Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trương Quyển hô một tiếng bắt đầu, cả đoàn tiếp tục quay lại cảnh vừa rồi. Diễn viên đóng vai xác chết kia lại một lần nữa nằm xuống đất, cho dù máy quay không lấy cận cảnh nhưng ông ta vẫn vô cùng chuyên nghiệp.

Lúc này Giang Dĩ Trạch càng thêm có động lực, cậu nhớ lại lời chỉ bảo của đạo diễn, trong lúc nhập vai tận lực chống lại ánh mắt của Đường Cảnh Đồng, dùng thái độ quật cường nhìn người trước mặt.

Ôn Nguyên Châu đè Mục Hòe lên tường, ánh mắt hắn có chút hung dữ, súng của viên cảnh sát bị vứt dưới đất, hai người dùng tay không đối phó với nhau có thể khẳng định là Mục Hòe không có cửa thắng. Bởi vì thiếu dưỡng khí nên hai má Mục Hòe dần dần nhiễm đỏ, ánh mắt bắt đầu tan rã vô thần, ngay lúc này Ôn Nguyên Châu buông lỏng bàn tay đang bóp cổ, đứng thẳng người giảm bớt trọng lượng đang đè ép lên Mục Hòe. Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt coi thường liếc nhìn cậu cảnh sát.

"Nếu tôi là hung thủ, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có thể sống sót không?"

Ôn Nguyên Châu buông tay, Mục Hòe thở hổn hển. Thiếu khí khiến cho hai chân cậu nhũn ra, từ từ ngồi trượt xuống theo vách tường, hơi thở vẫn chưa thể bình ổn trở lại, chỉ có thể ngẩng đầu thoáng mê man nhìn người đứng trên cao. Mục Hòe ngẫm lại lời nói của Ôn Nguyên Châu, đối phương nói cũng có lý, dựa vào năng lực của hắn nếu bị người khác phát hiện, nhất định sẽ không nương tay để lại đường sống cho nhân chứng. Nghỉ một lát, Mục Hòe mở miệng hỏi: "Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Người kia không phải do anh giết?"

"Bởi vì trên thi thể nạn nhân thứ sáu có lưu lại manh mối, chỉ là hung thủ quá giảo hoạt, bản lĩnh cũng lớn. Hắn cố tình để lại dấu vết trên người mỗi nạn nhân, nhưng vẫn có thể tranh thủ thời cơ vừa khít để tẩu thoát khỏi hiện trường." Ôn Nguyên Châu khó có lúc giải thích một câu dài như vậy.

"Haha, hắn thích cảm giác được người khác truy đuổi, loại tội phạm biến thái này chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ cũng sẽ bại lộ."

Ôn Nguyên Châu nói xong lại liếc mắt nhìn Mục Hòe, sau đó cúi xuống lấy ra một tờ giấy trong túi quần nạn nhân. Đây là manh mối mà hung thủ để lại trên thi thể người chết thứ 7, hiện tại chỉ có 23 tiếng đồng hồ để ngăn chặn hắn ra tay sát hại người thứ 8, bọn họ nhất định phải giành giật từng giây.

"Qua!"

Trương Quyển hô một tiếng, cảnh quay kết thúc. Đạo diễn phân công tổ đạo cụ và trang phục dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị bố trí dụng cụ cho phân cảnh tiếp theo. Hiếm khi có được một ngày Giang Dĩ Trạch có trạng thái tốt như vậy, tiến độ quay cứ thế thuận lợi suôn sẻ, Trương Quyển phải tranh thủ cơ hội quay thật nhanh, ai biết đến lúc nào Giang Dĩ Trạch lại lên cơn.

Đường Cảnh Đồng đưa tờ giấy viết mật mã xanh đỏ chằng chịt cho nhân viên tổ đạo cụ, sau đó một lần nữa ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Cao Thừa Bỉnh cầm sẵn một cốc trà còn bốc hơi nóng, hiển nhiên không phải cốc nước cũ. "Cảnh Đồng, anh có cảm thấy điều gì kỳ quái không?" Cao Thừa Bỉnh vừa đưa cốc trà vừa nói.

Đường Cảnh Đồng sửng sốt một chút: "Điều gì?"

Cao Thừa Bỉnh: "Tôi đang nói đến Giang Dĩ Trạch ấy, hôm nay khả năng diễn xuất của cậu ta đột nhiên tiến bộ đột xuất, chẳng lẽ do mấy ngày trước bị anh phê bình gắt quá nên tự thấy xấu hổ mà cố gắng hơn?"

Đường Cảnh Đồng trầm mặc một chút, hắn hơi híp mắt, nhớ lại phân cảnh đối diễn vừa rồi với Giang Dĩ Trạch.

edit bihyuner. beta jinhua259

Trạng thái vừa rồi của cậu ta thật ra không tính là quá xuất sắc, nhưng so với các diễn viên lưu lượng đã tốt hơn rất nhiều, cơ hồ cậu ta rất nhập vai, chỉ có một vài đoạn chưa thể hiện cảm xúc đúng chỗ. Điều này không quá nghiêm trọng, về cơ bản sẽ không dễ bị khán giả phát hiện. Người trong đoàn phim cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Giang Dĩ Trạch chuyên nghiệp bất thường, không chỉ hoàn thành cảnh quay thuận lợi mà còn không hề gây gổ với Đường Cảnh Đồng. Nhìn cậu ta tập trung làm việc khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó tin.

Người này nghĩ thông suốt rồi sao?

Thực tế thì Giang Dĩ Trạch cũng không biết cảnh diễn vừa rồi có đạt hiệu quả hay không, lúc đọc kịch bản cậu chỉ nhắm mắt tưởng tượng trong đầu, suy nghĩ xem nếu mình rơi vào trường hợp này thì phải biểu hiện như thế nào. Trong lúc nhập vai, vốn dĩ cậu chỉ thuận theo cảm xúc của mình để diễn, chỉ là có đôi lúc mất khống chế, nhưng Trương Quyển cũng không yêu cầu quay lại, hoặc là nói, đạo diễn vốn không quá kỳ vọng vào cậu.

Tóm lại, sau một buổi sáng làm việc hăng say, công việc trôi chảy, Giang Dĩ Trạch nảy ra một suy nghĩ, nghề diễn viên cũng khá thú vị đấy chứ.

Trước giờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, Trương Quyển còn vỗ vai khích lệ cậu: "Giang Dĩ Trạch hôm nay biểu hiện rất tốt, buổi chiều tiếp tục phát huy." Giang Dĩ Trạch mãnh liệt gật đầu: "Vâng thưa đạo diễn."

Trương Quyển hài lòng rời đi, hắn ta hy vọng Giang Dĩ Trạch đừng vội lên cơn, cứ duy trì trạng thái này có lẽ bộ phim sẽ đóng máy sớm hơn dự kiến. Nếu cậu ta có thể nhập vai như hôm nay, sau khi phát hình phim có lẽ sẽ không phải nhận quá nhiều gạch đá.

Nhìn những người khác đều ăn cơm hộp, Giang Dĩ Trạch quay về phòng nghỉ cá nhân chuẩn bị nấu cơm. Tủ lạnh trong phòng nghỉ không khác gì trong biệt thự, ngoài mấy lon bia và vài chai nước khoáng thì chẳng còn gì. Vừa rồi cậu đã bảo Lâm Tiểu Lộ đi siêu thị mua về một đống rau dưa thịt cá, gia vị mắm muối, nồi niêu xoong chảo,... tuy biệt thự cách đây không xa nhưng cũng phải lái xe nửa tiếng, buổi trưa chạy qua chạy lại rất tốn thời gian và tinh lực. Cơm hộp của đoàn phim nhìn qua là biết không hợp khẩu vị của cậu, hơn nữa cơm đặt ngoài không vệ sinh bằng cơm tự nấu.

Giang Dĩ Trạch trở lại phòng riêng, Lâm Tiểu Lộ đã sắp xếp ổn thoả, rau dưa bỏ vào tủ lạnh, nồi cơm điện và bếp từ đặt trên một chiếc bàn có độ cao phù hợp cho cậu đứng chế biến.

Lâm Tiểu Lộ vừa thu dọn xong xuôi thì thấy Giang Dĩ Trạch trở về, theo thói quen mở miệng hỏi: "Giang ca, có cần em đặt cơm cho anh không, trưa nay anh muốn ăn cơm của nhà hàng nào?"

Giang Dĩ Trạch: "..."

"Nếu tôi định đặt cơm nhà hàng thì việc gì phải mua nhiều đồ như vậy?"

"Về sau không cần đặt cơm nhà hàng nữa, tôi cũng không thích ăn tiệm, buổi trưa tôi sẽ tự nấu cơm ở đây. Đúng rồi, cậu đã ăn chưa?" Giang Dĩ Trạch dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc Lâm Tiểu Lộ một cái.

Lâm Tiểu Lộ không ngờ Giang Dĩ Trạch thật sự có ý định nấu cơm ở đây, cậu ta ngơ ngác đáp như cái máy: "Em chưa ăn cơm, Giang ca."

"Vậy hôm nay tôi nấu hai phần, cậu ở đây ăn cùng tôi." Giang Dĩ Trạch nói xong bắt đầu xắn tay vào việc, chuẩn bị làm cơm.

Thấy Giang Dĩ Trạch mở bao tải gạo, thành thạo đong vào nồi, vo gạo, đo mực nước,... Lâm Tiểu Lộ không khỏi sáp lại gần nói: "Giang ca, có cần em giúp một tay không?"

Giang Dĩ Trạch nghe vậy dừng lại một chút, nhìn thoáng qua cậu nhóc hỏi: "Cậu biết nấu cơm à?"

Không ngoài dự đoán, Lâm Tiểu Lộ lắc đầu như trống bỏi. Tuy rằng mỗi ngày cậu đều đi theo bưng trà rót nước cho Giang Dĩ Trạch, nhưng nấu cơm lại là một chuyện, cậu chưa bao giờ xuống bếp làm cơm. Dù sao lúc trước Hoắc Dương cũng không yêu cầu trợ lý phải biết nội trợ mà...



Giang Dĩ Trạch thu hồi ánh mắt, thở dài nói: "Vậy cậu giúp cái gì, chỉ vướng tay vướng chân thôi, cứ ngồi yên chờ đi. Nếu thực sự muốn giúp thì đăng nhập app livestream giúp tôi, tôi muốn phát trực tiếp một lúc."

Dù sao cũng chỉ nấu đơn giản 2 món ăn, với cậu mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu thêm một người lăng xăng tới tới lui lui, ngược lại Giang Dĩ Trạch sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ gây trở ngại và phiền phức. Lâm Tiểu Lộ ngây ngốc gật đầu, sau đó mở điện thoại Giang Dĩ Trạch đăng nhập vào app, dùng tài khoản của Giang Dĩ Trạch để mở phòng livestream.

Giang Dĩ Trạch lúc này đã đặt nồi cơm, cắm điện ấn nút, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho món ăn trưa nay.

Những người theo dõi vừa thấy thông báo Giang Dĩ Trạch phát trực tiếp liền vội vàng vào xem, bọn họ có chút ngơ ngác... Căn bếp hôm nay hình như không giống hôm trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play