Mặt đất bị đốt cháy đen, cái này cũng không quá rõ ràng, anh lau sạch tro bụi lộ ra vết bẩn cũ kỹ.
Nhân viên điều tra bên cạnh nói: "Hẳn là dấu vết để lại từ trước khi hỏa hoạn, không lau sạch được."
Tần Phong đánh giá xung quanh, nguồn gốc ngọn lửa từ tầng hai, cũng không cháy đến đây được, hẳn là không phải do hỏa hoạn lần này tạo thành. Vậy trước đó từng có người đến đây sao? Không phải tòa nhà này đã bị đóng cửa rất lâu rồi sao? Đến đây để làm gì? Cũng để thám hiểm sao?
"Điều tra hệ thống camera chưa? Ngoại trừ những học sinh kia ra trước đó còn có ai từng ra vào nữa?"
"Chỉ điều tra được một tuần gần nhất."
"Mở rộng phạm vi thời gian." Hệ thống camera giám sát là cách phá án trực tiếp nhất, anh kiểm tra mặt đất, lau sạch vết bẩn lộ ra hình tròn không theo quy tắc gì. Đường kính khoảng năm mươi xăng ti mét, ở giữa biến thành màu đen xung quanh ố vàng.
Tần Phong nhíu mày: "Có người đốt thứ gì đó ở đây." Ở gần có tro bụi màu đen. anh niết trong lòng bàn tay: "Hẳn là giấy, ai đốt vàng mã ở đây?"
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, thời tiết bên ngoài âm u, nóc nhà bị hun khói đến mức tối đen như mực, lộ vẻ đáng sợ. Anh day mi tâm, trước khi những học sinh này đến, có người đốt vàng mã ở đây, tế bái gì đó chăng?
Ở đây từng có hai người chết, đang tế bái ai?
Tần Phong đứng dậy đi vòng quanh căn phòng, căn cứ theo lời khai, đây là hiện trường đầu tiên phát hiện án khi Lôi Hiểu Giai chết. Anh đi xuống tầng, trong phòng có âm thanh chụp ảnh quanh quẩn, anh đi đến tầng hai ngồi xuống vị trí của Lôi Hiểu Giai.
Nhắm mắt lại, Lôi Hiểu Giai chết như thế nào?
Điện thoại kéo dài khoảng năm phút bốn mươi bảy giây, có lẽ uống nhiều quá, cúp điện thoại xong cô ấy cũng không quay về hiện trường tụ tập ngay lập tức. Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Áp lực của lớp mười hai quá lớn, không ai có thể thật sự bước vào thế giới của cô ấy, cô ấy hơi cô độc, ngẩng đầu...
Tần Phong dừng lại, mái nhà tầng ba có một gương mặt, cô ta đứng rất xa, trong ánh mắt đầy oán hận. Im lặng ngắn ngủi, Tần Phong rút súng đứng bật dậy.
"Đội trưởng Tần? Anh làm sao vậy?"
Tần Phong cất súng đi, tầng ba không có ai hết, tại sao anh lại có thể nhìn thấy được? Tại sao anh lại có thể nhìn thấy? Tần Phong nắm chặt nắm tay, anh cất súng đi, xoay người xuống tầng.
"Đội trưởng Tần?"
Tần Phong đi ra cửa, anh đã từng nhìn thấy gương mặt đó. Buổi sáng ngày nào đó, tiếng còi cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh trong trường học, chói tai gay gắt. Anh đi theo, anh nhìn thấy cô gái đang treo giữa không trung. Bọn họ chỉ từng nói với nhau một câu, cô ta đưa một bức thư cho Tần Phong, cô ta nói cô ta tên là Thẩm Di.
Tần Phong đi đến sân tập, đốt một điếu thuốc lá hít một hơi thật mạnh. Anh hút thuốc xong, quay về dặn dò mọi người hai câu, đi nhanh ra bên ngoài. Ở cửa trường học gặp được Chu Tĩnh, Chu Tĩnh không bắt chuyện mà chỉ nhìn anh, Tần Phong bắt gặp ánh mắt cô ấy, ngẩng đầu lên: "Cô Chu."
Chu Tĩnh gật đầu: "Tại sao lại ở đây?"
"Phá án." Tần Phong đánh giá cô ấy, Chu Tĩnh mặc quần áo màu đen, trong tay cầm một túi giấy, một nhãn hiệu thời trang nữ nào đó, bên trong là một túi xách màu đen: "Cuối tuần không lên lớp sao?"
Chu Tĩnh gật đầu, chỉ về phía trường học: "Không lên lớp, chẳng qua tôi ở trong trường học, cuối tuần cũng ở đây."
Tần Phong suy nghĩ một lát, nói: "Có bao nhiêu thầy cô ở lại trường?"
Tần Phong đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại: "Cô có biết Thẩm Di không?"
Sắc mặt Chu Tĩnh thay đổi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Tần Phong: "Cái gì?"
"Tôi nhớ Thẩm Di cũng học lớp tám."
Chu Tĩnh dường như mới phản ứng lại, gật đầu: "À, tôi biết Thẩm Di." Ngay sau đó ánh mắt tối xuống: "Cô ta cũng rất đáng tiếc, đã nhiều năm như vậy, anh đột nhiên nói ra tên cô ta, tôi nhất thời không nghĩ ra." Chu Tĩnh cười khan hai tiếng, dời ánh mắt, nâng tay vén tóc ra sau tai: "Thời gian trôi qua nhanh quá."
"Người nhà của Lôi Hiểu Giai đồng ý giải phẫu kiểm tra thi thể, điều tra nguyên nhân cái chết."
......
Lâm Phạm đang ở gần khu nhà mua một chiếc bánh kem xách về nhà, đột nhiên Lôi Hiểu Giai vèo một cái chạy ra thật xa mấy mét, Lâm Phạm tưởng là Tần Phong đến. Quay đầu nhìn sang, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người màu đen, anh ta đi rất nhanh.
Đầu óc Lâm Phạm nhảy dựng, cà thẻ vọt thẳng vào khu nhà, anh ta không coi ai ra gì đi vào bên trong. Lâm Phạm còn chưa vào được hành lang đã bị chặn lại rồi, Lâm Phạm lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc: "Anh làm gì đó?"
Lúc này Âu Dương Ngọc càng che chắn kín mít hơn trước, chỉ lộ ra một đôi mắt bên ngoài.
Lâm Phạm cảnh giác: "Anh làm gì đó?"
Âu Dương Ngọc che miệng ho khan, anh ta vừa ho là ho đến mức như núi lở đất nứt, ho phải đến khoảng một phút đồng hồ, Lâm Phạm cũng hơi lo có khi nào anh ta cứ ho như vậy đến chết luôn không.
Âu Dương Ngọc vẫn mặc áo lông màu đen như trước, đội mũ màu đen, che miệng rất kín. Dường như gầy hơn, dáng vẻ yếu ớt. Lâm Phạm hơi nghi ngờ, không biết anh ta đến tìm mình để làm gì.