Tần Phong trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, mỗi chữ mỗi câu: "Em cho là mình đã chết?"
Lâm Phạm trố mắt giật mình nhìn anh vài giây, trong nháy mắt cảm thấy lúng túng, bèn vội cúi đầu. Cô vội vàng nhét bánh bao vào trong miệng, cắn lung tung một cái dời đi ánh mắt. Kết quả suýt chút nữa làm mình nghẹn chết, Tần Phong đẩy sữa đậu nành qua cho cô: "Ăn từ từ."
Bánh bao thuận theo sữa nuốt xuống, ánh mắt Lâm Phạm không biết nhìn ở đâu, ánh mắt vừa mới nãy của Tần Phong khiến cô có chút sợ. Tần Phong quá không lịch sự, cô sợ Tần Phong hôn cô.
“Mọi chuyện có tôi rồi.”
Tần Phong không nghĩ tới bản thân sẽ đi yêu đương một cô gái mới lớn, Lâm Phạm quá kém rồi. Tần Phong không thể nói quá rõ ràng được, sợ sẽ hù cô, nhưng không nói, lại sợ cô không hiểu.
Cơm nước xong xuôi Tần Phong thu dọn bát đũa, bảo Lâm Phạm đi thay quần áo, đồ trên người cô đơn bạc, lộ ra cái cổ mảnh khảnh,nhìn qua rất lạnh. Lâm Phạm trở về mặc thêm áo khoác, hai người mới cùng nhau đi ra ngoài.
Đồ Lâm Phạm như bao tải, trước kia Tần Phong không để ý, hôm nay xem ra đúng là không vừa người. Sau khi lên xe, ánh mắt Tần Phong dời khỏi người cô: "Em hay cùng ai mua quần áo?"
“Không với ai hết.” Lâm Phạm không biết sao anh lại chuyển sang đề tài này: "Sao vậy?"
“Đồ rộng mặc thoải mái hơn?”
Tần Phong lái xe đi, Lâm Phạm cúi đầu nhìn đồ thể thao trên người, đúng thực rất lớn. Nhưng có chỗ tốt rất lớn, lúc đi học mặc ít quần áo sẽ bị nam sinh trong lớp nhìn chăm chú, còn có thể bị cười nhạo. Lâm Phạm cũng không biết người khác nghĩ như thế nào, cá nhân cô cảm thấy trước ngực cứ nhô lên rất khó coi.
"Coi như cũng được.”
Tần Phong cong cong khóe môi, lái xe quẹo vào đường, nói: “Em thích là được rồi."
Ra khỏi nhà lúc mười giờ, ngồi xe bốn tiếng, lúc Lâm Phạm ngủ mơ mơ màng màng thì Tần Phong dừng xe, anh đẩy mặt Lâm Phạm: “Tỉnh dậy.”
Lâm Phạm mê mê, một đôi mắt vô thần, Tần Phong vặn bình nước đưa cho cô: "Uống miếng nước."
Lâm Phạm uống nửa bình nước, ôm cái bình nhìn quanh bốn phía: “Sao lại ở trên núi?"
“Đúng là trên núi." Tần Phong nhận bình nước, uống xong nước còn lại rồi cất bình: "Xuống xe đi."
Lâm Phạm xuống xe, bị lạnh khẽ run rẩy, vội vàng kéo khóa áo lên. Tần Phong đóng cửa xe, bước tới, chỉ chỉ bậc thang cách đó không xa: "Đang ở chân núi."
Anh đi trước, bước chân khỏe khoắn. Leo núi nửa tiếng mới một nửa đường, Lâm Phạm mệt mỏi, Tần Phong một chút cũng không mệt, tiếp tục đi lên phía trước. Lâm Phạm dừng lại thở, Tần Phong quay đầu lại: "Mệt rồi?"
Cánh rừng trong núi tươi tốt, chim chóc không biết tên thỉnh thoảng kêu to, Lâm Phạm lau mồ hôi một cái. Gật đầu tựa như gà con mổ thóc: "Đói."
Tần Phong đi lại gần, lấy ra một khối socola từ trong túi đưa cho cô: "Xuống núi rồi đi ăn cơm, cái này cho em."
Lâm Phạm xé ra, đẩy ra ăn một nửa, còn nửa khối đưa cho Tần Phong.
Tần Phong nhướng mày, nhìn tay của cô. Ngón tay non mịn, socola ở lòng bàn tay: "Anh không thích ăn cái này."
Lâm Phạm bước lên ba bậc thang, nhìn thẳng vào Tần Phong, đưa socola đến bên miệng Tần Phong. Cũng không nói chuyện, chỉ nhìn anh, trước kia trong nhà có cái gì ăn ngon, bà nội không nỡ ăn thì cô sẽ như vậy, mặt dày mày dạn mãi bà nội mới chịu ăn một chút. Cô cảm thấy Tần Phong cũng không khác bà nội lắm, socola có hạn, anh không được bỏ ăn.
Tần Phong nhai phát chán socola, anh thật sự không muốn ăn đồ quỷ này. Hôm nay thuận tay lấy một khối, nghĩ đến trên đường đi Lâm Phạm nhàm chán sẽ ăn, kết quả cô lên xe là ngủ.
Bước lên thêm một bậc thang, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm dời mắt, chỉ lên phía trên: “Chúng ta đi thôi...."
Tần Phong chạy chậm hai ba bước đến bên người cô, nắm chặt tay Lâm Phạm: “Vẫn có thể đi?"
“Vì sao không muốn em thi vào trường cảnh sát?" Lòng bàn tay của anh ấm áp thô ráp, Lâm Phạm nắm ngón tay của anh: “Sức của em rất kém cỏi? Thi không đậu vẫn không thể làm một người cảnh sát tốt?"
"Không phải." Tần Phong đứng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Phạm, đôi mắt màu đen nặng trĩu: "Em rất tốt, nhưng mà con đường này rất khó." Anh vươn tay vuốt tóc ẩm ướt do mồ hôi của Lâm Phạm ra sau tai, giọng nói thấp xuống: "Sợ em gặp chuyện không may."
Lý do Lưu Quyên chết là bởi vì cô ta là cảnh sát hình sự, hay là bởi vì cô ta là Lưu Quyên? Con đường này vô cùng khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất mạng sống. Trước kia Lâm Phạm chỉ là Lâm Phạm, hiện tại Tần Phong đã có nỗi băn khoăn, ngày hôm qua lưỡi dao cách mặt của cô chỉ có mấy millimet, Tần Phong vô cùng lo sợ.
Quá kích thích.
Lâm Phạm mỉm cười, ngửa đầu: "Em đã nghĩ anh sẽ chê em kém cỏi."
"Nghĩ gì thế?" Tần Phong xoa nhẹ tóc của cô: “Không chê, đi thôi."
Lâm Phạm nhìn bóng lưng Tần Phong, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, không chê sao?
Cuối cùng đã đến, xa xa đã nhìn thấy tường đỏ của miếu thờ. Không lớn, gió thổi qua, âm thanh chuông đồng từ xa xa truyền đến, linh thiêng, kỳ ảo, dễ nghe. Trong lòng có cảm giác bị đè nén Lâm Phạm không nói ra được, là lạ. Tần Phong dắt cô vào cửa, trong sân có một hòa thượng trẻ đang cho mèo ăn, nhìn thấy bọn họ bèn đi tới.
"Thí chủ."
Tần Phong trả lễ: “Tôi họ Tần..."
Lực chú ý của Lâm Phạm đều bị thú dưới chuông đồng của nóc nhà hấp dẫn, cô đi theo âm thanh đi tới chỗ đó. Đột nhiên trên cánh tay bị siết chặt, Lâm Phạm quay đầu lại, gương mặt Tần Phong xuất hiện, anh nhíu mày: "Lâm Phạm?"
Lâm Phạm hoàn hồn, cô đã đến cửa chánh điện, nháy mắt, có chút mê mang: "Anh Tần."
Tần Phong nhìn bốn phía: “Bị sao vậy?"
"Em không biết."
Vẻ mặt Tần Phong căng thẳng: “Trước tiên cứ đi theo anh.”
Xuyên qua hành lang thật dài, thảm thực vật bụi hoa, đến một lầu nhỏ. Miếu thờ này từ bên ngoài nhìn thì bình thường, nhưng bên trong trái lại là hành lang gấp khúc chín khúc, tỉ mỉ sang trọng.
“Ngài ấy đang ở bên trong chờ anh.”
“Cảm ơn.”
Tần Phong lôi kéo Lâm Phạm lên lầu, lầu là lầu gỗ, khi đạp trên sàn nhà phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt.
Đẩy cửa ra, một người đàn ông ngẩng đầu lên, khoảng bốn mươi tuổi. Vô cùng sạch sẽ, mặc quần áo màu trắng tinh, tóc rất ngắn, nhưng không phải đầu trọc. Ông ta không phải hòa thượng, Lâm Phạm dò quan sát phía.
“Mời hai vị ngồi.”
Trong phòng có chút tối, đốt hun hương, mùi vị thanh đạm. Lâm Phạm cháng váng đầu, đè huyệt Thái Dương, Tần Phong dẫn cô tiến đến trước bàn trà ngồi xuống, ánh mắt người đàn ông châm trà không nhìn về phía chén trà.
Ông ta bị mù ư? Lâm Phạm đột nhiên phát hiện cái này, đau đầu nhẹ chút rồi.
"Tôi nhìn không thấy." Dường như người đàn ông đoán được suy nghĩ của Lâm Phạm, nói."Mời hai vị uống trà."
"Cảm ơn."
Trà rất thơm, không có đắng.
Tần Phong nói: “Thưa ông...”
Ông ta vươn tay ra hiệu: "Tôi có thể nói riêng vài lời với bạn của cậu không?"
Tần Phong lập tức nhíu mày, nắm tay Lâm Phạm: "Tôi không thể nghe sao?"
"Không thể."
Ông ta nói chuyện không khách khí, ánh mắt Tần Phong rơi vào trên người Lâm Phạm. Vẻ mặt không tốt, anh muốn dẫn Lâm Phạm đi. Không xem nữa, con mẹ nó đi! Sống bao lâu thì anh cưng bấy lâu, qua một ngày tính một ngày.
“Tôi sẽ không làm gì bạn cậu, xin cậu yên tâm.”
Im lặng trong chốc lát, Tần Phong đứng lên ghé tai nói với Lâm Phạm: "Có gì thì gọi anh."
Lâm Phạm gật đầu, mím môi, cô rất khẩn trương, cũng có chút bất an.
Tần Phong sờ lên tóc của cô, đi ra ngoài, anh ở bên ngoài đốt một điếu thuốc, vểnh tai nghe tiếng động bên trong. Ngài ấy là bạn cũ của ba anh, chắc có lẽ sẽ không hại Lâm Phạm.
Tần Phong rít hơi sâu, lông mày đẹp nhíu chặt, vẫn không yên lòng.
Trong phòng.
"Cô không phải người, cũng là người."
Tần Phong đi rồi, cô trái lại là thoải mái hơn rất nhiều, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không sợ gì nữa, đã là chân trần không sợ đi giày.
“Có gì bác cứ nói thẳng đi.”
Ngài ấy nở nụ cười, mặt mũi ông ta hiền lành: "Mạng của cô là ai cho?"
"Tôi không biết."
"Có thể cho tôi ngày sinh tháng đẻ của cô không?"
Lâm Phạm gật đầu: "Có thể."
Ngài ấy có được ngày sinh tháng đẻ của cô, đã im lặng rất lâu: “Cô có cái gì muốn hỏi không?"
Lâm Phạm suy nghĩ một chút: "Tôi còn có thể sống bao lâu?"
“Cô có liên quan gì tới nhà họ Mạnh?” Ngài ấy thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm.
Lâm Phạm biết ông ta không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy đôi hai mắt này thật khiếp người: "Bà nội tôi họ Mạnh."
Lại là im lặng kéo dài, sau đó ông ta mở miệng: “Cô đi đi.”
Lâm Phạm cắn môi, cô chấp với câu hỏi chưa được trả lời: “Tôi còn có thể sống bao lâu?"
“Mạng của cô đã bị người ta sửa vào mười tám năm trước, thay đổi quá lớn, tôi không nhìn ra.”
"Trên thế giới này có thuật pháp kéo dài tính mạng không?"
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, gẩy hạt chuỗi phật trong tay.
Tần Phong chờ tới nóng ruột nóng gan, chỉ muốn xông đi vào kéo Lâm Phạm ra, và về nhà. Lâm Phạm đi ra, cô từ chỗ tối đi ra, gương mặt trắng bệch, một đôi mắt trong trẻo. Tần Phong tắt thuốc bước nhanh qua, kéo Lâm Phạm qua nhìn một phen: "Không sao chứ?"
Lâm Phạm lắc đầu: “Có lẽ ông ta có chuyện muốn nói với anh.”
Hôm nay mặt trời rất tốt, Tần Phong nói: "Em qua bên hành lang kia phơi nắng đi, đừng đi quá xa."
Lâm Phạm gật đầu: “Vâng.”
Tần Phong xoa đầu của cô: "Đi đi."
Anh vào phòng, ngài ấy nhíu mày, sắc mặt không tốt: "Mạng cô ấy không dài."
"Có thể sống bao lâu?"
“Mới đây có người cho cô ấy tuổi thọ, cô ấy có thể sống đến hai mươi."
"Người nào?" Tần Phong và Lâm Phạm vẫn luôn ở cùng nhau, sao anh không biết có người cho Lâm Phạm tuổi thọ thế? Âu Dương Ngọc? Không đúng! Âu Dương Ngọc sẽ không cho Lâm Phạm tuổi thọ và cũng không có cơ hội.
“Thiện duyên của cô ấy.” Ngài ấy nói.
“Người đó là... người kia ư?”
“Đúng.”
Tần Phong thở dài một hơi: “Ông biết thuật pháp kéo dài mạng sống không?”
"Nghịch Thiên Cải Mệnh, không được chết già." Ngài ấy nói: "Cô ấy không phải kéo dài mạng sống mà là cải mệnh, hậu nhân nhà họ Mạnh cho cô ấy tuổi thọ. Được cải mệnh không phải không có trả giá, sẽ cô độc cả đời, không có người thân."
Tần Phong nhíu mày, sắc mặt nặng nề: "Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi bây giờ đang ở cùng nhau, không ảnh hưởng gì tới cô ấy chứ?"
“ Cậu là thuần dương, cô ấy thuần âm, ngược lại là có thể trung hoà. Chỉ là, sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của cậu. Với tư cách là bạn của ba cậu, tôi khuyên cậu đừng ở bên cạnh cô ấy.”
Tần Phong ngước mắt: "Tôi giảm thọ cũng không sao cả, tôi sống không ít năm. Dẫu ngắn thì cũng dài hơn cô ấy, tôi chỉ sợ ảnh hưởng mạng của cô ấy."
Cặp mắt kia của ngài ấy dường như có thể thấy rõ mọi thứ đang nhìn Tần Phong chằm chằm, ngón tay Tần Phong gõ đầu gối một cái rồi một cái, anh mở miệng: "Bây giờ tôi có thể làm cái gì?"
"Nếu như thế, làm vợ chồng đi." Ngài ấy nói: "Vạn vật thế gian đều có nhân quả, có lẽ cái này chính là mệnh của hai người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT