Phần phía trên cơ thể gần như kề sát, người trong lòng tiếng hít thở dồn dập, ra ra vào vào kéo ngực phập phồng, một chút lại một chút chạm vào ngực anh, da thịt giáp với khối nào đó giống như bị đốt đám lửa, tử một điểm nhỏ hẹp nhanh chóng lan tới toàn thân.
Đến là anh cũng bị quấy đến mấy phần không kìm được xáo động mất kiểm soát.
Cánh tay trên lưng càng ôm càng chặt, Lục Minh Chu có hơi sững sờ trong giây lát, đáy mắt nổi lên nửa sợi ý cười thoáng qua lại hóa thành hững hờ như trước.
Phía bên phải người phụ nữ váy đỏ đang vịn tường, mới đứng được vững, ả nhướng mày, không thể hiểu được nhìn về phía người nào đó giọng khách át giọng chủ cách đó mấy bước.
Ánh mắt Lục Minh Chu hơi ảm, anh chậm rãi thở dài, miễn cưỡng hoãn lại tâm tư, một lát, anh có vài phần không được tự nhiên bắt lấy tay Giang Điềm phía sau lưng, lên tiếng nói: “Giang Điềm…..”
Giang Điềm vùi đầu vào ngực anh, đầu giật giật, lại không phản ứng.
Lục Minh Chu nhẹ nhàng vỗ một lần nữa, tăng thêm ngữ khí, lại nhắc nhở.
Giang Điềm mãi sau mới phát hiện ra liền ngẩng đầu khỏi ngực anh, chạm mắt vào con ngươi tĩnh mịch của Lục Minh Chu, đầu lưỡi cô liếm liếm môi, hàng mi dài chớp chớp.
Lục Minh Chu khép hờ mắt, cổ họng run lên, anh khẽ nói: “Buông tay.”
Giang Điềm ngẩn người, lông mi nhanh chóng rung động.
Thấy thế, tiểu hồ ly lập tức lấy khí thế, ả bĩu môi châm chọc: “Buông ra! Cô nghe thấy gì chưa?”
Cánh tay Lục Minh Chu đặt về sau cầm cổ tay Giang Điềm, nhẹ nhàng tách ra, cố gắng giảm bớt lực ở tay cô.
“Buông tay trước…..” Anh khẽ nói.
Lông mi dài của Giang Điềm chớp, giọng nói hai người làm lòng cô tức tốc chua sót, người cô bỗng dưng chấn động, Giang Điềm chợt hung hăng cắn bờ môi, nhanh chóng thu tay lại, nhất thời không biết phải làm như nào.
Như bị điện giật, cô lùi về sau mấy bước liên tiếp, hai tay bất an giấu sau lưng, lông mi mệt mỏi rủ xuống, đôi mắt nhấp nháy.
Tiểu hồ ly hất hất tóc, hơi khó chịu, trận chiến trước mắt ả khá là rõ ràng, cô bé dẫn đường cho ả mặc dù quấy rầy ả tỏ tình, nhưng có vẻ lại không tạo thành uy hiếp, giọng ả mỉa mai: “Cô làm sao vậy, không hiểu quy củ à?”
Giang Điềm càng vùi đầu thấp xuống, không còn mặt mũi nhìn người.
Khí thế kiêu ngạo một giây trước đột nhiên biến mất, không phải do lời nói của ả váy đỏ, mà là do hai chữ lạnh lùng của Lục Minh Chu, trong nháy mắt cô không còn hứng thú.
Trong lòng có chút bực bội, bực không hiểu được chính mình, theo lời ả váy đỏ, Giang Điềm cũng thuận theo nói: “Xin lỗi…..”
Tiểu hồ ly đắc chí, còn đang định chọc cô vài câu, Lục Minh Chu bỗng nhiên lên tiếng, nhíu mày khó hiểu: “Vì sao lại xin lỗi?”
Đầu óc Giang Điềm đờ đẫn, Lục Minh Chu hỏi cô lí do, ấm ức trong lòng cô tích góp ngày càng nhiều, tới đỉnh điểm nào đó, thực sự khó chịu, Giang Điềm không thể nhịn được nữa, cô nói: “Thật xin lỗi! Xin lỗi đã quấy rầy các người anh anh em em! Tôi sai rồi! Tôi có tội! Anh vừa lòng chưa?!”
Lung tung rối loạn không biết cô rống cái mù gì, giờ phút này Lục Minh Chu cũng có vài phần buồn bực với cô, anh thấp giọng quát lên: “… Giang Điềm!”
Giang Điềm ngẩng đầu, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, giọng cô không tốt lắm: “Anh đừng hiểu lầm! Tôi chính là khinh thường loại người như anh!”
“Ha, cô bị làm sao vậy…..”
Tiểu hồ ly bất mãn ngắt lời, Lục Minh Chu liếc qua, ả nháy mắt im bặt, Lục Minh Chu hỏi lại: “Loại người như tôi?”
Cổ tay dính chặt vào nhau, cánh tay Giang Điềm run rẩy, trên mặt lại tỏ mạnh mẽ như không có việc gì, cô tức muốn hộc máu nói: “Chính là khinh thường! Xe của Kỷ tổng anh thoải mái nhận lấy, bây giờ còn có phụ nữ nuôi anh! Tôi khinh thường anh có gì sai sao? Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?!”
Lục Minh Chu giận quá hóa cười, “Có phải đàn ông hay không không phải tối hôm qua cô đã nhìn thấy hết rồi sao?”
Miệng tiểu hồ ly cong thành một cái viên, không thể tin được mà trừng mắt.
Giang Điềm cũng tức cười, nói lung tung: “Biết cái rắm! Nhỏ quá tôi căn bản thấy rõ!”
Khóe miệng Lục Minh Chu đột nhiên nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Giang Điềm.
Miệng Tiểu hồ ly càng mở rộng hơn nữa, tầm mắt ả nhìn trên người Lục Minh Chu băn khoăn, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên mặt người đàn ông, ngừng vài giây, ả lại nhanh chóng nhìn xuống nơi nào đó, giống như muốn tìm ra cái lí do.
Không phải hay nói mấy người mũi to nơi đó đều cũng sẽ to sao…..
Mũi anh Tiểu Thiên rất to nha, chẳng lẽ ——
Nâng mũi ư, ả thầm chửi.
Tiểu hồ ly muốn kéo cánh tay trái Lục Minh Chu, người Lục Minh Chu khéo léo tránh đi, cơ mặt anh cắn chặt, gằn từng chữ: “Cô mẹ nó lặp lại lần nữa?”
Giang Điềm hừ lạnh một tiếng, dựng râu trừng mắt nói: “Dựa vào cái gì? Anh bắt tôi nói thì tôi phải nói sao? Dựa vào cái gì!”
Trán Lục Minh Chu khẽ giật giật: “…..”
Giang Điềm gào xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, ánh mắt cô nhìn về ả váy đỏ, rất nghiêm túc mà nói: “Tiểu rác rưởi phải không? Tôi nhắc nhở cô một câu, cô là phải cẩn thận….”
Ả váy đỏ tranh thủ sửa lại đoạn nói chuyện, “Tiểu hồ ly! Không phải tiểu rác rưởi!”
Giang Điềm vô cảm “Ồ” một tiếng, nói nhanh: “Tiểu hồ lô phải không? Tôi chính là muốn nhắc nhở cô người đàn ông này rất ghê tởm, có ông chủ lớn bao nuôi, các người sinh con thì cứ sinh con tôi không quản được, đều là phụ nữ với nhau nên tôi nhiều chuyện nhắc nhở cô một câu! Là đồ điểm tâm thôi, đàn ông đẹp đều vô dụng!”
Giang Điềm nói xong toàn bộ, cô liền tiêu sái xoay người, còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị người đột nhiên túm, mũi chân bị bắt xoay lại, ngã thẳng vào ngực Lục Minh Chu.
Cổ tay Giang Điềm bị nắm đau, cô nhíu mày trừng mắt: “Lục Minh Chu anh có bệnh à?!”
Một tay khác của Giang Điềm muốn gỡ tay anh ra, Lục Minh Chu trực tiếp nhốt chặt lại đem eo Giang Điềm bó gắt gao vào trong lòng ngực, Giang Điềm bị trói đôi tay, nhấc chân đá anh, Lục Minh Chu cứng rắn ăn mấy phát đá, nhưng không buông tay, cánh tay bị quấn chặt vào trong, trói tay càng chặt, nháy mắt đã kín kẽ.
Hai người không khác lắm xoay đánh thành một khối, ai cũng không chịu lui bước.
Khuôn mặt đẹp của Tiểu hồ ly hoảng hốt.
Lục Minh Chu lạnh mặt, nhìn về phía ả váy đỏ, nói thẳng: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Anh nói xong, nửa ôm Giang Điềm đi vào trong phòng, cũng không biết Giang Điềm bị cái gì kích thích, động tác càng làm loạn lớn hơn, chân phải vừa giẫm vừa đạp túi rác bên chân, đồ vật linh tinh lộn xộn lăn ra ngoài.
Chân phải Lục Minh Chu đá văng chai nước khoáng rỗng, trở tay “lạch cạch” một tiếng mở cửa ra, thu lại lực trên cánh tay, đột nhiên đem Giang Điềm ném lên vách tường, anh gầm nhẹ: “Giang Điềm mẹ nó cô phát điên cái gì?!”
Cánh tay trên eo buông lỏng, lưng Giang Điềm hung hăng ca phải tường xi-măng phía sau, đau đến mặt mày thắt lại, dừng một lát, cô không chịu thua mà ngẩng đầu lên, viền môi cắn chặt, chính là đem âm thanh kêu đau cắn chặt ở kẽ răng.
Lục Minh Chu đá giá gỗ để giầy ở cửa, anh đột nhiên lớn tiếng: “Hỏi cô đấy!”
Lưng Giang Điềm đau rát, cô quật cường nhướng mày, mắt không chớp nhìn về phía Lục Minh Chu, giống như muốn rơi luôn vào trong mắt anh.
Cô không biết.
Cô chính là không vui, không thoải mái, không thích cái gì Tiểu hồ lô kia, cũng không thích cái gì đấy Kỷ Thịnh, càng không thích… Càng không thích Lục Minh Chu hung dữ như này…..
Giữa mày Lục Minh Chu dâng lên vài phần u ám, ánh mắt gắt gao trói chặt cô, một bước cũng không nhường.
Hai người giằng co.
Đêm hè, tối rất yên tĩnh, vẫn còn chút sức nóng bức của ban ngày, như những ngọn núi và biển sâu đè ép cô, gần như ép tới mức cô không thở nổi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Giang Điềm dẫn đầu thua cuộc, bờ môi mấp máy hơn nửa ngày, cô rụt rè bật ra một câu: “Tôi không có ý gì khác… Tôi chỉ là… Tôi chỉ…..”
Lục Minh Chu tiến lên trước nửa bước, hỏi ép sát: “Chỉ là làm sao?”
Ánh đèn phân tán, bóng Lục Minh Chu bao phủ xuống, cô rơi vào bóng tối, giọng Giang Điềm thấp xuống, tựa như tự lẩm bẩm: “Chỉ là… Chỉ là không thích…..”
“Không thích cái gì?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Không biết… Chính là không vui…..”
Tầm mắt Giang Điềm rời khỏi người anh, buồn bã rũ lông mi xuống, trong khoảnh khắc khí thế trước đây đều biến mất, giờ phút này, cô là binh lính kiệt quệ trên chiến trường, chỉ có bị đánh cho tơi bời.
Thắng bại đã được phân định.
Cũng không biết câu nào lấy lòng anh, băng giá giữa hai đầu lông mày tan hết, khóe miệng Lục Minh Chu nâng lên thành nụ cười, bên miệng xoáy vào một cái, anh nói: “Ớt Nhỏ, cô như vậy rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm.”
Giang Điềm không dám nhìn anh, run giọng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Lục Minh Chu cũng không lập tức trả lời, Giang Điềm chờ đến mức bàn tay thấm mồ hôi.
Chân phải Lục Minh Chu nhẹ nhàng nhấc lên, đá văng cái lon bên cạnh chân trái Giang Điềm, động tác anh thả chậm, khoảng cách hai người kịch liệt rút ngắn, cuốn lên ma sát ở góc áo nhỏ, Lục Minh Chu từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt Giang Điềm cố định tại viên cúc màu trắng thứ ba trước ngực anh, nhịp tim đập thình thịch cuồng loạn, giống như mưa rào tầm tã nện ở trên cửa sổ kính, bùm bùm rung động.
Lục Minh Chu bỗng nhiên khom lưng, nhìn thẳng cô, khóe môi cong cong, anh nói: “Sẽ làm người ta hiểu làm cô đang ghen——” anh cố tình dừng lại, âm điệu cuối câu tăng lên, “Hiểu lầm cô thích tôi ——”
Đôi mắt Giang Điềm chợt lóe lên, hàng mi cong vút giơ lên, cô không hiểu được hỏi lại: “Tôi thích anh?”
Đuôi lông mày Lục Minh Chu nhướng lên, anh hơi hơi gật đầu, a ra một hơi, lưu loát dừng ở gương mặt Giang Điềm, “Hoặc là… Cô có lý do nào khác giải thích hành vi vừa rồi?”
Giang Điềm cứng họng: “…..”
Yên lặng một giây, hai giây, ba giây…..
Hàng mi dài như cánh bướm của Giang Điềm chớp, liếc anh một cái, tầm mắt lại mơ hồ, chầm chậm, cô dối lòng nói: “Tôi… Chỉ là tôi cảm thấy không thích hợp, các người không phù hợp.”
Lục Minh Chu lười biếng “À” một tiếng, khóe miệng nhếch lên, âm lượng của anh giảm xuống, dẫn từng bước: “Vậy cô cảm thấy tôi cùng với ai thích hợp?”
Giang Điềm giật mình, một lúc lâu sau, cô thong thả lắc đầu.
Cô không biết.
Khóe mắt Lục Minh Chu hơi hơi giương lên, đôi mắt anh chuyển động, ngón trỏ tay phải hơi cong, nhẹ nhàng trượt xuống từ chiếc mũi thẳng của cô gái, lướt một đường xuống dưới, dừng lại ở trên chóp mũi của cô, chợt lòng ngón tay chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng chạm, một cái hai cái, anh dừng lại.
Gương mặt Giang Điềm ửng đỏ, môi giật giật, lại một câu cũng không nói nên lời.
Lục Minh Chu chậm rãi thu hồi động tác ngón trỏ, anh thong thả hỏi: “Cùng cô sao?”
Đỏ ửng lan ra từng đợt, thùy tai đỏ đến nỗi có thể nhỏ máu, Giang Điềm khẩn trương nuốt nước bọt, cô nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không… Không hợp…”
Lục Minh Chu liếm liếm má, tiếp tục hỏi: “Vì sao lại không hợp?”
Lông mi Giang Điềm như quạt nhỏ phủ xuống, ánh mắt rơi xuống mũi chân, chân trái đá chân phải, cô nói lung tung: “Tuổi tác chăng? Anh già hơn tôi rất nhiều.”
“…..”
Cô nghĩ nghĩ, lại nói: “Bố tôi không thích anh, nói anh không đứng đắn, có tính không?”
“…….”
“Tôi cũng không có tiền, không thể mua cho anh trạm chuyển phát nhanh cũng không mua được nhà cho anh, cũng không có cách nào sinh con… Tôi còn quá trẻ…” Cô nhớ tới lời thổ lộ chân tình của tiểu ớt cay, có chút tiếc nuối mà bổ sung.
Trán Lục Minh Chu giật nảy thình thịch, anh khó có được tốt tính hỏi: “Còn gì nữa không?”
Đến phiên Giang Điềm cứng họng, tay cô nhéo ống quần, “Còn gì nữa á?”
Còn có cái gì…..
Ban đầu cô chỉ nói trong mê sảng, ai ngờ anh thế mà lại tưởng thật, Giang Điềm hận không thể tát chính mình một cái.
Ngón trỏ ngón cái Lục Minh Chu cong vào, hung hăng bóp cánh mũi của Giang Điềm, “Còn có… Còn có cô thích Tiểu Chu Chu.” Khóe mắt anh mỉm cười, bên môi không nhịn được nhếch lên, “Cô đã quên, ngày hôm qua cô thổ lộ.”
Anh tạm dừng, gõ gõ trán chính mình, nhắc nhở: “Nhưng tôi vẫn nhớ rõ.”
Giang Điềm: “…..”
Lục Minh Chu đem đề tài vòng trở lại, lại hỏi một lần: “Cho nên… Tôi cùng Tiểu hồ ly không thích hợp, vậy cùng ai thích hợp?”
Giang Điềm gần như buột miệng thốt ra: “Kỷ Thịnh?”
Khóe miệng tươi cười của Lục Minh Chu hơi cứng lại, hai tay anh đút vào túi quần, một lần nữa đứng thẳng lên, Giang Điềm vẫn nhìn anh, tầm mắt theo động tác của anh hướng một đường lên trên, khó khăn lắm ngừng ở khóe miệng anh.
Một giây lại một giây…..
Hình ảnh chợt lóe lên, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một bộ hình ảnh, đôi nam nữ thân mật ở Xuân Thụ Cảnh, tứ chi dây dưa, cánh môi dán vào nhau, trong không gian chật chội điên cuồng len lỏi ái muội cùng dục vọng…..
Giang Điềm không tiếng động nuốt nước bọt, gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Tầm mắt buồn bã, xúc giác phóng to vô hạn, Giang Điềm mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, quét đi cảm giác kỳ quái, một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt lộn lại đường cũ, lướt qua bên môi, xét qua mũi, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, vẫn không nhúc nhích.
Sự kiên nhẫn của Lục Minh Chu rất tốt, đặc biệt là lúc tâm tình tốt, lúc này anh như thợ săn đang chờ đợi cơ hội, Giang Điềm không nói, anh cũng không thúc giục, ánh mắt thoáng nhìn qua đống rác vụn vặt dưới chân, không thoải mái nhíu mày rất khẽ, anh nghiêng người muốn lấy cái chổi trong góc, Giang Điềm rõ ràng lại luống cuống, cô nhanh chân dịch về phía trước, cổ tay nhấc lên bắt lấy góc phải của áo Lục Minh Chu.
Bước chân Lục Minh Chu dừng lại, anh nhìn sang bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên góc áo bị Giang Điềm nắm chặt, lập tức ánh mắt dời đi, nhìn đôi mắt hạnh đang chớp của cô, cô buông thõng mắt, lông mi thật dài, từng sợi mi đều rõ ràng.
Môi mỏng Lục Minh Chu câu lên nụ cười, con ngươi đen nhánh cấu giấu ánh sáng tối sâu thẳm, cuối cùng giọng anh trầm xuống, cười nhẹ: “Ớt Nhỏ, không phải cô thực sự thích tôi đấy chứ?”
Giang Điềm không đáp.
Lục Minh Chu rất hứng thú mà nhìn cô.
Lòng bàn tay Giang Điềm sớm đã chảy mồ hôi ròng ròng, cô kéo góc áo của Lục Minh Chu, ngón tay không nhịn được mà vuốt ve hai cái, đầu ù đi, tâm tư loạn thành một nồi cháo.
Không giống với dự tính của Lục Minh Chu, cả người Giang Điềm đều là mơ hồ, cô không thể hiểu những cảm xúc dành cho Lục Minh Chu đến từ nơi nào và vì sao lại đến, rồi lại vội vã muốn làm rõ một việc…..
Sửng sốt, cô lấy hết dũng khí hỏi: “Tôi… Tôi có thể hôn anh một cái không?”