Tần Phong đặt chén canh trước mặt cô: "Cô ấy không nói gì?"
“Ai cơ?”
“Vợ Trần Lỗi.”
Lâm Phạm lắc đầu, vừa nghĩ tới cô ấy, tâm trạng Lâm Phạm liền nặng nề: "Cô ấy không nói gì, chắc hẳn là sợ, dù sao cô ấy vẫn còn con nên muốn sống."
Tần Phong gật đầu, vợ Trần Lỗi chắc chắn biết rõ cái gì, chỉ là cô ấy không nói thì ai cũng không thể bắt được. Những gì hiện trong bách khoa toàn từ Baidu là do ai biên tập sao? Bởi vì rất nhanh sau đó đã xóa bỏ rồi, không thể điều tra được nữa. Ngoại trừ người thân cận ra thì còn ai sẽ giúp được Trần Lỗi giải oan đây?
Cơm nước xong xuôi, Tần Phong và Lâm Phạm đến cửa hàng mua sữa bột, Lâm Phạm vừa đi vừa tìm nhãn hiệu sữa bột đáng tin cậy. Giá cả đều đắt khiến người ta líu lưỡi, chút tiền trong tay cô không mua được mấy hộp.
Đã đến khu sữa bột, Tần Phong hỏi: "Mua của nhãn hiệu nào?"
Lâm Phạm đi xem tiếp từng cái một, nghiêng đầu hỏi nhân viên bán hàng.
“Bé bao nhiêu tuổi ạ?”
“Mới sinh.”
“Cái này có vẻ được.” Tần Phong lấy ra rồi liếc mắt, nói: "Lấy một hộp đi."
Lâm Phạm líu lưỡi, quay đầu lại nhìn Tần Phong, Tần Phong đi cùng nhân viên bán hàng lấy sữa bột. Lâm Phạm không dám tranh tính tiền vì cô không có tiền. Tần Phong cầm theo sữa bột cùng Lâm Phạm ngồi xe đến bệnh viện. Đang đi nửa đường thì Tần Phong nhận được cuộc điện thoại, là Lưu Nghệ gọi.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tần Phong ôm sữa bột cùng Lâm Phạm đi đến phòng nằm viện, Lâm Phạm nhìn anh không ngừng, Tần Phong nhướng mày: "Nhìn cái gì?"
“Anh có việc gì không? Có việc thì đi trước đi, mấy cái này để tôi làm cho.”
“Đi chung với cô vào rồi tôi đi.” Tần Phong nói: "Đã tìm được chủ nhân của vết máu tối hôm qua, ngày phá án sẽ không còn xa."
"Vậy là tốt rồi, cho Trần Lỗi một cái trong sạch."
Ở cửa phòng bệnh, Tần Phong dừng lại, đưa đồ cho Lâm Phạm.
"Tôi sẽ không vào."
“Ừm.”
Hai cảnh sát ngồi xổm chờ, đi đến: “Sao thế?”
Tần Phong mặc đồng phục cảnh sát, nhưng lại là mã số của Giang Thành.
“Không có gì, đưa ít đồ thôi. Đã nói chuyện với đội trưởng Lưu của các anh rồi.”
Bọn họ đưa tay bắt tay Tần Phong.
Lâm Phạm đẩy cửa đi vào, người phụ nữ đứng ở bên cửa sổ, ôm con trong ngực. Lâm Phạm đặt hộp sữa trên bàn, người phụ nữ nghe được tiếng động quay đầu, nhíu lông mày: “Tại sao cô đến nữa thế?”
“Bạn tôi mua sữa bột bảo tôi đưa đến đây.” Lâm Phạm giải thích: “Cô ở đây có chỗ nào cần giúp đỡ không?”
"Không có."
Lâm Phạm đứng đó có chút lúng túng: "Tôi thật sự không có ý gì khác, tôi chỉ sợ một mình cô làm nhiều việc sẽ không chịu nổi. Tôi nghe bà nội tôi nói trong lúc đàn bà ở cữ là quan trọng nhất, không thể mệt nhọc, dễ nhiễm bệnh."
“Cô tên gì vậy?”
"Lâm Phạm."
Cô ấy đặt con xuống, ngồi bên giường, đồ trên người phong phanh, Lâm Phạm nói: “Hay là cô mặc thêm vài món đồ đi? Tôi thấy phụ nữ chỗ tôi khi sinh con đều mặc rất dày.”
“Nhà cô ở đâu?”
"Giang Thành."
“Vậy chúng ta chung chỗ.” Giọng điệu người phụ nữ thản nhiên, ánh mắt người phụ nữ vẫn đờ đẫn suy sụp.
Lâm Phạm đến đóng cửa lại, đành kiên trì ngồi xuống: "Ba mẹ cô đâu?"
“Bọn họ không đồng ý việc tôi gả cho Trần Lỗi, nên không muốn đến thăm tôi."
Lâm Phạm cuộn chặt nắm đấm: “Còn cha mẹ của anh ta?”
“Tôi không muốn gặp họ, tốt cho cả hai bên.”
Lâm Phạm cúi đầu: “Một mình cô trải qua khoảng thời gian mang thai ư?”
"Ừ." Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, ánh mắt mờ mịt.
Lâm Phạm ăn nói không tốt, nói không ra lời dễ nghe nào, chỉ biết ngồi.
“Giúp tôi cảm ơn người bạn đó của cô, sữa bột rất đắt.”
“Tôi biết rồi.”
Dường như người phụ nữ đó có chút chóng mặt, lung lay mới ngồi vững: "Nếu cô không có chuyện gì nữa thì đi đi, tôi thật sự không có gì cần chăm sóc đâu."
Đang khi nói chuyện, cửa bị đẩy ra, bác sĩ đeo khẩu trang đi đến. Nhìn thấy Lâm Phạm hình như có chút ngoài ý muốn, chẳng qua rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, đi về phía xe đứa trẻ: "Kiểm tra đột xuất."
Lâm Phạm đứng lên, nói với người phụ nữ đó: "Vậy tôi đi trước."
Ánh mắt đảo qua thầy thuốc, đột nhiên bước chân dừng lại, chạm vào ống tuýp trong túi, bác sĩ ôm đứa trẻ muốn đi ra ngoài, Lâm Phạm hô to: "Đứng lại."
Bác sĩ đứng lại, người phụ nữ cũng nhìn sang. Lâm Phạm bước nhanh đến trước mặt cản đường của bác sĩ: "Chứng nhận công tác của anh đâu?"
Cô ngửi thấy mùi máu tươi trên thân người này, ngón tay thô ráp, khớp xương rất lớn, là ngón tay chỉ người tập võ mới có. Cách ôm trẻ cũng cực kỳ không chuyên nghiệp, e rằng anh ta không phải bác sĩ. Ánh mắt người đàn ông đó nặng nề, liếc nhìn Lâm Phạm: "Cần chứng minh công tác làm cái gì? Tôi lấy ra cho cô...”. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh ta rút ra một con dao găm từ trong lưng quần đâm Lâm Phạm, Lâm Phạm hô to một tiếng “cứu mạng”. Nghiêng người tránh đi, rút ra ống tuýp quất qua. Người đàn ông không kịp đề phòng bị đập vào mặt, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Không biết sống chết." Anh ta lau mặt một cái và đâm tới: "Cút ra!"
Tốc độ đối phương quá nhanh, Lâm Phạm chỉ có thể đi thủ, cô đã lui đến cạnh cửa. Hô ra ngoài “có người cướp em bé!" thì có lẽ cảnh sát có thể nghe được, bọn họ sẽ xông tới!
Dao găm trong tay người đàn ông đã đâm vào ván cửa, ăn vào gỗ sâu ba phân, Lâm Phạm đạp bên dưới của người đàn ông một đạp. Anh ta bị đau, vung tay muốn tát Lâm Phạm một cái. Tốc độ Lâm Phạm cũng nhanh, rất nhanh đã thoáng qua dưới cánh tay anh ta rồi đi vòng qua trước mặt vung ống tuýp. Đằng trước ống tuýp tinh tế bén nhọn, không biết là từ vật liệu nào chế tạo, cực kỳ cứng rắn.
Người đàn ông nổi giận, quay người ập xuống đánh tới Lâm Phạm. Thế công rất mạnh, lực cũng lớn, Lâm Phạm rất nhanh đã rơi vào thế yếu. Người đàn ông quét một đạp, cô tránh không kịp nên đã bị đạp thẳng vào góc tường, đau đến lục phủ ngũ tạng cũng lệch vị trí. Anh ta nắm cửa muốn đi. Lâm Phạm liền bò dậy, nắm lên cái ghế góc tường đập xuống đầu người đàn ông, cái ghế gãy thành mấy mảnh, người đàn ông đã lộ ra sát ý. Đứa trẻ òa khóc lớn, người đàn ông quay người ném đứa trẻ đi rồi sau đó nhào tới đánh Lâm Phạm.
“Con của tôi!” Người phụ nữ la toáng lên muốn nhào qua, Lâm Phạm ngay lập tức lăn một vòng cướp được đứa trẻ. Dao găm của người đàn ông muốn mở cửa liền đâm tới, cô nghiêng đầu giơ chân đá vào tay của hắn.
Lâm Phạm ôm đứa trẻ trong ngực không thể đánh được, trong phút chốc đã bị dao găm chém ngay vai. Cô ở cửa ra vào bị dồn vào trong phòng bệnh, thuận thế ném con cho bà xã Trần Lỗi, nắm phích nước nóng trên mặt đất đập tới.
Người đàn ông không ngờ là Lâm Phạm chịu đòn, cô lau khóe miệng máu, rút ra ống tuýp dài nhỏ lần nữa. Đôi mắt đỏ tươi: "Đến đây! Xem hôm nay là ai chết!"
Nếu là tình huống bình thường thì cảnh sát canh giữ bên ngoài không thể nào lâu vậy rồi mà chưa đến, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi!
Người đàn ông không hề dây dưa với Lâm Phạm, đột nhiên quay người bắt vợ Trần Lỗi đi, vợ Trần Lỗi thét lên một tiếng, Lâm Phạm cũng không biết lấy can đảm ở đâu ra, nhanh chóng giẫm lên giường bệnh phóng qua, đẩy người phụ nữ vào một góc, cầm ống tuýp vung lên chém vào cổ người đàn ông.
Tốc độ quá nhanh, người đàn ông bị bất ngờ, máu lập tức phun ra trong nháy mắt.
Cửa bị phá ra, cảnh sát vọt vào."Cảnh sát, không được nhúc nhích!"
Người đàn ông cầm cái bàn lên đập về phía cảnh sát, thuận thế đập cửa sổ nhảy ra ngoài. Lầu ba, anh ta đạp vào điều hòa, rất nhanh không còn tăm hơi.
Lâm Phạm đứng trước mặt người phụ nữ, cô nắm thật chặt ống tuýp trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
"Đuổi theo! Đừng để cho anh ta chạy."
“Cô gái, cô không sao chứ? Có chảy máu không?”
Đầu Lâm Phạm chao đảo, ngửa mặt ngã xuống đất. Một tiếng “đooong” vang lên, đôi mắt đã nhắm lại.
“bác sĩ! Gọi bác sĩ tới!”
Tần Phong vừa ngồi lên taxi thì đã nhận được điện thoại của Lưu Nghệ, anh ta ở đầu bên kia gấp gáp nói: "Cô bé nhà anh đã xảy ra chuyện."
Đầu Tần Phong “ong” một tiếng: “Gì cơ?”
“Có người cướp con của Tiền Phương, Lâm Phạm liều mạng với người ta!”
Tần Phong nắm điện thoại thật chặt, sau lúc lâu mới hoàn hồn quát: “Dừng xe!"
Lâm Phạm chưa từng vì chính mình mà liều mạng, cô bị người ta làm bị thương cũng rất ít khi đánh trả, Lâm Phạm nhớ kỹ lời bà mình nói. Cho dù người khác nói như thế nào, trong lòng Lâm Phạm cũng luôn có một cái cân, cô có tiêu chuẩn và cách sống của mình.
Mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ khiến cho cô híp mắt, đôi mắt dần dần nhìn thấy rõ ràng.
Đèn màu trắng rực sáng, trên ghế đầu giường là Tần Phong ngồi ôm tay ngủ, Lâm Phạm nhìn anh. Lông mi Tần Phong rất dài, đậm, in một cái bóng. Lâm Phạm nhấp môi khô, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Cảm giác đau bất giác dũng mãnh dâng lên, Lâm Phạm hít một hơi, nằm xụi lơ. Tần Phong mở mắt ra, ánh mắt hai người nhìn nhau, anh đứng dậy véo mi tâm: "Tỉnh? Đói không?"
Lâm Phạm lắc đầu.
Tần Phong đi đến bên giường, xoay người, tay đặt xuống giường bệnh, ngón cái lướt qua đôi môi khô của Lâm Phạm, đặt lên cổ của cô: "Lâm Phạm, cô chỉ có cái mạng này."
Khoảng cách rất gần, Lâm Phạm cảm nhận được mùi vị lạnh lùng trên người anh. Ánh mắt của anh màu đen, dường như có thể cắn nuốt tất cả, Lâm Phạm nháy mắt cũng không nháy nhìn anh.
Tần Phong thở dài, đột nhiên thấy mình quá đáng, đứng dậy đi rót nước cho Lâm Phạm. Anh kìm nén bực bội, hiện tại coi như là hiểu tâm trạng trước kia người khác nhìn mình rồi, rất muốn đánh nhừ tử Lâm Phạm.
Anh đến và kê gối nâng cô dậy, cho Lâm Phạm uống nước, gương mặt âm u không nói một câu.
Lâm Phạm uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn mặt của anh, lòng Tần Phong mệt mỏi.
"Tức giận?" Tần Phong không nói lời nào, đút nước vào miệng cô, bả vai Lâm Phạm bị đau: "Vợ Trần Lỗi thế nào rồi? Không có sao chứ? Đứa nhỏ đâu?"
Tần Phong vẫn không nói lời nào, cho cô uống một ly nước xong đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Phạm gọi anh: "Anh Tần!"
Tần Phong quay đầu lại, "Nói."
Lâm Phạm khô khốc mở miệng: “Anh giận hả?"
“Ra ngoài mua cơm cho cô, nằm yên không cho phép nhúc nhích."
Khóe miệng lâm Phạm không thể khống chế mà cong lên, “ừ” một tiếng. Cửa phòng bệnh bị đóng lại, cô nhìn chằm chằm vào cửa, có chút vui vẻ. Tuy rằng còn đang rất đau, nhưng Lâm Phạm vẫn vui vẻ.
Nửa tiếng sau, Tần Phong trở về, gần đây cũng không có cái gì để ăn, anh ở Kentucky Fried Chicken mua cháo.
Lâm Phạm bị xỉu không phải là do bệnh, tuy rằng đánh nhau nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng. Không biết sao lại choáng, Tần Phong vào cửa dọn cháo cho cô xong xuôi, Lâm Phạm nói: "Tôi có thể tự mình ăn."
Tần Phong cũng không bắt ép, ngồi xuống ăn cơm, Lâm Phạm bị thương ở vai trái, không ảnh hưởng việc ăn.
“Có bắt được không?”
“Không được.”
Lâm Phạm có chút tiếc nuối, nuốt cháo vào: "Người kia đánh nhau giỏi, lúc ấy ở bên ngoài cảnh sát đi đâu rồi?"
"Lúc thay ca, trong lúc đó có mấy phút trống." Tần Phong uống cháo xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Cô học võ từ ai?"
"Bà nội tôi." Lâm Phạm vẫn chưa từ bỏ: "Không có manh mối gì sao?"
"Có, bị camera quay được. Anh ta đến văn phòng bác sĩ đánh ngất bác sĩ, đổi đồ bác sĩ. Còn có chứng cứ quan trọng, anh ta bị em gây thương tích, để lại mẫu máu. Tìm người này sẽ không khó, rất nhanh sẽ bắt được." Tần Phong ra hiệu: "Uống hết cháo đi."
Lâm Phạm uống cháo xong, Tần Phong thu dọn hộp cơm: “Sau này gặp phải chuyện này đừng liều mạng."
"Ừ." Lâm Phạm đồng ý cho có, Tần Phong sinh ra phiền muộn, sao không nghe lời thế này!
Sắp mười hai giờ, Tần Phong cũng không về khách sạn, ngồi xuống ở bên cạnh: "Vụ án Trần Lỗi này phức tạp, ngày mai tôi cho cô về Giang Thành."
Lâm Phạm không muốn đi lắm, bản án Trần Lỗi còn chưa kết: "Phức tạp như thế nào?"
"Liên lụy đến không ít lợi ích của người khác, sợ sẽ làm bị thương cô."
Đôi mắt Lâm Phạm đảo quanh, cuối cùng nghĩ ra một cách: “Tôi lành rồi thì có thể đi tiếp không?”
Tần Phong lạnh nhạt nhìn cô: “Cô phải đi về làm thủ tục nhập học, tôi đã nộp hồ sơ qua đó rồi, không muốn học thì cô tiếp tục đợi ở đây."
Lâm Phạm bị ấn ngay bảy tấc*: “Vậy mai về.”
*Bắt rắn phải bắt bảy tấc.
Lâm Phạm nằm ở trên giường không nói lời nào, trên người rất đau. Cô nhìn trần nhà trong chốc lát, quay đầu nhìn Tần Phong: “Anh không về khách sạn sao?"
“Không còn mấy tiếng nữa là sáng.” Tần Phong nói: "Ngồi xem chứng cứ."
Lâm Phạm nhìn giường bệnh không lớn: “Hay là... anh lên giường ngủ đi?”
Mày rậm Tần Phong cau lại: "Lâm Phạm, cô thật sự cảm thấy tôi là ba ruột của cô?"
Lâm Phạm há to miệng, Tần Phong dịch cái ghế đến trước mặt cô, nâng cằm Lâm Phạm: “Tôi là đàn ông! Nhìn cho rõ."
Mặt Lâm Phạm đỏ bừng. Ngón tay của anh thô ráp, lướt qua cái cằm của Lâm Phạm, mặt cô nóng hổi muốn bốc cháy lên rồi. Nuốt nước bọt xuống, nhấp môi.
Tần Phong buông cô: "Cô ngủ đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Anh đi tới cửa, Lâm Phạm có chút sợ: "Anh Tần."
Tần Phong dừng bước, nhưng không quay lại: "Nói."
Lâm Phạm cuộn chặt nắm tay, trong đầu vang lên tiếng “ong ong”, cô không dám nói, cô không dám nói.
"Hả?" Tần Phong quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến tới: "Muốn nói cái gì?"
Móng tay Lâm Phạm đâm vào trong thịt, cô nhìn chằm chằm vào Tần Phong, đầu lắc như trống lúc lắc: "Không có gì."
Cách một khoảng cách, Tần Phong nhìn cô, qua một lúc lâu. Anh dường như cũng có lời muốn nói nhưng cuối cùng không nói: "Ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt, trưa mai đặt vé máy bay."
Lâm Phạm gật đầu, "Ừ."
Tần Phong đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, Lâm Phạm chui nửa người vào chăn, chìm đến khi chỉ lộ ra cái đầu. Lâm Phạm úp tay lên mặt, ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tần Phong đi đến giúp Lâm Phạm đắp kín chăn rồi ngồi xuống bên giường, Lâm Phạm muốn kêu anh đi ngủ nhưng thật sự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Tần Phong tựa ghế, lướt vụ án trong điện thoại, Đinh Hạo nói rõ anh ta và ba đứa bạn xấu muốn lấy ít tiền tiêu, vừa mới vào nhà Trần Lỗi thì anh ta đã về rồi. Bọn chúng sợ Trần Lỗi báo cảnh sát nên mới đuổi theo ra ngoài, Trần Lỗi hoảng hốt chạy bừa vọt tới sân thượng, ngoài ý muốn té lầu chết.
Rào chắn sân thượng cao một mét sáu, Trần Lỗi 1m75, sao có thể ngoài ý muốn rơi xuống được? Ngay mép cũng không phát hiện dấu giầy đạp lên, chỉ có sợi vải quần Trần Lỗi ở đó, sao quần cọ được vào vị trí kia?
Căn phòng bị lật tung bừa bộn tới vậy, nhưng tiền để trong ngăn kéo, nhìn vào có không ít tiền. Như vậy thì sao có thể là trộm tiền? Tần Phong bóp mi tâm, vụ án không phức tạp, phức tạp là chuyện bên ngoài bản án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT