Nói xong, Trương Dịch Trạch vén khăn voan lên, hôn lên môi cô dâu. Mặc dù nước mắt rơi lã chã nhưng cũng may lớp trang điểm không thấm nước nên người đẹp dù khóc vẫn vô cùng khuynh thành.
Nhạc Thần An nhẹ nhõm xúc động, người bạn nối khố của cậu luôn không đáng tin cậy từ nhỏ, giờ phút này đã thật sự khiến mọi người cảm thấy hắn đã trưởng thành rồi.
Xen lẫn sự vui mừng còn có sự ngưỡng mộ.
Mộ Hàn ngồi hàng đầu tiên cùng người nhà của anh. Giây phút này Nhạc Thần An rất muốn được biết biểu cảm trên mặt anh như thế nào, nhưng cậu lại không dám nhìn chằm chằm người ta một cách lộ liễu, nhất là khi cha mẹ và anh cả của anh cũng đang ngồi bên dưới, không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Cậu cố nén sự xúc động muốn quay đầu lại, ở khoảng cách gần ngẩn người nhìn hai người hôn nhau cũng không ổn cho lắm nên đành phải lịch sự đối mặt với phù dâu, gật đầu một cái.
Phù dâu là bạn thân của Mộ Tuyết. Hai người là bạn cùng phòng hồi Đại học, chính là cái kiểu tay trong tay dính chặt lấy nhau ngay cả khi đi vệ sinh. Mộ Tuyết khóc, lúc này phù dâu còn khóc dữ hơn cả cô. Nhạc Thần An mang không ít thứ trong túi áo, vội vàng rút khăn giấy lén đưa cho cô. Đối phương cảm kích, vừa rơi nước mắt vừa gật đầu cảm ơn.
Sau khi nghi thức kết thúc, tất cả khách khứa đứng trước cổng hoa chụp ảnh cùng nhau. Phần lớn trưởng bối chụp xong liền chạy tới tiệc cưới, cô dâu chú rể tiếp tục ở lại chụp hình, Nhạc Thần An và phù dâu đi cùng nhau.
“Em đẹp trai bao nhiêu tuổi rồi?” Phù dâu khóc xong thì tút tát nhanh lại nhan sắc, chóp mũi vẫn còn ửng đỏ. Cô đang mặc chiếc váy ngắn màu xám tro cùng màu với Nhạc Thần An, trông hoạt bát đáng yêu.
“23 tuổi gần 3 tháng.” Nhạc Thần An vẫn luôn đỡ cánh tay cô, cô gái đi giày cao gót đế nhọn ít nhất cũng phải cao 10cm. Cậu nhìn mà thấy chấn động, cảm thấy bất cứ lúc nào cô cũng có thể trật chân.
“Quả nhiên, chị thấy em cũng không lớn, còn trẻ hơn cả Dịch Trạch… Có bạn gái chưa?” Nếu như cô gái bằng tuổi Mộ Tuyết vậy thì đúng là lớn hơn cậu, có điều trông vẫn rất đáng yêu. Nhưng mà sao lần đầu tiên gặp mặt đã tùy tiện nói một người đàn ông không lớn thế chị ơi! Người nói vô tâm người nghe hữu ý đó!
Nhạc Thần An vẫn luôn khéo ăn khéo nói, không nhịn được trêu cô: “Trông em cũng không nhiều tuổi đâu, còn giả vờ già dặn làm gì.”
“Em giả dối quá đấy! Chị bằng tuổi Mộ Tuyết, hơn em 6 tuổi đó.” Cô gái ngoài miệng thì trách cậu nhưng gương mặt lại cười vui vẻ.
Cậu không chú ý Mộ Hàn ở đằng sau cầm chai nước suối cắm ống hút trong tay, đang giơ lên miệng Mộ Tuyết để cô hút.
Nhạc Thần An cũng không biết sau lưng mình có biết bao cô gái đang dừng lại nhìn cậu, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Mộ Hàn, cứ như anh muốn nói “Cậu em này, em rất được hoan nghênh“.
“À, em tên Nhạc Thần An đúng không?” Phù dâu không nhận ra sự bất thường, tiếp tục nói đùa: “Rốt cuộc em có bạn gái chưa?”
“Em không có bạn gái…” Nhạc Thần An đang do dự có nên nói mình có bạn trai không, kết quả phù dâu gọi với thẳng sang bên Trương Dịch Trạch:
“Trương Dịch Trạch, bạn thơ ấu của em vừa đẹp trai lại còn độc thân, còn đúng kiểu chị thích nữa, để chị vui lòng nhận cho!”
Trương Dịch Trạch và Mộ Tuyết cùng lúc nhìn sang Mộ Hàn bên cạnh. Vẻ mặt anh vẫn tỏ ra bình thường, anh đẩy ống hút vào trong chai rồi vặn chặt nắp.
“Chị à, móng vuốt của chị có thể bỏ qua cho đứa con trai đáng thương của em không? Nó còn nhỏ!” Trương Dịch Trạch lúng túng nhìn sang Mộ Hàn, thấy anh xoay người rời đi thì ra sức nháy mắt cho Nhạc Thần An, tỏ ý mày cũng mau đi đi…
“Qua đây qua đây phù dâu phù rể, chú rể và cô dâu, chụp một bức ở suối phun nước phục cổ. Bốn người đứng luôn vào trong hồ đi.”
Các nhiếp ảnh gia không đến sớm cũng chẳng đến trễ, cứ trùng hợp nhắm vào lúc Nhạc Thần An đang định đi. Cậu không biết làm sao đành phải xoay người.
Hồ bơi có suối phun nước được bao quanh bởi những tán cây khổng lồ che kín cả bầu trời. Có Nhạc Thần An cao lớn, cậu giúp Mộ Tuyết và phù dâu lấy một chiếc ghế đẩu để leo lên thành hồ, sau đó bản thân cũng leo lên. Dưới đáy hồ lấp loáng ánh đèn xanh thẫm, rải rác đốm sáng vàng ở giữa. Đứng từ trên cao nhìn xuống, sóng nước lăn tăn che lấp thứ ánh sáng huyền ảo và đẹp đẽ. Nắng mặt trời ban trưa bị bóng cây che khuất, bọn họ giống như đang đứng ở lối vào của một thế giới khác. Bỗng nhiên Nhạc Thần An hiểu ra ý tưởng của thợ chụp.
“Sửa sang lại váy cho cô dâu đi, sao lại lộn xộn thế kia?” Nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào ống kính, kêu lên về phía bọn họ.
Phù dâu nghe xong lập tức khom người, Nhạc Thần An lanh tay lẹ mắt kéo cô lại: “Để em làm cho.”
Phù dâu ngẩn người, lúc này cô mới nhận ra mình mặc váy ngắn đứng từ trên cao cử động nhiều sẽ không kín đáo, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cậu cẩn thận đi vượt qua cô gái đến gần Mộ Tuyết, khom người sửa sang lại từng lớp đuôi váy phức tạp. Mỗi một tầng váy đăng ten đều có hoạt tiết thêu tay, trải dài từ bên hông xuống, những hạt ngọc trai và vỏ sò được đính thủ công, nhìn một cái là biết giá trị không hề rẻ. Vừa xong Mộ Tuyết bận rộn chụp ảnh chung với mọi người, chạy tới chạy lui nên có vài hạt ngọc trai bị mắc vào lớp vải đăng ten, cho nên sau đó váy vóc mới lộn xộn như thế. Do đó cần phải đưa tay giữ váy, tách từng bộ phận đang vướng vào nhau ra.
Khi cậu vừa mới vén một lớp váy ngoài cùng lên, Mộ Tuyết vốn đang nhỏ nhẹ khẽ trao đổi với Trương Dịch Trạch đột nhiên xoay người lại, đôi mắt mở to hoảng sợ nhìn cậu. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đẩy cậu mạnh một cái. Thành hồ suối phun nước rất hẹp, Nhạc Thần An không đề phòng chút nào, trong tiếng thét kinh hãi của phù dâu ngã lộn cổ xuống dưới. Ùm một tiếng, cậu rơi xuống trúng vào những vòi phun kim loại gồ ghề ở phía dưới hồ.
Trương Dịch Trạch là người phản ứng đầu tiên, vừa hoảng sợ vừa kéo vợ vào trong ngực trấn an, vừa hét lớn với những người ở bên kia: “Cắt điện cắt điện! Đừng để vòi phun nữa!”
Mọi người luống cuống đỡ mấy người đứng trên mép hồ xuống mặt đất, nhân viên làm việc nhanh chóng lao vào nhà thờ tắt hệ thống van phun nước. Vòi phun đình công, toàn bộ đèn đóm dưới đáy hồ cũng tắt ngúm. Nhạc Thần An tự bò dậy, chân vẫn ngâm dưới hồ, trở tay che sau lưng, ho khan mãnh liệt.
“Xin lỗi, xin lỗi em…” Mộ Tuyết nằm nhoài ra trên thành hồ áy náy nhìn cậu. Nhạc Thần An uống mấy ngụm nước, ho khan chảy cả nước mắt, không nói thành lời, chỉ đành khua tay với cô tỏ ý mình không sao.
“Có bị thương không Thần Thần?” Trương Dịch Trạch nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt vì cóng của cậu, hỏi.
“Không…khụ khụ…” Khi lưng cậu đập vào miệng vòi phun nước bằng kim loại đang nhô cao, lực nổi của nước trong hồ bơi đã giảm bớt lực tác động. Cậu thử hoạt động cơ thể, cũng may chỉ hơi đau nhức chứ không bị thương về gân cốt.
Bộ vest thấm ướt nước hồ lạnh thấu xương trở nên nặng nề, Nhạc Thần An há miệng run rẩy trèo ra khỏi hồ. Cậu cởi áo khoác xuống, phù dâu ở bên cạnh đang định nhận lấy thì bỗng dưng một cổ tay trắng nõn đỡ lấy động tác của cô gái: “Để em.”
Nhạc Thần An chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm, một cái thảm da được đắp lên đầu cậu.
“Chị, em đưa cậu ấy về thay quần áo.”
Mộ Hàn túm hai bên thảm che kín cậu lại, kéo nơi cổ áo đi về phía bãi đậu xe.
Vừa lên xe, anh liền mở hệ thống sưởi ở mức tối đa. Nhạc Thần An vẫn còn chưa khôi phục tinh thần từ sự kinh ngạc vừa xong, ướt dầm dề ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài xế không phản ứng. Mộ Hàn dứt khoát thò người sang thắt dây an toàn giúp cậu.
Cho đến khi mùi hương sữa tắm quen thuộc lướt qua chóp mũi, cậu mới chậm rãi hỏi: “Chị Mộ Tuyết sao vậy?”
“…Có lẽ do động tác sửa váy vừa rồi của em hơi quá.” Mộ Hàn khởi động xe.
“Chị ấy như vậy bao lâu rồi?” Nhạc Thần An hỏi.
“Từ sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn như thế.” Mộ Hàn thở dài: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Nhạc Thần An cười gượng. Áo sơ mi ướt đẫm nhỏ nước tí tách và quần tây dán lên da, khí lạnh thấu xương của mùa đông thấm vào cơ thể vào khiến răng môi cậu run cầm cập.
Lòng bàn tay Mộ Hàn vuốt nhẹ lên mặt cậu một cái, anh cau mày nói: “Lạnh quá.”
Bàn tay ấy giống như thi triển ma thuật, sự ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời dần dần lan ra toàn thân. Cậu thoải mái nhắm hai mắt, đắm chìm trong khoảnh khắc tiếp xúc này.
Dù sao Nhạc Thần An cũng không ngờ mình sẽ được vào nhà của Mộ Hàn trong trạng thái nhếch nhác thế này.
“Ôi, đây là…!” Dì giúp việc thấy Nhạc Thần An cả người sũng nước thì bị dọa sợ, Mộ Hàn vẫn túm vạt áo trước của cậu nói: “Cậu ấy không sao.” Sau đó dẫn cậu đi lên tầng.
“Nhà anh rộng thật đấy…” Nhà của Mộ Hàn được xây trên núi, phòng ngủ của anh ở tầng ba, có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh biển và vách đá cao dốc xa xa.
“Cởi quần áo ra.” Mộ Hàn đẩy cậu vào phòng tắm.
Cậu run lẩy bẩy cởi quần áo ra, Mộ Hàn cứ đứng ngay bên cạnh nhìn cậu, nhất thời khiến cậu không được tự nhiên.
“Còn xấu hổ?” Mộ Hàn nghiêng đầu cười, kéo lớp áo sơ mi đã trở nên trong suốt của cậu, nhẹ nhàng vuốt nhẹ sau lưng rồi quay người cậu một vòng 30 độ soi gương: “Tự em nhìn đi.”
Nhạc Thần An vừa quay đầu nhìn gương thì phát hiện sau lưng có không ít vết thương do va chạm gây nên, đỏ lừ cả mảng, có lẽ ngày mai sẽ biến thành vết máu bầm.
“Nếu để phù dâu sửa lại váy sẽ không xảy ra chuyện này.” Mộ Hàn cuộn cái áo ướt sũng của cậu vứt lên bệ: “Tranh thủ thời gian tắm nước nóng đi, còn phải quay về.”
Nhạc Thần An sửng sốt, Mộ Hàn xoay người muốn đi ra ngoài, cậu nhanh hơn một bước ôm lấy anh vào trong ngực: “Anh ơi…”
Cậu mới nhớ ra hôm nay thi thoảng Mộ Hàn hay xuất hiện ở ngay gần phù dâu và cậu, không biết là vô tình hay cố ý nhìn cậu chăm chú.
Mộ Hàn không lên tiếng cũng không giãy giụa.
Nhạc Thần An đánh bạo xoay người anh lại, toét miệng cười: “Có phải anh ghen không?”
Anh ngước mắt lên: “Chị gái ấy là con một, gia đình có hầm mỏ. Mỏ Urani(*).”
(*) Nguyên tố hoá học màu trắng bạc, có phóng xạ, dùng làm nguồn cung cấp nguyên liệu hạt nhân, ký hiệu U.
“Còn gì nữa không?” Nhạc Thần An thu lại nụ cười, dần dần nhích sát đến gương mặt anh.”
“Trông nhỏ nhắn xinh xắn thế nhưng thật ra thích chơi phân khối lớn.” Mộ Hàn lùi ra sau một bước, cánh tay Nhạc Thần An bị anh siết chặt.
“Vì vậy, sh———-” Một cánh tay Nhạc Thần An bị Mộ Hàn bẻ ngoặt rất mạnh ra sau lưng, cậu cắn răng không chú ý đến cánh tay phải đang thả lỏng. Nếu như Mộ Hàn tiếp tục dùng sức, có lẽ bả vai cậu cũng bị anh vặn trật khớp luôn.
“Thích mấy cậu trai nhỏ hơn mình, nói là cảm giác chăm sóc dạy bảo chó săn nhỏ rất kích thích.” Giọng Mộ Hàn dần dần nhẹ tênh, tay cũng thả lỏng lực, không nhẫn tâm khiến cậu bị thương thật.
“Thế anh thì sao?” Nhạc Thần An nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai của anh, vành tai vừa mềm mại vừa mát lạnh: “Anh có thích không?”
Mộ Hàn ở trong ngực cậu hít nhẹ một hơi, quay người đẩy cậu áp lên tường, hung hăng ngăn chặn cánh môi cậu. Nhạc Thần An sửng sốt, vừa mới nổi lên sự tốt bụng muốn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ anh thì đã bị tấn công kịch liệt trong giây phút sơ sểnh, giờ phút này chỉ còn lại sự đáp trả theo bản năng. Hai cánh tay cậu ôm chặt lấy vòng eo Mộ Hàn, hết sức hưởng thụ cơ thể khiến cậu say mê. Nhiệt độ ấm nóng đang không ngừng cuồn cuộn rót vào trái tim cậu.
Miệng lưỡi quen thuộc, hơi thở quen thuộc, tiết tấu quen thuộc, tất cả mọi thứ giống như thuận nước đẩy thuyền. Nhạc Thần An nhanh chóng đầu hàng trước lý trí, thuận theo tự nhiên giơ tay cởi khuy áo đối phương thì lại bị một đôi tay đè lại: “Ưm…Không kịp đâu.”
Mộ Hàn canh đúng thời gian đẩy hai cánh tay bên eo mình ra: “Người bạn nhỏ, em tranh thủ thời gian xử lý đi, anh ra bên ngoài chờ em.” Nói xong, ánh mắt anh nhìn lướt qua nửa thân dưới không thể miêu tả kỹ bây giờ của cậu.
Nhạc Thần An dứt khoát vứt hết mặt mũi đi, người này thích mềm không thích cứng: “Anh ơi, anh không thể bắt nạt người ta như thế. Châm lửa thì phải biết dập lửa chứ…”
Cậu thấy cánh môi đỏ thẫm của anh được mình hôn khẽ run lên, mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt nhưng sự biến đổi lại bị cậu bắt được chính xác.
Cậu nhớ lại trước đây, mỗi lần dù vô tình hay cố ý mình cứ gọi “Anh Mộ Hàn” rồi đủ các câu có từ anh khác là người đàn ông này sẽ không chịu nổi, không biết là mềm lòng hay hưởng thụ. Mặc dù gương mặt anh không biểu hiện quá nhiều nhưng bầu không khí xung quanh thay đổi vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên, tuy sắc mặt Mộ Hàn ửng hồng vẫn bình tĩnh như thế nhưng anh thở dài, cởi áo khoác âu phục xuống, cởi cả khuy ống tay áo rồi xắn lên mấy nấc, vừa khóa cửa vừa tắt đèn làm liền một mạch. Anh áp tới đưa tay cởi thắt lưng Nhạc Thần An: “Sao không tiến bộ chút nào vậy?”
Lúc bàn tay kia chạm vào người cậu, da đầu Nhạc Thần An đã tê rần.
“Em mặc vest rất đẹp trai.” Mộ Hàn khẽ thì thầm bên tai cậu, hẹp hòi để lại một hơi thở nóng bỏng phóng vào tai cậu, trong nháy mắt da gà nổi lên lan từ gáy xuống sau lưng.
Nhạc Thần An dùng sức cắn chặt môi dưới, tiếng kêu rên thoải mái tràn ra, tay Mộ Hàn phối hợp nhịp nhàng với tiết tấu hơi thở của cậu. Anh cúi đầu hôn cậu, không ngừng liếm chiếc ranh năng đặc biệt kia. Cậu hoàn toàn không khống chế được sức lực, tàn bạo hôn đáp trả.
Ánh sáng le lói hắt từ tấm kính mờ lớn trên cửa phòng tắm vào, Nhạc Thần An tham lam nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời kia, không tránh không né, hận không thể chiếm đoạt nuốt chửng rồi nghiền nát kẻ khiến cậu thần hồn điên đảo ngay tại đây vào lúc này. Bàn tay không an phận của cậu kéo vạt áo sơ vin trong lưng quần anh ra, mơn trớn vùng da thịt nhẵn mịn ở eo.
“Thích không?” Cậu thở hổn hển rối loạn vẫn không quên hỏi: “Còn thích em không?”
“Ừ.” Đối phương nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn lên yết hầu ở cổ họng cậu, Nhạc Thần An nhanh chóng nộp vũ khí, kết thúc cuộc vui bất ngờ này. Đầu óc đang ngẩn ngơ thì bị đẩy vào vòi hoa sen.
“Tranh thủ thời gian đi.” Mộ Hàn nhanh chóng rửa tay, xoay người cài cửa rồi để lại một mình cậu đang ngớ ra dưới vòi hoa sen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT