“Em đâu có uống.”

“Còn nói dối?” Giọng nói của Tần Phong trầm xuống: “Đang ở tầng nào?”

“Tầng năm.”

“Đứng yên đó đừng đi đâu, anh đi tìm em.”

Lâm Phạm tắt điện thoại, híp mắt dựa vào tường. Từ Văn Chí lúc này mới đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cũng không biết nên phát tác thế nào: “Tôi chỉ muốn nói với cậu là nhà vệ sinh ở bên này. Sao cậu lại không nói lý lẽ như vậy chứ?”

Lâm Phạm giương mắt nhìn sang: “Hả?”

Từ Văn Chí chỉ lên ký hiệu trên đầu: “Ở bên này. Tôi thấy cậu vòng đi vòng lại mấy lần rồi.” Cậu ta vò đầu. Tính khí tốt hơn nữa cũng không nhịn được: “Không biết phải trái.”

Cậu ta nói xong xoay người rời đi. Phòng bao của bọn họ ở lối vào, cậu ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước chân mạnh mẽ đang vội vàng đi vào bên trong. Từ Văn Chí nhìn thêm một cái, đây không phải người đàn ông hôm qua nắm tay Lâm Phạm sao?

Tần Phong rất nhanh đã tìm thấy Lâm Phạm, anh nâng gương mặt đỏ rực của Lâm Phạm lên, cố gắng đè nén tức giận: “Ai cho em uống rượu vậy hả?”

“Lôi Hiểu Giai.” Lâm Phạm ngoan ngoãn ngẩng mặt lên: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”

Cơn tức giận của Tần Phong xẹp xuống, không biết nên làm thế nào với cô. Lâm Phạm rồi cũng phải trưởng thành, rồi sẽ có các mối quan hệ xã giao riêng, Tần Phong không thể vĩnh viễn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.

Anh chăm chú nhìn vào Lâm Phạm, không nói lời nào.

Lâm Phạm cẩn thận kéo lấy tay anh, tiến lại gần tai anh: “Em sắp chịu không nổi rồi, anh đưa em đi.”

Mùi hương của thiếu nữ hòa lẫn với mùi rượu, đầu óc của Tần Phong nổ tung, khốn khiếp. Anh kéo Lâm Phạm đi tìm nhà vệ sinh, bước chân của cô không được ổn định cho lắm: “Chỗ này giống như mê cung vậy, phiền phức.”

Tần Phong tìm được nhà vệ sinh, đẩy Lâm Phạm vào trong: “Có chuyện thì gọi anh.”

Lâm Phạm loạng choạng bước vào, Tần Phong đứng cách đó không xa châm một điếu thuốc. Rất nhanh sau đó Lâm Phạm đã đi ra, mặt vẫn đỏ bừng. Tần Phong dập tắt điếu thuốc, kéo Lâm Phạm qua bế cô lên, sải bước đi ra cửa.

Lâm Phạm vùi đầu vào lòng anh: “Bỏ em xuống, em không muốn bị bạn học nhìn thấy.”

Tần Phong lạnh giọng: “Anh không đáng để lộ mặt đến vậy à?”

Lâm Phạm từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn lên cằm của anh. Không biết đang nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bật cười: “Em rất thích anh, đẹp trai quá.”

“Em uống bao nhiêu rồi?”

“Một lon.” Lâm Phạm khoa tay múa chân một hồi, sau đó ôm lấy Tần Phong, cau mày nũng nịu: “Khó uống quá.”

Ra khỏi ktv, gió lạnh bên ngoài thổi đến, Lâm Phạm co người lại trong lòng Tần Phong. Áo khoác của cô vẫn còn ở trong phòng bao, cô rụt đầu lại: “Em lạnh.”

Tần Phong bước nhanh đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ra đặt cô vào trong, cởi áo khoác ra khoác lên người cô rồi đóng cửa xe lại đi vòng qua bên kia. Điện thoại của Lâm Phạm vang lên, Tần Phong lúc này đã ngồi vào ghế, thấy điện thoại của cô hiện ra ba chữ Lôi Hiểu Giai liền cầm lên nghe: “Tôi đón Lâm Phạm đi rồi.”

“Chú Tần?”

“Áo của Lâm Phạm vẫn còn ở trong phòng bao. Làm phiền cô mang đến trường học giúp cô ấy, cảm ơn.”

“Hay là bây giờ tôi mang xuống đấy cho chú?”

“Nếu quá phiền phức thì....”

“Không phiền đâu.”

Nói rồi cúp điện thoại luôn. Tần Phong nhíu mày, lái xe đến trước cửa ktv. Rất nhanh sau đó Lôi Hiểu Giai đã ôm áo của Lâm Phạm đi ra, Tần Phong xuống xe đi nhận lấy.

Lôi Hiểu Giai cũng đã uống đến mặt mày đỏ bừng: “Lâm Phạm đâu?”

“Say rồi, đang ngủ trong xe.” Tần Phong cầm lấy áo khoác: “Vậy chúng tôi đi trước.”

“Hôm nay là sinh nhật tôi, chú không chúc tôi sinh nhật vui vẻ à?” Lôi Hiểu Giai đứng thẳng người, nhìn vào Tần Phong. Cô ấy dường như có chút căng thẳng, cười đến cứng mặt: “Chú cũng không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu đâu nhỉ?”

Tần Phong nhướng mày, hơi khựng lại một chút, rồi chỉ chỉ vào vị trí ghế phụ: “Cô ấy không phải cháu gái tôi, mà là vợ tôi. Sinh nhật vui vẻ, tạm biệt.”

Sau đó xoay người rời đi.

Lôi Hiểu Giai há hốc mồm, hít vào một bụng gió lạnh. Cho đến khi chiếc xe rời đi, cô ấy mới vỗ trán. Trời ạ! Đó là bạn trai của Lâm Phạm, chú cái gì mà chú. Men rượu trong người cũng hoàn toàn tỉnh hẳn.

Xe đi được một đoạn, Lâm Phạm bắt đầu ngồi không yên. Vặn vẹo một lúc, ôm mặt: “Em muốn nôn.”

Tần Phong tìm một vị trí thích hợp bên đường rồi nhanh chóng dừng xe lại. Lâm Phạm mở cửa xe xông ra đỡ lấy gốc cây mà nôn. Tần Phong cầm lấy bình nước giữ nhiệt theo sau, vuốt vuốt lưng cho cô: “Sau này không được uống nữa.”

Lâm Phạm dường như đã phun cả đầu óc ra ngoài. Tần Phong ôm lấy cô, đưa bình nước đến: “Súc miệng.”

Lâm Phạm súc miệng xong, nhân tiện uống hết nửa chai nước ấm còn lại. Dính lên người Tần Phong như một con lười, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào anh: “Anh có biết hát không?”

“Em uống rượu trắng à? Sao lại say thành cái dạng này?”

“Là bia.”

Tần Phong không buồn nói chuyện với con ma men. Ôm lấy Lâm Phạm nhét vào trong xe, tìm ra một cái túi: “Nếu còn muốn nôn thì nôn vào đây.”

Lâm Phạm mơ mơ màng màng, ôm lấy tay Tần Phong không chịu buông: “Anh có biết hát không vậy?”

“Em muốn nghe cái gì?”

Tần Phong buộc dây an toàn cho Lâm Phạm. Âm nhạc được thiết kế trên xe anh là dùng để trang trí, trước giờ chưa từng được sử dụng.

Lâm Phạm đỏ bừng mặt, xoay về phía Tần Phong, chớp chớp mắt: “Em muốn nghe anh hát.”

Tần Phong vén tóc trên mặt cô ra sau tai, lộ ra gương mặt sạch sẽ. Anh hắng giọng một cái: “Anh hát rất bình thường, không được chê đâu đấy.”

Lâm Phạm mím môi cười, nhìn anh.

“Mênh mông trong dải ngân hà, kiên trì một giấc mộng.

Sự ấm áp trong tay người, ta thật sự muốn chạm vào. Trong biển người mênh mông, ta sẽ cùng ai gặp gỡ....”

Giọng hát của anh trầm khàn, khiến người ta chìm đắm.

Lâm Phạm còn nghĩ rằng kiểu đàn ông như anh sẽ hát quốc ca. Lời ca triền miên, mắt của cô bỗng trở nên ươn ướt. Nắm lấy áo khoác của anh trên người, Lâm Phạm ngây ngốc nhìn vào mặt anh.

Tần Phong quên mất lời hát đoạn sau, liền cứ như vậy mà kết thúc. Quay đầu nhìn cô: “Thích không?”

Lâm Phạm ừ một tiếng. Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô linh động, da trắng môi đỏ, vô cùng mê người. Tay của Tần Phong rơi vào gò má của Lâm Phạm: “Ngốc rồi hả?”

Lâm Phạm chớp mắt: “Sau này không được hát ở trước mặt người khác.”

Người ta sẽ yêu anh mất, Lâm Phạm thầm nghĩ.

Tần Phong khẽ cười, ngón tay lướt qua mặt cô: “Cô bé ngốc.”

Lâm Phạm hừ một tiếng, cầm lấy tay anh: “Chỉ có em mới được nghe.”

“Nếu như ngày mai em tỉnh rượu còn nhớ được câu này, anh sẽ đồng ý với em.” Tần Phong thu tay về, ép buộc bản thân rời ánh mắt khỏi người cô: “Về nhà thôi, ngoan ngoãn ngồi đó đừng làm loạn.”

Xe lái đi ra ngoài. Lâm Phạm nhìn ánh đèn lấp lánh ở bên ngoài cửa sổ

“Tần Phong.”

“Ừ?”

“Em nghĩ đến một vài chuyện, cũng không biết là có phải mơ hay không.”

“Chuyện gì?”

“Em mơ thấy anh kéo dài mạng sống cho em.” Lâm Phạm nhắm mắt: “Em mơ thấy anh dùng tuổi thọ và con nối dõi để đổi lấy em.” Nước mắt rơi ra, Lâm Phạm nhanh chóng lau đi, mở mắt ra nhìn vào Tần Phong: “Là mơ thôi đúng không? Trên thực tế chưa từng xảy ra đúng không?”

Tần Phong nắm tay lái, quay đầu nhìn cô: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Giấc mơ quá chân thực. Trong lúc không uống rượu Lâm Phạm không dám nói với Tần Phong, thật sự quá nặng nề... Anh rốt cuộc...đã bỏ ra bao nhiêu, bỏ ra những gì? Chỉ là một Lâm Phạm, có đáng không?

Sau đó Lâm Phạm cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu xuống dường như là đã ngủ. Tần Phong nhìn cô, trong lúc đợi đèn đỏ đưa tay kéo áo khoác đã bị tuột xuống lên đắp lại cho cô. Sờ trán Lâm Phạm một cái, cô bé ngốc.

Đến dưới lầu, Tần Phong đang định đi bế Lâm Phạm thì cô đã tỉnh lại. Lâm Phạm trả áo khoác cho anh, sau đó khoác áo khoác của mình, theo anh xuống xe. Tần Phong nắm lấy tay cô: “Còn choáng váng không.”

“Không choáng nữa rồi.”

Vào nhà, Tần Phong đi lên bật đèn. Eo bỗng nhiên được ôm chặt, Tần Phong ấn công tắc đèn, quay đầu lại: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm nhào lên ôm lấy cổ anh, ép anh cúi người xuống rồi gặm lên. Tần Phong đóng cửa lại, ôm lấy cô, tách đôi môi bị cắn đến trầy da ra: “Em giở trò lưu manh hả?”

Lâm Phạm gặm gặm lên cằm anh. Tần Phong đặt cô lên chiếc tủ ở huyền quan, cúi đầu nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm, đừng cắn lên mặt.”

Lâm Phạm lôi kéo quần áo của anh, vội vội vàng vàng. Tần Phong bị cô chọc cho bật cười: “Em có còn biết tiết chế không?”

“Không biết.” Lâm Phạm mượn rượu chơi xấu, mò tay đi xuống cởi quần của anh. Tần Phong bị sự phóng khoáng của cô dọa sợ: “Lâm Phạm? Em không phải chỉ là uống say thôi đấy chứ?” Mà còn bị người ta bỏ thuốc?

Lâm Phạm sờ lên cơ bụng rồi cắn cắn lên yết hầu của Tần Phong: “Em muốn anh.”

Tần Phong quên luôn việc lúc sáng bị mẹ mắng, chỉ còn lại câu “em muốn anh” kia. Đôi mắt đen nhánh của anh trầm xuống, im lặng trong chốc lát rồi ôm lấy Lâm Phạm hôn sâu lên môi. Từ huyền quan đến phòng ngủ, bọn họ rất ít khi mất khống chế như vậy.

Lâm Phạm có rượu vào, hưng phấn hơn rất nhiều, xoay người lên trên: “Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời....được không?” Lâm Phạm thở dốc, mái tóc dài xõa xuống, giống như một yêu tinh: “Lão Tần, anh yêu em cả đời nhé.”

“Được.” Anh đồng ý.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Phạm tỉnh lại rất mê mang. Cô nhìn lên trần nhà, trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần. Ngây ngốc một lúc thì Tần Phong đưa tay ra tắt đồng hồ báo thức của cô, bật đèn ở đầu giường lên rồi ngồi dậy mặc quần áo. Quay đầu nhìn lại thấy Lâm Phạm vẫn còn đờ đẫn, liền nhéo một cái lên mặt cô: “Em làm gì vậy? Còn không dậy nữa là muộn mất đó.”

Lâm Phạm cứng ngắc nghiêng đầu nhìn qua. Trên người Tần Phong có rất nhiều dấu răng, còn có một số dấu vết không giải thích được. Lâm Phạm lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn lên trần nhà, cơ thể giống như là đã bị bổ ra.

Tần Phong kéo quần lên, đi vào phòng Lâm Phạm lấy quần áo cho cô. Quay lại thấy Lâm Phạm vẫn còn ngây ra, liền cúi đầu đụng lên chóp mũi của cô một cái: “Ngây ngốc rồi hả?”

Lâm Phạm lặng lẽ vùi người vào trong chăn, ký ức về tối hôm qua đang dần hồi phục, cô chui cả người vào chăn, chỉ để đầu lộ ra: “A! Em muốn chết.”

“Không được.” Tần Phong cười khẽ, âm thanh rất trầm: “Ra mặc quần áo.”

Lâm Phạm kêu gào: “Em điên mất.”

Tần Phong: “Mau dậy đi.”

“Em không muốn sống nữa.”

Tần Phong cười ngất, kéo cô đi ra: “Cũng không quá đáng bao nhiêu, mặc quần áo vào đi.”

Từ lúc ra cửa Lâm Phạm đã cảm thấy cả người không thoải mái, mệt đến mức xương cốt mềm nhũn cả ra. Vào thang máy vẫn luôn khuỵu chân. Tần Phong nhìn sang, hỏi: “Sao vậy?”

“Đau.” Lâm Phạm hít vào một hơi, đứng thẳng người: “Có phải anh còn nhân cơ hội đánh em một trận không? Eo cũng đau.”

Cứ nhất định đòi nằm trên, còn hùng hổ như vậy. Mệt mỏi còn chưa đáng đời em?

Tần Phong đỡ lấy eo cô, ngáp một cái: “Sau này không được uống rượu nữa.”

“Đánh chết em cũng không uống, không uống một lần nào nữa.” Lâm Phạm ra vẻ ông cụ non cảm thán: “Tửu sắc hại sức khỏe, không tốt không tốt.”

Tần Phong đưa Lâm Phạm đi học, đứng ở cửa nhìn cô đi vào, sờ sờ lên mũi một cái rồi xoay người, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Bên cạnh xe có một người đang đứng, mặc quần áo nhung màu đen, đội mũ che đi một nửa gương mặt.

Tần Phong lập tức cầm súng về phía anh ta, từng bước từng bước đến gần.

Đến khi còn cách hai mét, anh ta liền ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong: “Tôi chưa chết.”

Nửa gương mặt vô cùng hung tợn đập vào mắt Tần Phong. Anh ta nhìn anh nói: “Tìm một chỗ để nói chuyện đi.”

Tần Phong nghiến răng, đè súng lên đầu anh ta: “Với anh?” Tần Phong cười: “Tôi với anh hình như không có gì để nói cả.”

“Anh không muốn biết Lâm Phạm còn có thể sống được bao nhiêu năm sao? Không muốn biết Trần tiên sinh đó là ai sao? Tần tướng quân, mục đích của tôi và anh đều giống nhau, tôi muốn cô ấy được sống.” Âu Dương Ngọc: “Nếu không tin tôi, anh có thể nổ súng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play