Khói mây từ miệng mũi Trọng Tử Hưng tan biến, mi tâm lập tức xuất hiện hư ảnh bạch xà tượng trưng cho sức mạnh.
Hắn chậm rãi mở hai mắt, vẻ mặt mừng như điên.
Mặc dù vắng mặt bảy tám ngày trong cuộc đi săn, nói không chừng Kỷ Thanh Y và La Uy đã quay lại chiến trường, giết vào dược điền lấy được tim nhện.
Nhưng so với lấy đan dược hỗ trợ Trúc cơ, hắn càng coi trọng lực lượng phong vân có thể cải tạo bản thân!
Sức chiến đấu của Kỷ Thanh Y và mình gần bằng nhau, vì cái gì Cốc chủ chỉ ưu ái một mình hắn? Là bởi hắn có tư chất siêu phàm, tiềm lực lớn hơn sao?
Căn cơ của mình mỏng manh, vốn chỉ hi vọng khi Trúc cơ thì ngưng tụ được Tinh Thần Cơ Đài, nhưng hôm nay thành công chiếm đoạt dị xà, sở hữu lực lượng phong vân, nếu củng cố thêm mười năm nữa, Nguyệt Vọng Cơ Đài. . . cũng không phải là không thể đạt tới!
Ha ha ha ha!
Kỷ Thanh Y, mười năm sau, rốt cuộc ai mới là thiên tài đệ nhất của Thất Diệp Cốc, còn chưa chắc đâu!
Trọng Tử Hưng cảm thấy, lần này mình quyết định mang Thanh Nhãn Sồ Ưng vào rừng thật sự là quá sáng suốt, ai có thể nghĩ đến tiểu tử đi cửa sau Việt Hồng Quang sẽ gặp phúc duyên kinh người như vậy?
"Sư đệ không cần để ý, dị xà kia không phải vật mà ngươi có khả năng giữ được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo sư huynh, ngày sau chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Giống như không nhìn thấy ánh mắt độc ác của Việt Hồng Quang, Trọng Tử Hưng giơ tay thả Thanh Nhãn Sồ Ưng lên không trung.
Bởi vì mi tâm sinh ra Phong Vân Xà Ấn, nên động tác phất tay của hắn phất cũng mang theo chút khí chất phiêu dật xuất trần.
Cùng lúc, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc đang cưỡi sói lao nhanh, thình lình một nắm đấm lớn bay ra từ lùm cây um tùm bên phải, "Ngao" một tiếng đập Tiểu Hắc Mao bay đi như ngôi sao băng.
Chân Tiểu Tiểu còn chưa hiểu chuyện gì thì đã ngã nhào trên đất, may có Tiểu Chúc Chúc làm đệm lưng, bằng không mông nhất định sẽ nở thành hoa tám cánh.
Này này này này. . . . . .
Trong tay cầm nhúm lông, vẫn duy trì động tác cưỡi sói, Chân Tiểu Tiểu ngây ra như phỗng, đáy mắt đột nhiên phản chiếu mặt mo nghiêm nghị của La Uy.
"Chân sư muội? !"
Nhấc Chân Tiểu Tiểu lên từ mặt đất như xách con gà con, kéo tay giật chân, trái phải kiểm tra kỹ một phen, lúc này mi tâm nhíu chặt của La Uy mới giãn ra, thở phào một hơi, nói: "Thiếu chút nữa đã bị Độc Nhãn Lang vác về hang ăn mất, còn may ngươi gặp được ta, không cần cảm tạ!"
. . . . . .
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn theo hướng Tiểu Hắc Mao bị đánh bay, trầm lặng thương tiếc bi ai cho nó.
Hoàn toàn lờ đi bộ mặt xám xịt của "người được cứu", La Uy bắt đầu hưng phấn khoa tay múa chân bên cạnh Chân Tiểu Tiểu.
"Không dan díu với Kỷ Thanh Y nữa sao ? Tốt tốt tốt! Có mắt nhìn, xem ra ngươi đã phát hiện cái tật xấu thích động tay động chân của hắn rồi!"
"Không khóc không khóc, sau này La sư huynh bảo vệ ngươi. Hắn mà dám táy máy, ta băm hắn băm thành tương!"
Nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của đệ tử chủ mạch, La Uy coi ngực như tảng đá vỗ bang bang bang.
"Đúng rồi! Ngươi là đệ tử Dược Các? Vậy. . . biết phân biệt dược liệu không? Đến đến đến, mau cẩn thận xem xem, trong số thu hoạch mấy ngày này của ta, có cái gì đáng tiền không?"
Từ khi đánh bay Độc Nhãn Lang đến bây giờ, La Uy vẫn chưa cho Chân Tiểu Tiểu bất kỳ cơ hội mở miệng nào, không biết hắn lôi đâu ra cái sọt lớn cao nửa người, nhanh chóng dốc ngược nó xuống mặt đất.
Kết quả là, một đống linh tinh cổ quái hình dạng kỳ lạ, thậm chí tản ra từng trận mùi hương khiếp người trong sọt, nháo nhào lăn tới dưới chân Chân Tiểu Tiểu.
Nhìn chằm chằm đầu lâu Thổ Giáp Thú va trúng mắt cá chân mình rồi dừng lại. . .
Chân Tiểu Tiểu há hốc mồm, ánh mắt đăm đăm. . .
Ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tràn ngập chờ mong của La Uy, mí mắt nàng giật giật, thanh âm run rẩy.
"La sư huynh. . . Đây, mấy thứ này là cái gì vậy?"
_NL_
Ta còn rất thích Tiểu Hắc Mao đấy, yên lặng mặc niệm cho nó ba giây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT