*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe bác sỹ thú ý nói xong lời này, Đường Cảnh Đồng chỉ cảm thấy chút kỳ quái chứ không hề xấu hổ, anh không rõ vì sao đối phương lại cảm thấy mình và Giang Dĩ Trạch giống một đôi tình nhân.
Trong lòng ảnh đế thầm nghĩ, rõ ràng cả 2 đều là nam nhân, không nên bị hiểu lầm là một cặp chứ.
Đường Cảnh Đồng cũng có hiểu biết về các loại xu hướng tính dục, anh nhận thức sự tồn tại của những người đồng tính luyến ái trong xã hội này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ liên quan đến vòng tròn ấy.
Giang Dĩ Trạch thì ngược lại, cậu có chút chột dạ! Giang thiếu gia kích động nhìn trộm sang ảnh đế đứng bên cạnh, phát hiện đối phương vẫn bình tĩnh không đổi sắc mặt mới cười cười giải thích với chị gái kia.
"Bác sỹ, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Kỳ thật khi nghe được lời của chị gái kia, Giang Dĩ Trạch lộp bộp trong lòng, cậu hơi hoảng hốt, Đường Cảnh Đồng là thẳng nam, còn cậu thì đúng là loại người mà chị gái kia nhắc đến. Thậm chí cậu còn hơi sợ hãi, lo lắng Đường Cảnh Đồng phát hiện ra tính hướng của mình sẽ thay đổi thái độ.
"Ồ, xin lỗi!!! Rất xin lỗi hai anh... vừa rồi tôi quá... xin lỗi xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi! Ngại quá!"
Chị gái thấy mình thất thố, cuống quýt giải thích, câu từ có chút lộn xộn.
"Không có gì, chúng ta đi thôi." Đường Cảnh Đồng buông một câu, sau đó gọi Giang Dĩ Trạch cùng rời đi.
Hai người ra khỏi phòng khám thú ý, bên ngoài vẫn mưa xối xả, Đường Cảnh Đồng tiếp tục bật ô che cùng Giang Dĩ Trạch, anh muốn đưa cậu về xe trước.
So với tình cảnh thảm hại lúc trước, hiện giờ Giang Dĩ Trạch đang khoác áo vest của Đường Cảnh Đồng, cả người ấm áp thoải mái, bên cạnh lại có người che ô chắn mưa giúp. Hai người sánh vai đi sát vào nhau, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên đã thấy sườn mặt của Đường Cảnh Đồng ngay trước mắt.
Đường Cảnh Đồng dường như cảm nhận được ánh mắt tiểu thiếu gia, anh cũng cúi đầu nhìn cậu, phát hiện đối phương đang mấp máy môi như muốn nói gì đó.
Mưa rất lớn, hạt mưa rào rào xối xả rơi trên tán ô, bốn phía là màn mưa trắng xóa không rõ cảnh vật, Đường Cảnh Đồng đương nhiên không nghe thấy câu nói của Giang Dĩ Trạch.
Mãi cho đến khi đưa tiểu thiếu gia vào xe ổn thỏa, Ảnh đế mới cúi đầu nhìn vào cửa kính xe, hỏi một câu: "Vừa rồi cậu nói gì?"
Giang Dĩ Trạch nhìn Đường Cảnh Đồng khổ sở cúi người ghé sát vào cửa kính chỉ để nghe rõ lời mình nói, cậu bật cười vì cảm thấy anh có chút đáng yêu.
"Vừa rồi tôi muốn nói là, cảm ơn anh tiến bối! Chuyện tối hôm nay, còn có tối hôm qua anh giúp tôi phân tích kịch bản, tôi rất biết ơn! Nếu không phải có anh hỗ trợ, công việc của tôi sẽ không thuận lợi như vậy."
"Không cần nặng nề, tôi cũng chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ cho cả đoàn mà thôi. Chúng ta là bạn diễn cùng đóng chung một bộ phim, cậu diễn không tốt, cả đoàn đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
edit bihyuner. beta jinhua259Đường Cảnh Đồng dùng ngữ khí thản nhiên đáp lại.
Anh biết mình đang dối lòng, nhưng tính cách của anh không cho phép anh biểu đạt thiện ý của mình một cách chân thật nhất.
Giang Dĩ Trạch lại có thể cảm nhận được Đường Cảnh Đồng không phải là người thờ ơ lạnh nhạt như anh tự nhận, chỉ là cách nói chuyện của anh có chút câu nệ khách khí mà thôi.
"Biết là vậy nhưng... Tiền bối à, tôi vẫn vô cùng biết ơn anh... Khụ... khụ...!"
Giang Dĩ Trạch vẫn đang cười nói ríu rít bỗng nhiên không nhịn được cơn ho khan, ban nãy dầm mưa quá lâu nên thân thể cậu bắt đầu có phản ứng.
Đường Cảnh Đồng thấy Giang Dĩ Trạch ho mãi mới dừng, ánh mắt lộ ra tia lo lắng. Anh vỗ vỗ cửa kính xe, ý nói cậu mau về nhà trước.
Giang Dĩ Trạch lái xe về tới nhà mới phát hiện điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là ảnh đế nhắn cho cậu.
Một tin nhắc cậu về nhà nhớ ngâm nước nóng, thay quần áo khô.
Tin thứ hai khuyên cậu nên nấu chút nước gừng để uống, giúp tiêu tan hàn khí bên trong.
Giang Dĩ Trạch cũng trả lời lại bằng một tin.
[Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, tôi sẽ chăm sóc bản thân tốt, không để mình sinh bệnh đâu (^_^)]Đường Cảnh Đồng vừa về đến nhà liền nhận được tin nhắn hồi đáp của Giang Dĩ Trạch, anh hơi nhướng mày nhìn thoáng qua cái mặt cười kèm theo, cảm thấy biểu cảm này rất giống với Giang Dĩ Trạch. Mỗi khi tiểu thiếu gia cười rộ lên là cặp mắt luôn cong híp lại.
Trong biệt thự, Giang Dĩ Trạch ngoan ngoãn nghe lời khuyên của ảnh đế, dù sao kể cả không có ai nhắc nhở cậu cũng biết những điều cơ bản này.
Nước mưa ngấm vào quần áo sẽ làm giảm thân nhiệt, cả người rất khó chịu, dễ sinh bệnh, cho nên về nhà phải lập tức tắm nước nóng và lau khô cơ thể.
Sau khi ngâm bồn thoải mái, Giang Dĩ Trạch khoác áo tắm màu tím đi ra, mở tủ quần áo chọn 1 bộ đồ ngủ hoạt hình mặc lên người.
Bộ quần áo tay dài có trang trí hình gấu trúc, màu sắc chủ đạo là đen và trắng, chất liệu bằng vải cotton cao cấp, không quá dày, mặc rất thoải mái. Hơn nữa Giang Dĩ Trạch là fan cuồng của gấu trúc cho nên cậu rất hài lòng với bộ quần áo này.
Về muộn nhưng không thể nhịn đói, Giang Dĩ Trạch vẫn quyết tâm xuống bếp, đăng nhập app livestream bắt đầu nấu bữa khuya.
Việc đầu tiên cần làm đó là nấu nước gừng, theo lời Đường Cảnh Đồng nói, thức uống này có tác dụng làm tiêu tan hàn khí.
Giang Dĩ Trạch đêm nay phát trực tiếp muộn hơn so với hai ngày trước, nhưng khi cậu vừa tạo phòng lập tức có rất nhiều người xem xuất hiện, bọn họ đã lót dép hóng từ trước. Sau khi xem Giang Dĩ Trạch nấu ăn mấy ngày nay, bọn họ đã trở thành fan cuồng xem livestream của cậu, càng xem càng nghiện.
Tối hôm nay chờ mãi không thấy tiểu thiếu gia mở phòng, bọn họ sốt ruột bồn chồn trong lòng, tìm các phòng livestream khác xem tạm để giết thời gian, thỉnh thoảng lại vào phòng của Giang Dĩ Trạch kiểm tra, thấy cậu vẫn chưa online thì thất vọng thoát ra. Rốt cuộc Giang Dĩ Trạch cũng xuất hiện, các fan ùa vào phấn khích, sau đó rú lên khi nhìn thấy bộ đồ ngủ gấu trúc mà tiểu thiếu gia đang mặc.
- Đm! Trạch bảo hôm nay mặc đồ ngủ gấu trúc??? Đáng yêu quá trời... Kawaiii... Trên thế giới có cậu trai nào xinh xẻo hơn con trai của mẹ không??? Ma ma yêu con!!!
- Khụ khụ! Đồ ngủ cưng quá! Giang Giang đang làm món gì vậy, chuẩn bị nhiều gừng thế?
- Nấu nước gừng sao? Cậu ấy vừa bỏ đường đỏ vào nồi nước kia, đây là cái món mà tôi hay uống lúc đau bụng kinh nè, nước gừng nấu đường đỏ.
- ??? Đồ uống cho người bị đau bụng kinh??? Chủ phòng nấu món này làm gì vậy???
- Có thể là chuẩn bị cho bạn gái chăng? Người ta là thiếu gia đẹp trai nhiều tiền, phú nhị đại hàng thật giá thật, chẳng lẽ lại không có nổi một cô người yêu?
- Các cô thôi đi, Giang Dĩ Trạch đang độc thân nhé, anh ấy chưa bao giờ thừa nhận có người yêu! Chẳng lẽ chỉ có đau bụng kinh mới được uống nước gừng??? Cấm người bình thường uống à?
- Lầu trên chắc là em gái ngây thơ nào đó rồi, mấy người có tiền trái ôm phải ấp, mỗi ngày một cô, cậu ta nói mình độc thân mà em cũng tin sao? Đúng là con gái, quá khờ dại!
- Con gái thì sao vậy? Lầu trên ngứa mồm à, phân biệt giới tính???
...
Giang Dĩ Trạch dùng muôi khuấy đều món nước gừng đường đỏ, ngẩng đầu nhìn đám người đang xé nhau chỉ vì một nồi nước, cảm thấy khó nói nên lời.
"Mọi người đừng cãi vã nữa, chuyện là thế này, hôm nay tôi đi ngoài đường bị dính mưa cho nên phải nấu nước gừng uống cho ấm người. Thật ra món này là do một người bạn của tôi khuyên nên dùng để xua hàn khí, khụ khụ, khụ~..."
Giang Dĩ Trạch nói xong lại ho khan một tràng.
Vừa rồi cậu lỡ miệng nhắc tới ảnh đế, cũng may chưa nói tên cho nên không ai để ý. Ngược lại toàn bộ người xem đều tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của cậu, Giang Dĩ Trạch thở ra nhẹ nhàng, mỉm cười trấn an các fan.
***
Đường Cảnh Đồng hâm nóng sữa bò, nướng hai lát bánh mì lúa mạch. Anh ngồi bên bàn ăn, cố gắng lấp đầy cái dạ dày một cách qua loa, một tay cầm điện thoại xem Giang Dĩ Trạch livestream.
Vừa nghe thấy cậu nhắc đến một người bạn, Đường Cảnh Đồng đột nhiên dừng tay, nhìn chằm chằm người trên màn hình, ánh mắt có điểm phức tạp.
Đây là lần thứ hai Giang Dĩ Trạch nhắc đến người khác trên sóng livestream (lần đầu là “vị khách quý” đến ăn đùi gà sốt nhé), Đường Cảnh Đồng cảm thấy kỳ quái, anh nhíu mày cẩn thận suy xét lại quan hệ giữa hai người, không rõ bọn họ đã trở thành bạn bè từ lúc nào?
Giang Dĩ Trạch vì sao lại khẳng định bọn họ là bạn bè?
Hai người bọn họ đã trở nên thân thiết đến vậy sao?
Đường Cảnh Đồng có chút nghi hoặc.
Bỏ một lượng đường đỏ vừa đủ vào nồi nước, cho thêm mấy quả táo đỏ, đun sôi sau đó thả gừng tươi cắt lát vào, đậy nắp giảm lửa. Tiếp theo cậu bắt tay vào nấu bữa khuya.
Giang Dĩ Trạch không muốn nấu nướng cầu kỳ, cậu quyết định đổi món! Nấu mì sẽ đơn giản hơn nấu cơm, dù sao cũng đã muộn rồi. Mì ăn liền tuy rằng tiện lợi nhưng hương vị rất nhạt nhẽo, không bằng ngon bằng mì tự làm.
Một tô mì sợi tự cắt bằng tay nóng hổi thơm lừng, hương vị đậm đà, thêm các loại topping phong phú là hoàn thành bữa tối đơn giản, không cần nấu thêm món khác.
Mì tươi cắt bằng tay
Đ
ầu tiên phải trộn bột mì, thêm trứng gà tươi để sợi mì có màu vàng đẹp mắt và mùi thơm tự nhiên. Giang Dĩ Trạch nhào bột, sau đó trong thời gian ủ bột, cậu tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn kèm theo.
Thịt lợn nấu cà tím sẽ là topping thêm vào, Giang Dĩ Trạch rửa sạch cà và thịt, cắt hạt lựu, ướp thịt với hạt tiêu, rượu gia vị và muối, để một lát cho thấm.
Bật bếp xào thịt cho đến khi chuyển màu, thêm hành lá và gừng tươi cho dậy mùi, cuối cùng đổ bát cà tím cắt hạt lựu vào chung trong chảo thịt, vặn to lửa đảo đều cho ngấm gia vị. Cuối cùng cậu đổ nước xâm xấp, thêm nước tương, dầu hào, muối, một chút đường trắng, một chút bột năng hòa tan, đậy nắp đun nhỏ lửa.
Giang Dĩ Trạch tắt bếp nồi nước gừng đường đỏ, bắc xuống để nguội. Cậu lại đặt một nồi nước lớn lên bếp, chuẩn bị làm mì tươi thủ công.
Cục bột đã trơn bóng mềm dẻo, bên ngoài phủ bột một lớp bột áo chống dính, Giang Dĩ Trạch thành thục nhào bột, cán mỏng, cắt sợi, cuối cùng thả vào nồi nước sôi, sợi mì chín liền vớt ra cho vào bát lớn, lại cho thịt xào cà tím lên trên dàn đều ra, mùi thơm nức mũi lan tỏa, dạ dày réo inh ỏi.
- Shhh… bát mì này tôi có thể đánh bay trong một nốt nhạc!
- Chủ phòng cắt mì thật chuyên nghiệp, lúc vớt mì ra khỏi nồi nước có thể thấy từng sợi dai ngon, không bị nhũn bở hay đứt đoạn, ăn kèm với thịt lợn xào cà tím đúng là mỹ vị!
- Ban đầu tôi còn nghĩ, chỉ là món mì thôi mà, livestream cái gì? Kết quả chủ phòng đúng là đã khiến tôi mở mang tầm mắt…
- Trạch bảo, chờ tôi úp một gói mì ăn liền sau đó chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé.
- Ọt ọt… đêm rồi lại đói bụng, thèm quá!
$$$ Thanh Đăng đã tặng cho Giang Dĩ Trạch một đóa hoa hồng $$$
$$$ Thượng Thiện Nhược Thủy đã tặng cho Giang Dĩ Trạch một quả pháo hoa $$$
edit bihyuner. beta jinhua259
Hôm nay tài khoản Thượng Thiên Nhược Thủy vẫn tiếp tục theo dõi cậu, điều này khiến cho Giang Dĩ Trạch ngày càng tò mò, rốt cuộc người này là ai, sao lại hoang phí tiền bạc như vậy?
Giang Dĩ Trạch đang xì xụp ăn mì, cậu cho thêm giấm chua và tương ớt, món thịt lợn xào cà tím được nêm nếm rất vừa miệng, phối hợp với giấm ớt chua cay tạo thành một loại nước sốt đậm đà, ăn kèm mì tươi cắt sợi là quả là mỹ vị.
*bọn tui chỉ tìm được hình ảnh món thịt heo xào cà tím chứ không tìm thấy món mì thịt heo cà tím như Giang Giang nấu, nên bọn tui bonus 1 cái cờ nhíp hướng dẫn nấu món mì tươi thịt băm, mọi người có thể hình dung thay thế thịt băm bằng thịt xào cà tím là ra món mì đó rồi. Thật ra loại mì này có thể ăn kèm với bất kỳ loại topping nào mà mọi người thích, nên không có công thức cụ thể, khó tìm được đúng món lắm
Mặc dù chỉ có thể nhìn chủ phòng ăn nhưng người xem cũng cảm thấy ngon miệng, nuốt nước miếng ừng ực.
Đường Cảnh Đồng chính là một trong số đó, nhìn Giang Dĩ Trạch từ tốn ăn từng đũa mì, anh há miệng cắn bánh mì khô khốc, lại nhấp thêm một ngụm sữa bò.
Chỉ một loáng sau bát mì của tiểu thiếu gia đã sạch bóng, cậu nghỉ ngơi trong chốc lát rồi múc nước gừng đường đỏ ra cốc để dùng.
Nước gừng vẫn còn rất nóng, độ ngọt vừa phải, có vị cay nồng của gừng tươi, sau khi uống từng ngụm nhỏ liền cảm thấy cơ thể dần ấm lên từ bên trong, thân nhiệt tăng dần.
Nhưng Giang Dĩ Trạch vẫn cảm thấy có chút đau đầu chóng mặt, toàn thân không quá thoải mái, vì thế cậu tạm biệt khán giả sau đó thu dọn chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Cậu cố gắng kiên trì chịu đựng, rửa sạch bát đũa nồi niêu rồi mới trở về phòng ngủ đắp chăn đi nằm. Tuy rằng vẫn chưa đến giờ nhưng Giang Dĩ Trạch quyết định ngủ sớm.
Có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy, thân thể sẽ khỏe lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ tiểu thiếu gia đã nghĩ như vậy. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao cơ thể này rồi, thời điểm nửa đêm tỉnh lại, Giang Dĩ Trạch ý thức được mình đang phát sốt, cả người nóng hầm hập.
Đặc biệt là cái trán nóng như bị bỏng, chăn mỏng đắp trên người đã bị cậu vô ý đá văng xuống đất, chân tay mềm nhũn vô lực, có cảm giác như cậu đang bị nhốt trong phòng xông hơi, hít thở cũng khó khăn.
Cho dù là người trưởng thành cũng không tránh khỏi có lúc bị ốm hay cảm mạo,… Giang Dĩ Trạch giờ phút này không còn chút khí lực nào, khuôn mặt nóng như muốn bốc hơi, xung quanh lại không có ai giúp đỡ.
Cậu nhớ ra trong nhà đã hết thuốc hạ sốt, có chút sợ hãi.
Cơn sốt này cơ lẽ sẽ không thuyên giảm chỉ sau một giấc ngủ, Giang Dĩ Trạch ý thức được điều này liền nhắm mắt lại ngăn cảm giác chóng mặt buồn nôn, cố gắng với tay lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, muốn gọi cho Hoắc Dương nhờ anh ta mua thuốc hạ sốt tới đây.
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Cậu không muốn đi bệnh viện truyền nước, trừ trường hợp bắt buộc phải đi, còn lại Giang Dĩ Trạch luôn tránh phải nhập viện hết mức có thể.
Cậu hé mắt, con chữ trên màn hình di động có chút nhòe bởi vì hốc mắt đã ngập nước, cậu vuốt mở khóa, tìm danh bạ, nhấn nút gọi. Sau đó cậu lập tức nhắm mắt kề điện thoại bên tai, tiếng tút tút vang lên hai hồi liền có người bắt máy.
Chưa đợi đối phương lên tiếng, Giang Dĩ Trạch đã thở hổn hển, giọng nói thì thào: “Alo, Hoắc Dương à, tôi bị sốt rồi, anh giúp tôi mua thuốc nhé.”
Đầu bên kia trầm mặc một giây, sau đó đáp lại: “Được, cậu chờ tôi, tôi lập tức tới.”
Giọng nói này có chút là lạ, không giống tiếng của Hoắc Dương cho lắm. Nhưng Giang Dĩ Trạch đang mơ hồ chống cự với trận cảm mạo nên cũng không nghĩ nhiều, có lẽ do mình bị ù tai đi.
Đầu óc đã nhũn thành một bãi nước, Giang Dĩ Trạch nói câu cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Ném di động sang một bên, cậu cố gượng dậy kéo cái chăn bị rơi dưới đất đắp lại tử tế. Vốn định chờ Hoắc Dương tới để uống thuốc nhưng tiểu thiếu gia lại mơ màng ngủ mất.
Không bao lâu sau, Giang Dĩ Trạch bị tiếng chuông cửa đánh thức, cho rằng người đến là Hoắc Dương nên cũng không vội. Cậu chậm rãi ngồi dậy, lê bước ra ấn nút mở cửa, cũng không còn sức để nhìn màn hình chống trộm, cố gắng bám tay vịn cầu thang đi xuống lầu.
Giang Dĩ Trạch định xuống bếp rót nước để uống thuốc hạ sốt, ai ngờ vừa xuống đến phòng khách lại thấy Đường Cảnh Đồng đang đứng chờ.
Tiểu thiếu gia có chút choáng váng.
Cậu sốt cao nên sinh ra ảo giác rồi sao?
Vì sao ảnh đế lại ở đây?