“Chị Lưu?” Lâm Phạm hoảng sợ vội vàng lên xe, cụ ông và cụ bà cũng đuổi theo ra tới: “Cô bé, muốn đi sao? Bà nội làm ít đồ cho con ăn trên đường nhé?”
“Không cần đâu, ông bà về đi ạ.”
Xe chạy khỏi thôn, lên đường quốc lộ, rốt cuộc không nhìn thấy hai ông bà đó nữa. Cô quay đầu nhìn Tần Phong, mặt anh căng chặt, vô cùng khó coi.
“Sao lại như vậy?”
“Moi tim, thủ pháp gây án giống với ba vụ án lần trước.” Tần Phong cắn răng, ánh mắt âm trầm nhìn con đường trước mặt. Bọn họ suốt đường không hề dừng lại nghỉ ngơi, trong lúc đó Tần Phong ở trong xe tìm được một hộp sữa đưa cho Lâm Phạm, không nói thêm gì nữa, đến khi tới được Giang Thành đã là ba giờ chiều.
“Em ở đây chờ tôi.”
Tần Phong đi thẳng đến trung tâm kiểm nghiệm tử thi, trên đường gặp phải rất nhiều đồng nghiệp, bọn họ ai nấy đều im lặng. Tần Phong ở cửa phòng phẫu thuật gặp được Tiểu Vương, đôi mắt cậu ta đỏ bừng, cúi đầu đi ra bên ngoài thì đụng phải Tần Phong, cậu ta ngẩng đầu lên: “Đội trưởng.”
“Hiện trường ở đâu? Có tìm được tin tức hữu dụng gì không?”
Tiểu Vương mạnh mẽ lau mắt: “Để tôi tìm được tên khốn đó, tôi giết chết nó. Tôi đang định đi điều tra camera, chị Lưu… chết trên mái nhà khu chung cư của bọn họ, giống như trước đây, không có dấu vết giãy dụa.”
Tần Phong gật đầu, đẩy cửa ra đi vào.
Quá trình kiểm nghiệm tử thi đã kết thúc, không chỉ có Lưu pháp y, còn có một vị pháp y bên Phân cục. Tần Phong nhìn thi thể của Lưu Quyên, tay anh nắm chặt, hầu kết lăn lộn: “Lão Lưu.”
Âm thanh khàn khàn, Tần Phong ho khan một tiếng mới giảm bớt xúc động: “Sao rồi?”
“Thời gian tử vong khoảng 1h tối hôm qua, hôm qua Lưu Quyên tăng ca đến 11h30, nhà cô ấy xa, tan ca về nhà cũng khoảng giờ này.” Mày Lưu pháp y nhăn lại, vô cùng khó coi: “Đây là báo cáo xét nghiệm tử thi, cậu coi đi.”
Dao phẫu thuật sắc bén cắt mở lồng ngực, lấy đi trái tim, trên người không có vết thương dư thừa nào khác. Vết thương mất mạng chỉ có một chỗ này, nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều, trái tim bị cắt lấy mang đi, bọn họ không có cách nào xác định được trái tim có bị thương tổn hay không. Tần Phong bực bội nhíu mày, nghiến răng: “Lưu Quyên là cảnh sát hình sự, cô ấy không thể không phản kháng, trong máu có kiểm tra được thuốc mê không?”
“Tôi cũng đang bực bội cái này đây, báo cáo kiểm tra máu ra tới, không có.” Lưu pháp y nói: “Nếu là phụ nữ mềm yếu không có sức chống cự giống như cô minh tinh Tô Nhiễm kia thì còn nói được nhưng Lưu Quyên sao lại không có vết thương chống cự chứ?”
“Đổi một chỗ nói chuyện?” Lưu pháp y thấy Tần Phong đã tức giận đến muốn đánh người, nói: “Qua văn phòng của tôi.”
Sau khi đến văn phòng pháp y, Tần Phong liền châm một điếu thuốc, mạnh mẽ hút một hơi: “Có loại thuốc gây tê nào mà kiểm tra không đo lường được không? Nói cách khác, kỹ thuật của chúng ta bây giờ không đủ để kiểm tra ra.”
“Vụ án của Tô Nhiễm tôi cũng nghĩ đến khả năng này nên đã đưa máu nạn nhân đến thành phố B cho chuyên gia kiểm tra đo lường, nhưng cũng không tra ra có gì khác thường.” Lưu pháp y cũng châm một cây thuốc, nhíu mày: “Tên hung thủ này lấy đi trái tim để làm gì?”
“Có thể là mắc bệnh tâm lí nào đó, thi thể xử lí sạch sẽ, thủ pháp gây án thành thạo, năng lực phản trinh sát mạnh mẽ. Trình độ giáo dục của hung thủ chắc là không thấp, địa vị xã hội cũng sẽ không quá thấp, am hiểu sử dụng dao phẫu thuật, bề ngoài sẽ không để cho người ta sinh ra tâm lí đề phòng.” Tần Phong ấn tắt tàn thuốc: “Tôi muốn đi xem hiện trường, anh có muốn đi không?”
“Đi.” Lưu pháp y cũng ấn tắt tàn thuốc, cởi áo blouse ra thay thành áo khoác cảnh phục, đi theo Tần Phong ra bên ngoài, hai người đi tới cửa thì gặp được Lâm Phạm, cô vội vàng đứng lên: “Tần… Anh Tần, chú Lưu.”
“Tiểu Lâm.” Lưu pháp y nói: “Cùng nhau đi xem hiện trường vụ án đi.”
Tần Phong đối diện với ánh mắt của Lâm Phạm: “Đi thôi.”
Lâm Phạm đuổi kịp bước chân của Tần Phong, anh vừa mở cửa ghế lái Lâm Phạm đã lên tiếng: “Chú Lưu có bằng lái xe không, anh Tần đã lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.”
Lưu pháp y hiểu ý cô, bước nhanh qua đem Tần Phong đẩy đến phía sau: “Cậu ngồi phía sau đi.”
Tần Phong ngồi vào ghế sau, nhéo nhéo mi tâm, trở tay lấy ra ảnh chụp hiện trường mà Tiểu Vương gửi qua xem xét. Lưu Quyên là nằm ngửa ở trên mặt đất, trên người không có mặc quần áo, thi thể được phát hiện lúc 8h30 sáng. Ánh nắng mặt trời dần lên cao chiếu rọi trên thi thể, làn da hiện ra một màu sắc trắng bệch.
Lâm Phạm chạm chạm vào cách tay anh, Tần Phong quay đầu lại nhìn, Lâm Phạm lấy ra một túi bánh mì và sữa đưa cho anh, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy đến tiệm bánh mì gần đây mua, giữa trưa anh không có ăn cơm.”
Tần Phong nhìn Lâm Phạm một lát mới nhận túi bánh mì. Anh vừa ăn vừa xem ảnh chụp hiện trường, Lâm Phạm thật phục anh có thể nuốt trôi được, cô lấy ra hộp sữa trong tay Tần Phong, cắm ống hút vào mới đưa qua cho anh, lúc Tần Phong nhận lấy hộp sữa thì đụng phải tay của Lâm Phạm, cô nhanh chóng rút tay về, Tần Phong liếc mắt nhìn cô một cái.
Chỗ ở của Lưu Quyên vô cùng hẻo lánh, tiền lương của cảnh sát hình sự lại không cao, cô ấy đi làm mấy năm cũng không mua nổi nhà ở. Cô ấy đang sống cùng với ba mẹ, khu chung cư là nhà ở xã hội, chỉ có một cái camera ở cửa ra vào.
Lâm Phạm quan sát bốn phía, phòng trong khu chung cư đã rất cũ kỹ, bên ngoài trải qua gió thổi nắng phơi đã hiện ra vẻ thảm bại, mặt tường loang lổ không chịu nổi, tòa nhà cao sáu tầng, không hề có thang máy.
Xe chạy bằng điện của Lưu Quyên đặt ở lầu một, cô ấy là chạy xe điện về nhà.
“Nhà của Lưu Quyên ở tầng mấy?”
“Tầng năm.”
Lâm Phạm theo ở phía sau đi lên lầu, ngoài hàng hiên đầy mùi vị mốc meo, u ám âm lãnh.
Cánh cửa phía tây trên tầng năm mở ra, bên trong vang lên tiếng khóc, có không ít người đứng ngoài cửa, Tiểu Vương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Phong: “Đội trưởng, anh qua đây.”
Đây là nhà của Lưu Quyên, Tần Phong đứng trước cửa mấy giây rồi xoay người đi nhanh lên lầu.
“Tầng sáu có ai ở không?”
“Có.”
“Bọn họ có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Người ở phòng 604 là người già, nói vào khoảng 12h30 nghe được bên ngoài có tiếng người đi lại, nghĩ là người ở phòng đối diện đi phơi quần áo nên cũng không để ý tới.”
Tần Phong mang bao tay, cửa lên sân thượng mở ra một nửa, anh tự tay đẩy ra nửa còn lại, đang định đi vào trong thì cánh tay đột nhiên bị Lâm Phạm giữ lại: “Trên tay anh dính gì vậy?”
Tần Phong giơ tay lên, trên bao tay dính bột phấn màu đen, rất ít, Lâm Phạm cầm lấy tay áo của Tần Phong, nhíu mày ngẩng đầu: “Giống với hiện trường vụ án của em gái anh, có mùi hôi thối.”
Tần Phong dừng lại bước chân, hỏi: “Không ai động tới cánh cửa này sao?”
“Không tìm được dấu vân tay, cũng không phát hiện dấu vết đặc biệt, lúc sáng chỉ có người của chúng ta mở cửa, sau đó cũng không có ai động đến nữa.”
Tần Phong bỏ cả bộ bao tay vào túi vật chứng, thay một bộ bao tay mới khác mới mở cửa lên sân thượng. Khu chung cư loại này nếu mở ra sân thượng đều là một loại tai họa ngầm, vẫn nên khóa lại thì tốt hơn.
Máu trên mặt đất đã khô cạn, hiện ra một loại màu đỏ sâmj: “Có tìm được dấu chân không?”
“Không có, sàn nhà thô ráp, rất khó để lại dấu chân.”
Mùi máu tươi tanh nồng, Lâm Phạm nhăn nhăn cái mũi, quan sát bốn phía, gió rất lớn, mấy chỗ như sân thượng này có mùi hương gì đều bị gió thổi đi hết rồi, tin tức thật sự không nhiều lắm. Cô cũng không có nhìn thấy linh hồn, một trận gió thổi qua, Lâm Phạm vội vàng che mặt, một cỗ hương vị đốt cháy bị thổi lại đây, cô buông tay sờ đến trên mặt, phía trên dính một ít bột phấn màu đen. Cô đưa đến mũi ngửi ngửi, là mùi giấy đốt.
Sân thượng mấy tòa nhà liền với với nhau, Lâm Phạm đi về phía kia, rất nhanh đã tìm được dấu vết thiêu đốt. Cô ngồi xổm xuống ngửi được một mùi vị tanh hôi, còn có một hơi thở nói không rõ âm lãnh, cô nhịn không được sợ run cả người.
“Đây là cái gì?”
Lâm Phạm mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Tần Phong: “Rất giống mùi hương của vật đốt cháy được phát hiện ở hành lang Trung Minh.”
“Chắc chắn sao?”
Tro tàn sớm đã bị gió thổi sạch sẽ, trên đất chỉ còn lại chút dấu vết nhỏ, Tần Phong cho người lại đây lấy chứng cứ. Dựa theo hiện trường suy đoán, Lưu Quyên có lẽ ở hành lang bị người làm hôn mê, sau đó bị ôm lên sân thượng, hung thủ cởi bỏ quần áo của cô ấy, thong thả từ từ cắt mở lồng ngực của nạn nhân sau đó lấy đi trái tim.
Hung thủ phải có tâm lý cường đại như thế nào mới làm được như vậy.
Tốc độ của hung thủ phải vô cùng nhanh chóng, động tác cắt mở lồng ngực lấy đi trái tim này cũng không phải ai cũng có thể thuận lợi hoàn thành. Hung thủ không để lại dấu chân máu, cho thấy hắn đã hoàn thành xong động tác, lấy được trái tim trước khi lượng máu chảy ra bên ngoài quá nhiều.
Đêm khuya, đa số người trong khu dân cư đều đã ngủ, không ai chú ý đến trên sân thượng đang diễn ra một cuộc mưu sát.
“Khoảng rạng sáng 1h có ai rời khỏi khu dân cư hay không, hay là có xe ra ngoài.”
“Không có.”
“Đến 6h sáng thì sao?”
“Vậy thì có một người, là một người đàn ông, camera quay được hắn rạng sáng 1h30 mang theo đồ đạc ra khỏi khu dân cư, hiện đang điều tra thân phận người này. Sau 6h30 người ra vào liền nhiều, có người già đi tập thể dục, cũng có công nhân đi làm.”
Ánh mắt Tần Phong lạnh lẽo: “Điều tra người này, hắn rất có thể là hung thủ.”
Anh quay về cục cảnh sát xem lại camera một lần, lúc 1h30 có một người đàn ông không cao, khoảng chừng 170cm. Tần Phong ngửa người ra sau dựa vào trên ghế, híp mắt châm một điếu thuốc, lắc đầu: “Không giống.”
Cảnh sát hiện tại đang điều tra những người ra vào từ rạng sáng 12h đến lúc phát hiện vụ án, cảnh sát đến.
Đến 9h tối, Tần Phong thu được báo cáo, lại không tìm được một người khả nghi. Mà người đàn ông cầm theo túi plastic màu đen vẫn chưa tìm được. Anh từ trong văn phòng của tổ chuyên án đi ra, có chút mệt mỏi, hai tay anh che kín mặt đứng dựa vào tường.
“Lão Tần.”
Tần Phong buông tay ngẩng đầu, Lưu pháp y nói: “Tiểu Lâm nhà cậu đang ngủ trong văn phòng của tôi, chút nữa cậu qua đó đón người đi.”
Tần Phong gật đầu, thở dài một hơi.
Lưu pháp y vỗ vỗ cánh tay của Tần Phong, nhưng cũng không nói thêm cái gì: “Tôi đi trước.”
“Ừ.”
Văn phòng pháp y có một cái ghế dài, Lâm Phạm cuộn mình ngủ bên trên, tóc cô tán xuống che khuất đi nửa gương mặt. Tần Phong gạt tóc cô ra, kéo ghế dựa lại bên cạnh ngồi xuống.
Lâm Phạm mở mắt ra, mê mang vài giây mới thấy rõ Tần Phong: “Anh Tần.”
“Ăn cơm chiều chưa?”
“Dạ rồi, chú Lưu mua cho em.” Lâm Phạm vội vàng ngồi dậy: “Vụ án điều tra đến đâu rồi ạ? Đã tìm được hung thủ chưa?”
Tần Phong lắc đầu, trên người anh có mùi thuốc lá rất nặng, cánh mũi Lâm Phạm hơi hơi hít thở, lập tức xoa xoa lên: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ, nói đi.” Tần Phong kéo ghế dựa ra xa nửa thước, lại châm một cây thuốc.
Tần Vũ chết, Lưu Quyên chết, Tô Nhiễm chết, nhiều mạng người như vậy, hung thủ rốt cuộc đang trốn ở nơi nào? Hắn là dạng người gì? Tại sao lại điên cuồng giết người như vậy?
Trong bàn cờ này, hắn lấy mạng người làm quân cờ, đánh từng quân một.
“Em muốn dọn đi.”
Động tác của Tần Phong chợt dừng lại, ngước mắt: “Lý do?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT