Ngô Tà tắm xong, cậu dùng khăn lau khô tóc đi ra phòng ngủ, vừa cầm ly nước định uống thì cửa mở, Ngô Tà ngẩng đầu nhìn, sau đó cậu ngạc nhiên thấy Trương Khởi Linh đi vào, trên tay hắn là một quả bóng rổ, đầu đầy mồ hôi. Ngô Tà nhìn một lượt từ chân lên đầu hắn.

Trương Khởi Linh mặc một cái áo thể thao màu xanh ngắn tay, chân đi đôi giày bóng rổ, tay phải ôm trái bóng, hắn cũng đang nhìn lại Ngô Tà. Đến lúc Ngô Tà phát hiện ra Trương Khởi Linh đang dồn toàn bộ sự chú ý lên cậu thì Ngô Tà mới vội vàng đặt ly nước lên bàn, tay nắm chặt chiếc khăn đang vắt trên vai, khách sáo nói:

"A! Trương Khởi Linh, cậu cùng phòng với tớ sao?"

"Ừ."

Phải một lúc sau Trương Khởi Linh mới đáp lại, Ngô Tà không biết nên tiếp lời như thế nào, hai người rơi vào im lặng. Ngô Tà thấy quần áo Trương Khởi Linh đều ướt mồ hôi, vội vàng nói:

"À, nếu không cậu đi tắm trước đi, nước vẫn còn ấm, để lâu nó nguội mất."

Trương Khởi Linh thản nhiên gật đầu rồi đặt trái bóng rổ lên trên tủ. Ngô Tà lại tiếp tục lau tóc cho khô, còn Trương Khởi Linh thì cởi áo, lấy đồ trong tủ ra rồi vào phòng tắm.

Ngô Tà nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm vừa mới đóng lại, lúc nãy khi Trương Khởi Linh cởi áo, hình như trước ngực có một hình xăm rất phức tạp, bây giờ học sinh trung học được phép xăm hình sao? Ngô Tà cố gắng nhớ lại hoa văn hình xăm vừa mới nhìn thấy, cậu chắc chắn đó là một con kỳ lân.

Quào, cá tính thật đấy! Xăm một hình lớn như vậy, đa số cũng không phải hạng tốt lành gì, chẳng trách dám ra tay với Tiểu Hoa mà không sợ hậu quả. Ngô Tà nhớ lại, càng thấy chắc chắn đó là một con kỳ lân, cậu uống một ngụm nước rồi leo lên giường đọc sách.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, không lâu sau đó Trương Khởi Linh đi ra, Ngô Tà ngẩng đầu lén nhìn thoáng qua hắn. Trương Khởi Linh dùng khăn tắm lau đi những giọt nước ẩm ướt còn sót lại trên người, sau khi hắn lau xong, Ngô Tà ngạc nhiên phát hiện hình xăm trước ngực Trương Khởi Linh hình như có sự thay đổi. Dường như bao quanh kỳ lân có thêm một tầng mây và lửa, Ngô Tà mở to mắt nhìn để chắc chắn là cậu chưa bị lác, nhưng vừa rồi rõ ràng không có hoa văn này mà?

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà trừng mắt vào ngực mình, hắn cũng cúi đầu nhìn xuống ngực thử, sau đó mặc quần áo gọn gàng vào. Lúc này Ngô Tà mới giật mình tỉnh lại, cậu xấu hổ hỏi Trương Khởi Linh đang mặc quần áo:

"Trương Khởi Linh, hình xăm trên người cậu là kỳ lân phải không? Làm sao cậu xăm hình lớn như vậy? Lúc nãy tớ thấy chỉ có một con kỳ lân, sao bây giờ lại có thêm một vài hoa văn nữa rồi?"

"......."

Im lặng, Trương Khởi Linh chỉ rót nước rồi ngửa đầu uống hết, sau đó cầm lấy sách trên bàn, phi người lên giường trong ánh mắt khiếp sợ và bực bội của Ngô Tà.

Ngô Tà nhíu mày nhìn lên, người này bị sao vậy?! Quá thô lỗ, cậu đang nói chuyện với hắn đó, cho dù hắn không muốn trả lời cũng nên đáp lại một tiếng chứ.

Ném quyển sách qua một bên, Ngô Tà lôi điện thoại ra, nhưng lướt một hồi vẫn không thấy thú vị, cậu định uống miếng nước rồi đi ngủ.

Ngô Tà vừa đặt cái cốc xuống bàn, cửa sổ trước mặt đột nhiên mở ra, Ngô Tà giật mình hoảng sợ lùi về sau, sau đó Bàn Tử và Giải Vũ Thần thò đầu vào.

"Hehe! Hế lô Thiên Chân."

Bàn Tử chào hỏi Ngô Tà, còn Giải Vũ Thần nhìn quanh phòng, sau đó y thấy Trương Khởi Linh đang đọc sách trên giường. Y ghét bỏ nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh rồi nói với Ngô Tà:

"Ngô Tà, sao bạn cùng phòng của cậu lại là hắn?"

Ngô Tà còn ngơ ngác, sau khi nghe Giải Vũ Thần hỏi, cậu đến chỗ hai người họ nói:

"Mẹ ơi! Hai người làm sao lên đây?! Bàn Tử làm sao leo cao như vậy được? Phòng ngủ là do nhà trường sắp xếp, sao tớ biết được!"

Bàn Tử ở một bên đang đắc ý cười nói:

"Đương nhiên rồi! Bàn gia ta là ai chứ, nhìn này."

Ngô Tà nhìn theo, thấy trong tay hắn là một cái dây thừng, một đầu của dây được thắt nút buộc vào thanh thép ở cửa sổ phòng Ngô Tà, đầu thép được bẻ cong lại vì sợ mũi nhọn sẽ gây tổn thương. Nhưng Giải Vũ Thần lại không hề có dây thừng, có vẻ y đã trèo lên bằng tay không. Thấy Ngô Tà chú ý cái này, Bàn Tử lại kiêu ngạo nói:

"Bàn gia ta trong một lần trốn học đến đây đã phát hiện ra, sau khi sửa phòng thì mỗi tầng đều có cửa sổ. Cho nên Bàn gia đã nảy ra ý tưởng, chiều nay lúc về đã đi mua dây thừng và khóa cài, lúc nãy mới cùng Hoa nhi gia thử một chút, dùng sướng lắm. Thế nào, Thiên Chân, có muốn cùng chúng ta đi ra ngoài chơi chút không? A, đúng rồi, cậu vén khăn voan bạn cùng phòng chưa? Bàn gia xem nào?"

"Vén qq nhà ông!"

Ngô Tà khẽ mắng Bàn Tử, sau đó hơi quay đầu lén liếc nhìn Trương Khởi Linh trên giường, hắn vẫn đang chuyên tâm đọc sách như cũ, Ngô Tà thấy hắn không chú ý tới bên này mới quay lại nói:

"Hai người mau xuống đi, cẩn thận lát nữa bị giám thị phát hiện đấy."

"Thôi mà! Thiên Chân đi chơi đi! Tôi mang theo hai người đi kiếm mấy em gái xinh đẹp!"

"Cút!"

"Ngô Tà, đi đi, đi ra ngoài dạo một vòng, dù sao vẫn còn sớm."

"Không, tớ mệt rồi! Tớ muốn đi ngủ!"

"Cậu ăn nhầm cái gì à? Sao khó ở vậy!"

Giải Vũ Thần nghi ngờ nhìn Ngô Tà, Ngô Tà vô cùng bối rối nên không đáp lời, y lại nói tiếp:

"Đừng nói cậu vẫn không chấp nhận được chuyện tớ đột nhiên hết thích cậu! Tớ vẫn có thể tiếp tục ban phát tình yêu cho cậu mà!"

"Cút luôn đi!"

Ngô Tà tức giận cầm quyển sách trên bàn ném vào Giải Vũ Thần và Bàn Tử, sách bay ra ngoài cửa sổ, hai người theo bản năng tránh đi, cả cơ thể mất thăng bằng rớt xuống:

"Ngô Tà! Bà già cậu! Cậu cmn muốn giết người à!"

"Mẹ ơi!!! Thiên Chân! Tôi đã nói gì đâu! Trời ơi đây là tầng bảy đấy!"

Ngô Tà cũng hoảng rồi, cậu quên mất mình đang ở tầng bảy, cậu vội vàng nhoài người qua cửa sổ nhìn xuống dưới.

Một tay Giải Vũ Thần bám vào cửa sổ tầng sáu, còn Bàn Tử thì bám vào cửa sổ tầng bốn, dây thừng trên lưng cũng sắp đứt. Nghe thấy tiếng động, học sinh các phòng đều thò đầu ra hóng, Bàn Tử đang treo lủng lẳng trên tầng bốn nhưng bên cạnh lại có một thân cây to chắn mất nên hầu hết mọi người đều không nhìn thấy, bọn họ chỉ chú ý tới Giải Vũ Thần đang bám ở tầng sáu, ngay lập tức tiếng xì xào bàn luận nổi lên bốn phía.

Ngô Tà nghe loáng thoáng cái gì mà "trèo cửa sổ để gặp nhau" rồi "nửa đêm hẹn hò" rồi lại "Giải Vũ Thần vì Ngô Tà mà dám trèo cửa sổ" các kiểu, cậu và Giải Vũ Thần ngẩng đầu nhìn nhau. Đúng lúc đó, tiếng của giám thị trực đêm vang lên:

"Tắt đèn đi! Mấy em còn ồn ào cái gì đấy!"

Sau đó Ngô Tà thấy ánh đèn pin ở tầng trệt lia đến, cậu lo lắng ra hiệu cho Giải Vũ Thần, y dùng sức nhảy vào phòng ngủ ở tầng sáu. Ngô Tà nghe thấy người bên trong kêu lên rồi có tiếng đóng mở cửa. Cậu lại nhoài người ra nhìn, thấy Bàn Tử nhanh nhẹn tháo dây thừng ra rồi chuồn vào phòng ngủ trên tầng đó. Lúc này giám thị trực đêm mới đi ra, cầm đèn pin soi một vòng, dường như mỗi phòng đều có học sinh thò đầu ra nhìn, ông tức tối mắng:

"Khuya rồi mấy đứa còn nhìn cái gì! Đóng cửa sổ đi ngủ đi!"

Giám thị đi vào, đột nhiên dưới chân đụng phải một thứ, ông cúi đầu nhìn thì phát hiện một quyển sách, ông nhặt lên rồi lớn tiếng hỏi:

"Sách của ai đây?! Sao lại vứt xuống đây?! Không muốn đi học nữa hả, sách mà cũng vứt! Năm ba lớp bảy, Ngô Tà! Ngô Tà năm ba lớp bảy! Sao sách của em lại ở đây! Mau xuống lấy về!"

Học sinh các phòng cười rộ lên, Ngô Tà sợ tới nỗi rụt người lại, nhưng không kịp giữ thăng bằng nên suýt chút nữa ngã xuống sàn, cậu vội vội vàng vàng mở cửa chạy xuống lầu.

Trương Khởi Linh bỏ sách xuống nhìn ra cửa phòng rồi lại quay đầu nhìn cửa sổ, hắn với tay tắt đèn đầu giường, sau đó trùm chăn đi ngủ.

Sau khi bị giám thị trực đêm mắng cho một trận, nói với Ngô Tà rằng không thể ỷ vào cha mình là thành viên hội đồng quản trị mà quậy phá bla bla, Ngô Tà còn phải chân thành kiểm điểm lại sai lầm của mình, bảo rằng vô tình lỡ tay làm rơi sách ra ngoài. Cuối cùng phải lắng nghe giám thị ca mãi bài ca bất tận rồi mới được cầm sách về.

Trở lại phòng ngủ, Ngô Tà phát hiện Trương Khởi Linh đã đi ngủ rồi, vẻ mặt của cậu không tốt lắm vứt sách lên bàn, trong lòng rủa thầm Trương Khởi Linh tính cách bất lịch sự, còn xăm hình, chắc chắn không phải là người tốt. Suy nghĩ mãi, Ngô Tà liền dán cho Trương Khởi Linh cái mác "học sinh cá biệt", sau đó cậu cũng tắt đèn chui lên giường ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play