“Phát hiện kịp thời, rửa dạ dày rồi nên không sao.” Trợ lý cúi người gật đầu cảm ơn Nhạc Thần An, không hề hoảng sợ nói: “May nhờ có anh.”
Nghe nói những người tự tử bằng cách uống thuốc ngủ ý thức sẽ bị gián đoạn trong một khoảng thời gian dài, không hiểu tại sao khi đó Tiết Hiểu lại gọi điện cho cậu. Nhạc Thần An không dám tưởng tượng ra nhỡ đâu chỉ cần chậm một lúc nữa thôi sẽ xảy ra chuyện gì.
Trì hoãn mãi mới về được đến nhà hơn nửa đêm. Cậu không hiểu, sự nghiệp của Tiết Hiểu giống như mặt trời ban trưa, tại sao bỗng nhiên phải đi đến bước đường này?
Xế chiều hôm sau, trợ lý hẹn cậu ra ngoài gặp mặt để trả lại đồ cho cậu. Tối hôm qua tình hình rối loạn quá nên Nhạc Thần An chưa kịp lấy lại ví và máy ảnh của mình.
Tại quán cà phê nơi đồ đạc bị quên, Nhạc Thần An nhận lại máy ảnh Leica của mình. Đồ được giữ gìn rất tốt, cậu nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ được khắc bên cạnh màn trập của máy, kiên nhẫn chờ trợ lý mở miệng trước.
“Anh Nhạc, hôm qua thật sự cảm ơn anh.” Cậu trợ lý bình thản nói: “Bên truyền thông bọn em đã ngăn chặn tin tức, hi vọng anh cũng…”
“Tôi sẽ không nói. Nhưng mà rốt cuộc cậu ấy bị làm sao vậy?” Nhạc Thần An hỏi.
“Bệnh trầm cảm, từ lâu rồi.” Tuổi tác cậu trợ lý cũng không lớn, đã theo Tiết Hiểu từ khi cậu ta vừa vào công ty, hồi còn chưa chính thức nổi tiếng: “Hôm qua khi cậu ấy lật tung nhà lên tìm thuốc ngủ thì phát hiện ra máy ảnh và ví tiền của anh trong ngăn kéo. Trước khi mất đi ý thức, cậu ấy đã gọi điện cho anh.”
“Tại sao lại mắc bệnh trầm cảm…?” Nhạc Thần An cả kinh, trong ấn tượng của cậu, Tiết Hiểu là một người thẳng thắn bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không ngấm ngầm cũng không nhân nhượng ai.
“Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân. Tóm lại lần này cảm ơn anh. Em còn phải về bệnh viện, khi nào rảnh rỗi cậu ấy sẽ cảm ơn anh trực tiếp.” Cậu trợ lý vội vàng rời đi.
Trợ lý xử lý ổn định và thuần thục thế này, nhìn một cái là biết không phải lần đầu tiên. Nhạc Thần An thầm kinh hãi trong lòng.
Không bao lâu sau, Tiết Hiểu trở lại màn ảnh. Nhạc Thần An tan việc quay về ăn cơm cùng ba mẹ, trên ti vi đang chiếu chương trình tạp kĩ mà Tiết Hiểu tham gia. Cậu ta cởi mở cười to, không nhận ra được chút xíu triệu chứng trầm cảm nào, tựa như trước đây tự sát chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng Nhạc Thần An đã để ý tới, tuy cậu ta cười thì cười nhưng tay chân không hề thả lỏng. Trông Tiết Hiểu có vẻ nhát gan không chịu tham gia trò chơi, từ đầu đến cuối luôn đứng cùng mấy nữ minh tinh xinh đẹp châu đầu ghé tai chỉ trỏ. Thực tế cậu không chỉ tận lực né tránh sự tiếp xúc tay chân với những khách mời nam khác mà còn né tránh cả đụng chạm ánh mắt.
Tình trạng rất giống Mộ Tuyết, giống như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Cậu như có điều suy nghĩ, cơm nước xong xuôi về đến nhà, tính toán sự chênh lệch thời gian theo thói quen rồi gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Mộ Hàn.
Mỗi ngày cậu đều nhắn nhưng đúng như dự liệu, không hề nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào.
Mới đây bản tin thể thao đưa tin, Mộ Hàn không phụ sự kỳ vọng của mọi người, công bố sự trở lại mạnh mẽ của nhà vua với hai chức vô địch liên tiếp. Nhạc Thần An nhìn người đàn ông đang đứng trên bục nhận thưởng vừa trầm ổn vừa tự tin, cảm thấy thoáng như cách cả một đời. Cậu chiếm lấy người này làm của riêng rất lâu, anh càng ngày càng dịu dàng khiến cậu gần như quên mất anh đã từng bướng bỉnh bất kham đến thế nào, dáng vẻ anh giương cánh đẹp đẽ diễm lệ ra sao.
Cậu đã đặt xong vé máy bay đến Canada vào tháng 1, cũng nhờ được người quen lấy được thẻ nhà báo nội địa bên trong giải đấu X-GAME Winter Extreme Games.
Sau đó Nhạc Thần An lên mạng tìm được người mà Quý Chính Phàm từng nhắc tới, Lâm Phong Lương – người yêu của Quý Tinh Hồi, từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật chuyên nghiệp, năm ngoái đã giải nghệ vì chấn thương. Quý Tinh Hồi quen nhiều bạn bè, nghe nói cậu muốn đến X-GAME nên nhờ vả được một người bạn phóng viên của đài thể thao giúp cậu lấy thẻ truyền thông, khoảng cách đứng xem thi đấu còn gần hơn khán đài nhiều. Đương nhiên, điều kiện trao đổi đó là cậu phải trực tiếp chụp lại diễn biến thi đấu tại hiện trường.
Đảo mắt một cái, nửa năm đã trôi qua. Vào thời điểm cuối năm, tất cả các nền tảng trực tuyến lớn đang nắm bắt thời gian để tổ chức các hoạt động.
Lâm Thiến của Phế Vật Điểm Tâm gửi lời mời, bọn họ định tham gia All-star Night, làm khách mời biểu diễn, hi vọng Nhạc Thần An đến tham gia cổ vũ.
Trước thềm năm mới, Nhạc Thần An không có dự án cần đi xa để thực hiện nên cậu đã sẵn sàng nhận lời.
Đứng trước gương, một chiếc áo len Cashmere(*) cổ tròn màu trắng tinh khiết với quần tây đen trông có vẻ hơi quá trang trọng. Cậu lấy chiếc áo vest tông màu xám nhạt mà Mộ Hàn chưa kịp mặc khoác thử lên người, kích cỡ vừa vặn vô cùng.
(*) Một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere. Đây là vật liệu xa xỉ, chất vải không phải ai cũng sử dụng được, chỉ dành cho những nhà đầu tư giàu có.
Mấy tháng trèo đèo lội suối bên ngoài để quay chụp, thường xuyên tiếp xúc với tia cực tím ở các thành phố khác nhau nên da cậu đã sạm đi hơn trước đây, làn da trắng ấm áp mang theo sắc lúa mạch sáng bóng khỏe mạnh. Quý Chính Phàm đã gặp cậu ở studio vào tuần trước sau một khoảng thời gian dài, vừa mở miệng ông đã nói: “Ái chà, trông tên nhóc nhà cháu trưởng thành lên không ít nhỉ?”
All-Star Night rất có danh tiếng, tại sân khấu trực tiếp lấp lánh đầy sao. Nhạc Thần An hòa mình vào đám người hâm mộ, choáng váng bởi tiếng gào thét đinh tai nhức óc cùng sự cổ vũ vô cùng nồng nhiệt của bọn họ. Tiết Hiểu suôn sẻ giành được giải nghệ sĩ được yêu thích nhất trong năm, Phế Vật Điểm Tâm cũng nhận được chiếc cúp nhạc sĩ độc lập giá trị nhất.
Nhạc Thần An không quá quan tâm đến vòng giải trí, ngồi giữa một loạt những người hâm mộ nhiệt tình có cảm giác hoàn toàn xa lạ. Màn biểu diễn của Phế Vật Điểm Tâm vừa kết thúc, cậu liền lặng lẽ đứng dậy, cúi người rời khỏi khu vực biểu diễn. Mò đến nhà vệ sinh yên tĩnh, cậu nghỉ ngơi dưỡng sức để đầu óc vừa bị tiếng gào rú lấp đầy vơi bớt đi, tìm bừa một buồng cài cửa lại rồi đậy nắp bồn cầu ngồi xuống, nhắn tin chúc mừng và lịch sự chào tạm biệt Lâm Thiến.
Cậu còn chưa kịp rời đi, bên ngoài cửa bị đá văng một cước, tiếng hai người đàn ông thở hổn hển lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.
“Cậu kêu to nữa lên, gọi luôn truyền thông tới đấy.” Nhạc Thần An không nhận ra giọng đàn ông trầm thấp này là của ai, do dự xem có nên mở cửa không.
“Anh buông tôi ra! Đừng động vào tôi!” Tiết Hiểu giãy giụa rất mạnh bạo, trông hai người không giống lén lút vui vẻ mà giống xích mích hơn: “Cứ để truyền thông chụp đi! Tôi còn gì đâu mà phải sợ?”
“Ngủ cũng ngủ rồi cậu giả vờ giả vịt cho ai xem? Cậu đoán xem truyền thông sẽ viết thế nào?” Gã đàn ông kia không biết làm gì mà Tiết Hiểu hét thảm lên, bịch một tiếng giống như đụng phải thứ gì. Nhạc Thần An không chần chừ nữa, trực tiếp mở cửa buồng ra. Cậu vô tình biết được bí mật của bọn họ.
Hai người không ngờ thời gian vắng vẻ này lại có người khác trong phòng rửa tay. Nhạc Thần An thấy hai tay Tiết Hiểu bị kéo ngược ra sau lưng, cả người bị đè lên bồn rửa tay, vẻ tuyệt vọng trên gương mặt còn chưa biến mất, trán đỏ bừng, trên gương còn dính một mảng kem nền lẫn với mồ hôi. Trông dáng vẻ thế này, có lẽ cậu ta vừa bị đập đầu lên gương.
“Cút ra ngoài.” Gã đàn ông mặc âu phục giày da trợn mắt nhìn Nhạc Thần An, không có ý định muốn dừng tay, siết chặt lấy cổ tay Tiết Hiểu.
“Cần báo cảnh sát không, Tiết tiết sinh?” Nhạc Thần An lắc lư điện thoại di động.
Tiết Hiểu run rẩy toàn thân không nói thành lời nhưng ánh mắt đang cầu cứu.
Rốt cuộc phòng vệ sinh là chốn khỉ gì mà cứ thành cái nơi che giấu sự dơ bẩn, để những thằng cặn bã muốn làm gì thì làm. Khi ấy có phải Mộ Tuyết càng tuyệt vọng hơn Tiết Hiểu bây giờ không? Nhạc Thần An quả quyết báo cảnh sát, sau đó cậu đập vào bàn tay của gã đàn ông.
Mỗi ngày bưng bê dụng cụ nặng nề, tranh thủ cả thời gian để nghiêm túc tập thể dục, cuối cùng đã có thể kiểm nghiệm chút thành quả. Nhạc Thần An không ngờ sức mình mạnh như thế, dùng tí lực thôi mà gã đàn ông liền buông lỏng tay, rít một hơi vì đau đớn.
Hóa ra đau như thế sao? Cho nên mỗi lần Mộ Hàn chấp nhận lực tay cậu mạnh như thế nhưng không nói tiếng nào, ngay cả chân mày cũng không cau lại? Cho nên mỗi lần nhìn thấy trên da anh để lại dấu ngón tay của mình cậu lại cứ tưởng rằng do da Mộ Hàn quá trắng, thật ra thì không phải?
“Xin lỗi, tôi đánh gã ta không biết chừng mực.” Cậu liếc mắt nhìn gã đàn ông sắc mặt đang cáu kỉnh, xoay người muốn đỡ Tiết Hiểu. Nhưng trong nháy mắt cậu ta giãy giụa, thậm chí không muốn để cậu chạm vào người mình.
Gã đàn ông trung niên đạp cửa rời đi, để lại hai người đang lúng túng.
Nhạc Thần An cẩn thận duy trì khoảng cách giữa mình và Tiết Hiểu. Phải mất hồi lâu, Tiết Hiểu mới khôi phục, mở miệng nói: “Đó là ông chủ của bất động sản Tụ Huy.”
“À vậy ư?” Trước giờ Nhạc Thần An không biết nhiều về giới kinh doanh: “Chưa từng nghe nhắc đến bao giờ.”
“Anh chưa nghe nói cũng dám làm loạn xen vào chuyện của người khác.” Tiết Hiểu vừa nói vừa lã chã rơi nước mắt, chính cậu ta cũng không nhận ra.
“Chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh.” Tiết Hiểu thấy cậu đưa khăn giấy tới, ngoảnh đầu soi gương. Người trong gương bị đập đầu nên vùng trán bị rơi phấn trông rất nhếch nhác, dưới mắt bị nước mắt thấm ướt loang lổ mảng xanh đen, trông chật vật không chịu nổi: “Cũng vừa khéo, cuối cùng nhìn thấy đồ của anh, ý thức không tỉnh táo lắm nên gọi điện thoại cho anh, xui xẻo quá.” Cậu ta như đang lẩm bẩm một mình: “Xui xẻo cũng đành chịu.”
Nhạc Thần An lắc đầu, lẳng lặng nhìn đại minh tinh đồng trang lứa với mình.
Tiết Hiểu nghiêm túc quan sát cậu một lúc: “Đại nhiếp ảnh gia à, bây giờ tôi thấy trên Weibo rồi đấy. Gần đây có phải anh lại lên hotsearch không?”
