*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhạc Thần An đã tìm hiểu trước sơ đồ bên trong Live House, không gian không quá rộng, ánh sáng bên trong phòng cũng không tệ lắm, điều kiện ánh sáng tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Cậu chỉ mang theo một ống kính tiêu cự cố định(*) để ghi lại bầu không khí, tránh xảy ra vấn đề ngoài ý muốn trong không gian chật chội thế này.
(*) Một loại ống kính có kết cấu đơn giản, nhỏ và nhẹ, có khả năng lưu động cao, có tốc độ cửa trập nhanh, ảnh rõ nét khi chụp trong tình trạng thiếu ánh sáng, hạn chế rung máy.Thời gian vẫn còn sớm, ăn xong thịt nướng, cậu mua hai cái kem ốc quế vừa đi bộ vừa ăn cùng Mộ Hàn. Khoảng cách không xa không gần, đi đi lại lại vừa hay để tiêu cơm. Đường dành cho người đi bộ rất huyên náo, bọn họ cùng im lặng đi ngang qua không gian rực rỡ ánh đèn về đêm. Nhạc Thần An nghiêng đầu nhìn anh, còn anh cũng nhìn lại cậu. Lần đầu tiên cậu cùng cảm nhận được cả sự nhàm chán lẫn thú vị, rõ ràng hai tâm trạng mâu thuẫn thế này lại có thể đồng thời tồn tại, thật kỳ diệu.
Cánh cửa của Live House trông đã cũ nát, tuy dán đầy những tấm áp phích sặc sỡ nhưng có cảm giác đây không phải là nghệ thuật Graffiti(*).
(*) Là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn.Sau khi tiến vào, đi qua cửa phòng có một quầy bar, một dáng người gầy yếu ngồi phía sau, vành mũ chụp rất thấp che khuất đôi mắt của người kia. Nhạc Thần An lấy hai tấm vé ra đưa cho hắn.
Vách tường xung quanh dán đầy các tấm poster chủ yếu về các ban nhạc sẽ biểu diễn trong ngày hôm nay, ở giữa là những hình ảnh lộn xộn và những mẩu quảng cáo nhỏ, nếu tìm cẩn thận sẽ thấy cả những mẩu giấy note viết tay từ người hâm mộ, còn có cả những lời cầu nguyện tỏ tình hay tìm chỗ giải tỏa rất cục súc. Ánh đèn mờ tối, Nhạc Thần An phải dí sát vào rất gần mới có thể đọc được rõ:
Thằng đàn ông khốn nạn cút đi, bái bai thanh xuân.Thời gian biểu diễn còn chưa đến, cậu nhân lúc chưa có nhiều người đọc lướt qua mấy mẩu tâm sự.
Trông dáng vẻ Mộ Hàn cũng là lần đầu tiên được đi xem live của ban nhạc, trong ánh mắt toát lên chút hưng phấn.
“Anh đẹp trai nhìn em này.” Ống kính của cậu nhắm ngay góc nghiêng đẹp như tranh vẽ mà chớp lấy một pô ảnh.
Gương mặt Mộ Hàn rất nhỏ, ánh sáng mờ tối phác họa lên sống mũi thẳng, cánh môi mỏng hơi vểnh lên, đường cằm sắc nét, yết hầu ở cổ họng vô cùng gợi cảm.
Anh nghe thấy tiếng màn trập nên nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt chòng ghẹo, nụ cười trên mặt như có như không. Nhạc Thần An khẽ điều chỉnh tiêu điểm nhấn màn trập, răng rắc một tiếng giống như tự tay bóp cò bắn cả dây đạn vào trong lòng.
Chẳng phải nói không giỏi đối mặt với ống kính sao? Tại sao mỗi lần nhìn xuyên qua để lấy cảnh và đối diện với ánh mắt của người này đều giống như bị hút vào, giãy giụa không thoát được?
Cậu tới gần hỏi: “Hôm đó lúc anh và Tiết Hiểu cùng chụp quảng cáo, anh không tìm được trạng thái.”
Mộ Hàn gật đầu.
“Sau đó cậu ta nói gì với anh mà anh tìm được cảm giác thế?” Cậu nhớ lúc ấy Mộ Hàn nhìn cậu một cái.
“Cậu ta nói… giả vờ coi ống kính là người anh thích, tưởng tượng mình đang tán tỉnh người ấy.” Lúc ấy Mộ Hàn nhìn cậu rất chăm chú.
Nhạc Thần An nhanh chóng rời tầm mắt, trong nháy mắt huyết áp tăng vọt khiến trước mắt cậu như có gì đó vút qua một cái. Đến khi điều chỉnh xong hô hấp ngẩng đầu lên lần nữa, Mộ Hàn đang đọc những mẩu giấy note dán xung quanh bốn bức tường, cứ như chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Cậu có phần chán nản, nhắc đến vụ tán tỉnh, Nhạc Thần An cảm thấy giai đoạn này của mình chẳng khác mấy so với hồi học trung học cơ sở. Cậu lòng không bình tĩnh đứng ngẩn người bên cạnh Mộ Hàn, không biết có phải do ăn quá no nên ảnh hưởng đến huyết áp chợt cao chợt thấp không, đại não hoạt động rất lề mề.
Mãi đến khi mở màn, trong nháy mắt không gian trong phòng chen chen chúc chúc y chang một hũ cá mòi. Nhạc Thần An trước ngực sau lưng đều kề sát với một đám người trẻ tuổi xa lạ, nồng độ khí oxy như thể tụt xuống thấp khiến cho người ta hít thở không thông.
Tuy nói là một buổi biểu diễn tổng hợp nhưng riêng ban nhạc Phế Vật Điểm Tâm thôi đã chiếm hơn nửa thời gian. Những ban nhạc khác xen kẽ trong chương trình giống như giúp bọn họ có thời gian nghỉ xả hơi hơn. Live House này là một trong những nơi lâu đời nhất của thành phố, đã từng phải ngừng kinh doanh và chuyển thành quán bar. So với những địa điểm mới mọc lên gần đây, nơi này không quá rộng, ánh sáng cũng không tốt lắm, dụng cụ cũng không phải loại mới nhất xịn nhất. Nhưng Phế Vật Điểm Tâm cất bước từ nơi này, cũng bởi vì sự kiên trì của bọn họ nên nơi đây vẫn còn tồn tại, giống như một ngọn cờ độc lập trong âm nhạc, liên tục thu hút những lực lượng mới xuất hiện vào đây.
Lời mở đầu chỉ có một câu: “Chúng tôi là Phế Vật Điểm Tâm.”
Trong làn sóng người bùng nổ tiếng hoan hô, người xung quanh ai cũng hát theo. Nhạc Thần An nhìn bọn họ giơ cao hai tay giao lưu với những nghệ sĩ trên sân khấu, ai ai cũng như trở thành chủ nhân của không gian này.
Hát đến
Cá Mặn Biển Sâu, ánh đèn trên sân khấu biến thành màu xanh da trời trầm tối. Tầm nhìn vượt qua hàng người đứng phía trước, cậu thấy cô gái ở vị trí chơi trống buộc cao tóc đuôi ngựa, dưới mắt trái vẽ hình con sứa rất sặc sỡ, sáng rực lấp lánh, dưới mắt phải là một con cá vây chân vô cùng xấu xí, dữ tợn khủng bố.
Hoàn toàn khác khi đeo tai nghe để nghe nhạc, xem trực tiếp được nghe hẳn hai mươi mấy cái loa bao vây xung quanh, cực kỳ đinh tai nhức óc. Nhạc Thần An không am hiểu rock, càng không hiểu heavy metal nhưng vẫn nghe đến máu nóng sôi trào, toàn thân sảng khoái. Cậu giơ máy lên chụp hình, khẩu độ lớn(*), màn trập chậm, kéo Mộ Hàn sang bên cạnh, dùng vai anh làm giá đỡ. Bọn họ đứng im trong đám người đang phấn khích.
(*) Một đặc điểm của máy ảnh tiêu cự cố định.Cậu chụp cho tay trống một tấm riêng, hoàn toàn khác hẳn với hàng trước, vị trí phía sau chỉ có hai tia sáng lác đác đan chéo nhau, xung quanh cô gái chìm vào bóng tối ảm đạm. Gần như không có ai chú ý tới dáng người nhỏ nhắn ấy phía sau dàn trống lớn, cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cống hiến hết mình những nhịp điệu mạnh mẽ nhất. Mồ hôi chảy ròng từ huyệt Thái dương xuống hai bên, xương quai xanh sót lại vệt nước được ánh đèn chiếu vào, u ám chợt lóe lên.
Mỗi một lần gõ là một lực, mỗi một lần gảy là một âm thanh, mỗi một câu hát là một lần thay đổi giai điệu, thậm chí từng hơi thở mạch đập và mùi vị của những những người lạ không quen biết đang bao vây xung quanh đều kích thích bạn. Không giống như bản thu đã được ghi âm trước, bạn vĩnh viễn sẽ không thể biết một giây sau sẽ xảy ra điều gì, biểu diễn trực tiếp giống như ký ức độc nhất của bạn, không bao giờ có thể tái tạo lại lần nữa.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng vọt, trên trán Nhạc Thần An cũng rịn ra mồ hôi. Cậu ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh mình, Mộ Hàn đang xuất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, chùm sáng quét loạn qua gương mặt của anh. Nhạc Thần An ngơ ngẩn cảm thấy anh giống như một tín đồ thành kính luôn trung thành với sự bình tĩnh. Anh âm thầm khao khát sự hủy diệt mà không có lý do rõ ràng, như thể tiếng gầm rú trên sân khấu là của anh, tiếng la hét dưới sân khấu cũng là của anh, tất cả mọi thứ trong không gian vừa đẫm máu vừa suy tàn này, mọi thứ đều thuộc về anh.
Cậu há miệng cắn lên vành tai nhọn của Mộ Hàn, nhiệt độ dòng máu trong người trào ra từ nơi răng cắn. Cậu khắc chế không dùng lực quá mạnh, mãi đến khi vị máu tanh xộc lên khiến cậu tìm lại lý trí.
Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích, trong mắt lóe lên ánh sáng lam, giống như nhìn thấu tầng tầng lớp lớp đại dương, một loài sinh vật xấu xí dữ tợn tỏa sáng đơn độc dưới đáy biển sâu.
Màng nhĩ trải qua ba tiếng oanh tạc, cuối cùng đã được nghỉ ngơi khiến người ta cảm thấy cơ thể mất thăng bằng, giống như tháo nước làm trôi hết tất cả dòng cảm xúc tiêu cực.
Dòng người tràn ra bên ngoài, cậu níu tay Mộ Hàn tránh để hai người bị tách ra. Anh vẫn đang ngơ ngác ngẩn người, dáng vẻ không còn lạnh nhạt ung dung như bình thường nữa. Lòng bàn tay cậu úp vào tay anh, mười ngón tay đan nhau quấn quýt, một tay cậu vững vàng giơ camera lên, bắt lại toàn cảnh khoảnh khắc sóng người tan cuộc.
Cậu tự nhủ: “Mình muốn giúp họ chụp ảnh bìa.”
Ý nghĩa của chụp ảnh là gì?
Đây là câu hỏi mà mỗi một nhiếp ảnh gia đều từng trăn trở trước mỗi lần giơ máy ảnh lên. Câu hỏi này không có câu trả lời tiêu chuẩn.
Nhạc Thần An cũng không ngoại lệ, cậu từng thắc mắc với bản thân nhưng đáp án mỗi lần đều không giống nhau. Là khắc ghi, là biểu đạt.
Giờ phút này, là tình cờ gặp gỡ, là bản thân mình.
Cậu đưa Mộ Hàn về nhà, để anh ngồi một mình trong góc hồi phục lại tâm tình, còn mình thì mở laptop ra, nhanh chóng chỉnh hết chỗ ảnh vừa chụp rồi gửi cho cô gái chơi trống.
Cô gái chơi trống trả lời cậu rất nhanh:
Được đó.Hẹn xong chiều chủ nhật đến nhà kho nơi bọn họ tập luyện, Nhạc Thần An đóng laptop lại, bắt đầu suy nghĩ mình cần những gì.
Mộ Hàn ngồi trong góc lom khom nhìn cậu, hai người đều vừa thoát khỏi dư âm chấn động mà từ từ khôi phục, nhìn đối phương thôi cũng thấy hơi mất sức.
Lúc này cậu mới nhận ra không hiểu vì sao cậu lại đưa Mộ Hàn về nhà mình, thậm chí còn chưa dọn dẹp trước chút nào, cũng may căn phòng này vừa nhỏ vừa bừa bãi nhưng cũng khá sạch sẽ, ít nhất không có góc nào tích bụi.
Cậu tiện tay thu dọn các tờ giấy tán loạn trên sàn, các loại poster quảng cáo và tạp chí, tài liệu công việc, chồng chất xếp gọn lên tủ.
“Đói không?” Nhạc Thần An cảm thấy chỉ xem một buổi live thôi mà tiêu hao hết năng lượng, bữa nướng lúc tối đã tiêu hóa sạch sẽ vào lúc này. Cậu đoán có lẽ Mộ Hàn còn đói hơn cậu, bèn đi tới trước tủ lạnh nhìn qua menu của các cửa tiệm bên ngoài, gọi điện thoại đặt một phần tôm hùm đất hoa điêu(*).
(*) Được đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.Tốt nghiệp hơn nửa năm nay cậu rất ít khi ăn cơm tử tế ở nhà, hoặc là về nhà ăn cơm với bố mẹ, hoặc tự gọi đồ bên ngoài về ăn, hoặc mua đồ ăn sẵn, chỉ cần một góc bàn trà nhỏ là có thể giải quyết.
Treo hết quần áo giặt xong chưa kịp gấp vào tủ quần áo, ôm hết đống tạp chí chồng chất để trên bàn trà lên ghế, đẩy cái ghế vào trong góc, cuối cùng trông cũng rộng rãi hơn. Nhạc Thần An kéo Mộ Hàn cả người cả nệm đến trước bàn trà: “Một lát nữa là tôm hùm đất sẽ được giao đến.”
“Nhà em không có bếp.” Mộ Hàn bỗng dưng hỏi: “Bình thường em ăn uống thế nào?”
“Ăn tạm cái gì cũng được, mua sandwich và sữa tươi ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng đó. Nếu mà không có thì bên ngoài cũng có bán.” Từ khi lên Đại học cậu luôn ăn uống tạm bợ như vậy, mọi người đều như thế, nhất là làm trợ lý nhiếp ảnh thường xuyên làm việc không có khung giờ cố định, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng chiếm hết cả giờ thời gian cơm.
“Như thế rất tổn hại đến sức khỏe, bây giờ em còn trẻ.”
“Dừng dừng dừng, anh mới bao nhiêu tuổi đã muốn làm phụ huynh của em rồi.” Nhạc Thần An cảm thấy buồn cười, vén tóc anh lên chợt phát hiện ra xung quanh tai anh có dấu vết màu đỏ nhàn nhạt khô khốc: “Cái này…” Trong cơn choáng váng hoa mắt, hình như cậu đã kích thích hưng phấn thái quá mất rồi. Nhạc Thần An liếm răng, đầu lưỡi như còn sót lại hương vị tanh tanh của máu. Cậu tự giễu, bò dậy lục lọi loạch xoạch trong hộp chứa đồ lặt vặt, cuối cùng tìm được bông gòn và cồn i-ốt vẫn còn dùng được. Cậu xé vỏ đựng, thận trọng lau sạch vết máu trên tai anh: “Cũng không nói, em cũng quên béng mất. Không đau à?” Cũng may cắn không sâu, chỉ rách da tí thôi.
Mộ Hàn cười trêu chọc: “Không đau.”
Anh bật cười khiến Nhạc Thần An càng ngượng ngùng, tại sao người này luôn tỏ ra bình thản điềm tĩnh như thế, còn cậu lại cứ ngu ngốc đến mức khiến người ta tức lộn cả ruột? Lúc còn đi học cậu không như thế mà…
“Có phải anh cảm thấy em cực kỳ ngu ngốc không?” Cậu ảo não hỏi anh.
“Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi.” Mộ Hàn không nhịn được bật cười thành tiếng, mặc dù giọng anh rất dễ nghe nhưng vẫn khiến Nhạc Thần An hung hăng niết một cái vào vết thương của anh.
Tôm hùm đất đã đến, cậu đeo hai đôi găng tay để cho Mộ Hàn quan sát: “Bóc con này dễ làm tay bị thương lắm, anh đừng sờ vào.”
Nới phần vỏ gần đuôi tôm, kẹp khúc giữa thân tôm và ép vào giữa, dễ dàng kéo phần thân tôm hoàn chỉnh ra, ngay cả phần thịt ở đầu tôm cũng được lột sạch. Nhạc Thần An đắc ý xếp từng con tôm hoàn chỉnh lên đĩa theo hướng đối mặt với Mộ Hàn: “Ăn đi, không cay đâu, ngon lắm.”
“Em cũng ăn đi.” Mộ Hàn bốc một con tôm mập mạp đút vào trong miệng Nhạc Thần An.
Liên tục ăn bảy, tám con, Nhạc Thần An kêu dừng: “Anh ăn là được, món này có rượu, em không ăn nhiều được.”
“Tửu lượng của em tốt lắm mà, sợ cái gì?” Mộ Hàn liếm sạch sốt hoa điêu còn dính trên đầu ngón tay mình.
Không biết có phải do tác dụng của rượu cồn hay do động tác này quá mức khêu gợi, Nhạc Thần An cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc.