*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

bup-be-go-Matryoshka-bo-10-con

(*) Búp bê Matryoska là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, đến lượt mình con búp bê lớn được chứa trong một con búp bê khác lớn hơn, và cứ thế cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ.

Cụm từ “Cấm chỉ Matryoshka” thường được dùng trên MXH, khi một chủ đề nào đấy có quá nhiều người bình luận giống nhau, lặp đi lặp lại thì sẽ có người đi ngược lại với ý kiến số đông, đồng thời bình luận “Cấm chỉ Matryoshka” để dừng lại loạt ý kiến giống nhau này.

Từ trong gương chiếu hậu, Nhạc Thần An nhìn thấy Mộ Hàn mặt mũi hằm hằm nhìn chằm chằm Trương Dịch Trạch, mà người đằng sau thì không hề hay biết.

Cậu che mũi đẩy cửa xuống xe, Mộ Hàn phát hiện ra cậu trước, đi lướt qua đương sự đến trước mặt cậu, khẽ hỏi: “Sao em lại đến?” Anh giơ tay nhấc bàn tay đang che mũi của Nhạc Thần An lên: “Mắt sao thế?”

“Không sao, đi cùng nó đến.”

Mất mặt quá đi mất… Nhạc Thần An mở miệng rồi mới nhận thấy bất thường, cú nện kia quá mạnh, ngay cả nói chuyện cũng đặc giọng mũi, cực kỳ giống như vừa khóc một trận xong.

“Lại ra tay?” Mộ Hàn giơ ngón tay mềm mại nhẹ nhàng niết một cái lên sống mũi hơi sưng đỏ của cậu: “Đau lắm không?”

“Không đâu, ổn mà, chỉ hơi nhức thôi.” Nhạc Thần An cảm thấy như vậy quá mất thể diện bèn nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính: “Mộ Hàn, Sue là gì của anh?”

“Chị gái.”

“…Chị ruột à?”

“Ừ.”

Khoảng thời gian gần đây cậu tự đánh giá Mộ Hàn là một kẻ có đời sống tình cảm hỗn loạn, trai hay gái cũng không kị, một công tử nhà giàu hư hỏng lăng nhăng, trong lòng đếm không hết số lần bản thân trách móc người ta đủ các kiểu.

“Đệt…” Nhạc Thần An bật cười tự trách bản thân mình, kết quả khóe miệng nhếch lên lẫn cái mũi càng khó chịu hơn, đau nhức đến mức phải hít sâu một hơi.

Cậu cứ thế cười với đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ vừa phiền muộn vừa chật vật, Mộ Hàn ngây ngẩn nhìn hồi lâu.

Nhạc Thần An trợn mắt há hốc nhìn sắc mặt anh trầm xuống, sau đó Mộ Hàn xoay người ung dung đi tới sau lưng Trương Dịch Trạch, lưu loát đạp một cước vô cùng dứt khoát, cả người Trương Dịch Trạch ngã nhào xuống mặt đất.

“Mộ Hàn! Em làm gì thế?” Mộ Tuyết thấy anh còn muốn tiếp tục, lanh tay lẹ mắt ôm ngang eo anh ngăn cản. Bây giờ Nhạc Thần An mới phản ứng kịp, lập tức vọt tới bên cạnh Trương Dịch Trạch. Từ phía sau lưng cậu đã thấy hắn kịp chống tay phải xuống trong nháy mắt, bây giờ sắc mặt trắng bệch ôm cổ tay đau đớn toát mồ hôi.

“Còn bị thương chỗ nào không?” Nhạc Thần An nhanh chóng nắn bóp vị trí các khớp xương của hắn, Trương Dịch Trạch nói không thành lời, chỉ lắc đầu một cái.

“Đi đi đi đi, đến bệnh viện đã.” Cậu đỡ hắn đứng dậy, kéo người đi.

Bỗng nhiên Mộ Hàn đưa tay túm lấy khuỷu tay cậu, gắt gao nhìn cậu chằm chằm.

“Buông tay, lát nữa tính sổ với anh sau.” Cậu kiên quyết giãy giụa một lúc nhưng không thoát được.

“Em muốn gì anh cũng có thể cho em.” Mộ Hàn nói.

Cậu khó hiểu nhìn Mộ Hàn, ánh mắt khí thế lẫm liệt kia bỗng nhiên dịu đi, sau đó trở nên vô cùng đau đớn.

“Anh đang nói gì vậy?” Nhạc Thần An cảm thấy ánh mắt của anh giống như đang nhìn một thiếu nữ lầm đường lạc lối.

“Em… Cậu ta đang theo đuổi người con gái khác, em không để tâm sao?” Mộ Hàn túm cậu chặt đến mức gân cốt cũng mơ hồ đau nhức.

“Không phải, tại sao em phải để tâm chuyện này? Anh buông tay trước đã, đến bệnh viện.” Nhạc Thần An không kịp tra hỏi, anh không buông tay nên cậu dứt khoát lôi cả anh đi cùng.

“Mộ Hàn, em thả tay ra đi.” Cuối cùng Mộ Tuyết mở miệng: “Chúng ta cùng đến bệnh viện.” Cô giơ tay đẩy sau lưng Mộ Hàn một cái.

“Chờ, chờ đã…” Trương Dịch Trạch run rẩy chỉ cốp sau: “Thần Thần… Còn chưa kịp…”

Nhạc Thần An nhìn theo hướng hắn chỉ, mãi mới nhận ra, cái trò làm màu các kiểu con đà điểu của thằng trai thẳng ngốc nghếch này chuẩn bị kĩ như thế nhưng vẫn chưa kịp lên sân khấu… Cậu nuốt câu chửi thô tục vào trong miệng, nhanh chóng đi đến đuôi xe nhấc chân đá một cái, cửa cốp xe chậm rãi nhấc lên. Hai chị em Mộ Tuyết nhìn vào khoảng đỏ rực như lửa ở trong cốp xe thì trố mắt nghẹn họng, đồng thời lùi lại một bước.

“Chị à… Cúc Ba Tư…”

“Im miệng.”

Mộ Tuyết sau khi thấy cốp sau hoàn toàn mở ra thì nhanh chóng xông đến đóng lại: “Đi thôi.” Nhạc Thần An mơ hồ nhìn ra được lửa giận tóe ra từ trong mắt cô gái.

Trong tình hình nguy cấp, Trương Dịch Trạch vẫn còn tâm tư nháy mắt ra hiệu cho cậu đốt pháo hoa ở bên cạnh. Nhạc Thần An chỉ hận không đập cho thằng này ngất tại chỗ luôn, nếu như không phải cậu thấy hắn đau đến mức mồ hôi nhỏ từng giọt trượt từ tóc mái xuống đến huyệt Thái dương.

“Bố ơi đừng làm loạn nữa, tấm lòng của mày người ta nhận được rồi, nhận được rồi.” Cậu ấn Trương Dịch Trạch vào trong ghế phó lái, thắt dây an toàn, sau đó vẫy tay với Mộ Tuyết: “Mau lên xe.”

Bác sĩ điều trị bóp một cái vào cổ tay đang sưng lên.

“Ái đau đau đau! Đau! A đau quá!” Trương Dịch Trạch gào thét đến mức toàn bộ bác sĩ và y tá ở đây chạy hết qua xem náo nhiệt. Nhạc Thần An có phần hối hận vì vừa xong mình không ở bên ngoài cùng hai chị em nhà kia luôn.

“Gãy xương thuyền(*), đi chụp X-quang đi.” Bác sĩ trung niên đã quá quen với tình huống này, sắc mặt bình tĩnh như thể không nghe thấy tiếng gào thét tê tâm liệt phế của hắn, ngay cả ngẩng đầu nhìn thẳng hắn cũng không buồn nhìn.

20191004_063634_503543_gay-xuong-thuyen-camax-1800x1800

Xương thường gãy nhất ở vùng cổ tay, xảy ra sau khi té chống bàn tay.

“Bó bột ít nhất hai tuần, khi nào tái khám mới có thể xác nhận cụ thể ngày tháo bột. Mày đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà ông nội đi. Ăn nhiều lòng trắng trứng, không được ăn đồ kích thích.” Nhạc Thần An dặn dò tỉ mỉ cho hắn, ngẩng đầu mới thấy tên này hoàn toàn không quan tâm mình đang dài dòng, gương mặt phờ phạc đầy sự thâm tình khẩn khoản nhìn nữ thần của hắn. Rõ ràng Mộ Tuyết đang nhịn cười, còn tên đầu sỏ Mộ Hàn thì dựa cửa xe cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

“Chuyện đó…” Nhạc Thần An đi tới trước mặt Mộ Tuyết, bỗng nhiên không biết xưng hô thế nào cho phải phép.

“Gọi chị là được.” Mộ Tuyết ôm cánh tay đảo mắt nhìn xung quanh như thể đang thấy một lũ ngốc.

Uống thuốc giảm đau xong, cuối cùng Trương Dịch Trạch mới hồi phục được tinh thần: “Đại thần MU, em thề với anh, có trời đất chứng giám, em nghiêm túc thật lòng với Mộ Tuyết!”

Nhạc Thần An cau mày: “Ngay từ đầu mày đã biết chị ấy tên Mộ Tuyết ư? Cũng biết chị ấy là chị ruột của Mộ Hàn?”

“Biết chứ, từ hôm gặp mặt đầu tiên đã biết rồi. Họ này hiếm lắm, hơn nữa ngoại hình còn thế này, tao đâu có bị mù…” Trương Dịch Trạch nói rất hùng hồn như thể đây là chuyện đương nhiên, còn tỏ ra IQ của Nhạc Thần An quá thấp.

“Đã biết rồi sao mày lại không nói?” Cậu không nhịn được đập vào gáy hắn.

“Tao đang bị thương nhá! Mày cũng đâu có hỏi đâu…” Bỗng nhiên Trương Dịch Trạch nhìn về phía Mộ Tuyết, mặt tỏ vẻ oan ức: “Sue…”

Ánh mắt này Nhạc Thần An nhìn ra không phải hắn giả vờ mà là thật sự oan ức. Với cá tính của hắn, nếu không phải vì Mộ Hàn là người nhà của Mộ Tuyết, cho dù đối phương có lợi hại hơn nữa, hắn bị đánh thế này cũng không thể nào không đánh trả. Trên khuôn mặt trắng trẻo không còn chút huyết sắc, miệng dẩu lên, cau mày nhăn nhó thật sự có chút đáng thương.

“Chuyện này… Dịch Trạch, thật sự xin lỗi, bình thường nó không như vậy…” Mộ Tuyết túm tay áo Mộ Hàn: “Nói chuyện.”

“Xin lỗi, hiểu lầm.” Lúc này ở trước mặt chị gái, Mộ Hàn cụp mắt cúi thấp đầu, xin lỗi xong vẫn chưa ngẩng đầu lên. Da anh vốn đã trắng, vì vậy sắc đỏ trên gương mặt vô cùng nổi bật. Nhạc Thần An thấy anh như vậy lòng mềm nhũn, đang định trách mắng giờ lại không nỡ nói ra câu nào.

Khi đang chờ Trương Dịch Trạch bó bột, Mộ Tuyết mới biết Mộ Hàn tưởng Trương Dịch Trạch là kim chủ(*) bao nuôi Nhạc Thần An.

(*) Nghĩa là nhà đầu tư, nhà tài trợ, …; còn theo nghĩa tiêu cực chỉ người có tiền có quyền dùng tiền bao nuôi tình nhân để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

“Em hài hước ghê nhỉ? Anh em người ta là bạn nối khố từ nhỏ, cùng nhau lớn lên đó. Trương Dịch Trạch luôn nhắc đến cậu ấy với chị…” Mộ Tuyết vỗ một cái lên đầu Mộ Hàn: “Trong đầu toàn nghĩ linh tinh cái gì thế? Học từ đâu ra hả?”

“Không phải…” Lời của chị gái đương nhiên là Mộ Hàn tin, nhưng mà hai người kia có mối quan hệ dính dáng đến tiền bạc, hơn nữa Nhạc Thần An còn thường xuyên bị hắn đả thương, chính mắt anh thấy mấy lần rồi.

“Không phải cái gì mà không phải. Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến em? Chị của cưng còn là đứa con nít cần cưng bảo vệ che chở sao?” Mộ Tuyết nhìn anh trách móc.

“Không phải ra mặt vì chị, em…” Bỗng nhiên Mộ Hàn câm nín. Anh không quá lo lắng cho chị của mình, Mộ Tuyết thông minh hiểu chuyện, khôn khéo nổi trội ở tất cả các mặt, sau nhiều năm giao thiệp với những nhà kinh doanh đã bộc lộ sự tháo vát nhanh trí, cô rất hiểu cách đối nhân xử thế.

Anh làm vậy là vì tên ngốc Nhạc Thần An cơ… Tuổi còn trẻ, vừa gan dạ vừa tài hoa, lại vì tiền người ta cho mà…

Nhất là khi thấy cậu cười trong nước mắt, vì vậy mới nhất thời không kiểm soát được cơn giận.

Mộ Hàn ngẩng đầu: “Chị à, chị đưa Trương Dịch Trạch về nhé.”

“Em đi đâu?” Mộ Tuyết đầy vẻ thắc mắc nhìn chằm chằm Mộ Hàn, sau khi Mộ Hàn trưởng thành rất ít khi thất lễ như vậy.

“Mũi cậu ấy bị thương, em cùng cậu ấy đi xem thế nào.” Không đợi chị gái nói gì, Mộ Hàn đã kéo Nhạc Thần An đi về khu cấp cứu.

Ngược lại Nhạc Thần An không có vấn đề gì cả, đúng lúc cậu cũng đang có chuyện muốn hỏi anh.

Còn Trương Dịch Trạch thì càng không sao hết. Hắn chỉ hận không được Mộ Hàn đánh hắn bại liệt nửa người luôn, như vậy mới có lý do được nữ thần ngày đêm chăm sóc.

“Không sao, không đau, đừng làm quá lên như thế.” Nhạc Thần An kéo anh dừng lại trước cửa phòng cấp cứu: “Về chườm đá là được, không cần phí tiền khám chữa.”

“Được.” Mộ Hàn buông cậu ra.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Nhạc Thần An vỗ trán, hít sâu một hơi: “Em…”

Cậu vừa mở miệng, còn chưa kịp nghe thấy giọng mình nói thì tiếng xe cấp cứu vô cùng chói tai vang lên từ xa càng ngày càng đến gần, dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Một tốp nhân viên y tế lao ra khiến hai người phải tránh sang một bên: “Tránh ra, đừng chặn cửa!”

Hai người lảo đảo bị đẩy xuống bậc thang, va vào nhau.

“Hầy, đổi nơi nói chuyện đi.” Nhạc Thần An thở dài: “Đói không?”

Mộ Hàn gật đầu.

“Đi, dẫn anh đi ăn món gì ngon.” Mặc dù kế hoạch tỏ tình của Trương Dịch Trạch thất bại, còn đại náo một trận nhưng ít nhất lại tạo ra được một kỷ niệm rất đặc biệt để nhớ lại… Quan trọng nhất là, hiểu lầm được tháo gỡ.

Trên đường phố không tiện quá thân mật với Mộ Hàn, mấy lần cậu phải kiềm chế suy nghĩ lưu manh đang rạo rực trong đầu, chỉ có thể nắm tay nhét vào trong túi, gắt gao túm chặt bên trong túi, tránh để đối phương thấy mình đang lúng ta lúng túng.

Buổi tối cuối tuần, những nơi không phải đặt trước cũng đông đúc toàn người là người. Nhạc Thần An nghĩ ngợi, quyết định dẫn anh đi xếp hàng mua một phần cá viên cà ri(*), hai cái bánh trứng gà non(**) và hai ly trà sữa Hồng Kong(***).

(*) Món ăn vặt đường phố của HongKong và Macao.

9ed8-izeysaz3808457

(**) Bánh trứng gà non

748

(***) Được làm từ trà đen và sữa, không có topping cầu kỳ như trà sữa Đài Loan, là một phần bữa trưa trong văn hóa trà của HongKong. Đọc thêm chi tiết về đồ uống này tại đây

b5fab5cb-4ba7-41ff-80cf-9f152c7f78ff

“Ra đâu ăn đây?” Bánh trứng gà non vàng rộm tỏa ra mùi thơm bơ sữa nồng nàn, Mộ Hàn không nhịn được cắn luôn một miếng lớn.

Nhạc Thần An dẫn anh lên tầng cao nhất của bãi đỗ xe lộ thiên, trèo lên tường rào cao chừng nửa người, vỗ vỗ bên cạnh: “Lên đây.”

Mộ Hàn cau mày: “Nguy hiểm.”

“Không nguy hiểm, anh lên thử thì biết. Anh còn sợ nguy hiểm cái gì chứ…” Nhạc Thần An mỉm cười với anh, người này thể hiện biểu cảm nào cũng hút mắt vô cùng.

Bên ngoài tường rào là nóc nhà bằng thủy tinh công nghiệp rộng hai mét, đứng xa không thấy được, phải trèo lên mới có thể thấy.

“Sao tự dưng hôm nay anh động thủ thế? Còn nữa, anh nói em muốn gì anh cũng cho em được là có ý gì?” Nhạc Thần An không muốn vòng vo, sự thật chứng minh, càng không thẳng thắn nói rõ ràng với nhau càng dễ tạo ra hiểu lầm.

“Anh…tưởng em bị cậu ta… Vì tiền nên mới ở bên cạnh cậu ta…” Mộ Hàn thật sự không muốn dùng từ bao nuôi.

“Chờ đã? Anh cảm thấy nó bao nuôi em ấy hả? WTF, má ôi sao anh lại coi em là loại người đó chứ?” Nhạc Thần An tức giận muốn hất đổ trà sữa của anh: “Người ta muốn bao nuôi thì cũng phải chọn mấy người vừa trắng vừa mềm mại còn biết nghe lời, em thế này ai mà thèm bao nuôi?”

Mộ Hàn vẫn còn nghiêm túc quan sát cậu, tựa như đang phán đoán cậu thuộc kiểu người nào: “Bao nuôi chỉ đề cập đến mối quan hệ và địa vị, kiểu người bao nuôi và gu chọn đối tượng bao nuôi hoàn toàn có thể khác nhau, giống như phụ nữ cũng có thể bao nuôi một…”

“Dừng dừng dừng! Dừng lại!” Nhạc Thần An cười khổ không thôi, vội vàng cắt ngang bài lý luận về bao nuôi của anh: “Là em kiến thức hạn hẹp không biết.”

Mộ Hàn liếm miệng một cái, hỏi: “Vậy khi trước sao em lại bị cậu ta đánh?”

“Không phải, đó gọi là ngộ thương được chưa? Hơn nữa em cũng đánh nó mà… Lỡ tay thôi… Anh tưởng là cái gì? Tưởng em vì tiền nên im hơi lặng tiếng chịu sự tra tấn của nó hả?” Nhạc Thần An không biết làm sao, cái khác chưa nói, riêng đánh Trương Dịch Trạch còn không phải cậu thật sự nhường hắn sao? Nếu cậu mà nghiêm túc thì cái tên kia bị đánh đến mức phải quỳ xuống kêu cha gọi mẹ rồi.

“Nhưng mà khi trước anh nghe trong điện thoại thấy cậu ta còn hỏi em có cần tiền nữa không…” Mộ Hàn im lặng di chuyển trà sữa và bánh trứng gà non ra sau lưng, nhìn cậu giương nanh múa vuốt.

“Tiền của em toàn nó thay em quản lý giúp mà…” Nhạc Thần An hít sâu một hơi, uống mấy hớp trà sữa HongKong mát lạnh, muốn dập tắt lửa giận trong lòng. Đây là tình huống máu chó gì thế này?

“Đệt.” Mộ Hàn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nhạc Thần An tắt lửa ngay lập tức. Người này cười một tiếng thôi mà sao cũng đẹp thế.

Hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên Mộ Hàn nói tục trước mặt cậu.

“Trà sữa nhà này uống rất ngon, vị trà rất đậm đà…. Anh nếm thử xem.” Cậu đặt ly của Mộ Hàn sang một bên, đỡ ống hút dè dặt đưa lên miệng anh.

Mộ Hàn liếc mắt nhìn cậu, mở miệng ngậm ống hút. Ngón tay đỡ ống hút của Nhạc Thần An tự giác hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua làn môi mỏng đàn hồi đang nhếch lên của anh.

“Mộ Hàn, anh biết mà. Em thích anh.”
Lời editor: Lúc trước mình đọc comment bên Trung thấy bảo ngược đoạn đầu lắm:))) Mình cũng rén rén vì rõ ràng tag miếng bánh ngọt, ai ngờ ngược cái kiểu dở hơi này =)))))))) Khum ngờ lun á:> Anh tưởng cái gì không tưởng lại tưởng hai anh bạn này là kim chủ và tình nhân được bao nuôi má ôi =))) Thôi thì là mà hai anh đã chính thức tỉnh tò với nhau rùi, từ giờ về sau là ngọt như mía nhé:3 Bộ này đọc từ đầu cứ kiểu bị hỏny ý mn ạ mình cũng không biết tại sao =)))

Mình cũng nhận ra gần đây mình thích chú thích kĩ lắm, đặc biệt là những gì liên quan đến đồ ăn. Đếm sơ sơ 17 chương thì tác giả nhắc đến kha khá món trong truyện rồi ấy. Mình hi vọng là cái sự chú thích kĩ quá mức của mình không gây ảnh hưởng quá lớn đến mạch đọc của các bạn, kiểu như mỗi khi mình tìm thấy gì đó mới lạ liên quan đến phần chú thích ấy mình đều muốn share tường tận cho mọi người. Đọc truyện giải trí lẫn mở mang kiến thức luôn mà, như chương này trà sữa thì ai cũng uống rồi mà trà sữa HongKong thế nào cụ thể ra sao thì không phải ai cũng rõ hết… ví dụ như mình =))) Nên cứ gắn cái link vào cho mọi người đọc thêm nếu tò mò, thừa còn hơn thiếu.

Ngoài ra sau 7749 phút dạo Weibo của chị Nguyệt thì mình đã tìm được trọn bộ phần cảnh hot bị cut trong truyện. Đang tính bao giờ up lên cho mọi người =)))) Khả năng cao là bên Wattpad sẽ không có phần này đâu nha:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play