Trương Khởi Linh chậm rãi mở mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy có người đang tựa vào bên giường mình, cố gắng mở to mắt ra, Trương Khởi Linh mới thấy rõ người đó là Ngô Tà, hơn nữa tay phải của cậu còn quấn một tầng băng gạc thật dày. Trương Khởi Linh khẽ sờ lên trán cậu, Ngô Tà đột nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy Trương Khởi Linh đã tỉnh, cậu liền nhào đến bên hắn hỏi:

"Tiểu Ca? Cậu tỉnh rồi? Sao rồi?"

"Tay em bị sao vậy?"

"Không sao, bất cẩn bị đứt tay thôi, cậu ổn không? Tại sao cậu lại bị thương? Lại còn... lại còn là vết thương do đạn bắn?"

Trương Khởi Linh không trả lời câu hỏi của Ngô Tà, chỉ kéo tay cậu qua xem xét, sau đó hắn mới nhíu mày hỏi:

"Tại sao lại bị đứt tay được? Em đi đâu lấy băng gạc?"

Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh một mực truy hỏi chuyện tay cậu bị thương, cậu đành nói thật:

"Cậu chảy máu không ngừng, lại còn không cho tớ đưa đi bệnh viện, tớ chỉ đành đập bể gương... tự cứa tay mình, sau đó đến phòng y tế, nhân cơ hội lấy băng gạc và thuốc sát khuẩn về, tớ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng. Tiểu Ca, bây giờ cậu ổn chứ? Nếu không chúng ta cứ đến bệnh viện đi, tớ không rành xử lý vết thương, lỡ như bị nhiễm trùng thì làm sao giờ?"

Trương Khởi Linh nghe bảo Ngô Tà tự làm mình bị thương, đôi lông mày của hắn càng nhíu chặt lại, hắn cầm tay cậu, nói:

"Tạm thời chưa thể đi bệnh viện, tôi sợ kẻ truy đuổi sẽ mai phục ở đó. Chờ cậu của tôi đến tìm, sau đó lại đi."

"Thầy Tề đã trở về rồi, anh ta ở chỗ của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nói thương tích của anh ta không nặng lắm, bảo cậu đừng lo lắng quá. Cậu phải đi đâu? Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết vì sao cậu lại bị thương... Tiểu Ca... Cậu rốt cuộc là ai?"

"Ngô Tà, tôi..."

"Đừng nói với tớ kiểu như cậu không thể nói vì sợ liên lụy tới tớ, cũng đừng bảo tớ phải rời khỏi cậu vì sự an toàn của tớ! Trương Khởi Linh! Tớ nói cho cậu biết! Tớ đã là người của cậu rồi! Cậu đừng hòng bỏ lại tớ! Bây giờ cậu còn đang bị thương, nếu cậu dám rời khỏi tớ, tớ nhất định sẽ đánh ngất cậu!"

Trương Khởi Linh còn chưa kịp nói gì, Ngô Tà đã lập tức thốt nên một đống lời thoại tình cảm còn hơn cả drama chiếu khung giờ vàng, Trương Khởi Linh chỉ khẽ cong khóe miệng, đáp:

"Cho dù tôi đang bị thương thì em cũng đánh không lại tôi đâu. Tôi chỉ định nói, tôi muốn uống nước. Tôi sẽ không rời khỏi em."

Khuôn mặt Ngô Tà lập tức đỏ bừng.

"Vậy... vậy cậu không cần nói vì sao bị thương cũng được, chỉ cần cậu đừng bỏ lại tớ. Tớ... tớ đi lấy nước cho cậu."

Ngô Tà đứng dậy rót một ly nước đưa cho Trương Khởi Linh, hắn không nhận lấy mà chỉ một mực nhìn Ngô Tà, cậu khó hiểu hỏi:

"Sao vậy? Không phải cậu muốn uống nước à?"

"Tôi bị thương."

"Ừ, bị thương phải uống thật nhiều nước."

"Không tiện tự cầm lấy ly nước."

Ngô Tà bĩu môi, sau đó đưa cả ly nước tới bên miệng Trương Khởi Linh, hắn nghiêng đầu, Ngô Tà lại hỏi:

"Lại sao nữa?"

"Như vậy tôi sẽ bị sặc."

"Vậy phải làm sao..."

"Em dùng miệng đút cho tôi."

"......"

Ngô Tà cố kiềm chế không được tức giận, Trương Khởi Linh lại sờ tay mình, nói tiếp:

"Tôi chảy nhiều máu, khát nước."

Nghe Trương Khởi Linh nói vậy, Ngô Tà đành ngậm một ngụm nước trong miệng mình, sau đó đỏ ửng cả mặt kề bên miệng của Trương Khởi Linh, hắn chế trụ Ngô Tà rồi uống hết nước trong miệng cậu. Ngô Tà vừa định đứng dậy, Trương Khởi Linh đột nhiên vươn tay ra ôm cậu lại, tiếp tục hôn cậu. Ngô Tà đẩy hắn vài lần, lại nghĩ tới thương tích trên người hắn, cậu sợ đụng đến miệng vết thương, cuối cùng Ngô Tà đành để mặc cho Trương Khởi Linh càn quét trong miệng mình.

Hắc Nhãn Kính vươn ngón trỏ ra cách một khoảng cẩn thận miêu tả lại hàng lông mi tinh tế của Giải Vũ Thần, lông mi của y khẽ rung động, sau đó y nhẹ nhàng nhích lại gần lồng ngực của hắn. Hắc Nhãn Kính định cúi xuống hôn nhẹ lên môi Giải Vũ Thần, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.

"Hắc gia? Hắc gia? Anh ở bên trong à?"

Giải Vũ Thần đột ngột tỉnh giấc, y ngẩng đầu thấy mình đang tựa vào người Hắc Nhãn Kính, một cái tát lập tức bay thẳng đến mặt của hắn. Giải Vũ Thần đẩy hắn ra, sau đó giấu cả người trong chăn, Hắc Nhãn Kính buồn bực nhíu mày rồi mất kiên nhẫn đáp lại:

"Đây, vào đi."

Cửa phòng ngủ mở ra, một người trẻ tuổi mặc vest đen cùng một đám người cũng ăn mặc như vậy nhưng đều đeo kính đen đi vào. Trương Mặc Bạch thấy Hắc Nhãn Kính bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, hắn cung kính nói với Hắc Nhãn Kính:

"Hắc gia, ngài không sao thì tốt rồi. Người kia đâu? Nghe nói cũng bị thương. Hai người bị thương như vậy không chạy về tổng bộ mà lại chạy tới trường học, nếu bị truy đuổi tới đây, hai người phải làm sao?"

"Hắn đang ở phòng ngủ của mình, hắn muốn về trường học, tôi cũng phải theo hắn về."

Nói xong, bàn tay đặt trong chăn của Hắc Nhãn Kính lặng lẽ sờ đến cổ của Giải Vũ Thần, sau đó hắn lại bắt đầu sờ loạn, Giải Vũ Thần muốn hất tay hắn ra nhưng không dám động đậy.

"Ngài... nuông chiều cậu ta quá, lỡ như hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

"Hắn là cháu ngoại của tôi, cũng là người thân duy nhất của tôi, tôi nuông chiều hắn một chút thì làm sao?"

Tay Hắc Nhãn Kính lại tiếp tục sờ xuống, cả người Giải Vũ Thần cứng đờ, hắn lại còn không biết xấu hổ dùng hai ngón tay bắt lấy hạt đậu đỏ của y.

"Ngài..."

Hắc Nhãn Kính khiến Trương Mặc Bạch tức đến không nói nên lời.

"Tôi đưa hắn đi bệnh viện, còn mấy người ở lại đây bảo vệ Hắc gia."

Trương Mặc Bạch phân phó một câu với vài người đứng bên trái mình rồi rời đi, Hắc Nhãn Kính thay đổi tư thế tựa vào đầu giường, bàn tay vuốt ve sườn ngực của Giải Vũ Thần, cả người y bắt đầu hơi run rẩy, Hắc Nhãn Kính cười lưu manh nói với Trương Mặc Bạch:

"Tôi khuyên cậu tốt nhất bây giờ đừng nên đi quấy rầy hắn, nếu hắn nổi giận thì tôi cũng không cứu được cậu đâu."

"An toàn của hắn mới là thứ quan trọng nhất."

Dứt lời, Trương Mặc Bạch bình tĩnh rời khỏi phòng ngủ. Hắc Nhãn Kính ngoắc tay còn lại với đám người, một kẻ trong đó lập tức đặt một bộ quần áo sạch sẽ bên cạnh hắn, xong xuôi hắn phất tay nói với đám người trong phòng:

"Các người ra ngoài trước đi, phái người canh giữ ngoài phòng, đồng thời xử lý vết máu ngoài cửa sổ phòng hắn, đừng để cho người khác phát hiện."

"Vâng."

Đám người đi ra khỏi phòng, cửa phòng vừa được đóng lại, Giải Vũ Thần lập tức xốc chăn lên, khuôn mặt y đỏ bừng chỉ vào Hắc Nhãn Kính mắng:

"Đồ biến thái! Anh sờ cái gì nãy giờ đấy! Anh..."

"Nghẹn chết tôi rồi!"

Giải Vũ Thần còn chưa nói xong, Hắc Nhãn Kính đã đè y lên giường hôn nồng nhiệt, vừa nãy được vuốt ve làn da mịn màng của Giải Vũ Thần, Hắc Nhãn Kính đã thấy nhộn nhạo không yên, bây giờ phải nhân cơ hội để thỏa mãn.

Trương Mặc Bạch mang theo vài người đi tới phòng ngủ của Trương Khởi Linh, hắn vừa đẩy cửa ra, giọng nói lạnh băng của Trương Khởi Linh đã vang lên:

"Cút ra."

Ngô Tà đỏ mặt dựa sát vào người Trương Khởi Linh, quần áo trên người cậu đã cởi được một nửa, đột nhiên có người muốn tiến vào, Ngô Tà sợ đến nỗi vùi đầu vào cổ Trương Khởi Linh. Hắn vô cùng tức giận mắng người cút ra ngoài, sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Ngô Tà vội vàng đứng dậy mặc đồ. Trương Khởi Linh mất hứng nhìn cậu chạy mất, cậu lấy quần áo từ trong tủ của hắn ra rồi giúp hắn mặc vào.

Trương Mặc Bạch toát mồ hôi lạnh đứng ngoài phòng ngủ, động cũng không dám động, vừa nãy hắn rời khỏi đúng lúc, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy Trương Khởi Linh đang ôm hôn người nào đó, hơn nữa giọng điệu lạnh tanh lúc nãy của Trương Khởi Linh làm cho Trương Mặc Bạch không kiềm được mà run rẩy. Không biết qua bao lâu, thanh âm lạnh lùng của Trương Khởi Linh lại vang lên:

"Vào đi."

Trương Mặc Bạch mở cửa rồi cúi đầu đi vào, đám người ở sau tự giác canh giữ bên ngoài. Trương Mặc Bạch vào phòng ngủ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh đã mặc quần áo gọn gàng ngồi ở bên giường, bên cạnh Trương Khởi Linh còn có một cậu trai thoạt nhìn thư sinh nhã nhặn, mặt mũi ôn hòa. Hắn liếc mắt qua Ngô Tà rất nhanh rồi nói với Trương Khởi Linh:

"Ngài không sao chứ? Xin lỗi, đây là sai lầm của tôi, không ngờ bọn hắn lớn mật như vậy, dám động thủ với ngài ở nơi đó. Cảnh sát đã phong tỏa và giới nghiêm bệnh viện, bây giờ chúng tôi có thể đưa ngài đi chữa trị vết thương chứ?"

Trương Khởi Linh không nói gì, hắn đứng dậy kéo cả Ngô Tà đi ra phòng ngủ, cậu lo lắng đỡ Trương Khởi Linh, Trương Mặc Bạch vội vàng đi theo sau Trương Khởi Linh.

"Buông ra!"

Giải Vũ Thần thở hổn hển đẩy Hắc Nhãn Kính, hắn cười vui vẻ tựa như con mèo ăn vụng thành công nhìn Giải Vũ Thần. Khuôn mặt y ửng đỏ, y xuống giường lấy ra một bộ quần áo hồng nhạt rồi mặc vào. Hắc Nhãn Kính cũng đứng dậy mặc đồ của mình, hắn định ôm y một cái, cửa phòng ngủ lại bị gõ vang.

"Hắc gia? Ngài ổn chứ? Hắn đã xuống lầu rồi, đang ở dưới lầu chờ ngài."

Hắc Nhãn Kính sửa sang lại áo của mình rồi kéo tay Giải Vũ Thần ra khỏi phòng ngủ. Mấy người canh gác ngoài cửa phòng thấy Hắc Nhãn Kính mang theo một nam sinh xinh đẹp đi ra, trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ kinh ngạc. Mới nãy bên trong chỉ có một mình Hắc Nhãn Kính, tại sao bây giờ lại lòi đâu ra một người sống khác? Hắc Nhãn Kính không thèm để ý đám người này, chỉ thản nhiên nói:

"Dọn dẹp trong phòng một lượt, đừng để lưu lại dấu vết."

"Vâng."

Trương Khởi Linh và Ngô Tà xuống dưới lầu, dưới đó là đủ loại ô tô màu đen, một đống người mặc tây trang thuần một sắc đen đứng đầy trước khoảng đất trống ngoài ký túc xá của Ngô Tà. Ngô Tà có hơi sợ hãi nên dựa sát vào người Trương Khởi Linh, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, sau đó dẫn cậu đến bên cạnh một chiếc Hummer màu đen dài hơn, người ở đó mở cửa xe ra, Ngô Tà định lên xe cùng với Trương Khởi Linh, Trương Mặc Bạch đã đưa tay ngăn cậu lại, giọng điệu khách khí nhưng không cho phép kẻ nào cự tuyệt:

"Thực xin lỗi, ngài không thể..."

Đột nhiên Trương Mặc Bạch ôm cổ tay lui sang một bên, Trương Khởi Linh lạnh lùng thu hồi lại tay phải của mình, sau đó hắn kéo Ngô Tà lên xe. Ngô Tà ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh, tò mò đánh giá chiếc xe hết sức sang trọng này.

"Tiểu Ca, tớ rất tò mò, cậu rốt cuộc là ai?"

"Tối nay nói cho em biết, trước tiên chúng ta đi bệnh viện."

"Ừm."

Hắc Nhãn Kính kéo Giải Vũ Thần ra khỏi ký túc xá, Giải Vũ Thần cũng cực kỳ kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, y nhíu mày nhìn Hắc Nhãn Kính, mà hắn chỉ đáp lại y bằng một nụ cười xán lạn rồi kéo y lên chiếc xe của Trương Khởi Linh. Trương Mặc Bạch tái mặt nắm cổ tay của mình rồi hơi khom người với Hắc Nhãn Kính. Hắc Nhãn Kính vui sướng nhìn người gặp họa, hắn liếc nhìn cổ tay của Trương Mặc Bạch rồi mang Giải Vũ Thần lên xe. Trương Mặc Bạch lại định ngăn trước mặt Giải Vũ Thần, Hắc Nhãn Kính ôm y vào lòng, nói với Trương Mặc Bạch:

"Sao nào? Muốn tôi phải đánh cậu một lần nữa mới chịu à?"

Khóe miệng Trương Mặc Bạch khẽ giật, hắn lui qua một bên, để cho Hắc Nhãn Kính đưa Giải Vũ Thần lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play