Chân Tiểu Tiểu vui rạo rực, ném răng nanh cá sấu yêu cho tên ngốc.
“Này, Tiểu Chúc Chúc, tặng ngươi thanh vũ khí!”
Muốn trách thì trách trí nhớ nàng kém, nếu nhớ tới thứ này từ đầu, nói không chừng chiến đấu đã sớm kết thúc, ếch độc cũng nằm bẹp trên mặt đất rồi.
Tiếp được vật gì đó bay tới từ giữa không trung, Tiểu Chúc Chúc vô cùng tò mò nghiên cứu.
Hắn nghiêm túc đánh giá răng nhọn trong tay, sau một lát, trong đôi mắt hỗn độn hiện lên điểm điểm ánh sao đêm, dường như rốt cuộc hiểu rõ ý đồ sâu xa của Chân Tiểu Tiểu!
“Đúng! Chính là khí thế này, dùng răng dạy dỗ cẩn thận hai tên đáng chết này cho ta!” Chân Tiểu Tiểu vung vẩy đôi tay trắng như phấn, ra sức cổ vũ cho đồng đội.
Tên ngốc được ủng hộ, gào thét một tiếng ngập tràn thô bạo, lập tức buông tay vứt răng nanh xuống đất.
“Đệch! Ngươi!”
Hành động của Tiểu Chúc Chúc quá bất ngờ, hai má Chân Tiểu Tiểu co giật, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi: “Cái dưa ngốc ngươi, cuối cùng có hiểu ta đang nói cái gì hay không hả !?”
Hiểu nha!
Ánh mắt Tiểu Chúc Chúc vô cùng tự tin.
Không phải là răng sao?
Hắn nhanh chóng triển khai thế trung bình tấn, mông dẩu lên cao cao, há miệng rộng, lộ ra hai hàng răng trắng toát.
Trong ánh mắt hỗn độn của nàng, Tiểu Chúc Chúc quả thực đã nhanh chóng vặn cổ.
Răng rắc!
Xương khớp cọ xát phát ra âm thanh lanh lảnh, lười dài của ếch độc quấn chặt trên cánh tay đứt đoạn theo từng tiếng!
Mẹ kiếp! Rốt cuộc ai mới là cầm thú? Đau quá oa oa oa!
Tiếng ếch độc kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, cảnh tượng ồn ào náo động xung quanh đều trở nên ảm đạm không đáng chú ý, trong thiên địa, dường như chỉ có hai hàm răng trong miệng tên ngốc đang tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ như sao trời, nháy mắt đã chiếu sáng mọi con đường tăm tối trên thế gian!
Nhẹ nhàng xử lý một đối thủ nhưng Tiểu Chúc Chúc vẫn chưa đã thèm, sau khi đá bay ếch độc, quay đầu lại vọt tới Thổ Giáp Thú.
Thổ Giáp Thú trải qua đả kích nặng nề, ngoi lên từ dưới nền đất, cánh tay cường tráng mạnh mẽ lập tức va chạm dã man với nắm tay trái của Tiểu Chúc Chúc, tiếp đó tiếng xương gãy giòn tan vang lên liên tục!
Hiệp hai thua thảm!
Phe bị thương vẫn là cầm thú.
Cố nén cảm giác đau đớn, khoé mắt Thổ Giáp Thú ứa nước mắt, nhưng chưa kịp thở dốc, đã hoảng sợ nhìn thấy đối phương lại tiếp tục há miệng, răng trên nghiến răng dưới, phát ra tiếng vang 'két két két', nhanh như chớp vọt tới chính mình!
Vốn dĩ Tiểu Chúc Chúc dã man liều mạng nên chiếm ưu thế hơn một chút, hơn nữa vừa mới thức tỉnh thần công răng nhọn, nên chỉ trong nháy mắt, vuốt sắt Thổ Giáp Thú tự hào nhất bị cắt thành năm mảnh.
Ngao!
Ếch thối, đồ khốn nạn nhà ngươi dám hố lão tử, đây đâu là thịt tươi ngon miệng gì? Rõ ràng chính là yêu thú Đại Sơn Vương hình người nha!
Thổ Giáp Thú thua thảm rên rỉ một tiếng, rồi nhanh chóng biến mất trong rừng rậm sâu thẳm.
Con ếch độc đứng ở cách đó không xa chứng kiến rõ ràng mọi chuyện, trước đó còn không cam lòng, giờ thì sợ tới mức cẳng chân đã không biết cố gắng cứ run bần bật, thật vất vả mới tích tụ được chút sức lực, lập tức xoè chân chạy trốn như bay, hận sao năm đó cha mẹ không sinh thêm cho nó bốn cái chân.
Giây phút này, thứ ám ảnh trong đầu nó, chính là hàm răng sắc bén của nam tử kia!
Trong tiếng cười chói tai dữ tợn, từng cái từng cái răng trắng hóa thành yêu ma đáng sợ nhất trên đời này, bám chặt theo sau nó.
Trước ngày hôm nay, đánh chết thì nó vẫn không tin trên đời còn có nhân loại cương mãnh như thế!
Về sau, nó thề không bao giờ trêu chọc nam nhân nào răng đặc biệt trắng nữa!
“Rác rưởi!”
Thấy tên chán ghét đi rồi, sự đắc ý trên mặt Tiểu Chúc Chúc muốn giấu cũng không giấu được.
Cuối cùng đã biết vì sao cái nồi sắt nhà Tử Hoàn rách nát nhanh đến vậy! Tuyệt đối là bị thứ này gặm!
Mí mắt Chân Tiểu Tiểu run rẩy kinh hoàng, cuối cùng vẫn không thể nhìn thẳng cái miệng to đó của tên ngốc!
Nhưng Tiểu Chúc Chúc sau khi phun ra chút lông Thổ Giáp Thú trong miệng, lại cố tình kề sát vào mặt Chân Tiểu Tiểu, chớp chớp mắt bán manh, đồng thời còn đưa đầu to mới vừa mọc ra sợi tóc ngắn ngủi dụi dụi trên vai nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT