“Chân đạo hữu.”

Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Cữu Tử Mặc thu hồi nụ cười thảm nhạt nhẽo trên mặt, quay đầu lại nhìn nhìn Trúc Uyển lơ lửng giữa không trung, nhẹ giọng nói.

“Trúc Tyển tương liên với tâm mạch của ta, nói vậy ngươi cũng nhìn ra, giờ phút này ta tiến giai thất bại, tâm ma khó trừ, hiện tại kinh mạch khắp người đã đảo nghịch, không tới một hai canh giờ, chắc chắn sẽ tẩu hỏa … Đợi sau khi ta chết, ngươi tự nhiên có thể lấy tông bảo đi.”

“Bảo vật đều là của ngươi, mệnh của ta cũng cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi cho Bắc sư đệ và tất cả đệ tử Phi Long Quan ta, một con đường lui…”

Cái gì cái gì cái gì?

Cữu sư huynh sắp chết?

Chuyện này không có khả năng!

Đám người Phi Long Quan lập tức nhảy dựng lên trên mặt đất, trên mặt tràn đầy biểu tình không thể tin được.

Chân Tiểu Tiểu bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt dừng thật lâu trên người Bắc Tam Tam đang ngất lịm, và hai má hóp sâu của Cữu Tử Mặc.

Không biết vì sao, một đao cuồng trảm vừa rồi, ý chí của nàng dường như đã chạm đến kiếm tâm của Cữu Tử Mặc.

Thời gian qua như lật sách, nàng rõ ràng nhìn thấy một thiếu niên thẹn thùng, một ngày lại một ngày huy kiếm trong rừng trúc. Trang phục khác nhau, mưa gió luân hồi, thiếu niên lớn lên, nhưng động tác huy kiếm và ánh mắt sáng trong kia, thì chưa từng thay đổi.

Đơn giản, chí thuần.

Khiến người ta tha thứ lỗi lầm của hắn.

Nếu sớm biết Bắc Tam Tam là muốn bảo hộ Cữu Tử Mặc đang đột phá, nàng quả quyết sẽ không vì khí phách nhất thời, mà tuyên bố động tới Trúc Uyển.

Nếu Bắc Tam Tam không mạnh mẽ điều khiển lực lượng hắn vốn không thể nắm giữ, thì Cữu Tử Mặc cũng không đến mức bị bắt hiện thân, rồi hoàn toàn tẩu hỏa.



Tuy rằng hai người từng làm chút việc trơ trẽn, nhưng không phải hạng người vô sỉ, ít nhất đều nguyện vì nhau mà xả thân thủ nghĩa.

Hơn nữa, nhiều năm bảo hộ tông môn của mình, kiên trì như vậy, có phần khiến người khác khâm phục.

“Chân sư muội, ngươi nói, sẽ xuống tay nhẹ điểm!”

Nghe xong lời của Cữu Tử Mặc, Đỗ Nhược Phi nhịn không được còn muốn bổ sung thêm cái gì, lại bị Tiểu Chúc Chúc duỗi tay ngăn cản.

Mọi người thấp thỏm chờ đợi đáp án của Chân Tiểu Tiểu.

Nhóm cá sấu yêu chen chúc, vảy giáp xanh biếc kéo dài không dứt như trận thủy triều màu xanh lá, bao vây chặt chẽ Phi Long Quan. Chỉ một cái búng tay của nàng, máu chảy thành sông.

Nhìn môi đỏ nàng khẽ nhếch, nhóm tu sĩ Phi Long Quan hung hăng nuốt nước miếng, siết chặt đao kiếm trong tay.

Nàng này hành sự điên cuồng kiêu ngạo, hiện đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tám chín phần sẽ không thỏa hiệp. Dù sao, mặc kệ nàng có giết người hay không, Trúc Uyển và Phi Long Quan đều là vật trong tay nàng. Nếu đã như vậy, hà tất phải lưu lại hậu hoạn cho mình?

Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nở nụ cười xán lạn với Cữu Tử Mặc.

“Ta vì sao muốn cắt đứt đường lui của đệ tử Phi Long Quan chứ? Chỗ này phong thuỷ khá tốt, ta muốn quyên cái chức trưởng lão chơi chơi!”

Ào ào ào ào!

Cằm rớt đầy đất.

“Quyên chức trưởng lão? Đây là chiêu số mới à?”

“Một vạn pháp tệ có đủ hay không?”

Tiếng Chân Tiểu Tiểu thanh thúy, chấn động trái tim Cữu Tử Mặc nhảy loạn lên.



Cũng không đợi trả lời, thiếu nữ đứng trên đầu cá sấu yêu vương vung tay áo, pháp tệ sáng loáng như thủy ngân lập tức tuôn ra.

Một viên hợp với một viên, dưới ánh mặt trời ảm đạm, quả thực còn lộng lẫy động lòng người hơn ngân hà.

Mà thiếu nữ giăng dải lụa bạc, bàn tay trắng trong, môi đỏ tươi tắn, như tinh linh bay múa dưới cành cây, khiến người ta liếc mắt một cái liền thương nhớ vạn năm.

Tiểu Chúc Chúc cười nhạt, chăm chú nhìn sườn mặt Chân Tiểu Tiểu.

Tuy rằng hồn hỏa hỗn độn, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh nàng, hắn sẽ cảm thấy thoải mái bình yên. Không những vì linh khí đặc thù trong món ăn nàng nấu, mà còn vì chính bản thân nàng, độc nhất vô nhị, li kinh phản đạo, hung tàn lại thiện lương……

Đó đều là thuốc trị thương duy nhất trong muôn vàn biển sao này, giúp hắn bổ tu thân thể rách nát, trái tim rách nát, thần hồn rách nát.

_NL_

Tiểu kịch trường:

Bên ngoài Chiêu Diêu Tinh, trong một mảnh biển sao cực xa xôi, trùng trùng lầu các kim quang vạn trượng nổi lơ lửng giữa tinh không.

Trong đó có tiên tử đỡ rổ lui tới, có thần thú lao nhanh qua tầng mây, muôn hoa nở rộ trong màn sương mù, suối xanh chảy xuôi dưới cầu đỏ tươi.

Nếu Đông Linh có người viết nên truyền thuyết hoa mỹ nhất, thì tiên cảnh dưới ngòi bút của bọn họ, nhiều nhất chỉ có thể phác hoạ một góc nhỏ bé của thế giới rộng lớn này thôi.

Ngoài điện có mấy trăm sao trời, chuyển động vờn quanh cung đài.

Lúc này, tại nơi trung tâm giữa tầng tầng tiên cung của Thẩm gia, trong một toà điện bị băng tuyết bao vây cực kỳ thanh u lạnh lẽo, một vị nam tử dung mạo tuyệt thế đang ngủ say.

“Thần tử điện hạ, khi nào ngài mới có thể tỉnh lại? Linh Tuyết tỷ tỷ, còn sẽ trở về sao?” Cách tầng tầng bình phong băng tuyết, một thị nữ đã bị đông lạnh đến đuôi mày treo sương giá, anh anh khóc thút thít.

“Thiên Thần, nơi này không phải địa phương ngươi có thể vào.” Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hừ lạnh. Một chiếc tay áo đen phất lên, cuốn Thiên Thần ra ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play