Tương Khiêm vọt tới bên cạnh Chân Tiểu Tiểu!

"Sư muội, ngươi ... ngươi, ngươi, ngươi quá liều mạng, sư huynh thật sự bội phục nghị lực và sự kiên trì của muội! Người khác luyện ra viên Tứ Đan này, ít nhất cần tới năm sáu phần nguyên liệu, ngươi thế mà dùng một phần đã làm được, quả thật là tấm gương của thế hệ đan đồ chúng ta!"

Hắn quá kích động, nói năng lộn xộn, nước mắt giàn giụa, chỉ biết siết chặt tay Chân Tiểu Tiểu để bày tỏ cảm xúc kính ngưỡng dào dạt vô bờ của mình.

Cái gì?

'Răng rắc' một tiếng, nội tâm Chân Tiểu Tiểu sụp đổ.

Chẳng lẽ lò đan đầu tiên bị hỏng, còn có thể lấy thêm nguyên liệu luyện lại, luyện lần thứ ba, lần luyện thứ tư. . . luyện đến khi chính mình không luyện nổi nữa nhận thua mới thôi?

Cái đệch, quy tắc quan trọng như vậy, ngươi con mẹ nó sao không nói sớm? Bản cô nương suýt nữa thì tưởng mình ngỏm!

"Sư huynh quá khen … ha hả ha hả!"

Chân Tiểu Tiểu từ trong kẽ răng nặn ra một tiếng 'ha hả', nể tình đối phương ra sức chuẩn bị nguyên liệu cho mình, nên không trực tiếp vặn gãy ngón tay Tương Khiêm!

"Sư muội, tay ngươi thật khỏe nha."



Tương Khiêm kinh ngạc thán phục, mình lại phát hiện thêm một chỗ hơn người nữa của sư muội, chẳng trách nàng có thể bóp nát Thí linh thạch bảo bối của sư phụ thành một đống đá vụn.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng tán thưởng Chân Tiểu Tiểu, dù là các đệ tử có đan duyên của Dược Các, trong lòng cũng không còn chút bất mãn nào, duy nhất hai vị Đại đan sư. . . ánh mắt nhìn Chân Tiểu Tiểu thật sự quá khủng bố. . .

Cần bao nhiêu tâm sức mới có thể bồi dưỡng nên một thế hệ đan sư? Nàng này chỉ dùng kinh nghiệm khi luyện ba lò đan, mà có thể châm lửa cứu đan, tiềm lực trên đan đạo đáng sợ bực này, quả thực khiến thế hệ trước cảm thấy mình đã là nắng tàn cuối ngày!

Nàng. . . Không tới ba mươi năm. . . Không! Mười năm, nàng sẽ vượt qua ta!

Ý nghĩ nực cười này khiến lưng Hoàng Dược lão mơ hồ ớn lạnh, sau đó bụng dạ hẹp hòi mà sinh ra sự bài xích và chán ghét đối với nàng!

Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang vọng khắp sơn cốc!

"Thiên tài! Thất Diệp Cốc ta đợi trăm năm, cuối cùng hôm nay cũng nghênh đón ánh sáng chấn hưng. Aha ha ha ha ha ha, bản tông quá vui sướng!"

Cổ Nhược Khinh kích động đến không kiềm chế được.

Tư chất Thú Lân Chân Hoả, tiềm lực trên đan đạo lại mạnh như vậy, quả thực còn xuất chúng hơn tông chủ kế nhiệm đã được định sẵn, Kỷ Thanh Y!

Dù sao, sau sư tổ khai sơn, trong cốc chưa từng có tu sĩ đồng thời tu đan pháp và thú pháp, mà vẫn có thể lĩnh ngộ trọn vẹn cả hai.



Không biết trong lời này của Cổ Nhược Khinh còn che giấu việc Chân Tiểu Tiểu có Thú Lân Chân Hoả, đám người Thất Diệp cốc muốn vuốt mông ngựa, lập tức phụ họa theo:

"Sư muội uy vũ! Thiên tài đan đạo, ngọc thủ thần đan, ánh sáng chấn hưng!"

“Uy vũ? Đám thần kinh các ngươi!” Việt Hồng Quang nổi giận, giật mũ vứt xuống chân dẫm dẫm, tức đến sùi bọt mép.

Chân Tiểu Tiểu càng xuất chúng, hắn càng tức giận, nhưng hắn càng giận dữ thì Chân Tiểu Tiểu càng nổi danh. Giống như một mình nàng đã chiếm hết tất cả chỗ tốt.

“Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải quỳ gọi ta ba ba!” Việt Hồng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chân Tiểu Tiểu, thề độc trong lòng.

Tiếng cười to và âm thanh reo hò vang vọng khắp cốc, trở thành mồi lửa cuối cùng thổi bùng lên sự đố kỵ trong lòng Hoàng Dược lão!

Cái gì là "thiên tài đợi trăm năm", cái gì là "ánh sáng chấn hưng của Thất Diệp Cốc"? Chẳng lẽ trong mắt cốc chủ và tất cả các đệ tử, bản sư không là gì sao?

Ánh mắt chợt âm lãnh.

Được lắm! Tiểu nha đầu chết tiệt! Thân là đệ tử, mà không biết kính ngưỡng sư trưởng! Còn ngươi Cổ Nhược Khinh, có mắt không tròng, ngày bản sư luyện ra Hoán Sinh Đan, chính là lúc Thất Diệp Cốc đổi chủ!

Căm giận, Hoàng Dược lão cuốn gốc Tiếu Oanh Đằng và Địa Hoàng Tinh lấp lánh ánh sáng trên đất vào tay áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play