Động tác nghiêng người về phía trước quá kịch liệt, nhất thời không hãm lại được, thân thể Giang Điềm không thể khống chế nhào về phía trước, hai chân như nhũn ra, trán thẳng tắp cắm xuống hướng góc cạnh bàn trà.
Lục Minh Chu phản ứng nhanh nhất, anh đi nhanh xông lên trước, cực nhanh ôm lấy eo bảo vệ Giang Điềm, không để cô va chạm bị thương, cùng lúc đó, anh chợt thấy một đôi tay tái nhợt không chút do dự giơ ra bảo hộ ở bên trên cạnh góc bàn sắc bén, hổ khẩu(1) lập tức đỏ lên một khối lớn.
Lục Minh Chu đỡ Giang Điềm đứng dậy, để cô nhẹ nhàng dựa vào người mình, mày đẹp Đường Mật nhíu lại, chợt lạnh nhạt thu tay lại.
Giang Ninh Minh phản ứng chậm nửa nhịp, bước nhanh về phía trước đem Giang Điềm đỡ đến bên cạnh mình, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía chân phải sưng đỏ của Giang Điềm, giọng nói trách cứ: “Lớn tướng rồi! Vẫn còn nôn nôn nóng nóng như vậy!”
Giang Điềm nhếch miệng cười, ý định làm dịu bầu không khí, mềm như bông mà kêu: “Bố à ——”
Lục Minh Chu lui một bước, tình huống xấu hổ, đang chuẩn bị xoay người rời đi, ánh mắt Giang Ninh Minh cảnh giác, lên tiếng hỏi: “Cậu… Là bạn trai của Tiểu Điềm à?”
Bước chân Lục Minh Chu ngừng lại, vội vàng mở miệng giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, là bạn bè bình thường thôi.”
Giang Điềm mím môi, uể oải rũ mắt xuống, Giang Ninh Minh hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút cứng đờ: “Không phải bạn trai của con như vậy… Mấy đứa…..”
Ánh mắt ông dừng ở trên người Lục Minh Chu quét nửa giây, chàng trai quần áo hở hang, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, còn lại không còn quần áo nữa, ông cúi đầu nhìn Giang Điềm, váy màu ngà dài đến đùi, cổ áo lỏng lẻo, Giang Ninh Minh giúp cô kéo thẳng làn váy, ông trầm giọng nói: “Tiểu Điềm, bố không phản đối chỗ bạn bè con, nhưng con cũng không thể tùy tiện không hiểu quy củ, hơn nửa đêm bạn bè bình thường hai con… Giống bộ dáng gì!”
Giang Điềm kéo tay áo Giang Ninh Minh, vội vàng nói chuyện: “Bố à, không phải như bố nghĩ đâu.” Cô ngừng lại, trộm liếc mắt nhìn Lục Minh Chu, yếu ớt giải thích: “Đây là hàng xóm của con, không phải chỗ đối tượng, thật không có mà.”
Tầm mắt Giang Ninh Minh nhìn qua lại trên người hai người, đầu tiên là nhìn về phía Giang Điềm, một lúc, lại chuyển đến trên người Lục Minh Chu, mày ông nhăn chặt, vẫn là vẻ mặt không hài lòng.
Tay phải Lục Minh Chu nắm góc khăn tắm, miễn cưỡng hứng chịu hai ánh mắt nóng rực quăng tới nửa thân trên, anh lúng túng ho khan hai tiếng: “Cháu về thay quần áo khác.”
Giang Ninh Minh nhấp môi không nói, đỡ Giang Điềm ngồi xuống một bên sô pha, ngược lại là Đường Mật, nhẹ nhàng đáp ứng.
Lục Minh chu liếc nhìn sang Đường Mật đang ngồi ngay ngắn bên ghế sô pha, tầm mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi, ngay sau đó lại tách ra, Lục Minh Chu nhấc chân hướng ra cửa, chợt nhớ tới nửa chồng tư liệu Tần Lệ tra ra.
Danh tiếng của Đường Mật không thể không nhắc tới, ra mắt năm 20 tuổi, thành tích nổi bật, là ca sĩ nữ đình đám nhất Đại Lục trong thập niên 90.
Chuyển biến chính là năm 96, album gốc của Đường Mật 《Giấc mơ》vừa phát hành đã có thành tích nổi bật, khen ngợi như nước thủy triều, hai tháng sau lại bị tố đạo nhạc, cùng thời gian ấy rất nhiều nhạc sĩ trong nước chống lại nhau, doanh số đĩa nhạc giảm xuống đáng kể, người hâm mộ vượt tường, sau lại tiết lộ người bị đạo nhái là một sư muội cùng công ty, cũng lúc đó, người đại diện tung ra những tài liệu xấu của Đường Mật, nhất thời thành cái mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Các loại tin tức ồ ạt, nửa tháng sau, Đường Mật tổ chức họp báo thừa nhận việc đạo nhạc đồng thời tuyên bố giải nghệ, ban đầu là ca sĩ sáng giá nhất trong giới âm nhạc của Đại Lục cũng chỉ sau vài tháng ngắn ngủi liền thân bại danh liệt, hoàn toàn trở thành quá khứ.
Lúc sáng, anh đi tìm Chu Xuyên, anh cứ tưởng Đường Mật cùng Chu Xuyên từng có một khoảng thời gian, dù sao năm đó Chu Xuyên cũng là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nhóm đầu tiên xuống biển kinh thương thay đổi vận mệnh, thương giới cùng giới giải trí vốn là mối quan hệ tiền tài cùng danh lợi rắc rối khó gỡ.
Ngoài dự kiến…..
Chu Xuyên thẳng thắn thừa nhận ông có quen biết Đường Mật, nhưng nghiêm túc mà nói giao tình lại không sâu sắc, năm đó ông giới thiệu Đường Mật vào giải trí Thành Niệm, Chu Xuyên quý trọng tài năng, ông ở giữa dựng cầu nối, đầy tài tình đem Đường Mật mang vào ngành giải trí, thấy được bà công thành danh toại, cũng tận mắt chứng kiến kết cục thảm đạm cuối cùng.
Chuyện này thành khúc mắc trong lòng Chu Xuyên.
Cuối cùng Đường Mật ở ẩn, trạng thái tinh thần gần như sụp đổ, ông rốt cuộc không có cách nào buông xuống cọc tâm sự này, đến mức đối xử với Giang Điềm nhiều hơn một chút lòng thương tiếc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế, theo lời ông nói, ông đối với Giang Điềm càng nhiều hơn chính là thưởng thức.
Lục Minh Chu trở về phòng thay quần áo.
Đường Mật phản đối Giang Điềm ca hát như vậy, thậm chí ở quán bar dùng thủ đoạn bức Giang Điềm biết khó mà lui, hơn nửa là do cuộc sống phập phồng ở nửa đời trước của chính mình, không muốn Giang Điềm cũng đi lên vết xe đổ của mình.
Hơn nữa, Giang Điềm cùng Đường Mật căn bản không phải cùng một cấp bậc, Đường Mật bất kể là tướng mạo hay tài năng cũng đều vượt xa Giang Điềm, nếu nói đến cơ trí, Giang Điềm càng không bì kịp, giới giải trí là một cái nơi ăn thịt người không nhả xương, thông tuệ như Đường Mật mà cũng bị quăng đến đầu rơi máu chảy, nói gì đến một cái Giang Điềm…..
Đây cũng chính là một trong những lí do Lục Minh Chu không muốn ở lại bên cạnh Lục Viễn Hoài làm việc.
Lúc sáng Chu Xuyên dùng mọi cách ám chỉ, anh lạnh giọng cự tuyệt, hai người ra về trong không vui, nếu Giang Điềm thực sự có năng lực anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu chỉ là dựa vào cửa sau Chu Xuyên này, anh liền phụ trách cho người phá hỏng.
Chỉ là, anh lại không đành lòng, ngày đó thấy Giang Điềm ngồi trên sân thượng cau mày thỉnh thoảng cắn nắp bút, tẩy xóa rồi lại sửa đổi, hoặc là chuyện ở Xuân Thụ Cảnh đã xảy ra nguy hiểm như vậy, cô sợ nhưng vẫn cố chấp…..
Ban đầu phòng thu Tân Gia định tuyển hai thực tập sinh, thành tích phỏng vấn của Giang Điềm xếp thứ ba.
Lục Minh Chu mặc lên một chiếc áo phông trắng, khóe miệng kéo lên tự giễu, do dự một lúc lâu, lại mở ngăn tủ gỡ xuống một chiếc sơ mi trắng.
Một bên khác.
Giang Ninh Minh thoa chân Giang Điềm xong, không khách khí chút nào lấy ngón trỏ chọc hai cái lên trán Giang Điềm, trách cứ: “Để bố nói cho con cái gì tốt! Tên kia vừa nhìn liền thấy không phải cái người gì đứng đắn! Con tại sao lại có thể trắng trợn cho người ta chiếm tiện nghi như thế!”
Giang Điềm nhẹ nhàng nói: “Bố à, anh ấy rất tốt!”
Giang Ninh Minh hừ mạnh, không ủng hộ mà phản bác: “Đàn ông đều không phải cái thứ gì tốt! Bố nhìn cậu ta trừ bỏ mấy khối cơ bụng thì cũng không có đầu óc gì, hơn nửa đêm không mặc quần áo chạy vào nhà con gái, bố không thích cậu ta.”
Giang Điềm lấy trán cọ vào cánh tay Giang Ninh Minh, mềm giọng thầm oán trách: “Bố, người đừng nói anh ấy như vậy.”
Giang Ninh Minh rất hiểu con gái mình, tay phải ông hung hăng vỗ mạnh vào cổ tay Giang Điềm, “Con thích cậu ta?”
Giang Điềm sững sờ, bĩu môi lẩm bẩm phủ nhận, “Con mới không thích anh ta!”
Nghe vậy, Đường Mật từ đầu đến cuối không nói câu nào cũng nhàn nhạt quét mắt nhìn Giang Điềm, mi mắt bà chậm rãi chớp, Giang Điềm rụt cổ lại, không tự nhiên nuốt nước bọt.
Giang Ninh Minh thở dài, đang chuẩn bị nói cái gì, Đường Mật chen vào nói: “Chồng à, ông xuống tầng mua cho tôi cái băng dán.”
Giang Ninh Minh chấn động, ngước mắt khẩn trương nhìn bà, Đường Mật giải thích: “Thủy tinh sượt qua thành vết cắt, không nghiêm trọng.” Bà ngừng chút, “Ông mau đi đi.”
Giang Ninh Minh trong lòng hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai Giang Điềm, lấy bao tiền lẻ xuống tầng.
Giang Ninh Minh vừa đi, Giang Điềm cắn môi, không thể hiểu được mà lo lắng, Đường Mật hơi ngước mắt, nhìn về phía Giang Điềm: “Tiểu Điềm, mẹ đều biết hết.”
Tim Giang Điềm run lên, không biết Đường Mật chỉ ai, đôi mắt cô lúng liếng, “Mẹ… Anh ấy thực sự là hàng xóm của con.”
Đường Mật nhẹ lắc đầu, chỉ nói: “Con ca hát ở Xuân Thụ Cảnh.”
Giọng bà không nhanh không chậm, trán Giang Điềm lấm tấm mồ hôi, Đường Mật tiếp tục nói: “Con có biết những nơi như vậy rất nguy hiểm hay không, một cô gái như con làm sao có thể bảo vệ chính mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì… Con bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Giang Điềm chột dạ rũ mắt, “Sẽ không có chuyện gì.”
Đường Mật hỏi lại: “Thật ư?”
Giang Điềm nhớ tới chuyện hai ngày trước, nhất thời không biết biện bạch như nào.
Đường Mật nói đến là dừng, không tiếp tục truy hỏi, đổi đề tài: “Con biết tại sao mẹ lại không cho con học âm nhạc không?”
Giang Điềm gật đầu lại lắc đầu, cô ít nhiều biết một chút, mẹ cô đã từng được mọi người tung hô, cũng đã bị vạn người phỉ nhổ.
Đường Mật dời vị trí, ngồi đến bên cạnh Giang Điềm, bà nắm chặt tay Giang Điềm, thấp giọng kể rõ: “Lúc mẹ còn trẻ cũng giống con, ông bà ngoại con lúc ấy cũng không đồng ý, lúc đó tính tình mẹ bướng bỉnh, cảm thấy mình một thân tài hoa nên đứng ở dưới ánh đèn chiếu, tiếng vỗ tay cùng hoa tươi đều là thứ mẹ nên có được.”
Bà dừng một chút, ánh mắt mềm mại, lại tựa như có cảm xúc chuyển động trên trời, cuối cùng biến thành ánh sáng mờ mờ, “Mẹ may mắn, được người giới thiệu vào, lại từng bước một dốc sức làm việc chăm chỉ, lúc ấy tính tình cường ngạnh, bất tri bất giác đắc tội không ít người, kết quả là công dã tràng(2), mẹ hỏi con một câu, con có tin mẹ không?”
Giang Điềm biết Đường Mật nói cái gì, từ nhỏ cô đã tự hào về Đường Mật, cô sùng bái mẹ mình hơn là oán trách, Giang Điềm gật gật đầu, nói chắc chắn: “Con tin!” Mẹ cô tuyệt đối sẽ không giống như những tin tức đưa tin, đạo nhạc tác phẩm của sư muội dùng công ty, còn kém chút nữa bức người ta nhảy lầu tự tử.
Đường Mật mỉm cười, ánh mắt lại lạc mất tiêu cự, “Nhưng trừ con cùng bố con, người khác sẽ không tin.”
Trong lòng Giang Điềm đắng chát, “Mẹ…”
“Tiểu Điềm, mẹ có thể đồng ý để con tiếp tục ca hát ở quán bar, mẹ sẽ không can thiệp, nhưng là con phải trao đổi đáp ứng mẹ một việc.” Đường Mật nhàn nhạt nói.
Giang Điềm do dự một chút, Đường Mật vỗ vỗ mu bàn tay cô, ánh mắt khích lệ, Giang Điềm miễn cưỡng gật gật đầu.
Đường Mật nhẹ giọng nói xong, đôi mắt Giang Điềm đang sáng chuyển thành ảm đạm, cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng gian nan thốt ra một chữ “Vâng”.
Hai người nói chuyện xong, đúng lúc Giang Ninh Minh trở về, ông vừa mới bước chân vào cửa, phía sau lại xuất hiện một bóng người.
Người đàn ông cao lớn đứng đó, một thân tây trang phẳng phiu gọn gàng, quần tây lưu loát bọc lấy chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng chỉnh tề đút trong cạp quần, cúc áo sơ mi được cài thẳng lên đến trên, nổi bật lên cả người thanh quý lại thẳng tắp.
Giang Điềm đứng lên, ánh mắt cô nhìn quanh thân trên Lục Minh Chu, một bộ này thật sự thích hợp với anh, khí chất cả người đều lắng xuống, mang theo vài phần hương vị cấm dục, sự vô lại ngày thường mất đi hơn nửa, ánh đèn lờ mờ phòng vây quanh người anh tạo thành viền sáng vàng nhạt, làm cô nhìn ra mấy phần dịu dàng.
Nhịp tim của cô không khống chế được mà tăng tốc.
Lúc trước Giang Điềm đang giận anh, lúc này cũng lười khen anh, cố ý nói: “Hơn nửa đêm rồi anh còn ăn mặc trang trọng như vậy làm gì?”
Ánh mắt Lục Minh Chu ám chỉ, Giang Điềm không hiểu tại sao.
Giang Ninh Minh thực sự không thích nam nhân thối chiếm tiện nghi nữ nhi bảo bối của ông trước mắt, thái độ của ông rõ ràng, đi đến cửa, không kiên nhẫn nói: “Nhà chúng tôi không mua nhà cũng không mua bảo hiểm! Gặp lại sau!”
Nói xong, ông “đùng” một tiếng đóng cửa.
Lục Minh Chu: “…..”
Anh đã đặc biệt thay một thân quần áo nghiêm chỉnh, thế mà vẫn bị đóng sầm cửa vào mặt…..
Lục Minh Chu bực bội kéo lỏng cà vạt, đang chuẩn bị lên đường về nhà, thì nghe thấy giọng thảo luận một nam một nữ truyền đến từ cách cánh cửa.
Khu nhà cũ cách âm không tốt, anh lại đứng gần đó, âm thanh động tĩnh gì bên trong cũng đều truyền đến màng nhĩ.
“Bố, anh ấy không bán bảo hiểm, anh ấy đưa chuyển phát nhanh, tây trang kia của anh hẳn là của tiệm thuê, hôm nay là lần đầu tiên con thấy anh ấy mặc.”
“Chẳng đẹp chút nào! Xấu hoắc! Tiểu Điềm con đừng bị hắn mê hoặc! Tìm đàn ông muốn tìm thì tìm ai giống bố ý, vừa ưu tú vừa có mị lực.”
“Sẽ không, hôm nay anh ta cởi hết đứng trước mặt con con cũng không có cảm giác gì!”
“Hỗn trướng tiểu tử thế mà không biết xấu hổ như vậy? Bố đi đánh hắn…. Ai da! Con đừng cản ta!”
“Con nói sai! Con nói là nếu như!”
Lục Minh Chu tức giận nghiến răng.
Không có cảm giác…..
Buổi tối hôm nay chảy máu mũi chính là quỷ sao?!
Lục Minh Chu hừ một tiếng, nâng bước đi về phía cửa phòng mình.
Bên tai cuối cùng truyền đến một giọng nữ.
“Thực sự mà, anh ta thật là đưa chuyển phát nhanh, vừa mới lừa con một nghìn tệ! Là tiểu bạch kiểm(3) lừa tiền phụ nữ!”
Lục Minh Chu: “…..”
Tiểu bạch kiểm lừa tiền phụ nữ?
Trên sân thượng, người đàn ông mang khuôn mặt âm trầm rời đi, cơ mặt anh cắn chặt, âm thầm thề: Một ngày nào đó nhất định phải ném lên mặt Giang Điềm mấy cái thẻ đen để xả giận.
Hừ, cứ chờ xem.
…..
Đường Mật cùng Giang Ninh Minh không ở lại, đến chơi một lúc liền về nhà.
Giang Điềm nằm trên giường, quấn chăn trằn trọc, không hề buồn ngủ.
Di động bên gối rung lên, cô liếc mắt nhìn sang, tin nhắn trên WeChat nhảy ra.
【Tiểu Chu Chu: Trước kia không phải cô hỏi tôi làm gì sao?】
Giang Điềm nghĩ nghĩ, gật gật đầu với màn hình, trước kia cô đúng là có hỏi qua nghề nghiệp của anh, chỉ là Tiểu Chu Chu giống như vô tình nhiều lời, cô cũng không hỏi lại nhiều.
Đột nhiên lại hỏi một câu như này, cô rõ ràng có chút kỳ quái.
【Sugar: Làm sao vậy】
【Tiểu Chu Chu: Trước kia tôi đưa chuyển phát nhanh, hiện tại làm môi giới bán nhà ở, gần đây cô có ý định mua nhà không?】
“…..”
Giang Điềm bị nghẹn, gõ xuống bốn chữ: Không, không có tiền.
Tiểu Chu Chu dây dưa không bỏ, theo sát hỏi một câu: Vậy bố mẹ anh chị bà con cô bác có dự định mua nhà không?
Giang Điềm: “…..”
【Sugar: Không hỏi】
Màn hình nhắn tin lại nhảy ra một tin tức mới nhất: Hoa viên Gia Hạ, chỉ còn 10 căn cuối cùng, căn nhà tiêu chuẩn, dọn dẹp sạch sẽ, nội thất hoàn thiện, gần tuyền tàu điện ngầm số 7, trả góp mỗi lần 100 nhân dân tệ cho đến gom đủ tiền, tôi giảm giá cho cô còn chín phần, vui không sướng không?
Giang Điềm “…..”
【Sugar: Cảm ơn, không cần】
Giang Điềm cho rằng đề tài đã kết thúc, ai ngờ Tiểu Chu Chu lại nói một câu: Vậy cô mua bảo hiểm không? Đi xe trên đường, cho nên cần phải mua bảo hiểm! Xe hỏng có thể sửa, người hỏng thì vứt mạng đi! Nếu vua hiểu rõ, khuyên vua sớm mua bảo hiểm!
Giang Điềm: “…..”
Hơn nửa đêm lên cơn thần kinh sao?
Giang Điềm luống cuống tay chân, không cầm chắc di động, “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, Giang Điềm xoa xoa cái mũi, giao diện WeChat gõ loạn một loạt mã gửi đi, cô vội vàng ấn rút về.
Bên kia Lục Minh Chu nhìn thấy tin nhắn rút về, khóe mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đùa giỡn xong trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.
Khung thoại hơn nửa ngày cũng không có tin nhắn mới hiện lên, Lục Minh Chu liếm liếm má, cảm thấy mỹ mãn mà gõ xuống một câu cuối cùng, đảo loạn một hồ xuân thủy:
“Ngủ ngon, tiểu bảo bối ~~”
Giang Điềm không thể tin được hai mắt mình, mu bàn tay cô dùng sức xoa hai cái, nhắm mắt rồi lại mở ra, lại lần nữa thấy chữ đen trên màn hình, sợ tới mức trực tiếp quăng di động, hai gò má đỏ ửng, cô cuộn vào trong chăn lăn tròn một vòng rồi lại một vòng.
Trước kia đưa chuyển phát nhanh hiện tại thì môi giới nhà đất, Tiểu Chu Chu hói đầu sao lại dầu mỡ (4) như vậy…..
Thích cái rắm!
Giang Điềm bò đến cuối giường nhặt điện thoại, bùm bùm gõ xuống mấy cái tin nhắn:
【Sugar: Không cần gọi tôi là tiểu bảo bối!】
【Sugar: Cơm tất niên đều muốn nôn ra!】
【Sugar: Anh làm ơn làm người đi!】
Lục Minh Chu hờ hững liếc nhìn, như không có chuyện gì mà cất di động đi, thoải mái dễ chịu nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.
Tin nhắn như đá chìm xuống đáy biển.
Cách một bức tường, người nào đó tỉnh cả ngủ, hận không thể ăn toàn bộ gối đầu…..
_______
(1) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái với ngón tay trỏ.
(2) Công dã tràng: công khó nhọc mà vô ích như việc dã tràng xe cát. Dã tràng xe cát biển đông, Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
(3) Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
(4) Dầu mỡ: là từ lóng trên mạng của TQ, mô tả chung về đặc điểm của một số người đàn ông trung niên nói chuyện thô lỗ, v.v (theo Baike)
_______
Phan: Máu bắt nạt chị Điềm của anh Chu lại phát tác rồi, chẹp chẹp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT