Lâm Phạm bỏ điện thoại xuống. Nước trong phòng bếp đã được đun sôi rồi, đang kêu lên ùng ục. Lâm Phạm đi tới tắt bếp. Điện thoại lại đổ chuông. Cô cầm lên xem, thấy là tin nhắn của Tần Phong.

“Cố hết sức đừng ra ngoài nhé. Anh đi công tác hai ngày.”

Lâm Phạm trả lời: “Vâng.”

Cảm giác được người khác nhớ mong quan tâm thật tốt. Lâm Phạm ăn cơm xong liền vào phòng sách. Bài tập còn chưa lật ra thì mẹ Tần Phong đã gọi điện thoại tới. Lâm Phạm vội vã nhấc máy: “Dì ạ.”

“Phạm Phạm, đang ở nhà làm gì thế?”

“Dì có chuyện gì sao ạ?”

“Cũng không có gì, có thể đi dạo phố với dì không?”

“... Được ạ.”

“Vậy dì đợi con ở quảng trường Thế Kỷ nhé.”

Bên ngoài trời âm u. Lâm Phạm cố ý lấy một chiếc ô để vào trong cặp. Tàu điện ngầm không đông người lắm. Lâm Phạm tìm được một chỗ liền ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở weibo lên, tùy ý lướt xem. Bên cạnh có một người ngồi xuống, Lâm Phạm liền dịch sang một chút rồi tiếp tục lướt weibo.

Bên cạnh có một mùi máu tanh lạnh lẽo, Lâm Phạm liền quay đầu nhìn sang. Người ngồi kế cô là một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, nhìn có vẻ quen mắt. Lâm Phạm thu ánh mắt lại, tay đang lướt trên màn hình chợt dừng, lại quay sang nhìn.

Trên cổ tay người đàn ông kế bên có thẻ phân biệt thân phận của nhà xác. Lâm Phạm mím môi, hít sâu một hơi. Ông ta không phải là người, là gì thì tạm thời Lâm Phạm chưa biết. Đến trạm mới, tàu điện ngầm liền dừng lại.

Có người lục tục đi vào, một cô gái cúi đầu nói: “Ngửi thấy không? Mùi khó ngửi quá.”

Lâm Phạm cúi đầu, thấy trên sàn có vết máu. Người đàn ông không biết lấy bộ quần áo rộng thùng thình từ đâu ra, che đi nửa bên mặt. Ông ta cúi đầu. Lâm Phạm chưa từng thấy trường hợp như vậy bao giờ, không biết là người hay là ma.

Mùi thuốc khử trùng cộng thêm mùi máu tanh, là mùi đặc trưng của nhà xác. Lâm Phạm từng đến nhà xác rồi, nhớ rất rõ.

Cuối cùng cũng đã tới quảng trường Thế Kỷ. Lâm Phạm đứng lên, đi ra cửa. Người đàn ông cũng đi theo. Cơ thể ông ta cứng ngắc, những nơi ông ta đi qua đều có dấu chân máu. Lâm Phạm lại nhìn một cái, lần này cuối cùng cũng đã nhớ ra rồi. Ông ta là ma nam mà tối qua cô gặp khi ra khỏi khu vui chơi. Nhưng giờ sao ông ta lại có thân thể rồi?

Đi ra khỏi tàu điện ngầm, Lâm Phạm quay đầu, người đàn ông kia đi về một hướng khác. Lâm Phạm không nhịn được, mở miệng gọi: “Sao ông lại chạy ra?”

Người đàn ông dừng bước, Lâm Phạm nhìn về hướng ông ta: “Ông muốn làm gì?”

Người đàn ông chậm rãi quay đầu. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm giật nảy mình. Nửa gương mặt ông ta là máu thịt lẫn lộn, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô. Lâm Phạm lui về sau nửa bước, sau đó mới bất chấp mà hất cằm lên: “Sao ông lại chạy từ bệnh viện ra? Nếu tôi đoán không nhầm thì ông đã chết rồi đúng không?”

Người đàn ông vẫn nhìn cô chằm chằm. Lâm Phạm sợ ông ta đi hại người, dù sao thì cô cũng đã thấy rồi. Cô không nói gì nữa, chỉ nhìn ông ta. Trên trời vang lên một tiếng sấm. Ông ta đi về phía Lâm Phạm. Máu dưới chân ông ta càng lúc càng nhiều. Lâm Phạm nhìn bầu trời u ám, mò tới chiếc cốc uống nước bằng inox từ trong chiếc cặp sau lưng, khi cần thiết có thể dùng làm vũ khí.

Đã rất gần rồi. Ông ta dừng bước, Lâm Phạm ngửi được mùi hôi thối rất rõ ràng trên người ông ta, liền xoa xoa mũi: “Ông muốn làm gì? Ông thế này không đi được quá xa đâu.”

“Tìm con của tôi.” Giọng nói của ông ta rất kỳ lạ, khàn đặc thô trầm, giống như tiếng giấy nhám cọ lên thủy tinh vậy. Lâm Phạm nghe mà trong lòng rất khó chịu. Xung quanh vẫn còn có người, cô nói: “Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Người đàn ông im lặng nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm nói: “Hôm qua tôi nhìn thấy ông rồi. Ông đang đuổi theo cái gì?”

“Con của tôi...” Ông ta phát ra từng tiếng từng câu từ trong cổ họng một cách đầy khó khăn.

Có thể là cảm giác mà ông ta đem lại cho người khác không giống người xấu nên sự sợ hãi của Lâm Phạm dần dần tiêu tan. Cô nói: “Ở đây có rất nhiều người sẽ nhìn thấy mặt của ông. Ông đi theo tôi đi.”

Cô đi qua đường, đi tới phía sau một trung tâm thương mại, trên một đoạn đường vắng vẻ. Người đàn ông cũng đi theo. Tư thế đi đường của ông ta rất kỳ lạ, chân không thể cong lại được.

Lâm Phạm lại xoa mũi. Mùi của ông ta quá kích thích khứu giác, hơn nữa âm khí trên người còn rất nặng.

“Con tôi đi lạc mất rồi, tôi đang tìm nó...” Ông ta nói một cách khó khăn: “Tôi bị người ta tông chết. Tôi hết cách rồi. Hôm qua tôi đã nhìn thấy người đó. Tôi muốn bắt lấy người đó, nhưng tôi là ma, tôi không chạm vào anh ta được. Tôi chỉ có thể quay về thân thể thôi.”

Trên tuyến tàu điện ngầm này có một bệnh viện ở trạm xuất phát, căn cứ theo thời gian mà tính toán thì ông ta đã rời khỏi bệnh viện được một tiếng rồi. Lớp băng đông lạnh trên cơ thể đã tan, còn có máu loãng chảy ra.

“Ông thế này không đi được quá xa đâu.” Lâm Phạm nhíu mày: “Con ông ở vị trí nào? Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Ông ta hơi mờ mịt, cố hết sức suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lắc đầu với vẻ chết lặng: “Tôi không biết.”

“Vậy giờ ông tìm bọn họ thế nào đây?”

“Rồi sẽ tìm được mà, con của tôi.”

“Con ông bị ai bắt đi? Ông tên là gì?”

Ông ta lắc đầu: “Tôi chỉ muốn tìm con tôi về thôi.”

Lâm Phạm cố lấy dũng khí đi lên phía trước, nhìn thông tin thân phận trên thẻ phân biệt của ông ta, vội vã ghi nhớ rồi nói: “Cảnh sát sẽ giúp ông tìm được con, ông vẫn nên trả thân thể về đi.”

Cô không biết vì sao lại có ma nhập vào xác mình rồi mang nó chạy khắp nơi. Vừa nãy nhìn ở khoảng cách gần, có lẽ người này đã dựa vào thân thể được đông lạnh để chống đỡ. Phần bụng của ông ta lõm xuống, đại khái là do tai nạn giao thông gây ra. Lát nữa băng tan hết, chắc chắn ông ta sẽ không đứng nổi nữa.

“Vậy tôi đi đây.”

Ông ta quay người đi. Lâm Phạm nhíu mày: “Ông đi đâu?”

“Tìm con tôi.” Ông ta không ngoái đầu lại, đi về phía trước với vẻ chết lặng.

Lâm Phạm không dám ngăn cản ông ta. Cô gọi điện thoại cho Tần Phong, nói hết một lượt sự việc, hỏi: “Giờ em có thể làm gì đây?”

“Tiểu Vương đang ở Giang Thành, cậu ta sẽ qua đó ngay.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại của Tần Phong xong, di động của Lâm Phạm lại đổ chuông, cô vội nhấc máy: “Dì ạ.”

“Con đến chưa?”

“Đến rồi ạ.”

“Đang ở đâu đấy?”

“Con đến cửa trước ngay đây ạ.”

Năm phút sau, Lâm Phạm gặp mẹ Tần Phong. Bà kéo cô đi vào trung tâm thương mại, đi được hai bước liền nhíu mày ngoái đầu: “Trên người con có mùi gì thế? Là lạ sao ấy.”

Lâm Phạm ngửi ngửi: “Có ạ?”

“Vậy chắc dì ngửi nhầm rồi.” Mẹ Tần Phong dẫn cô đến một tiệm trang sức, chọn một sợi dây chuyền được gia công rất tinh xảo, kéo Lâm Phạm tới thử: “Cái này đẹp thật đấy.”

Điện thoại của Lâm Phạm đổ chuông, cô nhanh chóng nghe máy. Giọng của Tiểu Vương lọt vài tai: “Đang ở đâu đấy? Tôi đến quảng trường Thế Kỷ rồi.”

Lâm Phạm bỏ dây chuyền xuống, nói với người ở dầu bên kia điện thoại: “Em tới đó ngay đây.”

Cúp điện thoại, cô cúi đầu với mẹ Tần Phong, vẻ vô cùng có lỗi: “Thật xin lỗi, con còn có chút việc ạ.”

“Chuyện gì mà gấp thế? Có cần dì đi cùng con không?”

“Không cần đâu ạ. Đồng nghiệp của anh Tần tới rồi. Con đi trước đây ạ.”

Đồng nghiệp của Tần Phong tìm Lâm Phạm ư? Đồng nghiệp của Tần Phong thì chắc chắn đều là cảnh sát, tìm Lâm Phạm làm gì?

“Không sao thật chứ?”

“Chuyện công việc của anh Tần ạ, cần con đưa tài liệu cho đồng nghiệp của anh ấy.” Lâm Phạm lấy Tần Phong ra làm bia đỡ đạn, bịa một lời nói dối: “Dì ơi, vậy con đi trước nha, lát nữa con qua với dì.”

“Đi cẩn thận nhé.”

Lâm Phạm vội vàng xuống lầu, thấy Tiểu Vương mặc đồng phục cảnh sát đứng ở cửa, cô liền nhanh chân chạy tới: “Anh Tiểu Vương.”

“Gọi anh Vương thì anh Vương đi, còn thêm chữ Tiểu vào nữa, nghe cứ như tiểu vương bát* ấy.”

(*) Tiểu vương bát là tiếng mắng chửi, đại khái có nghĩa là đồ khốn nạn.

Lâm Phạm: “...”

“Người đâu rồi?”

“Không biết, nhưng em có lưu thông tin của ông ta.”

“Tên là gì?”

Lâm Phạm nói thông tin cho Tiểu Vương biết. Tiểu Vương ghi lại, sau đó liền quay người đi. Lâm Phạm đi theo: “Hôm qua ở khu vui chơi XX có một đứa bé bị lạc, anh biết không?”

“Tôi xem tin tức rồi, có điều vụ án không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, phân cục ở Đông Thành đang xử lý.”

Tiểu Vương đi xe đạp điện tới. Lâm Phạm nhìn một lượt rồi ngồi xuống vị trí phía sau. Tiểu Vương nhìn cô một cái: “Cô làm thế này, đội trưởng Tần sẽ chém chết tôi đó. Anh ấy nói đi phá án không được dẫn cô theo.”

“Anh không nói anh ấy cũng sẽ không biết.” Hôm qua người đàn ông đó còn đuổi theo xe trên đường cái, hôm nay lại vác thân thể chạy ra ngoài, lòng hiếu kỳ của Lâm Phạm bùng nổ rồi: “Giờ em cũng đang thấy rất lạ, người đó là ai?”

Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới cục cảnh sát. Lâm Phạm nhập thông tin vào, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lâm Phạm: “Người này chết rồi.”

“Làm sao mà chết?”

“Tai nạn xe.” Tiểu Vương nhìn Lâm Phạm với vẻ nghi hoặc: “Cô chắc chắn người cô nhìn thấy là ông ta à?”

Lâm Phạm không gật đầu mà quay sang nói: “Thi thể của ông ta còn ở đó không? Tai nạn xe là ngoài ý muốn sao?”

“Để tôi tra xem.”

Rất nhanh, Tểu Vương đã lấy được tin tức: “Tai nạn giao thông, nhưng tài xế gây tai nạn đã bỏ chạy rồi. Hiện giờ vụ án vẫn chưa kết thúc, thi thể để ở nhà xác.”

“Em có thể đi xem thi thể không?”

Lâm Phạm là một người khá kỳ lạ. Khi mới quen biết, lần nào cô cũng xuất hiện ở hện trường vụ án một cách rất trùng hợp. Có điều, cuối cùng chứng cứ thật sự là không liên quan gì đến Lâm Phạm. Tiểu Vương từng hỏi Tần Phong, Tần Phong lại chuyển đề tài, cũng không bàn lại vấn đề này nữa.

“Sao cô hứng thú với thi thể vậy? Người cô gặp trên tàu điện ngầm có quan hệ gì với thi thể này?”

“Em cũng không biết, em thấy thi thể rồi mới nói cho anh biết được.”

Tiểu Vương im lặng một thoáng rồi liền gật đầu đứng dậy: “Được, đi thôi.”

...

“Cái gì cơ? Thi thể biến mất rồi ư? Sao lại biến mất được?”

“Không biết.”

“Có camera không?”

“Có.”

Tiểu Vương nhìn chằm chằm hình ảnh trong camera mà da đầu tê dại. Thi thể tự mình đi ra khỏi cửa. Cái này quá nằm ngoài sức tưởng tượng rồi. Anh và Lâm Phạm bốn mắt nhìn nhau, bảo vệ cũng trợn trừng mắt. Im lặng một quãng ngắn, Tiểu Vương liền ho một tiếng: “Chắc là ai khiêng thi thể đi đúng không? Hay là người ta còn chưa chết? Nếu không thì làm sao lại đi ra khỏi cửa lớn được?” Anh lấy video từ camera giám sát đi. Vừa ra khỏi phòng điều khiển, xoa xoa da gà nổi lên trên cổ, anh quay đầu nhìn Lâm Phạm: “Người mà cô nhìn thấy không phải là thi thể đấy chứ?”

Lâm Phạm cũng làm ra vẻ kinh hãi: “Không phải chứ?”

“Cái này cũng quá... không khoa học rồi.” Tiểu Vương gãi gãi đầu, rùng mình một cái: “Tôi đến phân cục ở Đông Thành xem sao. Cô muốn đi theo không?”

“Em cũng không có việc gì làm.”

Đi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Vương nhìn bầu trời âm u, nói: “Đúng là gặp ma giữa ban ngày rồi!”

Lâm Phạm ở bên cạnh, lặng lẽ suy nghĩ. Cô mới gặp ma đây này, đi tàu điện ngầm mà cũng có thể gặp được thi thể biết đi: “Anh Tần đi công tác làm gì thế ạ?”

“Ở thành phố K phát hiện một vụ án giết người rất tàn ác, đội trưởng Tần là chuyên viên được điều đi.”

Lâm Phạm sải chân ngồi lên chiếc xe điện của Tiểu Vương. Suốt đoạn đường Tiểu Vương đều không nói gì, đại khái là bị làm cho sợ rồi, sắc mặt không quá tốt. Lấy tư liệu từ phân cục Đông Thành, pháp y nói: “Xác định là đã chết, khám nghiệm tử thi cũng làm rồi, không thể là sống được.”

Tiểu Vương im lặng một lúc, đưa video từ camera giám sát cho cảnh sát hình sự của phân cục: “Đây là video từ camera, thi thể chạy rồi.”

“Chạy rồi? Thi thể chạy rồi á?”

Quá chấn động rồi!

Buổi trưa, Tiểu Vương đưa Lâm Phạm đi ăn bún. Lâm Phạm gửi tin nhắn wechat cho Tần Phong. Tần Phong trả lời: “Ăn xong thì về nhà, đừng tham gia vào chuyện này nữa. Ngày kia anh về, về rồi nói sau.”

Lâm Phạm nghĩ một hồi, trả lời: “Vậy cũng được.”

“Người đó có người thân không?” Lâm Phạm cất điện thoại đi, hỏi.

“Không có. Vợ đã ly hôn, con thì báo mất tích từ ba năm trước, mãi vẫn không tìm thấy.”

Khó trách ông ta lại nhắc mãi tới chuyện muốn tìm con. Ba năm rồi, cũng không phải hiện tại. Vậy ông ta đi đâu tìm kẻ bắt cóc? Đuổi theo kiểu gì? Kéo theo thi thể thối rữa đó ư?

“Anh Tần bảo em về ngay.”

“Vậy được, chúng tôi tìm được manh mối rồi sẽ liên hệ với cô sau.”

“Cảm ơn ạ.”

Bọn họ muốn tìm được một thi thể sắp thối rữa cũng không phải là chuyện quá khó. Ăn cơm xong, Lâm Phạm liền về nhà. Trên đường về nhà, cô lại nhận được thông báo tin tức mới. Ở khu vui chơi XX thuộc Giang Thành xảy ra vụ án trẻ con mất tích, nghi là do tập thể gây án, có phát hiện kẻ tình nghi xin hãy lập tức báo án.

Lâm Phạm nhắm mắt, tựa người lên lan can.

Rốt cuộc cố chấp đến thế nào mà chết rồi cũng không buông bỏ được? Ông ta chỉ vì tìm con sao?

Cô xuống xe ở trạm gần tiểu khu nhất, đeo cặp đi vào tiểu thu. Đi vào hành lang, Lâm Phạm cảm giác có người sau lưng, nhanh chóng quay đầu lại, nhưng phía sau trống rỗng.

Cô ấn thang máy, đi lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau lưng chợt nổi khí lạnh, có thứ gì đó vừa tấn công về phía cô. Lâm Phạm nhanh chóng né người sang, tay đã sờ tới được thanh kiếm ngắn đặt ở cửa rồi. Cô rút kiếm ra, quay người liền đâm. Âu Dương Ngọc bất ngờ khi Lâm Phạm không bị khống chế. Anh ta vẫy vẫy tay. Lâm Phạm không hề dừng lại vì động tác của anh ta, mà là đâm thẳng tới. Mũi kiếm sắc nhọn tản ra mùi máu tanh.

Âu Dương Ngọc khó khăn lắm mới tránh được, đã lui tới một đầu khác của hành lang. Anh ta liếm khóe môi: “Đủ lông đủ cánh rồi à?”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm anh ta, gắt gao nắm chặt thanh kiếm trong tay. Cô không biết Âu Dương Ngọc lên đây từ lúc nào, cũng không biết anh ta muốn làm gì. Cô cắn răng, một hồi lâu sau đột nhiên thay đổi chủ ý, thấp giọng nói: “Tiểu Ngọc Tử, ngươi luôn tâm niệm muốn lấy mạng ta, là có ý gì đây?”

Sắc mặt Âu Dương Ngọc chợt thay đổi, cả người ngẩn ra. Im lặng một thoáng, sau đó anh ta liền lao thẳng tới, mắt đỏ bừng lên. Cô không phải nàng ấy, chỉ là một đứa trẻ mồ côi còn nửa cái mạng thôi: “Cô muốn chết à?”

Lâm Phạm đưa kiếm lên đỡ. Cú đánh của Âu Dương Ngọc đẩy cô vào góc tường. Lâm Phạm đập người lên tường, răng va vào môi, nặng nề ngã xuống đất. Cô phun ra một ngụm máu, hất cằm lên. Chữa lợn lành thành lợn què mất rồi.

Có lẽ giấc mơ kia có vấn đề, có thể là không giống với hiện thực, chỉ là nằm mơ thôi, là do Lâm Phạm nghĩ nhiều rồi. Tay cô vẫn nắm lấy thanh kiếm, không bò dậy.

Âu Dương Ngọc đưa tay lên túm cổ áo cô, xách lên. Lâm Phạm lật tay túm thanh kiếm, chém ngang một cái. Thanh kiếm bị bắt lại. Âu Dương Ngọc cưỡng ép ấn cô lên tường, ánh mắt hung ác: “Kiếm này là của ai?”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm anh ta, cánh tay không thể nhúc nhích được nữa. Bàn tay dính máu của Âu Dương Ngọc lướt qua mặt Lâm Phạm, giọng nói mê hoặc: “Theo tôi, cô sẽ có thể sống. Giao dịch không?”

“Không theo anh tôi cũng có thể sống!”

Lâm Phạm nhấc chân lên đạp vào hạ bộ của Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc không kịp đề phòng, bị đá trúng chỗ hiểm, tay liền buông lỏng Lâm Phạm. Lâm Phạm ôm thanh kiếm lăn một vòng rồi lật người dậy, đâm thẳng tới. Âu Dương Ngọc có vẻ không ngờ được Lâm Phạm lại có thể làm anh ta bị thương. Anh ta đưa tay lên như muốn đỡ, kiếm lại xuyên qua lòng bàn tay anh ta, đâm đến bả vai.

Thoáng chốc, Âu Dương Ngọc liền cảm nhận được khí lạnh ùn ùn kéo tới. Đầu anh ta vang lên ong ong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play