(Lưu ý: Chương này tui cũng chưa soát lỗi chính tả luôn, cầu các cảnh sát chính tả ra tay. Tui sẽ quay lại vào ngày mai, hoặc kia gì đó để sửa) – Tui đã sửa được mấy lỗi sai cơ bản rồi. Giờ cùng đợi beta nha. Moa moa
Con cáo này cũng không có đàn, gã là một con cáo lạc đàn.
Cũng vì vậy mà lâu rồi gã chưa được ăn gì cả. Nếu không phải sợ đánh động đến bầy sói gã đã ăn thỏ luôn lúc đó.
Gã ngậm thỏ chạy đến chỗ tương đối ăn toàn, lấm lá lấm lét nhìn xung quanh, gã bắt đầu liếm láp bữa tối của mình.
Con thỏ này béo quá đi, đã lâu rồi gã chưa thấy con thỏ nào béo như thế, chẳng lẽ là đồ ăn dự trữ của đám sói kia?
Nuôi khá đấy chứ, chỉ tiếc lại lợi cho gã thôi, hắc hắc.
Thỏ trắng run lên bần bật cuộn thành một cục, thét lên chói tai. Nó cảm nhận được hàm răng sắc nhọn của sói trên da mình.
Nhưng tiếng thét này lại càng làm cáo trở nên hưng phấn, nước miếng chảy ròng ròng.
Lúc này hình ảnh Lang Vương đột nhiên hiện lên trong đầu thỏ.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Tình huống càng nguy hiểm đầu óc thỏ càng tỉnh táo. Nó thậm chí còn phân tích được cả kết quả sắp tới.
Lá gan thỏ to hơn, thương lượng với cáo: “Tôi có thể giúp anh chữa bệnh. Bình thường anh đi săn rất dễ bị thương, tôi có thể chữa thương, anh sẽ bắt được càng nhiều con mồi hơn. Nên, nên anh tha cho tôi được không?”
“Chữa bệnh?” Cáo híp đôi mắt tham lam lại, gã nói: “Vậy nhóc con, mày biết tao đang bị một bệnh rất nghiêm trọng không?”
Thỏ trắng hồi hộp hỏi: “Bệnh, bệnh gì?”
“Là bệnh đói.” Cáo thở phì phì: “Đã mấy ngày tao không ăn gì rồi. Con mồi bị đám sói kia cướp hết đi. Nếu không ăn gì nữa tao sẽ chết đói. Mày nói chết rồi thì tao còn bị bệnh gì được?”
Thỏ trắng hoang mang sợ hãi, ngập ngừng nói: “Nhưng mà… như vậy đi, tôi gúp anh đi săn. Anh muốn săn thỏ đúng không? Tôi cũng là thỏ, con thỏ khác thấy tôi sẽ không cảnh giác, anh có thể nhân cơ hội đấy bắt con thỏ khác. Nếu bây giờ anh ăn tôi, về sau không bắt được thỏ nữa, anh sẽ đói chết.”
Nghe thỏ nói xong, cáo cũng suy tư.
Thỏ biết gã đã bắt đầu lung lay, vội vàng nói thêm vài câu.
Kỳ thật nó biết địa bàn đi săn của bầy sói, đó cũng là nơi cáo tìm đồ ăn. Chỉ cần con cáo này dẫn nó đến khu vực đó, nó có thể tìm được cơ hội liên hệ với bầy sói.
Còn quan hệ của Lang Vương với con sói mới tới… cái này tính sau, phải sống sót đã.
“Được” Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cáo gật đầu.
Thỏ vừa thả lỏng được chút thì con cáo gian xảo kia đã dí sát đến nói: “Nhưng tao dựa vào cái gì mà tin mày?”
Mặt thỏ căng ra cố nói: “Anh có thể không tin tôi.”
Cáo nghiêm mặt suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu: “Đồng ý. Nhưng ranh con, tao cảnh cáo mày, sự kiên nhẫn của tao có hạn, nếu ngày mai mày không giúp tao bắt được đồ ăn, tao sẽ thịt mày.”
Gã lộ ra răng nanh.
“Tôi hiểu rồi.” Thỏ trắng rũ lỗ tai.
Cáo đi dạo từng bước: “Vậy bây giờ….”
Một hồi sói tru xé rách bầu trời đêm, tiếng bước chân hỗn loạn cũng đang tiến lại gần.
Cáo tức giận cắn gáy thỏ chạy ra xa: “Chết tiệt, sao bọn này cũng tới vậy.”
Gã trừng to đôi mắt: “Là mày mật báo đúng không?”
Thỏ bị rung lắc sắp nôn ra: “Tôi… không …. biết… đường….”
Một con cáo đói sao có thể so với sự kết hợp bài bản của bầy sói.
Tiếng hú nguy hiểm của bầy sói ngày càng gần, không bao lâu cáo đã bị bao vây bởi hơn mười đôi mắt xanh lè trong đêm của sói.
“Bây giờ tao sẽ ăn nó.” Giọng cáo bén nhọn, rõ ràng đã bị ép đến đường cùng.
Lang Vương gầm lên một tiếng tức giận, thỏ trắng còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cái bóng đen bao phủ láy mình, cáo kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhả nó ra làm nó bị ngã mạnh dưới đất.
Nó tưởng rằng ngã sẽ đau lắm, nhưng một cái đuôi thô to đã đỡ được nó, vững vàng đặt nó xuống đất.
Con sói to lớn đè lên người con cáo đang giãy giụa, dùng răng nanh sắc bén cắn chặt vào yết hầu con cáo, máu chảy như suối.
Máu đỏ nhỏ giọt trước mặt thỏ trắng, suýt chút nữa đã rơi lên bộ lông trắng muốt của nó.
“Vô dụng.” Lang Vương ném con mồi đã chết trên mặt đất, không thèm nhìn lấy một lần quay người dùng chân sau đá con cáo ra xa.
Tròng mắt của con cáo đã giãn ra, gã cũng không động đậy nữa.
Dưới ánh trăng sáng, răng nanh của Lang Vương ánh lên ánh sáng sắc lạnh. Hàm răng trắng lạnh như kim loại giờ đây bị máu nhiễm đỏ, giống như huy chương của tay săn cự phách.
Cho dù cáo cũng là động vật đi săn, nhưng gã cũng là con mồi.
“Chúng ta về nhà thôi.” Lang Vương liếm sạch máu trên răng, tươi cười xán lạn.
Thỏ nhịn không được sờ sờ lông ngắn bên miệng hắn.
“Dính cái gì à?” Lang Vương liếm liếm lông bên miệng, cúi thấp người xuống hỏi thỏ.
Ánh mắt hắn ôn nhu bình thản không hề hung ác như vừa nãy.
“Không đâu”Thỏ nhỏ thu móng lại.
Nó chỉ cảm thấy Lang Vương đi săn không giống với Lang Vương khi ở cạnh nó.
“Lông tôi bị bẩn rồi, không tự nhìn thấy được – Lang Vương vươn chân ôm thỏ vào trong lòng – muốn tiểu Tuyết liếm sạch giúp tôi.”
Mặt thỏ đỏ bừng cả lên: “Anh nói lung tung gì đấy.”
Lang Vương nháy mắt với nó, quỳ rạp trên mặt đất giả bộ sinh bệnh: “Tôi bệnh rồi, muốn bác sĩ tiểu Tuyết hôn hôn mới hết được.”
“Mọi người còn đang nhìn kìa.” Mặt thỏ đỏ muốn chín luôn rồi.
“Muốn bác sĩ tiểu Tuyết hôn.” Lang Vương hung hung hỏi: “Em có hôn hay không?”
Hôn thì hôn.
Thỏ nhỏ xụ mặt, giữ 2 bên má sói nhẹ nhàng in lên chóp mũi sói một nụ hôn.
***
“Sau đó thỏ trắng mới biết con sói mà Lang Vương mang về chỉ để củng cố sức mạnh cho bầy đàn thôi, không có ý gì khác.”
“Thỏ trắng từng hỏi sao Lang Vương tìm được nó nhanh thế. Lang Vương trả lời chắc như đinh đóng cột rằng hắn nhớ mùi hương trên người thỏ, chỉ có thỏ mới có mùi như thế thôi. Thỏ trắng nháy mắt lại biến thành thỏ hồng.”
“Từ đó về sau, thỏ trắng và Lang Vương sống với nhau hạnh phúc.”
Trên sô pha, người đàn ông đầu đội bờm tai sói khép quyển truyện lại.
Thân hình hắn cao lớn khoảng chừng một mét chín, vai rộng chân dài, tay áo căng chặt che đi cơ tay chắc nịch. Ngũ quan của hắn sắc bén, khi không nói lời nào nhìn sẽ hơi tàn nhẫn, giống như một con sói vậy.
Một đứa bé mặc áo ngủ hình gấu đang nằm bò trên đùi hắn. Đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, nhìn xinh xắn đáng yêu, mặt mày tương đối giống với người đàn ông.
Bé con chống cằm mê mẩn nghe chuyện xưa hỏi: “Giống như các baba sao ạ?”
“Đúng rồi, giống như vậy đấy.” Thẩm Thành Phong vỗ vỗ đầu bé con: “Con thích chuyện này không?”
Thẩm Tri Du gật gật lại lắc lắc đầu khó xử nói: “Nhưng mà… nhưng mà người ta nói sói xám là người xấu.”
“Ai nói với con sói xám là người xấu.” Thiếu chút nữa thẩm Thành Phong đã vỗ bàn đứng lên: “Con thấy ba là người xấu không?”
“Đúng rồi!” Thẩm Tri Du cũng lòng đầy căm phẫn nói: “Chắc chắn là người ta nói bừa đấy.”
“Hai ba con nói cái gì mà vui vẻ thế?” Ngôn Thính Tuyết đẩy cửa bước vào.
Trên người cậu còn mang theo cái lạnh của ban đêm, gương mặt vốn đã lạnh lùng giờ như được phủ thêm một lớp băng sương.
Thẩm Thành Phong lập tức đặt con trên sô pha, ân cần chào đón cậu: “Em về rồi à.”
Nếu bây giờ hắn có đuôi sói chắc chắn sẽ vẫy lên trời luôn.
Ngôn Thính Tuyết gật nhẹ, vùi đầu vào cổ hắn lẩm bẩm: “Mệt mỏi quá.”
“Muộn như thế mới về, chắc chắn là mệt rồi.” Thẩm Thành Phong đau lòng xoa bóp vai cho cậu, nhỏ giọng nói: “Nước ấm có rồi chúng ta tắm đi.”
“Ba ơi còn chuyện thì sao?” Thẩm Tri Du lắc lắc sách trong tay.
Lúc Ngôn Thính Tuyết ở đây bé con luôn ngoan ngoãn hơn, nói đúng ra là bé hơi sợ Ngôn Thính Tuyết.
“Kể chuyện gì thế?” Ngôn Thính Tuyết nhận lấy sách lật vài tờ.
Thẩm Tri Du kể lại câu chuyện sống động như thật.
Ngôn Thính Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhưng nghe được kết truyện cậu hơi nhướng mày: “Rõ ràng trong sách viết là sói và thỏ trở thành bạn của nhau, sao con lại kể thành yêu nhau vậy.”
“Là ba kể như vậy ạ.” Thẩm Tri Du oan ức trả lời.
Ngôn Thính Tuyết nhìn Thẩm Thành Phong.
Hắn cười: “Truyện mà, đều do con người viết ra thôi. Anh thấy Tri Du rất thích truyện này.”
Ngôn Thính Tuyết xoa xoa mi tâm: “Nhưng mà người lớn không được nói dối trẻ con. Sói và thỏ là thiên địch, bọn chúng sẽ không nảy sinh tình cảm như thế.”
Thẩm Thành Phong không đồng ý: “Như em nói thì sói cũng đâu thể làm bạn với thỏ?”
“Em…” Ngôn Thính Tuyết á khẩu không trả lời được.
Cậu đóng sách lại: “Tóm lại truyện như thế nào anh cũng phải để con biết là sói rất nguy hiểm. Không phải ai và loài nào cũng có thể làm bạn.”
“Rồi mà rồi mà.” Thẩm Thành Phong choàng tay vào eo cậu, cười cười nói, thấp giọng nói vào tai cậu: “Ai nói sói và thỏ không thể ở với nhau?”
Ngôn Thính Tuyết cảm thấy có bàn tay sờ tới sờ lui chỗ xương cụt của mình, cả người cậu như có dòng điện chạy qua, không nhịn được thẳng eo lên.
“Để anh sờ một cái xem cái đuôi thỏ của em còn ở đấy hay không…. Không có? Nhất định là nó núp vào trong rồi, để anh bắt nó ra.”
Lời tác giả: Kết thúc Câu truyện này là một phiên ngoại của truyện “Trở thành con thỏ được Alpha nguyên soái cưng chiều nhất”, bởi vì nó khá hoàn chỉnh nên đã viết thành một truyện riêng.
Hoàn
p/s Tui muốn hỏi là mọi người thích đọc đoản hay đọc truyện dài. Mọi người comt phía dưới cho tui biết nha. Đọc đoản có bị chán khum?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT