cũng không dám nói gì, ông đành phải xấu hổ thu hồi tầm mắt, cái gì cũng không xem gì cũng không hỏi.
Giang Điềm hất tay phải đang duỗi đến của anh, mẫn cảm bắt được mấu chốt, giận dữ nói: “Ai là bạn gái của anh chứ?”
Lục Minh Chu rõ ràng bị đánh lên mu bàn tay, nhưng tâm tình lại rất tốt, lời nói cuối câu của anh cao lên một vòng, “Em đấy.”
Giang Điềm trừng anh một cái, đề cao âm lượng đổ trở về, “Tôi không đồng ý đâu!”
Lục Minh Chu một chút cũng không bực, khẽ cười nói: “Sớm thôi.”
Giang Điềm rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cảm xúc gì cũng viết hết trên mặt, vui vẻ cũng tốt khổ sở cũng vậy, khóe mắt đuôi lông mày đều không giấu được tâm tư, Giang Điềm trước mặt, rơi vào trong mắt Lục Minh Chu cũng chỉ là chống cự dựa vào địa thế hiểm trở.
Anh đây, gần như khổ tận cam lai, có người đau.
Lục Minh Chu nhẹ nhàng nói, lòng Giang Điềm ngưa ngứa, ra vẻ trấn định dựng đứng lông mày liếc nhìn anh một cái, Lục Minh Chu không dao động như cũ, duỗi tay phải đến trước người Giang Điềm, Giang Điềm khó hiểu, Lục Minh Chu mỉm cười: “Cho em dắt.”
“…..”
Lục Minh Chu vô cớ gây rối, “Tại sao em không dắt anh?”
Giang Điềm gạt tay anh đi, nói không nên lời: “Tại sao tôi lại phải dắt anh?”
“Vừa rồi em cũng dắt, vì sao hiện tại không dắt?” Ngón trỏ Lục Minh Chu chọc chọc mu bàn tay Giang Điềm, nghiêm trang giáo dục nói: “Làm người là phải có thủy có chung, em bỏ dở nửa chừng như vậy không phải thói quen tốt, phải sửa.”
“…..”
Lục Minh Chu nói xong, trực tiếp cầm cổ tay Giang Điềm, dịch mấy tấc xuống phía lòng bàn tay cô, Giang Điềm rút lại, Lục Minh Chu liền thong thả ung dung mà đuổi theo, Giang Điềm bị anh cầm cổ tay, không động đậy nổi.
Lục Minh Chu liền kéo tay cô qua đặt lên chân trái, cũng không biết là nhàm chán hay là nghịch ngợm, Lục Minh Chu vòng quanh ngón trỏ cô từng vòng, nhẹ nhàng khẽ lẩm bẩm, “Tay Ớt Nhỏ cũng đẹp thật.”
Giọng của anh rất khẽ, nếu không cẩn thận nghe sẽ không nghe rõ, lại vô tình gợi lên một trận gió thổi trúng đáy lòng Giang Điềm mềm mại, lặng im một lát, Giang Điềm cuối cùng không thể thu tay về, cũng liền tùy anh xoa xoa nắn nắn, Giang Điềm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giả vờ không thèm để ý.
Đầu ngón tay Lục Minh Chu nắm lại, cùng năm ngón tay Giang Điềm đan nhau, thấy Giang Điềm không kháng cự, khóe miệng anh giương lên vòng cung đẹp, vui vẻ không lý do, không hề có động tác khác, nhưng anh cũng không thể an phận bao lâu, không lâu sau, anh thản nhiên dựa lên người Giang Điềm, nghiêng đầu một cái vừa vặn gối lên bả vai phải của Giang Điềm, trên vai rõ ràng nặng thêm, Giang Điềm thân thể cứng đờ, bỗng nhiên không dám động.
Lục Minh Chu dịch gần vào bên người Giang Điềm vài phần, ngược lại không quá phận, khoảng cách cách đến vừa vặn tốt, anh gối lên vai Giang Điềm, giọng nói giảm tới thấp nhất, “Anh ngủ một lát, ưm… Mệt mỏi quá.”
Giọng anh hơi khàn khàn, khó nén mệt mỏi, tâm tư Giang Điềm vừa động, thế nhưng luyến tiếc đẩy anh ra, cô cũng cảm nhận được, trạng thái Lục Minh Chu không đúng, ngoại hình chỉ là một chuyện, nhiều hơn chính là cảm thụ, cùng ở chung với cô nhiều thêm một tia cẩn thận, hoàn toàn bất đồng với lời nói ngẫu nhiên đùa giỡn của anh, quá cố tình lại quá mức cẩn thận, Giang Điềm cũng không biết vì sao, đáy lòng vừa chua vừa ngọt.
Lục Minh Chu người này có lẽ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, làm việc tự do tự tại không có đốc thúc, đối với cô thường xuyên có vài phần không nói lý như là đương nhiên, nhưng dần dà, nàng giống như quen thói anh ngang ngược vô lý, lúc này, anh biểu lộ mệt mỏi lại quy quy củ củ gối lên vai mình, bên tai là hơi thở nam tính quen thuộc, còn có tiếng hít thở ra ra vào vào nhẹ nhàng, ngược lại làm cô dẫn theo trái tim.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô tò mò, nhưng lại không dám hỏi, sợ không cẩn thận một cái sẽ chạm phải nơi mềm yếu nhất đáy lòng người ta.
Giang Điềm nhịn không được cúi đầu nhìn mắt Lục Minh Chu, Lục Minh Chu nhắm mắt, lông mi mềm mại che lại đáy mắt nhàn nhạt xanh tím, khi thì cánh mũi phập phồng, Giang Điềm không khỏi nín thở, sợ quấy rầy anh.
Lục Minh Chu là thật sự mệt mỏi, Giang Điềm mang đến cho anh cảm giác mềm mại, dựa sát gần còn có thể ngửi được hương thơm đặc trưng của cô gái, đầu anh gác trên vai Giang Điềm, mí mắt liền nặng nề không mở nổi, không lâu sau liền nặng nề ngủ.
Khoang xe phía sau im ắng, lòng Trần Minh sinh tò mò xoay người, “Lục tổng, chúng ta lúc nào ——”
Giang Điềm vội vàng dựng thẳng lên ngón trỏ giơ số “một” đè ở bên môi, phát ra tiếng “Suỵt”.
Trần Minh lập tức im bặt, Giang Điềm vừa nhắc nhở như vậy, ông mới thấy rõ cảnh trước mắt này, Lục Minh Chu dựa vào vai cô gái, nhắm mắt, đã ngủ rồi, Trần Minh biết được, chất lượng giấc ngủ của Lục Minh Chu rất kém, đến trên giường cũng thường xuyên mất ngủ suốt đêm, thường xuyên dựa vào uống thuốc mới ngủ được, huống chi là ở trên xe, đến chân cẳng cũng không duỗi thẳng, thường ngày căn bản không có khả năng ngủ không được.
Ông không khỏi nhìn Giang Điềm thêm vài lần, khuôn mặt cô gái ửng đỏ, dường như có chút ngượng ngùng, trừ bỏ bộ dáng khá xinh đẹp, dường như cũng không có chỗ gì đặc biệt cả.
Giang Điềm không thể hiểu được bị ông nhìn, Trần Minh hạ giọng hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Giang Điềm thấp giọng hỏi lại: “Các người ban đầu định đi đâu?”
Trần Minh không dám giấu giếm điều gì, “Chuẩn bị về nhà, lão Lục tổng chờ Lục tổng trở về đấy.”
Giang Điềm gật gật đầu, khẽ nói: “Ngài lái xe, chờ tới rồi tôi lại rời đi.” Cô dừng một chút lại bình tĩnh liếc nhìn Lục Minh Chu, Lục Minh Chu vẫn nắm tay cô không buông, cô không nói thành tiếng, dùng khẩu hình nói câu, “Lái chậm một chút.”
…..
Lục Minh Chu lâm vào giấc mộng, mơ thấy sinh nhật khi còn nhỏ, người giúp việc làm rất nhiều đồ ăn, Trần Minh mua bánh kem cỡ siêu lớn.
Anh ngồi trên bàn quan sát, Lục Viễn Hoài tan tầm trở về đốt cho anh ngọn nến, vẫn là cậu bé anh ấm a ấm ức hỏi: “Mẹ con đâu? Không phải mẹ nói hôm nay sẽ trở về sao?”
Lục Viễn Hoài cuối cùng một lần lại một lần không hề phiền mà giải thích, khi đó Chu Niệm rất bận, là nhiếp ảnh gia cùng họa sĩ có danh tiếng, mỗi năm đều đi sưu tầm phong tục tại các nơi trên thế giới, thậm chí sẽ đi nơi mà chút tín hiệu cũng không có để tìm linh cảm, rất nhiều lúc thậm chí sẽ không liên lạc, quên sinh nhật anh giống như cũng là chuyện đương nhiên.
Khi đó Lục Minh Chu thích mẹ mình bao nhiêu cũng liền chán ghét bà bấy nhiêu, thế cho nên 12 tuổi năm ấy, Chu Niệm xảy ra chuyện, anh trở nên không thích hợp…..
Lục Minh Chu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt anh xoay vòng, lúc lâu, mới chậm rãi vén mí mắt lên, đầu tiên là kéo ra một khe nhỏ, khoang xe tối đen, mắt anh nhìn hướng ngoài cửa sổ, hoàng hôn ngả phía Tây, đã là chạng vạng.
Lục Minh Chu xoa xoa cổ bủn rủn, năng lượng mơ hồ ban đầu dần biến mất, ánh mắt anh thoáng nhìn sang trái, mãi mới phát hiện ra vị trí bên trái trống rỗng, sớm không còn người.
Lục Minh Chu nhanh chóng đẩy cửa xe ra xuống xe, nghe thấy động tĩnh, Trần Minh lập tức đứng thẳng người nhìn về phía Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu nhìn quét vòng mọi nơi, cũng không nhìn thấy Giang Điềm, xe ngừng ở ven đường, phía trước chính là biệt thự Lục gia, chẳng qua còn chưa lái vào gara, anh hấp tấp nói: “Giang Điềm đâu?”
Trần Minh thành thật trả lời: “Cô Giang đã quay về.”
Trần Minh nói rõ: “Mới vừa rồi.” Ông lấy di động ra nhìn thời gian, “Nhiều nhất hai mươi phút, cô Giang tiếp cuộc gọi giống như có chuyện gì, liền vội vã đi rồi.”
Lục Minh Chu nhíu mày rất khẽ, giữa mày có chút không vui, tại sao Giang Điềm có thể lén lút rời khỏi như vậy, cứ thế bỏ lại anh không nói một tiếng đã rời đi…..
Trần Minh tự nhiên là hiểu rõ Lục Minh Chu, anh chau mày Trần Minh nhìn ra được vài phần tư vị, lắm miệng nói: “Cô Giang ở trong xe đã bồi cậu thật lâu, vẫn luôn không cho tôi được đánh thức cậu.”
Trần Minh vừa nói như vậy, sắc mặt Lục Minh Chu hơi hơi hòa hoãn vài phần, anh ném ra một ánh mắt về phía Trần Minh, lười biếng “Ồ” một tiếng, ánh mắt dò hỏi.
Trần Minh gõ xuống màn hình di động, ý bảo Lục Minh Chu xem thời gian, Lục Minh Chu nâng cổ tay nhìn mặt đồng hồ, lặng im vài giây, lông mày nhíu chặt của người nào đó buông lỏng, khóe mắt bay lên mấy mạt ý cười bất tận.
Nơi Giang Điềm lên xe đến biệt thự Lục gia không sai biệt lắm bốn mấy phút, tính cả kẹt xe cũng liền hơn một tiếng, tính toán đâu ra đấy nhiều nhất là hai tiếng.
Nhưng hiện tại cách lúc Giang Điềm lên xe đã hơn suốt ba tiếng, nói cách khác, Giang Điềm ít nhất bồi anh ngủ một hai tiếng, hơn nữa vẫn là trong lúc đã dừng xe.
Bồi anh ngủ một hai tiếng đấy ——
Nghĩ như thế nào cũng thấy vui vẻ.
Bộ dạng biểu cảm si ngốc này của Lục Minh Chu, rơi vào trong mắt Trần Minh chính là quỷ dị không nói ra lời, một giây trước mây đen giăng đầy người, trong giây lát lại là trời quang mây tạnh, ông cơ trí mà nói sang chuyện khác, “Lục tổng đã chờ chúng ta rất lâu rồi.”
Lục Minh Chu tự nhiên sẽ không để ý tới ánh mắt tra khảo của Trần Minh, anh vừa đi về phía biệt thự vừa lấy di động ra gọi điện thoại Giang Điềm.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới được bắt máy.
Lục Minh Chu gấp không chờ nổi mở miệng, “Sao em lại có thể đi trước?” Anh từ ngữ trách móc nặng nề, rồi lại giấu không được giương khóe miệng lên, “Thật quá đáng mà!”
Giang Điềm lại cũng trực tiếp, một chút mặt mũi cũng không cho Lục Minh Chu, “Ai bảo anh ngủ như lợn ý! Tôi gọi cũng không tỉnh mà đánh cũng không tỉnh! Còn có thể làm sao bây giờ?”
Lục Minh Chu nhướng mày, rất có hứng thú chất vấn: “Em còn đánh anh á?”
Giang Điềm vội vàng phủ nhận, “Tôi không đánh!”
“Ớt Nhỏ, đánh anh ——” Lục Minh Chu cười nhạt ra tiếng, “Nhưng em chính là người của anh rồi.”
Giang Điềm nhịn không được dội anh gáo nước lạnh, “Lục Minh Chu anh có biết anh ngủ còn chảy nước miếng không?”
Lục Minh Chu: “…..”
Giang Điềm hung tợn cảnh cáo, “Tôi chụp ảnh lại rồi, về sau anh nói chuyện cẩn thận một chút.”
Lục Minh Chu khóe miệng vừa kéo, “Tín hiệu không tốt, không nghe thấy em nói cái gì cả?”
Lục Minh Chu nói xong một câu, lập tức rời khỏi giao diện trò chuyện, mở camera ra, chuyển thành chế độ tự chụp chiếu chiếu chính mình, ngón tay anh lau khóe miệng, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cô nhóc chết tiệt kia.
Lại lừa anh.
Anh vừa muốn nói gì, trong điện thoại truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, Lục Minh Chu hoang mang, đang chuẩn bị hỏi hai câu, Giang Điềm lại vội vàng ném xuống một câu: “Tôi có việc, không nói nữa!”
“Tút” một tiếng điện thoại đã bị treo.
Lục Minh Chu giơ di động, lúc lâu sau cũng không bừng tỉnh, rảo bước thẳng tiến đến cửa nhà, anh đổi giày xong ở huyền quan rồi đi vào trong, rẽ ngoặt một cái mới đi đến phòng khách.
Trên sô pha đối diện một quyển tạp chí thẳng tắp bay tới hung hăng nện vào mặt Lục Minh Chu, Lục Minh Chu có thể tránh lại không tránh, gáy sách đối diện xương mũi anh, nháy mắt chóc mảng da chảy xuống máu tươi.
Trần Minh thấy thế không đúng, muốn khuyên, Lục Viễn Hoài lại không cho ông cơ hội mở miệng, “Lục Minh Chu! Anh rốt cuộc muốn làm gì?! Anh muốn làm cái gì?!”
Lục Viễn Hoài tức giận ngập trời, Lục Minh Chu không biến đổi sắc mặt.
Lục Viễn Hoài lạnh giọng trách cứ: “Anh muốn làm tức chết bố rồi! Loại chuyện này anh cũng làm được!? Bố thấy anh bị đâm gãy không phải cánh tay là đầu óc!”
Lục Minh Chu lạnh giọng, “Đầu óc không phải bị đâm hỏng.”
“Anh có ý gì?”
“Là do di truyền.”
“…….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT