Đặng Dĩnh Giai rất nhanh đã quay bổ sung xong các cảnh còn thiếu.
Hiện giờ diễn xuất của Giang Dĩ Trạch không còn là vấn đề kéo chân cả đoàn, tuy rằng chưa thể đạt tới trình độ của ảnh đế ảnh hậu nhưng dần dần cũng bắt kịp guồng quay, thỉnh thoảng còn có thể tiến bộ đột xuất, phát huy vượt bậc.
Nháy mắt đã trôi qua 2 tháng, bộ phim điện ảnh trinh thám của bọn họ đóng máy trong êm đẹp, nhà sản xuất tạm thời đặt một cái tên không thể đơn giản hơn: Thám Tử Mũ Đen.
Bởi vì nhân vật chính là thám tử Ôn Nguyên Châu, người này thường xuyên mặc áo gió đội mũ đen cho nên bọn họ quyết định chọn cái tên này.
Đường Cảnh Đồng vào vai nam chính, Giang Dĩ Trạch và Đặng Dĩnh Giai là nam phụ và nữ phụ, về cơ bản ba người bọn họ là dàn nhân vật chủ chốt cho nên phải hỗ trợ rất nhiều cho công tác quảng bá tuyên truyền.
Phim còn chưa định ngày công chiếu nhưng cư dân mạng đã bắt đầu ghép cặp, chủ yếu xoay quanh 3 nhân vật chính bởi vì tuyến tình cảm trong phim rất mơ hồ, có như không có, cho nên người xem có thể thỏa sức đẩy thuyền.
Ngoài ý muốn nhất chính là cặp đôi Đường Cảnh Đồng – Giang Dĩ Trạch lại được nhiều người ủng hộ nhất.
Tuy rằng ai cũng biết bọn họ có xích mích, hơn nữa còn là hai nam thanh niên, thế nhưng sau khi poster và một số đoạn cắt được tung ra, hình ảnh vị thám tử cao ngạo và viên cảnh sát ngốc nghếch lại vô cùng hợp mắt, dân tình nhịn không được liền ghép bọn họ thành một đôi, chính là kiểu tình tiết tương ái tương sát.
Chính vì thế, cp "Siro trị ho"* đã ra đời.
*gốc: chỉ khái đường tương – "chỉ khái" là trị ho, "đường tương" là siro. Ở đây tác giả chơi chữ "đường" (đồng âm với "Đường" trong Đường Cảnh Đồng) và "tương" (đồng âm với "Giang" trong Giang Dĩ Trạch), cái tên couple này sẽ còn đi theo đến cuối truyện cho nên tôi tạm thời để như vậy cho đến khi tìm ra cái tên thích hợp hơn nhé, xin ý kiến 500ae...Kỳ thật đối với loại phim trinh thám huyền nghi này, có không ít người yêu thích các cặp đôi nam nam, nhưng trường hợp của Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng quả thực rất mâu thuẫn, bởi vì bọn họ ngoài đời không vừa mắt nhau nhưng lên phim lại rất có cảm giác cp. Tuy rằng ai cũng biết quan hệ của hai người rất tệ, cái thuyền này có lẽ không đi được xa, thế nhưng vẫn nhịn không được mà nhắm mắt đưa chân.
Lịch tuyên truyền dự kiến bắt đầu vào ngày quốc khánh, trước đó đoàn phim sẽ tổ chức tiệc hong khô thẻ tre*.
*Ngày xưa người ta hay dùng tre trúc chẻ thành các thẻ nhỏ dùng để viết chữ lên đó, viết xong thì mang treo ở đầu gió để khô vết mực. Lâu dần thì phát minh ra giấy nên không còn phải viết trên thẻ tre rồi đem hơ khô nữa, nói đến việc hơ thẻ tre thì thường dụng ý là hoàn thành một việc nào đó, ngày nay hay được gắn liền với việc quay phim kết thúc.Hôm nay Giang Dĩ Trạch quay xong cảnh cuối cùng liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, buổi tối cậu sẽ quay lại dự tiệc cùng mọi người.
Lục Lục đang tuổi ăn tuổi lớn, hiện tại đã không còn là bé con nữa rồi, bộ lông không còn lơ thơ mềm mại mà bông xù lên, tuy vậy vẫn không thể che giấu được thân thể béo ú của nó.
edit bihyuner. beta jinhua259Từ khi nó bắt đầu mọc răng nanh thì Giang Dĩ Trạch không cho ăn hạt nữa, cậu cảm thấy hạt khô không đủ chất dinh dưỡng đối với quá trình phát triển của cún cưng. Bởi vậy ngày nào tiểu thiếu gia cũng nấu nướng linh đình sau đó bớt một phần thức ăn để lại cho nó, dần dần nuôi Lục Lục thành con cún ú na ú nần.
Chó trắng dùng 4 cái chân núc ních chạy lon ton ra mừng chủ, Giang Dĩ Trạch cúi người bế bổng nó lên, chủ chó ôm nhau ngồi xuống sofa. Hiện giờ Lục Lục không còn nhẹ hều như trước mà đã béo ú tròn lẳn như quả bóng, mỗi khi bế phải dùng thêm chút sức.
Giang Dĩ Trạch nghĩ, so với Lục Lục thì Đường ảnh đế chính là kiểu người ăn nhiều nhưng không tăng cân, tuy rằng suốt thời gian qua ngày nào anh cũng tới nhà mình ăn tối, hơn nữa lượng ăn cực lớn, vậy mà thân hình lại không bị thừa ra chút mỡ nào.
Ngẫu nhiên có lúc đụng chạm thân thể, cậu có cảm giác đối phương rắn rỏi và cường tráng hơn rất nhiều, có thể là nhờ chế độ tập luyện nghiêm ngặt mà mỗi diễn viên chuyên nghiệp phải tuân theo để duy trì thể trạng.
Tuy rằng đã trôi qua vài tháng nhưng tình cảm của bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì, mỗi tối cùng nhau ăn cơm, ảnh đế đều cố tình giữ khoảng cách với cậu.
Giang Dĩ Trạch đôi khi cảm thấy mình đã sai ngay từ đầu rồi. Buổi tối hôm ấy ảnh đế sờ đùi mình không phải là do cảm xúc thôi thúc, có lẽ chỉ đơn giản là tò mò mà thôi. Nhưng cũng có thể đối phương là một tên đầu gỗ, quá ngây ngô trong chuyện tình cảm cũng nên.
Điều này khiến cho Giang Dĩ Trạch đau đầu một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh cậu đã buông xuống.
Độc thân hơn 20 năm nay, kỳ thật kinh nghiệm tình trường của cậu cũng chỉ là con số 0. Cậu cho rằng loại chuyện này vốn không thể cưỡng cầu, nếu có tình ý thì cứ để thuận theo tự nhiên, đợi nước chảy thành sông là được, còn hơn cứ ngồi đây lo âu bứt rứt. Mình đã thả nhiều thính như thế mà đối phương vẫn không cắn câu thì đành chấp nhận mà thôi.
Dần dần suy nghĩ của Giang Dĩ Trạch chuyển hướng, cậu đối xử với Đường Cảnh Đồng vô tư hơn, một bộ dạng thế nào cũng được. Bởi vì hiện tại tiểu thiếu gia còn đang phải suy nghĩ một việc đại sự khác, đó là sau khi đóng máy bộ phim này cậu có nên tiếp tục với nghề diễn hay không?
Quản lý Hoắc nhận thấy diễn xuất của nghệ sỹ nhà mình có tiến bộ rõ rệt, biểu hiện trong đoàn phim vô cùng xuất sắc, cho nên trong lúc chờ đợi phim được công chiếu anh ta lại bắt đầu tìm kịch bản mới cho Giang Dĩ Trạch, đương nhiên vẫn phải tham khảo ý kiến của cậu.
Tiểu thiếu gia thực ra cũng không đam mê với nghiệp diễn cho lắm, trước kia cậu chưa bao giờ ôm mộng làm diễn viên, lúc trước sở dĩ chấp nhận đóng nốt bộ phim này là vì tiếc tiền đền bù hợp đồng mà thôi.
Mặc dù trải qua 2 tháng rèn luyện cậu đã bắt đầu sinh ra hứng thú với công việc này, nhưng cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, không đủ làm động lực cho cậu dấn thân vào con đường diễn xuất chuyên nghiệp.
Cậu chỉ ao ước ao trở thành một streamer ẩm thực nhỏ bé, mỗi ngày phát livestream nấu nướng ăn uống, không cần phải nổi tiếng đình đám.
Tuy rằng hiện tại phòng livestream của cậu đã rất hot, danh tiếng tiểu thiếu gia hiện tại đã vượt qua những minh tinh hạng hai, thế nhưng so với những ngôi sao hạng A thì vẫn còn thua xa.
Trước khi trở thành streamer, Giang Dĩ Trạch vốn không có vai diễn nổi bật nào được khán giả công nhận, tác phẩm duy nhất có thể đưa cậu trở nên nổi tiếng hơn có lẽ chính là bộ phim điện ảnh trinh thám vừa đóng máy, nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn hậu kỳ, phải đợi tới quốc khánh mới chính thức được quảng bá.
Điều khiến cho Giang Dĩ Trạch lo lắng không thôi đó chính là, nếu cậu rời khỏi giới diễn viên, khoảng cách với Đường Cảnh Đồng sẽ bị kéo giãn, bọn họ sẽ ngày càng trở nên xa cách.
5h chiều, Hoắc Dương trực tiếp lái xe tới đón nghệ sỹ nhà mình, trong danh sách khách mời dự tiệc đóng máy đương nhiên có tên tất cả những vị quản lý, trợ lý, người đại diện,...
Giang Dĩ Trạch đứng bên cạnh xe nhòm vào, thấy Lâm Tiểu Lộ đã yên vị ở ghế phó lái cho nên cậu bèn mở cửa ngồi xuống ghế sau, ba người chậm rãi lái xe đến nhà hàng mà đoàn phim đã bao trọn.
"Dĩ Trạch, gần đây có mấy vị đạo diễn mời cậu đến thử vai. Tôi cảm thấy một số kịch bản rất hợp với cậu đấy, có muốn thử sức không?"
Hoắc Dương vừa lái xe vừa nói.
Giang Dĩ Trạch đã suy nghĩ thấu đáo, cậu vẫn nhìn chằm chằm di động, chỉ lắc đầu nói: "Không quay đâu, tôi hết hứng thú với nghề diễn viên rồi."
Thấy tiểu thiếu gia lần này có vẻ thực sự sẽ giải nghệ, Hoắc Dương không biết nên vui hay nên buồn. Bởi vì Giang Dĩ Trạch nằng nặc muốn làm diễn viên cho nên anh ta mới bất đắc dĩ trở thành người đại diện, bây giờ tiểu thiếu gia không đóng phim nữa đồng nghĩa với việc anh ta cũng nên rời khỏi giới giải trí thôi.
Ngược lại là Lâm Tiểu Lộ, cậu ta thất vọng ra mặt, quay đầu nhìn Giang Dĩ Trạch ngồi phía sau:
"Anh Giang, anh quyết định giải nghệ thật sao?"
Giang Dĩ Trạch gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi."
"Vậy từ nay về sau em không được làm trợ lý cho anh nữa sao?"
Cũng không được cọ cơm nữa sao? Lâm Tiểu Lộ cảm thấy vô cùng mất mát.
Tất nhiên chút tâm tư nhỏ này của cậu ta không qua được mắt Giang Dĩ Trạch, tiểu thiếu gia liếc mắt cười: "Quay về công ty làm việc đi, rảnh thì sang nhà anh em mình liên hoan."
Tiểu trợ lý lập tức phấn chấn tinh thần.
"Được đấy được đấy, cảm ơn anh Giang nha!"
"Dĩ Trạch, vậy về sau cậu có dự định gì? Hay là về tiếp quản công ty gia đình?"
Hoắc Dương hỏi đến đây, Giang Dĩ Trạch mới thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
"Không đâu, về sau tôi sẽ chuyên tâm livestream ẩm thực mà thôi, hoặc là đợi thời cơ thích hợp thì mở nhà hàng ăn uống gì đó..."
Giang Dĩ Trạch thành thật nói ra kế hoạch trong tương lai của mình.
Thời gian gần đây Giang Nghị Bắc thường xuyên thúc giục con trai về thực tập trong công ty, tranh thủ học hỏi sớm ngày kế thừa.
Nhưng Giang Dĩ Trạch biết rõ, khối tài sản này của Giang gia vốn không liên quan gì tới mình, cậu không muốn động tới một phân tiền nào của bọn họ, trừ lúc mới xuyên đến chỉ có duy nhất một lần cậu phải quẹt thẻ mà cha mẹ đưa cho.
Nhưng sau đó cậu dần có thu nhập từ phòng livestream, nhanh chóng hoàn lại số tiền mà mình đã ứng trước đó rồi cất riêng tấm thẻ của cha mẹ. Cậu tự mở thẻ đứng tên mình, tự chi tiêu và quản lý tài chính cho bản thân.
Tất cả những gì cậu đang chiếm dụng của Giang gia kể cả căn biệt thự hiện tại, cậu biết rõ rồi sẽ đến ngày phải trả lại cho bọn họ.
Hoắc Dương không ngờ chỉ có mấy tháng mà tiểu thiếu gia đã chuyển từ đam mê làm diễn viên sang đam mê làm streamer, hơn nữa còn có ý định mở cửa hàng ăn uống, điều này khiến anh ta thực sự kinh ngạc.
Tiệc đóng máy được tổ chức ở một nhà hàng cao cấp, ngoài các diễn viên và nhân viên đoàn phim còn có các nhà đầu tư. .
Truyện Light Noveledit bihyuner. beta jinhua259Giang Dĩ Trạch vừa tiến vào liền nhìn thấy Đặng Dĩnh Giai.
"Chị Giai đi đâu vậy?"
Thấy ảnh hậu đang bước ra khỏi cửa, Giang Dĩ Trạch hỏi thăm một câu.
Đặng Dĩnh Giai thấp giọng nói: "Vị kia nhà chị biết phim đã đóng máy liền cố ý chạy tới thăm chị, cho nên chị đây phải về trước."
Mấy tháng đóng phim cùng nhau, Giang Dĩ Trạch cơ bản đã quen biết với toàn bộ người trong đoàn. Đặng Dĩnh Giai cũng coi cậu như một người em trai thân thiết, trước mặt cậu không hề giấu giếm việc gia đình.
"Ồ, vậy chị đi đi, bên ngoài nhiều phóng viên lắm, chị chú ý một chút nhé."
Giang Dĩ Trạch gật đầu, cố ý nhắc nhở một câu.
"Ừm."
Đặng Dĩnh Giai vội vã rời đi, Giang Dĩ Trạch tiếp tục tiến vào bên trong, tự lấy cho mình một ly rượu và ít thức ăn sau đó yên lặng ngồi xuống một bàn trống. Trương Quyển hôm nay có chút cao hứng, tiệc bắt đầu chưa lâu nhưng hắn đã uống đến đỏ bừng mặt, hiện giờ đang thao thao bất tuyệt với biên kịch.
Ánh mắt Giang Dĩ Trạch vô tình hữu ý đảo quanh căn phòng, cố gắng tìm một thân ảnh quen thuộc. Hôm nay là tiệc đóng máy, người nào đó nhất định không thể vắng mặt chứ. Nhìn một chốc quả nhiên cậu đã tìm được người kia. Đường Cảnh Đồng đứng ở góc phòng, trên tay cầm ly nước trái cây, mặc dù vài người xung quanh đang tìm cách bắt chuyện với anh nhưng rõ ràng ảnh đế không hề có tâm trạng tán gẫu.
Giang Dĩ Trạch nhìn một lúc, bỗng nhiên tầm nhìn bị chắn mất.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện đối phương là Bạch Triết, một ca sỹ trẻ mới nổi, vừa tròn 18, hai năm nay bắt đầu lấn sân sang diễn xuất.
Công ty quản lý mua cho cậu ta một vai diễn nhỏ không có nhiều thời lượng lên hình cho nên mãi về sau mới thấy cậu ta nhập đoàn. Diễn xuất của ca sỹ đương nhiên không được đánh giá cao, thậm chí còn tệ hơn cả Giang Dĩ Trạch. Bởi vậy, tiểu thiếu gia không hề ngại ngần mà hỗ trợ đối phương hết mình. Trong mắt cậu, Bạch Triết xem như là một tiểu đệ trẻ hơn mình, cho nên phải tận tâm chiếu cố cậu ta.
Bạch Triết nâng ly vang đỏ trong tay, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh Giang Dĩ Trạch muốn chúc rượu.
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của Đường Cảnh Đồng đứng bên kia.