Tần Phong nhìn Lâm Phạm đến hừng đông, cô còn đang ngủ, không có phát sốt. Trở về phòng thay đổi quần áo, vào phòng bếp thu dọn tàn cuộc, vừa dọn dẹp xong thì sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tần Phong quay đầu lại, ba đã đi tới: "Dậy sớm thế à?"
“Vâng.”
Tần Vân Kha nhìn anh một cái, cầm ly xoay người đi, Tần Phong bị nhìn mà không hiểu. Bảy giờ, Tần Phong nhận đến điện thoại của cục trưởng, vừa bắt máy thì cục trưởng đã mắng té tát: "Không có chứng cứ mà bắt người lung tung? Còn muốn đi làm hay không thế? Chê cậu ít khiếu nại hả? Mau mau đi thả người!"
Tần Phong véo mi tâm: “Tôi biết rồi.”
“Cậu không thể chỉ nói đã biết được, lập tức thả người ra!”
Cúp điện thoại, mẹ đi ra, Tần Phong đứng dậy rót một chén nước uống. Ngày hôm qua, anh bắt Âu Dương Ngọc và tra xét trong cục, bây giờ còn chưa thả. Camera được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên người anh ta cũng không có vết thương bên ngoài rõ ràng nào, e rằng Âu Dương Ngọc thật sự không phải là người, nhưng bất kể anh ta có mục đích gì, tình cảnh của Lâm Phạm vẫn rất nguy hiểm.
“Sáng nay mình ăn cái gì?” Tần Phong buông ly, nhìn về phía phòng bếp.
Mẹ đi ra, cũng nhìn Tần Phong: “Ha ha.”
Tần Phong: “...”
Vừa định đi thì mẹ mở miệng, bảo: “Hay là con đổi cái tên này đi?”
Tần Phong ngước nhìn, mẹ cười khẩy nói: “Phạm Phạm mới bao nhiêu tuổi chứ? Chậc.”
Tần Phong: “...”
Tối hôm qua nên mang Lâm Phạm về trước, hoàn cảnh ở đây của ba mẹ quá tệ. Cơm ăn được lưng chừng, Lâm Phạm từ trong phòng đi ra, Tần Phong nghe thấy tiếng cửa phòng mở bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức để đũa xuống đứng dậy bước nhanh đi về hướng Lâm Phạm. Đẩy cô trở về phòng, vẻ mặt Lâm Phạm khó hiểu, giương mắt, bởi vì khẩn trương mà ho khan một tiếng: "Làm sao vậy?"
“Còn quần áo khác không?”
Lâm Phạm nuốt nước bọt, chỉ chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Em muôn... đi vệ sinh, có chuyện đợi lát nữa rồi hãy nói được không?"
Tần Phong tìm chiếc áo khoác phủ thêm cho Lâm Phạm, xong rồi mới nói: "Đi đi."
Dấu hôn trên cổ Lâm Phạm rõ ràng, còn dày đặc như vậy. Mới vừa từ căn phòng đi ra, quần áo lại là cổ thấp, lộ ra đặc biệt dữ tợn.
Trong phòng ăn, ba đứng lên: “Ba phải đến công ty.”
“Có bạn hẹn mẹ đi làm spa, mẹ cũng đi trước. Các con ăn xong để đấy đi, tối tối mẹ sẽ thu dọn.”
“Dạ.”
Ba mẹ đã đi, Tần Phong thở phào một hơi, gõ cửa nhà vệ sinh: “Em tắm đi, cần gì gọi anh.”
Lâm Phạm khẽ lên tiếng.
Tần Phong đi đến trước bàn ăn tiếp tục ăn sáng, Lâm Phạm nhanh như chớp trở về phòng, cô là từ bệnh viện đến đây luôn nên đổi và giặt quần áo vẫn là mẹ Tần Phong chuẩn bị cho, trong tủ chỉ có váy. Cân nhắc trong chốc lát, cầm một cái váy vào phòng tắm.
Nước trôi qua thân thể, Lâm Phạm ngồi chồm hổm xuống che mặt, hít sâu một hơi. Tối hôm qua rất nhiều chuyện đều rất hỗn loạn, cô chỉ biết là cuối cùng bọn họ đã làm chuyện rất thân mật. Trái tim nhảy bịch bịch, nước ấm xuyên qua khe hở rơi xuống trên mặt của cô, Lâm Phạm hít một hơi. Hơi nóng ướt át, đầu của cô có chút chóng mặt.
Tiếng đập cửa vang, tiếng Tần Phong từ bên ngoài truyền vào: "Lâm Phạm?"
Lâm Phạm giật mình một cái đứng lên, rồi lại bởi vì tuột huyết áp mà suýt nữa ngã, ấn vách tường đứng vững: "Hả?"
“... Đừng tắm quá lâu.”
“Vâng.”
Lâm Phạm nghe được tiếng tim đập của mình, cô vội vàng xối nước thêm lần nữa rồi mặc quần áo đi ra ngoài và bước lên phòng, nhìn Tần Phong ở cách đó không xa đang phóng như bay về phòng ngủ, và cầm khăn lau tóc cho cô.
Bầu không khí có chút quỷ dị, ga giường và vỏ chăn trong phòng đều bị lấy đi, sau khi lau xong Tần Phong đi xuống trước, còn Lâm Phạm ở trong phòng làm ổ trong chốc lát mới đi ra ngoài. Trong phòng ăn không nhìn thấy Tần Phong, lòng của cô thả lỏng, đi đến phòng ăn: “Dì ơi?”
“Ba mẹ anh ra ngoài rồi.” Tần Phong từ phòng giặt quần áo bước ra, lau tay, thân hình anh cao lớn thoáng cái đã che hết ánh mặt trời, Lâm Phạm không biết nhìn đi đâu nên chuyển đến phòng ăn: “Sớm vậy à? Hôm nay anh có đi làm không?”
Tần Phong đi phòng bếp bưng ra bữa sáng cho Lâm Phạm, đặt trước mặt cô, kéo cái ghế ra ngồi đối diện, quan sát kỹ gương mặt của Lâm Phạm. Tắm rửa xong cô lộ ra đã có chút tinh thần, chẳng còn nhợt nhạt.
Lâm Phạm bị anh nhìn có chút sợ, trong lúc vội vàng cầm cái muỗng gắp thức ăn, vội vàng buông cái muỗng cầm chiếc đũa: “Anh nhìn gì đấy?"
Tần Phong cười nhẹ, giọng nói trầm trầm.
“Nhìn em.”
Mặt Lâm Phạm càng nóng rồi, vùi đầu húp cháo: “Có gì đẹp mà nhìn, anh...”
“Em đẹp.” Lâm Phạm suýt chút nữa bị sặc, Tần Phong rót nước cho cô, xoa nhẹ tóc của cô: "Rất xinh đẹp, cơm nước xong thì mình về nhà."
“Không ở đây sao?”
Tần Phong lắc đầu: "Không thể."
Lâm Phạm ngước mắt nhanh chóng nhìn Tần Phong, rất nhanh sau đó lại thu hồi ánh mắt: “Vâng.”
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào bên mặt của cô. Tần Phong sờ đến hộp thuốc lá, nhưng không có đốt mà đặt thuốc lá về chỗ cũ, thân thể ngửa ra sau tựa ở trên ghế nhìn cô.
“À đúng rồi, có một chuyện mà hôm qua em quên nói.”
"Hả?"
“Hôm đó, quỷ mà em nhìn thấy ở sân chơi chính là Đổng Huy, anh ta tại sân chơi phát hiện bọn buôn người muốn bắt con nít cho nên mới đuổi theo. Có thể anh ta là quỷ nên không có cách ngăn cản, nên trở lại trộm đi thi thể." Lâm Phạm buông cái muỗng, nhìn về phía Tần Phong ở đối diện: "Ngày đó ở sân chơi đứa trẻ bị bắt cóc còn chưa có tin tức gì sao? Bây giờ camera nhiều như vậy, mà vẫn rất khó để điều tra sao?"
“Anh lập tức đến đơn vị xem vụ án này.”
Lâm Phạm yên tâm, đứng dậy thu dọn bát đũa, Tần Phong mới đứng lên ngăn lại cô: “Sẽ có dì qua đây thu dọn, em đi lấy đồ đi, anh chở em về.”
Vừa dứt lời, điện thoại Tần Phong lại vang lên. Anh nhìn số gọi đến, nhíu mày quay người đi về về phía sân thượng, bắt máy: "Nói."
Lâm Phạm nhìn nhìn bóng lưng của anh, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Lúc đi ra Tần Phong Phong đã cúp điện thoại, sắc mặt khó coi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Tần Phong đổi giày, cầm túi xách trên tay Lâm Phạm, đi nhanh đi ra ngoài: “Chở em về trước.”
Lâm Phạm đi ra ngoài, cô mặc chiếc váy, lộ ra đôi chân tinh tế trắng ngần, cô còn mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài. Đây là lần đầu tiênTần Phong thấy Lâm Phạm mặc váy, tóc dài của cô xõa ra sau lưng, hơi xoăn. Anh ấn thang máy, quay đầu lại nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm đang suy nghĩ gì đó nên cũng không nhìn anh. Nói thật, Lâm Phạm rất đẹp.
Chỉ có điều là còn nhỏ nên còn chưa hết vẻ ngây thơ trên mặt.
“Anh Tần...” Lâm Phạm đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tần Phong, sửng sốt vài giây mặt liền đỏ bừng, gãi gãi lỗ tai, có chút lúng túng dời ánh mắt.
“Sao vậy?” Lúc thang máy đi lên, Tần Phong ở sau lưng Lâm Phạm, đẩy cô vào trong, ấn xuống phím lầu âm một: “Hả?”
“Em chỉ là không tìm được cái lá bùa kia.” Lâm Phạm sờ lên cổ trơn mịn, ngẩng đầu lần nữa, con mắt sáng ngời lấp lánh. Tần Phong nhìn camera, vươn tay che phủ mặt Lâm Phạm cúi đầu hôn xuống môi cô, rồi rời ra.
“Anh lấy đi rồi.”
Lâm Phạm còn chưa có từ cái hôn đó thoát ra, lại bị một đòn nghiêm trọng: "Anh lấy đi rồi? Lấy hồi nào vậy? Sao em không có ấn tượng."
"Tối hôm qua." Tần Phong vuốt xuôi tóc của cô: “Khi đó em ngủ rồi.”
Tần Phong rất buồn trí nhớ của Lâm Phạm, nói quên là quên.
Lâm Phạm muốn tránh xa tay Tần Phong, xê dịch sang bên cạnh, suy nghĩ mãi nhưng rồi lại vẫn không rõ tại sao phải cầm lá bùa kia: "Vì sao?"
“Nấu nước bùa cho em uống.”
Lâm Phạm: “...”
Cô ngẩng đầu, trên mặt không chút nào che lấp vẻ ghét bỏ. Tần Phong cười nhẹ, mày rậm nhướng lên: "Em đã uống, ngại bẩn cũng vô dụng."
Lâm Phạm nghĩ không ra mình uống hồi nào, chỉ là nghe thế trong miệng đầy vị giấy mịn, nhịn không được lau miệng. Lại nhìn đôi mắt đang cười của Tần Phong, không nhịn giơ chân đạp anh một cái, này thì nhìn hả hê này, cửa thang máy mở ra, cô là người đầu tiên chạy vội đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, điện thoại Tần Phong lần nữa vang lên, anh bắt máy: "Tôi là Tần Phong."
"Đến phòng làm việc của tôi, lập tức!"
Cúp điện thoại, Tần Phong ném điện thoại vào hộp đựng đồ: "Đến đơn vị với anh một chuyến, hết việc sẽ chở em về."
"Lại có việc?"
"Ừ."
Đến đơn vị, Tần Phong dẫn Lâm Phạm đến văn phòng, anh cầm văn bản tài liệu đi thẳng đến văn phòng cục trưởng. Lâm Phạm ngồi ở bàn máy tính lật cái điện thoại ở phía trước, thấy tài khoản weixin của mình được kéo vào một nhóm nhỏ, anh gửi cho cô một khuôn mặt tươi cười
Lão Lưu: " Lâm hả?"
Lâm Phạm nhìn gương mặt anh ta ở phần ảnh đại diện, trả lời: “Chú Lưu.”
"Thi thể trốn đi từ bệnh viện chính là người đó à, là cô phát hiện ra trước hay sao?"
"Đúng vậy."
Anh ta không gửi tin nhắn nữa, Lâm Phạm vừa muốn hỏi thì điện thoại liền vang lên, là một cái số xa lạ, cô do dự vài giây rồi bắt máy: “Alo?”
“Cô có thể nói về tình huống của thi thể đó không?”
“Tôi đang ở văn phòng của anh Tần, hay là tôi đi qua nha?”
“Vậy thì tốt quá.” Pháp y Lưu nói: “Cô qua đây đi.”
Lâm Phạm qua văn phòng pháp y, pháp y Lưu đang lật hồ sơ, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm, chỉ chỉ vị trí trước mặt: "Ngồi đi."
Lâm Phạm ngồi xuống: “Chú Lưu.”
Pháp y Lưu vừa muốn nói gì, nhưng khi ánh mắt đảo qua cổ Lâm Phạm thì ho khan một tiếng rồi dời ánh mắt, cố nín cười: “Cô nhìn thấy thi thể đó là vào lúc nào?"
"Hôm trước."
“Thời gian của anh ta đã qua một tuần rồi.” Pháp y Lưu nhìn cô: “Thi thể đi như thế nào?”
Lâm Phạm trừng lớn mắt: "Chẳng lẽ thành cương thi rồi hả? Nhưng đâu có nhảy đâu."
Pháp y Lưu cười rồi sau đó lập tức nghiêm mặt: “Cô và người khác không giống nhau nhỉ?"
Đầu óc Lâm Phạm nhanh chóng suy nghĩ: “Có ý gì?”
“Muốn đi nhìn thi thể không?” Anh ta dứng lên: “Thi thể ở trung tâm kiểm tra thi thể chúng tôi.”
“Có.”
Thi thể còn thảm hơn so với trong tưởng tượng, thi thể cực kỳ hôi, Lâm Phạm vuốt vuốt cái mũi quan sát thi thể.
“Anh ta chết như thế nào?"
“Có lẽ là tai nạn giao thông, căn cứ báo cáo kiểm tra thi thể lần đầu tiên thì đúng là tổn thương do tai nạn giao thông.”
Nửa bên mặt thi thể bấy nhầy, Lâm Phạm đi vòng qua bên kia, có lẽ thi thể đã gãy một chân.
Điện thoại vang lên, Lâm Phạm đi tới cửa kéo cái bao tay ra, bắt máy: “Anh Tần?”
“Em đang ở đâu?”
“Chỗ của chú Lưu.”
Tần Phong cúp điện thoại, Lâm Phạm cất điện thoại về áo, pháp y Lưu nói: "Thi thể sao đi được chứ? Cái này không đúng với khoa học. Cô xác định thứ cô thấy chính là thi thể này à? Không có nhìn lầm?"
Lâm Phạm gật đầu, đeo bao tay lên và đi đến bên người thi thể, quần áo thi thể đã bị cắt bỏ, tổn thương trên thân vừa nhìn hiểu ngay: “Những vết thương này có phải đã lâu rồi không?"
Từ ngực kéo dài đến xương sườn có máu ứ đọng, giờ phút này đã biến thành màu tím sậm.
"Bị tổn thương khi còn sống." Pháp y Lưu khoanh tay quan sát thi thể, anh ta bây giờ càng thêm hiếu kỳ về Lâm Phạm. Cô thật sự có thể nhìn thấy hồn sao? Có thể tiếp xúc đến những thứ linh dị này sao?
Rất nhanh, cửa đã bị đẩy ra, Tần Phong và pháp y Lưu chào hỏi, sau đó anh đi tới: "Tình huống như thế nào?"
Pháp y Lưu nhíu mày, nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nghĩ, thi thể này làm sao xuyên qua hơn phân nửa cái thành phố để đến nhà ga, quá không thể tưởng tượng. Tần, anh tới đây, anh xem phần chân này, có vết thương bị kéo. Đây là có người thao túng thi thể này sao? Nhưng dùng phương pháp gì mới không để lại vết trói đây?"
Tần Phong bước qua nhìn một lần, nói: "Nguyên nhân cái chết là cái gì?"
“Bị va chạm mạnh dẫn đến xương sườn đâm xuyên trái tim, tử vong không có chút máu nào."
Tần Phong xem tổn thương phần bụng, đi qua cầm báo cáo kiểm tra thi thể: "Cái bản án này không đơn thuần là tai nạn xe cộ, có thể là có ý định mưu sát, bây giờ vụ án chuyển tới bên tôi."
"Vậy thì thật là tốt quá, anh giải thích cho tôi biết đi, thi thể này làm sao đi đến nhà ga được?"
Tần Phong liếc anh ta một cái: "Tôi không giải thích được, anh đi xem camera đi, tốt nhất là xem lúc tối ấy.”
Pháp y Lưu: “...”
Tần Phong nói: "Mặt bị trầy nghiêm trọng."
"Dưới tình huống tốc độ cực kỳ nhanh thì sẽ tạo thành tổn thương như vậy."
Tần Phong buông báo cáo, trầm tư trong chốc lát: "Tôi đi xem hiện trường, anh đi không?"
Tần Phong đi tới cửa ra hiệu cho Lâm Phạm: "Lâm Phạm, đi."
Lúc này Lâm Phạm mới hoàn hồn, vội vàng quăng bao tay ra theo Tần Phong đi ra ngoài.
Quốc lộ 301 giới hạn tốc độ 60km/h, bốn phía không có camera. Tần Phong lấy chứng nhận ra cho người đứng ở trạm kiểm tra kiểm tra lần nữa, vụ án xảy ra đến bây giờ đã một tuần, hiện trường đã bị phá hỏng nghiêm trọng rồi. Vết máu đen lại trên mặt đất đã khô, chỉ có thể dùng có chút ít dấu vết để suy đoán vị trí thi thể.
Trong thời gian bọn họ lấy chứng cứ, có không ít xe chạy qua, tốc độ xe đều là tám mươi trở lên.
“Tổn thương của Đồng Huy, tốc độ chừng bao nhiêu trở nên gây nên?”
"Ít nhất một trăm ba, trong lúc đó còn không ngừng, đụng người sau đó trực tiếp lái đi."
Tần Phong và pháp y lưu đang xem dấu vết trên mặt đất, vừa nghiêng đầu nhìn thì không thấy Lâm Phạm, lập tức đứng lên hô to một tiếng: "Lâm Phạm!"
"Ở phía dưới đây." Giọng nói Lâm Phạm từ phía dưới truyền lên, Tần Phong bước đến ven đường nhìn thấy Lâm Phạm ngồi xổm trong bụi cỏ đang tìm cái gì, lúc này mới yên tâm.
Lâm Phạm ở phía dưới hô: “Anh Tần, hình như có thứ gì."
Tần Phong nhấc chân phi qua lan can, đi vài bước chạy xuống dốc đứng, nhìn thấy rõ vật có hình dáng dài mảnh màu đen đang được Lâm Phạm cầm trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT