Còn chưa kịp hiểu rõ tại sao La Uy lại chủ động giúp đỡ mình, lực chú ý của Chân Tiểu Tiểu lập tức bị hấp dẫn bởi cuộc chiến đấu kịch kiệt giữa hắn với đệ tử chủ mạch.

Sau khi Đồng Chiến quát to, con rắn lửa bật lên cao cao, cái lưỡi độc phun ra nuốt vào sinh động như một con rắn thật, chỉ nháy mắt đã đốt trụi cỏ cây trong vòng mười thước xung quanh thành tro bụi. Mà lưỡi hái trong tay La Uy thì vung vẩy vun vút, khi phòng thủ khi tấn công.

Ngưng khí hai tầng đại viên mãn, ở Thất Diệp Cốc, sợ rằng Chân Tiểu Tiểu là đệ tử đầu tiên có tu vi, lại không được sư phụ truyền dạy pháp thuật thần thông .

Cho nên với nàng mà nói, tận mắt chứng kiến các loại thuật pháp thi triển ngay trước mặt, còn mới lạ hoa lệ hơn màn múa lân mừng năm mới ở thôn nàng.

“Sau này ta cũng muốn uy phong như vậy!”

Bị khí thế chiến đấu kích động, trong lòng Chân Tiểu Tiểu không khỏi sinh ra lòng hăng hái hừng hực.

Nếu lúc này La Uy biết, Chân Tiểu Tiểu ví hắn với người mãi nghệ múa sư tử, chỉ sợ phải phun máu bắn xa mười trượng.

“Chân sư muội, La Uy là cái đồ háo sắc, hắn doạ ngươi sợ rồi hả? Tới tới tới, để tuỳ tùng của ta ở lại chặn kẻ điên này, ngươi mau mau đi theo sư huynh.” Kỷ Thanh Y vừa an ủi, vừa nhân cơ hội chụp chậu phân xuống đầu La Uy.

Phi! Sắc lang nhà ngươi, thật đúng là cái gì cũng dám nói!

Trong lòng đang hung hăng khinh bỉ tên họ Kỷ nào đó, mà trên mặt Chân Tiểu Tiểu thì toát ra vẻ cảm động.

“Mọi việc đều nghe sư huynh.”

Rừng rậm Hắc Điền cấm ngự kiếm, căn bản không quan tâm tình hình chiến đấu giữa Hồng Loan, Đồng Chiến với La Uy như thế nào, Kỷ Thanh Y đã dẫn Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng đi sâu vào rừng.



Cho dù ngoài mặt tỏ ra vô tình, nhưng Chân Tiểu Tiểu vẫn âm thầm ghi tạc ý tốt của La Uy trong lòng.

Dương Cốc Vũ từng nói, tu sĩ tham lam lợi ích, tình nghĩa là thứ hư vô, sáu đệ tử của Đại trưởng lão Nguyên Phong chỉ có thể giúp nàng ở mức độ nhất định trong cuộc săn thú Hắc Điền lần này.

Nhưng hiện tại xem ra … dường như La Uy lại không nghĩ vậy.

“Đây là vị đánh sập Dược Các, nổ lò đan của Hoàng sư thúc?”

Mãi đến khi không còn nghe được tiếng ba người đánh nhau nữa, Kỷ Thanh Y mới nhíu mày nhìn về phía Tiểu Chúc Chúc đang nhắm mắt theo đuôi Chân Tiểu Tiểu.

Bỏ bớt hai chữ “thằng ngốc”, Kỷ Thanh Y đã nhận định sẽ như chim liền cánh như cây liền cành với Chân Tiểu Tiểu, cho nên cực kỳ ngứa mắt cái bóng đèn nghìn oát lù lù đi sau này.

“Đúng, Tiểu Chúc Chúc chính là huynh đệ tốt của ta, hắn không thích nói chuyện, nhưng trong lòng cũng thực biết ơn sự quan tâm của Kỷ sư huynh, chỉ là độc vật trong rừng này quá nhiều, còn rất hung mãnh, nói không chừng … Kỷ sư huynh không thể đồng thời bảo vệ cho cả hai chúng ta?”

Ngừng lại lòng tò mò và sự cảm kích với La Uy, Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, lông mi vừa dài vừa dày như cánh bướm chớp động, lướt qua đôi mắt đen láy tựa viên ô mai, gợn lên tầng tầng rung động.

“Sao có thể chứ!”

Kỷ Thanh Y cảm nhận được vẻ nghi ngờ nhàn nhạt trong ánh mắt Chân Tiểu Tiểu khi liếc tới cánh tay dài của mình, lập tức ý muốn bảo hộ sôi trào đến đỉnh điểm!

Nam nhân ấy à, sao có thể thừa nhận mình không được trước mặt nữ nhân?



“Chỉ cần luôn theo sát sư huynh, ta bảo đảm, hai người các ngươi đi ngang trong rừng mà không mất một sợi tóc!" Họ Kỷ cực kỳ trịnh trọng.

“Chân sư muội, ngươi. . . ngươi. . . Làm sao lại không nghe ta khuyên … ”

Thấy Chân Tiểu Tiểu theo sau Kỷ Thanh Y đi xa, La Uy không cam lòng gào một tiếng rõ to, vung lên lưỡi hái rồi chém tới Hồng Loan.

Oanh!

Đại thụ bị dư uy quật ngã, đập xuống đất ầm vang, che đậy tiếng thở dài cuối cùng của La Uy .

Một con Thanh Nhãn Sồ Ưng lượn vòng trên không trung.

Nhân lúc La Uy xung đột với Kỷ Thanh Y, Trọng Tử Hưng đã làm đầu tàu gương mẫu, tiến vào khu vực Bách Trạch trước tiên, trong hai mươi người cũng chỉ có mỗi Việt Hồng Quang vẫn ở ngoài rừng rậm Hắc Điền, chưa xâm nhập vào dược điền theo mọi người.

Việt Hồng Quang đương nhiên biết mình đánh không lại độc trùng dã thú ở chỗ sâu của khu rừng như dược điền. Hắn không tiếc đào rỗng của cải lấy lòng Hồ trưởng lão, sau đó đạt được tư cách đi săn, tuyệt đối không đơn giản là vì mối thù với Chân Tiểu Tiểu.

Ngoại trừ muốn dạy dỗ Chân Tiểu Tiểu, lòng hắn còn cất giấu một bí mật không thể cho ai biết!

_NL_

Mao Mao lòng dạ hiểm độc, không lòng dạ hiểm độc, là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thiên hạ ~ ném phiếu lên ~

Chúng ta cùng đoán xem, bí mật không thể cho ai biết của Việt Hồng Quang là cái gì? Đoán trúng có thưởng nha ~ hoan nghênh hoan nghênh~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play