Mới mặc kệ người khác nói khó nghe như nào, Tiểu Chúc Chúc cầm lên Thí linh thạch, nhanh chóng nhắm mắt kêu gọi lực lượng ngủ say trong cơ thể mình.

Kết quả, Thí linh thạch to bằng nửa đầu người, ở trước mắt bao người, hiện ra mạt hơi nước thật nhỏ!

Một tia duy nhất, còn mỏng hơn lỗ kim.

Hơi nước chưa rơi xuống đất đã tan thành mây khói, đến mặt giày hắn cũng không ướt.

Mọi người xoa đôi mắt, tưởng chính mình gặp ảo giác, vì thế tiếp tục yên lặng chờ đợi phản ứng của Thí linh thạch, người có đan duyên mạnh hơn cả sư tổ khai sơn, vậy linh căn có mạnh hơn hay không?

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi mười hô hấp, mỗi người mới không thể không tin tưởng, một tia mưa bụi như ảo ảnh vừa rồi. . . là toàn bộ tiềm lực của Chu Châu.

Sau phút chốc tĩnh mịch, tiếng cười chói tai của Cao Bất Ly dã man tàn phá màng nhĩ mọi người.

“Há há há há! Ha ha ha ha, Tạp linh căn hệ thuỷ, mà chỉ có một tia. . . một tia! Ha ha ha ha! Hoàng mũi to, ngươi chắc chắn đây là thiên tài mà ngươi nói? Hắn hắn hắn. . . Hắn thật sự có thể luyện đan sao?”

Với Thuỷ linh căn, nếu mưa trong phạm vi hai trượng thì sẽ đạt tới ranh giới của Chân linh căn, năm đó khi Kỷ Thanh Y nhập môn, mưa to rơi chừng tám trượng rưỡi. Mặc dù Việt Hồng Quang kiêu căng, cũng tạo ra màn mưa gần một trượng.

Mà một tia, vậy đại biểu cho trong tất cả những tu sĩ bình thường, tư chất đó cũng luôn ở vị trí lót đáy. . . Tạp linh căn vô cùng nhỏ bé yếu ớt, chỉ miễn cưỡng tốt hơn chút ít so với người phàm.



Hơn nữa, người muốn tu đan đạo, cần có hai loại thuộc tính hỏa, mộc, mới có thể càng dễ dàng khống chế độ lửa hoặc kiểm soát biến hóa của dược tính khi dung hợp, mà tư chất hệ thủy, lại không hỗ trợ cho luyện đan, toàn bộ Đông Linh Giới, người dùng Thủy linh căn luyện đan mà thành danh, chưa từng có!

Tư chất bình thường và linh căn không hợp với đan đạo, người này thật sự từng dẫn động bốn loại dị tượng đan duyên sao, tử khí đông lai, hương dược khắp núi, bảo đỉnh thăng thiên, tiên âm tấu vang là thật sao?

Hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt quái dị của mọi người, ngốc tử chỉ thấy quá đói, vứt thẳng Thí linh thạch trong tay vào góc, sau đó vui vẻ tung tăng chạy vội tới trước mặt Chân Tiểu Tiểu, gõ cái bụng kêu bang bang.

“Tiểu Tiểu, cháo! Ăn cháo, cho ta hai nồi!”

Không khí trong sân lập tức chuyển từ lạnh lẽo sang hoang đường, mọi người hít ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bốn ngón tay Chu Châu giơ ra giữa không trung, tiếp đó rốt cuộc hiểu rõ điều gì đó. . .

“Mẹ nó! Ta thí luyện để vào núi, thế mà thua một thằng ngốc!” Một tiếng thét chói tai.

“Hơn nữa tên ngốc này, còn dùng ánh mắt doạ bổn thiếu ngã trên đất!”

Vừa nhớ tới đủ chuyện ngày hôm qua, thì Việt Hồng Quang xấu hổ đến mức muốn cắt cổ.

Trong tiếng gào kinh hoảng của Việt Hồng Quang, vẻ mặt các đệ tử Dược Các nứt toác.

Đây là thằng cha còn mạnh hơn sư tổ khai sơn? Đùa cũng không thể chơi như thế?!



“Đừng nói cho lão phu, hiện tại Thất Diệp Cốc các ngươi, đã suy tàn đến nỗi tên ngốc cũng cướp tới thu nhận nhá, á há há ha ha!”

Tiếng cười của Cao Bất Ly lại lần nữa tăng cao hai quãng tám độ, tuy rằng thật sự đã lăn từ trên thân kiếm xuống đất, nhưng khác hoàn toàn với cảnh tượng Hoàng Dược lão chờ mong.

“Đúng vậy, đúng vậy! Xem ra Thất Diệp đan tông, sắp sửa tên thành Thất Diệp cơ tông, nghèo nên chuyên thu rác rưởi ha ha ha!” Nhất Tự Mi và Lục Chỉ Nhi luôn chầu chực phụ họa sư phụ mình, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng như này?

“Ơ? Tên ngốc!”

Tử Hoàn ngẩn người, lập tức xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Ký ức hai đời dung hợp, quả thực ngẫu nhiên sẽ khiến nàng khó chịu, có lẽ vừa rồi bực bội là vì vậy.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng, không hề lãng phí tinh lực trên người Tiểu Chúc Chúc.

_NL_

Sông này là ta mở, thuyền này là ta tạo, muốn qua sông, để lại phiếu mua chương!

“Đánh cướp phiếu đề cử, ít nhất hai cái!” Mao Mao lòng dạ hiểm độc, đắc ý dào dạt khoa tay múa chân, chìa ra bốn ngón tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play