Tiểu Bát Nhãn ngẩng đầu lên, đối diện với Kỷ Thanh Y sừng sững trong không trung, hai mắt nó tanh hồng phụt ra chiến ý nồng đậm, so với lần vì lỡ hái dược liệu mà mềm nhũn chân khóc lóc sướt mướt, thì khí thế hiện tại hoàn toàn bất đồng!
Không e ngại đối thủ mạnh hơn bản thân!
Đây là … tinh thần thấy chết không sờn!
Chiến!
Dùng chiến ý đạp nát bụi gai, dùng dũng mãnh chiến thắng chính mình!
Trong tiếng gầm gừ của nhện hoàng tám mắt, toàn thân Chân Tiểu Tiểu sôi trào nhiệt huyết, tiếp đó nàng nhẹ nhàng buông lỏng ngón tay nắm Thú Linh Thạch.
Vào ngày săn thú, giữa vương giả của rừng rậm Hắc Điền và đệ tử Ngưng khí mạnh nhất của Thất Diệp Cốc nhất định sẽ có một trận chiến sinh tử. Tuy rằng, chưa từng trải qua bất kì cuộc chiến sống còn nào, nhưng nàng đã chứng kiến cảnh tượng đại cha lật trời giết tiên, nên dường như Chân Tiểu Tiểu có thể lý giải tâm tình hiện tại của Tiểu Bát Nhãn.
Máu tươi của đồng bạn, giúp nó dựng nên một thân ngông nghênh ngạo nghễ hoàn toàn mới.
Càng cản càng hăng.
Vương, không thoái nhượng!
Dừng rống giận, Bát Nhãn Tri Chu nhảy vọt lên như chim tước cất cánh, tám cẳng chân dài co vào trước bụng lại đột nhiên duỗi thẳng, nhanh chóng đẩy ra tầng tầng phong nhận, đánh tới thần hạc biến hoá từ cây quạt.
Phanh!
Lực lượng va chạm, Tiểu Bát Nhãn lui nửa bước, thần hạc lại lui liên tục về phía sau hai bước. Sóng lực đáng sợ trực tiếp xốc bay đám gà mờ Chân Tiểu Tiểu và Tương Khiêm đang đứng một bên xem chiến ra xa mười thước.
Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc da dày thịt béo nên thực ra không sao, tuy không luyện thể, nhưng cực giỏi chịu đòn. So với hai kẻ biến thái này, thì Tương Khiêm và Lạc Nhĩ càng giống phàm nhân gầy yếu, hiện miệng phun máu tươi mặt mày xanh lét.
“Ồ?”
Trong ánh mắt lười biếng của Kỷ Thanh Y rốt cuộc xuất hiện vẻ nghiêm túc
Rừng rậm Hắc Điền xác thật xảy ra vấn đề, nếu cấm chế của sư tổ khai sơn còn đó, thì tuyệt đối không thể xuất hiện tinh thú Trúc cơ kỳ! Khoan chưa nói rốt cuộc nguyên nhân là gì, đối thủ trước mắt chính là Trúc cơ Sơ kỳ hàng thật giá thật, cao hơn tu vi Nguỵ Trúc cơ của mình một bậc.
Có điều …
Chiến đấu vượt cấp, hắn cũng không phải chưa thắng lần nào!
“Tương sư huynh, mau dẫn Lạc Nhĩ sư huynh rời khỏi nơi này!”
Cảm giác không khí dần dần ngưng kết ở giữa không trung, uy áp càng ngày càng trầm trọng, Chân Tiểu Tiểu đẩy mạnh Tương Khiêm.
Cường giả Trúc cơ quyết chiến sinh tử, tuy không nhằm vào người khác, nhưng chỉ là dư uy của cuộc chiến đã đủ khiến tu sĩ cấp thấp bạo thể mà chết.
Được Chân Tiểu Tiểu nhắc nhở, lúc này Tương Khiêm mới phản ứng lại, ngay cả máu tươi chảy dài bên khoé miệng cũng mặc kệ không lau, cõng Lạc Nhĩ rồi nhanh chóng xoè chân chạy.
Đan đồ sao!
Mục tiêu vào rừng của bọn họ chỉ là đi theo phía sau các đệ tử tinh anh khác, thu thập thảo dược bị sơ ý bỏ qua mà thôi, trước nay chưa từng nghĩ tới việc giao tranh chính diện với Thú vương.
Đáng tiếc, Tương Khiêm vừa mới đi ba bốn bước, một bóng người đột nhiên vụt ra, ngăn ở phía trước.
“Vị sư đệ này, sốt ruột rời đi làm gì?”
Đồng Chiến kéo cái chân bị thương, dùng đại đao chống thân mình, mặc dù nụ cười trên mặt tươi rói, nhưng vũ khí trong tay lại ở tư thế sẵn sàng chém ra.
Thế này là có ý gì?
“Kỷ sư huynh!”
Không muốn tranh cãi với Đồng Chiến, Chân Tiểu Tiểu định xin Kỷ Thanh Y giúp đỡ, lúc quay đầu thì thấy hắn đang lơ lửng trên không trung, lấy ra một pháp bảo màu ngọc bích từ trong tay áo.
Pháp bảo là một phiến lá xanh.
Chiếc lá nhìn qua có vẻ nhỏ nhắn mềm mại, ai ngờ khi gặp gió núi, nó lập tức tản mát ra ánh sáng xanh dày đặc, chẳng mây chốc đã bao phủ phạm vi mười dặm xung quanh và cả mọi người trong đó.