Tháng trước Nhạc Thần An đi quay một nghệ nhân múa rối bóng, là một cặp thầy trò sống nương tựa vào nhau.
Cảnh quay của cậu tập trung vào cảnh sinh hoạt bình thường, thậm chí có phần túng quẫn của thầy và trò, làm dấy lên rất nhiều cuộc thảo luận Weibo. Cậu đã ăn uống và sinh hoạt với cặp thầy trò trong một tuần lễ. Cậu học trò nhỏ vừa mới tròn 16 tuổi, bị câm điếc bẩm sinh, được người thầy đón về làm người thừa kế của di sản văn hóa phi vật thể này. Cậu âm thầm dùng đôi bàn tay khéo léo đã phủ đầy những vết chai không nên có ở lứa tuổi này. Ống kính của Nhạc Thần An không thể phân tán được sự chú ý của cậu, đôi mắt trong veo ấy nhìn chăm chú vật liệu trong tay như được nhìn vào bảo vật nào đó. Chọn da, chế tạo da, vẽ bản thảo, ghi nhớ, một chàng thiếu niên tuấn tú sạch sẽ, trong tay cậu kế thừa cả một trang lịch sử kéo dài đến 2000 năm.
Những mẩu tin đăng về bức ảnh này đã được chia sẻ hàng chục nghìn lượt trên Weibo.
“Cậu không sao chứ?” Nhạc Thần An còn nhớ Tiết Hiểu còn có kim chủ làm chỗ dựa: “Hắn ta như thế không chỉ một lần?”
“Tôi nói không sao anh có tin không?” Tiết Hiểu rửa tay sạch sẽ.
“À thì, chủ tịch Thịnh biết không? Tại sao không báo cảnh sát?” Ông chủ của Universal Entertainment dễ dàng nhân nhượng để người tình của mình bị người ngoài chèn ép như thế sao?
“Ha ha.” Tiết Hiểu bật cười: “Đã lâu thế rồi mà sao anh vẫn ngây thơ thế? Gã bán tôi đi.”
Nhạc Thần An líu lưỡi không nói thành lời, cậu biết giới giải trí lộn xộn nhưng không ngờ thâm sâu đến mức này: “Cậu, tại sao cậu đồng ý?”
“Không có ai quan tâm tôi có đồng ý hay không, chuốc thuốc là được rồi.” Tiết Hiểu lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: “Anh rời khỏi cái giới này là đúng. Mấy thằng cha sếp lớn ông chủ này kia làm gì có tình cảm chân thành, mẹ nó chỉ có kẻ ngu mới tin. Ha ha.”
Một đại minh tinh ăn trên ngồi trước, giờ phút này đang nhìn cậu bằng ánh mắt ghen tị không thể che giấu được: “Anh thật may mắn.”
Nhạc Thần An không đáp lại. Cậu nhớ khi tên nhóc này mới ra mắt không như thế, thậm chí hai năm trước khi bọn họ mới quen nhau cũng không nhận ra vẻ tuyệt vọng chán chường trên người Tiết Hiểu. Dáng vẻ hung hăng phách lối của Tiết Hiểu đã biến mất không còn bóng dáng.
“MU đâu? Sao không đi cùng anh?” Tiết Hiểu soi gương lần nữa, chỉnh sửa lại nhan sắc của mình.
“Ở châu Âu, đi thi đấu rồi.” Nhạc Thần An trả lời: “Anh ấy…Bọn tôi đang tạm thời chia xa.”
Tiết Hiểu mỉm cười, để lại một câu không rõ ý tứ: “Tốt quá.”
Trực giác của cậu cảm thấy đây không phải một câu nói móc châm chọc, trái lại mang theo vài phần hâm mộ.
Đêm đó hiếm khi nào cậu nằm mơ, trong mơ hình ảnh đôi mắt ngấn lệ của Mộ Tuyết và Tiết Hiểu cứ xoay vòng xung quanh. Đến khi tỉnh giấc, cậu mệt mỏi tựa như cả đêm không ngủ.
Cuộc gọi của Trương Dịch Trạch còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức, cậu nhận máy, đối phương không che giấu được sự hưng phấn.
Tháng 11 Trương Dịch Trạch và Mộ Tuyết cùng nhau quay về Canada, cho đến bây giờ đã một tháng bặt vô âm tín.
“Alo Nhạc Thần An.” Tên trai thẳng vô cùng trịnh trọng gọi cả họ cả tên cậu.
Nhạc Thần An ngồi thẳng người dậy: “Mày sao thế?”
“Bây giờ tao đang chân thành mời mày, tháng 1 đến Canada, coi như là phù rể duy nhất của tao, đến tham dự hôn lễ của tao và Mộ Tuyết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT