Đối mặt với sự cười nhạo của các đệ tử Phục Hổ Đường, lại nhìn Nhạc Vi nhảy lên lưng phi ưng, nắm tay nam tử mặc y bào tím lam viền hoa.
Đôi mắt Cữu Tử Mặc như ứa ra máu.
Bắc Tam Tam đau đớn vô cùng, nổi trận lôi đình.
Chuôi kiếm Đỗ Nhược Phi và Đường Lương cầm trong tay, tựa hồ tùy thời đều sẽ phát cuồng.
Tiểu Chúc Chúc ngồi xổm, đếm kiến.
Chân Tiểu Tiểu lặng im. Hai mắt như đầm giếng cổ, trong bóng đêm dường như có thứ gì đó lên men.
Tuy rằng Cữu Tử Mặc vẫn luôn không thích nàng, nhưng vậy cũng không cản trở thiên tính bênh vực người mình của nàng.
Nàng thưởng thức kiếm tâm của hắn .
Huống chi nàng là vị trưởng lão tại chức duy nhất của Phi Long Quan, đệ tử nhà mình không nên thân, chỉ mình mới có thể khi dễ, không phải sao?
Ngón tay nhẹ bắn, mấy viên đan dược được bao bọc bởi linh khí rơi xuống giữa đám cây cỏ, bởi vì bị Phong Linh Quyết vây kín, không một chút dược hương nào tràn ra.
Chân Tiểu Tiểu biết, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm mình lên sân khấu .
Khóe mắt Cữu Tử Mặc cứ như sắp nứt ra, sắc mặt vàng như nến, miệng hết mở lại ngậm như cá nheo.
Người yêu thanh mai trúc mã phản bội, tông môn bị xoá tên, hai việc cùng đả kích, phàm là người chính trực đều khó có thể ức chế sự phẫn nộ trong lòng.
Bắc Tam Tam nhìn chằm chằm đại sư huynh nhà mình, Đỗ Nhược Phi và Đường Lương cũng điều chỉnh hô hấp, quyết định nghe theo Cữu Tử Mặc.
Đây là sự ăn ý và tình nghĩa mà các đệ tử Phi Long Quan dùng sáu năm tử chiến để bồi dưỡng ra. Đừng nhìn ngày thường bọn họ bôi xấu nhau, khi tới thời khắc liên quan đến vinh quang , chỉ cần Cữu Tử Mặc ra lệnh một tiếng, không ai sẽ quan tâm sống chết, không nỡ vứt bỏ tính mạng!
“Ha hả……”
Giãy giụa một lúc, trong mắt Cữu Tử Mặc dâng lên lửa giận bừng bừng, ngân kiếm thần thánh cơ hồ sắp nhảy ra khỏi trán, tuy nhiên vẫn bị hắn cực lực che dấu.
Hắn cười khàn khàn, lộ ra biểu tình khiêm tốn.
“Như vậy, tán tu Cữu Tử Mặc mang bằng hữu tới cửa, lấy pháp tệ mua chút tài liệu, không biết Đường chủ Phục Hổ Đường tôn quý, có ý thế nào?”
Hắn đã hoàn toàn nản lòng thoái chí với toàn bộ Phục Hổ Đường, nơi này không còn là nơi đệ tử hai tông có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ, như khi Vũ Văn thế bá tại vị nữa.
Cữu Tử Mặc muốn rời đi, không muốn nhìn Nhạc Vi chàng chàng thiếp thiếp với nam tử khác, nhưng hắn lại là nam nhân nói là làm.
Cho dù chịu nhục như thế nào, cũng sẽ không quên, mục đích ban đầu mình đến Phục Hổ Đường.
Từng đáp ứng Chân Tiểu Tiểu mua tài liệu, đó chính là đáp ứng.
Đột nhiên nghe được một câu như vậy của Cữu Tử Mặc, trên mặt Chân Tiểu Tiểu không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiếp đó hai mắt đột nhiên sáng ngời!
Không hổ là người nam nhân có kiếm tâm chắc chắn.
Kiên cường đến thế, thật sự khiến người ta phải bội phục và thưởng thức!
Sư điệt yên tâm, cục tức này, Chân sư thúc ngươi xử thay ngươi chắc rồi!
Chân Tiểu Tiểu vui vẻ lay nhẹ làn váy dài, tiếp tục có một ít đan dược bị Phong Linh Quyết vây kín im hơi lặng tiếng lăn vào bụi cỏ.
“Không bán!”
Đến dò hỏi cũng lười, chưa biết Cữu Tử Mặc và “bằng hữu” của hắn muốn mua cái gì, tân đường chủ Vũ Võ lập tức vô tình cự tuyệt.
Có thể khiến đệ tử của Đàm Dương Huy mất hết mặt mũi như vậy, Vũ Võ thập phần vui sướng.
Tuy rằng đại ca Vũ Văn của hắn có quan hệ không tồi với Quan chủ Đàm Dương Huy của Phi Long Quan, nhưng chính hắn thì ghét chết lão nhân kiêu ngạo kia. Vẫn nhớ năm đó, hắn vốn có cơ hội cường khế một con Tham Kim Vinh Khai quang kỳ, lại nửa đường bị Đàm Dương Huy cướp đi, đưa cho Tả hộ pháp Phi Long Quan sử dụng.
Chính mình thân là cường giả Khai quang, nhiều năm như thế, thẳng tới ba năm trước đây mới đánh bại Xích Ban, tiêu tốn thêm ba năm để gian nan hoàn thành dung hợp với hồn thú.
Hiện tại Phục Hổ Đường đã là thiên hạ của mình.
Mà Phi Long Quan rách nát tan hoang.
Nghe nói Đàm Dương Huy còn mất tích trước khi thú loạn xảy ra .
Nên những đệ tử Phi Long Quan đáng ghét trước mắt này, giờ như lũ kiến đê tiện, không xứng được bước vào địa giới Phục Hổ Đường của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT