“A!” Takahashi khiêu khích nhìn Fujita “ Vậy đánh một trận, ai thắng, cô ấy chính là nữ nhân của người đó, thế nào?”
“Hừ,” Fujita sắc mặt khó coi đáng sợ, “Takahashi đừng cho là tao sợ mày, tới đi!”
Thủ hạ của Fujita lập tức ngao ngao ra tiếng, trong không khí tràn ngập một cỗ chiến ý tận trời.
“A...” Takahashi dẫn đầu động thủ, giống như mãnh hổ, giơ lên trọng quyền. Hướng tới đầu Fujita chính là vung đến, Fujita nghiêng người tránh thoát. Hai người ngươi tới ta đi, từng quyền đánh thịt, không có một tia lưu tình.
Thủ hạ hai bên thấy lão đại đều động thủ, cũng lập tức đánh nhau thành một đoàn,
Vân La cười lạnh xoay người, trực tiếp vào trường học.
Takahashi cho rằng nàng là ngốc tử sao? Muốn cùng Fujita khai chiến, thế nhưng còn giả vờ muốn bắt nàng, hừ!
Nàng lớn lên đích xác là đẹp, nhưng Vân La cũng không có tự đại đến mức cho rằng mọi nam nhân đều sẽ yêu nàng.
Fujita cùng Takahashi khai chiến ảnh hưởng học sinh trong trường học. Vân La vào phòng học, phát hiện phòng học không có một học sinh. Lão sư đứng ở trên bục giảng, thở dài, tính toán thu hồi sách giáo khoa, chạy lấy người.
Nhìn thấy Vân La tiến vào, lão sư lập tức cao hứng lên,
“Lão sư hảo!”
“Ân, nếu trường học này học sinh đều như Vân La vậy thì tốt rồi,” lão sư nói xong, liền bắt đầu giảng bài.
Lão sư dạy Vân La tuy rằng đều hiểu. Nhưng nàng vẫn nghe thật sự nghiêm túc.
Dạy xong tiết học, lão sư rời đi. Nữ sinh bên ngoài xem náo nhiệt sôi nổi trở lại phòng học. Vân La còn nhìn không thấy không ít nam sinh quần áo hỗn độn, miệng mũi chảy huyết.
Mấy học sinh đó nhìn thấy Vân La, trong mắt đều có thần sắc phức tạp. Bọn họ chính là nghe nói, hai lão đại chính là vì tranh giành nữ nhân này mới đánh nhau. Thật là không biết xấu hổ.
“Xoát, phanh!”
Cửa phòng học đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, một đám nữ sinh ăn mặc nóng bỏng, trang điểm diêm dúa đi đến.
Nữ sinh dẫn đầu, Vân La đã gặp qua, là bạn gái của Takahashi Ryuu, Kuraki Haruko.
Kuraki Haruko vóc dáng không cao, còn đến một mét sáu. Nhưng trước ngực phình phình, dáng người rất là đầy đặn, một khuôn mặt lại như là bảng pha màu. Kiểu tóc Smart, yên huân trang nhất lưu hành một thời, môi đỏ. Trên vành tai một loạt khuyên tai lóe sáng, vốn là váy ngắn, bị nàng ta sửa thành ra không che được mông,
Đầy mặt kiệt ngạo, sau khi nhìn thấy Vân La, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét không chút nào.
“ Cô chính là tiện nhân Vân La?” Kuraki Haruko trong miệng nhai kẹo cao su, nghiêng đầu, chân rung rung, lời nói vô cùng ác độc.
Vân La cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ cúi đầu xem sách của mình.
“Mẹ nó,” thấy Vân La dám làm lơ nàng. Kuraki Haruko lập tức giận dữ, vung tay lên. Tiểu thái muội đi theo phía sau nàng, lập tức vây quanh đi lên, đem Vân La vây quanh.
“Uy, không nghe thấy tôi nói sao?” Kuraki Haruko cầm lấy sách trên bàn, vẻ mặt trào phúng. Sau đó trực tiếp từ cửa sổ ném xuống.
Vân La rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn trước mặt Kuraki Haruko, lạnh lùng nói: “ Cô có bệnh sao? Ra cửa không uống thuốc phải không?”
“Oanh!”
“Ha ha...”
Học sinh vây xem đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không lưu tình chút nào cười to ra tiếng. Kuraki Haruko tuy rằng là nữ nhân của Takahashi Ryuu, nhưng nữ nhân của Takahashi Ryuu lại có rất nhiều.
“Thao, cô...” Kuraki Haruko tức điên rồi, dùng ngón tay nhỏ né chỉ vào Vân La “ Được lắm, chúng ta đánh một trận.”
“ Được,” Vân La đột nhiên hướng về phía Kuraki Haruko lộ ra nụ cười xán lạn, nụ cười tươi quá mức loá mắt. Giống như thái dương, làm người không dám nhìn thẳng.
Kuraki Haruko hơi hơi ngây người. Trong nháy mắt, Vân La đột nhiên đứng lên, nắm lên một cái ghế dựa bên cạnh. Hướng về phía đầu Kuraki Haruko liền hung hăng ném tới.
“Phanh!”
Máu tươi bắn toé, Kuraki Haruko thân mình nhoáng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu. Vân La trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười xán lạn cực kỳ, nhưng lại không ngừng.
‘ phanh! Phanh! Phanh! ’
Ghế dựa một chút một chút không lưu tình chút nào nện ở trên người Kuraki Haruko. Kuraki Haruko sớm đã sợ chết ngất.
Nhưng Vân La trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười, nụ cười tuy rằng xán lạn. Nhưng lại làm lòng người rét run.
Mà mấy thủ hạ của Kuraki Haruko giờ mới phản ứng. Vội vàng tiến lên, muốn bắt lấy Vân La. Một đám hùng hùng hổ hổ, tùy tay nắm lên một cái ghế, liền muốn ném về hướng Vân La.
“Hừ,” Vân La trên mặt không lộ ra một chút sợ hãi, chỉ vào Kuraki Haruko nằm trong vũng máu trên mặt đất: “ Nếu không đem cô ta đi bệnh viện, sợ là sắp không được nữa rồi.”
Những nữ sinh nhằm về phía Vân La lập tức ngẩn ra. Ngay sau đó liếc nhau, sôi nổi ném xuống ghê dựa trong tay. Vội vàng nâng Kuraki Haruko lên rồi chạy, trước khi đi còn không quên uy hiếp một phen.
Vân La bỏ qua ánh mắt phức tạp của mọi người chung quanh. Thả ghế dựa trong tay xuống, đạm nhiên ngồi xuống. Nhưng ở trong ống tay áo mọi người không nhìn thấy, tay Vân La lại run rẩy lợi hại.
Muốn sinh tồn trong lồng giam tràn đầy dã thú, trừ phi bản thân cường đại. Bằng không ai cũng không đáng tin cậy.
Từ một khắc nàng trọng sinh mở mắt, Vân La liền âm thầm thề, về sau ai cũng đừng nghĩ khi dễ nàng!
Trường học xảy ra vụ đánh nhau lớn sử dụng vũ khí, giáo viên trong trường học sợ tới mức đều không dám lên lớp, trực tiếp rời trường học.
Vân La thở dài, cũng không thể không thu hồi cặp sách, trực tiếp ra khỏi phòng học.
Chính là không đợi Vân La đi ra cổng trường, đã bị mấy nam sinh mặt mũi bầm dập chặn đứng. Dẫn đầu là nam sinh Vân La quen biết, là thủ hạ của Fujita Ryosuke.
“Vân La, lão đại tìm cô” Minamino Hideno vẻ mặt địch ý nhìn chằm chằm Vân La. Hôm nay chính là bởi vì nữ nhân này, bọn họ mới có thể cùng bang của gia hoả Takahashi kia khai chiến.
Minamino Hideno khinh thường Vân La không chút nào che giấu. Hắn thừa nhận nữ nhân trước mắt này lớn lên thật xinh đẹp. Hận không thể trực tiếp kéo lên giường, nhưng vậy thì như thế nào, tắt đèn đi, nữ nhân đều giống nhau không phải sao.
“ Tôi không đi,” Vân La lạnh lùng nhìn thoáng qua Minamino Hideno. Người này đời trước tự tay đem ma túy đánh vào trong cơ thể nàng.
“Hừ,” Minamino Hideno cười khẽ, khinh thường bĩu môi. Liếc nhìn mấy thủ hạ bên cạnh, phát ra từng trận cười nhạo.
“Vân La, cô cho rằng cô là cái thá gì. Nếu không phải có Fujita thiếu gia che chở cô, cô mẹ nó đã sớm bị người đùa chết,” Minamino Hideno ánh mắt hung ác, đầy mặt dữ tợn “ Cô nếu còn muốn sống tốt ở trường học, liền theo tôi đi.”
Vân La hít sâu một ngụm, ngăn chặn ngập trời lửa giận trong lòng, nhìn Minamino Hideno, gằn từng chữ: “ Tôi nói, tôi không đi.”
“Mẹ nó,” Minamino Hideno hung hăng trừng Vân La, liền muốn tiến lên bắt lấy tay Vân La.
Vân La không lùi mà tiến tới, một đạo ánh sáng của dao mổ hiện lên. Trong tay Vân La cầm dao gọt hoa quả đã đặt tại Minamino Hideno trên cổ, “Đừng nhúc nhích, cậu dám động, tôi liền dám giết cậu, tin hay không?”
Minamino Hideno rũ mắt nhìn dao gọt hoa quả sắc bén đặt trên cổ chính mình. Lưỡi đao sắc bén, chỉ cần hơi hơi dùng sức, liền có thể cắt vào da thịt hắnhắn
“Xú nữ nhân, buông Minamino ra.”
“ Này, cô muốn chết sao?”
Sắc mặt nam sinh xung quanh Minamino Hideno lập tức đại biến. Trong miệng hùng hùng hổ hổ, liền tiến lên.
Bọn họ tuy rằng thường xuyên đánh nhau, nhưng bọn hắn rốt cuộc vẫn là học sinh không phải xã hội đen chân chính. Vì thế, trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra hình thành một quy định, đó chính là không cho phép động dao kiếm.
Nếu động dao kiếm, trường học sợ mỗi lần đánh nhau đều chết vài người. Trách nhiệm này, ai cũng gánh không mnổi.
“Đừng nhúc nhích,” Vân La sắc mặt lạnh băng, ánh mắt bình tĩnh “Ai động, tôi liền giết cậu ta.”
“Ha ha...” Minamino Hideno bĩu môi, căn bản không tin nữ nhân nhu nhược trước mắt dám giết mình.
Vân La nhếch lên khóe miệng, tay hơi hơi dùng sức. Lưỡi dao sắc bén lập tức ở trên cổ Minamino Hideno vẽ ra một đường máu. Máu tươi nháy mắt chảy ra, hương máu tươi lập tức tản ra theo cổ Minamino thấm vào quần áo, biến mất không thấy.
“A... Cô gái, cô làm thật sao? Đáng chết, mau dừng tay,”
“Mẹ nó, nếu không phải vì Fujita thiếu gia, tôi thật muốn vặn gãy cổ của cô.”
“Mau buông Minamino ra, cô...cái xú nữ nhân này.”
Vân La chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Minamino Hideno. Minamino Hideno trong mắt có kinh ngạc không chút nào che giấu. Cậu ta không nghĩ tới nữ nhân này là thật sự dám động thủ.
“ Tôi nói, tôi không đi,” Vân La cánh tay khẽ nhúc nhích, thu hồi dao gọt hoa quả, xoay người liền đi.
“Bắt lấy cô ta” thấy Vân La buông Minamino Hideno ra, còn lại người lập tức muốn bắt lấy Vân La.
“Chờ một chút,” Minamino Hideno một tay che lại miệng vết thương, mày cũng chưa nhăn một chút “ Bỏ đi, chúng ta đi.”...
“Hừ, tiện nghi cô ta.”
Vân La nghe thấy phía sau không có tiếng bước chân truyền đến. Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu. Kỳ thật, nàng đã đánh cược. Nếu thua cuộc, lần này đi gặp Fujita Ryosuke, hắn sợ là sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đánh cược thắng?
Vân La nhíu mày, tránh né rốt cuộc không phải phương pháp lâu dài. Nàng cần thiết phải tìm một chỗ dựa nhanh một chút.
“Ục ục...”
Vân La cảm thụ được bụng truyền đến cảm giác đói khát, cảm thấy toàn thân vô lực. Nghĩ ngày mai liền có thể cầm lấy tiền. Hôm nay có lẽ có thể hảo hảo ăn một bữa no nê. Nàng thật sự sắp chết đói.
Vân La chậm rãi đi bộ trên đường, dẫn không ít người đi đường sôi nổi ngắm nàng. Nhìn thấy một gian cửa hàng thức ăn nhanh, Vân La nhấc chân đi qua.
“Ai, ông chủ, chỉ kém mấy chục khối, tiện nghi cho cháu chút đi.” một nam sinh cao lớn mặc đồng phục trường Lan Linh cầm tiền đứng ở cửa hàng thức ăn nhanh. Hướng về phía ông chủ cửa hàng mũm mĩm lấy lòng cười nói.
“Miyazaki, cậu... cái tiểu tử thúi này, luôn chiếm tiện nghi ta.” Lão bản mập mạp, vẻ mặt bất mãn.
“Hắc hắc, ông chủ, cháu chính là khách quen của nơi này.” Miyazaki Nagawa hì hì cười, “Chờ cháu về sau có tiền, chắc chắn báo đáp ông.”
“Hừ,” Ông chủ béo hừ lạnh một tiếng, liền không hề truy cứu. Dù sao cũng là đứa trẻ mà ông nhìn lớn lên, mệt một chút liền mệt đi.
Vân La nhìn thấy Miyazaki Nagawa ánh mắt sáng lên.
Miyazaki Nagawa vóc dáng chừng 1 mét 8, diện mạo sang sảng soái khí. Thời điểm cười lên như ánh mặt trời vậy, làm người ta thích. Nhưng Vân La để ý lại không phải diện mạo Miyazaki, mà là năng lực của hắn.
Miyazaki Nagawa có thế lực đứng thứ ba ở cao trung Lan Linh, cha chết sớm, mẹ tái giá, sống với bà.
Cha của Miyazaki cũng là thành viên Yamaguchi Gumi. Chỉ là ở trong một lần đánh nhau, bị người chém chết. Bà của Miyazaki tuổi đã lớn, trong nhà không có kinh tế. Nghe nói bà của hắn thân thể không tốt, thường xuyên đi bệnh viện,
Nếu không phải trường học là Yamaguchi Gumi đầu tư, con cái của thành viên Yamaguchi Gumi đi học ở đây không cần học phí, nếu không hắn cũng không thể đi học.
Rốt cuộc tiền cơm, tiền sách ở trường học lâu dần cũng không phải khoản tiền nhỏ.
Trong trường học có Fujita Ryosuke cùng Takahashi Ryuu là con cháu của thành viên Yamaguchi Gumi cấp cao. Trưởng bối trong nhà hai người họ có địa vị cao, tự nhiên không thiếu tiền.
Nhưng trường học cũng có rất nhiều hài tử của thành viên Yamaguchi Gumi cấp dưới. Mấy gia đình hài tử đó phần lớn tương đối túng quẫn.
Mà Miyazaki chính là lão đại của những học sinh đó, làm người hào sảng, nói nghĩa khí, đánh nhau lợi hại.
Vân La nhìn chậm rãi Miyazaki đi xa, tròng mắt ngăm đen chuyển động. Đồ ăn cũng bỏ mua, trực tiếp đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT