Âu Dương Ngọc quỳ xuống, ngẩng đầu lên. Vết sẹo bên mặt trái của anh ta đã lộ ra, nhìn dữ tợn vô cùng: “Tôi sai rồi.”
“Lâm Phạm?” Sau lưng có người gọi. Lâm Phạm nhanh chóng cất kiếm đi, quay đầu nhìn sang, mới ý thức được đây là cổng trường học. Cô giấu tay ra sau lưng. Lôi Hiểu Giai bước nhanh tới: “Cậu làm gì thế?”
“Không làm gì cả.”
“Vậy tôi đi trước đây.” Âu Dương Ngọc thấp giọng nói.
Suy nghĩ của Lâm Phạm xoay chuyển rất nhanh: “Anh không được đi.”
“Đây là?” Lôi Hiểu Giai nhìn phía sau lưng cô. Lâm Phạm nói: “Một người bạn thôi. Cậu có chuyện gì à?”
“Không thấy chú Tần đến đón cậu. Mẹ tớ tới rồi, muốn đưa cậu về luôn.”
“Sắp đến rồi đây.” Lâm Phạm nói: “Cậu đi trước đi.”
Lôi Hiểu Giai nghi hoặc nhìn Âu Dương Ngọc rồi lại nhìn Lâm Phạm: “Thế tớ đi nhé?”
“Đi đi.”
Lôi Hiểu Giai đi một bước lại ngoái đầu nhìn, rời khỏi. Lâm Phạm nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc, quyết định lừa gạt anh ta một chút. Đối với chuyện đời trước, cô cũng chỉ nhớ toàn những đoạn vụn vặt. Phản ứng này của Âu Dương Ngọc, cô cũng đoán ra được đôi chút. E rằng lúc trước Âu Dương Ngọc đã nhận nhầm người rồi. Người anh ta phải trung thành chính là công chúa trên giường bệnh, chính là bản thân Lâm Phạm.
Âu Dương Ngọc cúi đầu. Lâm Phạm nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Vụ án moi tim có phải do anh làm không?”
Âu Dương Ngọc lắc đầu, ngước mắt lên, trong đôi mắt phượng ẩn chứa cảm xúc nồng đậm. Lâm Phạm lùi về sau nửa bước: “Cái chết của ông bà nội tôi có liên quan đến anh, bảy bộ hài cốt dưới nền nhà cũ của tôi có liên quan đến anh, giờ anh đi đâu?”
Lâm Phạm cười, ngẩng đầu lên: “Nếu anh là một người đàn ông đích thực thì hãy chịu trách nhiệm với những tội lỗi anh đã phạm đi.”
Âu Dương Ngọc vẫn nhìn cô. Lâm Phạm cũng không nói gì nữa.
Cô muốn báo cảnh sát, nhưng sợ Âu Dương Ngọc lại nổi ý giết người. Lâm Phạm sợ không đánh lại được anh ta.
Âu Dương Ngọc bất động, yên lặng nhìn Lâm Phạm, giằng co một hồi lâu. Âu Dương Ngọc nói: “Đợi tôi làm xong chuyện này, tôi giao mạng mình cho em. Xử trí thế nào tôi cũng bằng lòng.”
Lâm Phạm nhướng mày. Âu Dương Ngọc quay người nhanh chóng rời đi. Lâm Phạm há hốc miệng, vẻ đạo mạo trang nghiêm khi nãy đâu? Chỉ tay lên trời mà thề khi nãy đâu? Sao lại chạy rồi?
Cô vội vã gọi điện thoại cho Tần Phong. Rất nhanh, Tần Phong đã nghe máy. Lâm Phạm cầm điện thoại đi về phía đông người: “Em gặp Âu Dương Ngọc rồi.”
“Anh ta muốn làm gì?”
“Không biết, vừa quỳ vừa hối hận xin tha thứ.” Lâm Phạm nhíu mày: “Nhìn thần bí lắm, cuối cùng lại chuồn nhanh như bôi mỡ dưới chân vậy.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng. Lâm Phạm nói: “Có thể bắt được anh ta không?”
“Giờ anh ta không phải người.” Giọng của Tần Phong rất trầm: “Hôm thứ hai anh cũng đã gặp anh ta, nhưng không bắt được. Anh ta chạy mất, camera cũng không quay lại được.”
Lâm Phạm bị Âu Dương Ngọc quấy rối như vậy, tâm trạng rất tệ: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Chắc anh ta sẽ không làm em bị thương đâu.” Tần Phong nói: “Tối em đến chỗ ba mẹ anh trước đi. Mai anh về gặp nhau rồi nói.”
“Được.”
Cúp điện thoại, rất nhanh, xe của Tần Vân Kha đã tới. Tài xế của ông xuống xe, xách cặp của Lâm Phạm lên. Lâm Phạm lên xe, thấy Tần Vân Kha, cười nói: “Chú Tần ạ.”
“Học hành thế nào rồi?” Tần Vân Kha nói năng cẩn thận, việc ông hỏi cũng là việc đàng hoàng nghiêm chỉnh.
Lâm Phạm vội vã ngồi thẳng lên: “Cũng ổn ạ.”
“Nghỉ đông được nghỉ mấy ngày?”
“Chắc là không nghỉ được mấy ngày đâu ạ.” Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Vân Kha, nở nụ cười: “Huống hồ gì còn hai tháng nữa mới tới. Đến lúc đó xem trường sắp xếp thế nào thôi ạ.”
“Dì con muốn đón tết thì cả nhà cùng ra ngoài đi du lịch.”
“Anh Tần chắc không được nghỉ đúng không ạ?”
“Chúng ta không dẫn nó theo.”
Lâm Phạm cười, Tần Vân Kha nói: “Dẫn nó đi mất hứng lắm, đồ cuồng công việc.”
Đối tượng sỉ vả chung của nhà bọn họ chính là Tần Phong. Lâm Phạm quay đầu nhìn ra cửa. Cô hi vọng tất cả mọi người trong gia đình này đều bình an, tránh xa bệnh tật tai nạn, sống lâu trăm tuổi.
Tần Phong đến tối cuối tuần mới về. Bọn họ đã ăn cơm xong, Lâm Phạm về phòng làm bài tập. Làm được một nửa, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là Tần Phong. Tim cô cũng theo đó mà đập rộn lên điên cuồng.
Bài tập còn chưa làm xong, cô không dám ra ngoài, liền tiếp tục làm. Không lâu sau, cửa đã bị đẩy ra. Lâm Phạm nhanh chóng quay đầu nhìn Tần Phong. Anh cởi áo ngoài, bên trong là áo len và quần dài.
Lâm Phạm chớp chớp mắt. Tần Phong đi tới, ấn chỗ tựa lưng của ghế xuống, cúi đầu áp lên môi cô, hung hăng hôn một cái rồi buông ra. Ánh mắt đặt lên quyển vở trước mặt cô: “Vẫn chưa làm xong à? Ban ngày làm gì hả?”
Giọng anh trầm khàn, trên người có mùi thuốc lá. Lâm Phạm nghe mà mặt đỏ tai hồng, cả người nóng lên, hơi có áp lực. Cô hừ một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục làm bài: “Dì đưa em đi tập gym, còn ít bài nữa.”
Nhìn một hồi, Tần Phong cúi người xuống chỉ chỉ vào vở của cô: “Làm sai rồi.”
Lâm Phạm tập trung nhìn vào, quả nhiên là sai, vội vàng xóa đi, ném bút xuống, đứng dậy kéo Tần Phong lên đẩy ra ngoài cửa: “Anh ra ngoài trước đi, em viết xong sẽ đi tìm anh. Anh ở đây, em không thể nào làm bài được. Anh phiền chết đi được.”
Tần Phong chống tay lên cửa phòng, trong đôi mắt đen ẩn chứa ý cười: “Tối về hay ở đây?”
“Sao cũng được, em làm xong sẽ tìm anh.”
Tần Phong đè tay lên cửa không buông ra: “Hôn anh.”
Lâm Phạm kiễng chân nhìn ra bên ngoài. Tần Phong chặn tầm nhìn của cô: “Không ai thấy đâu, mau lên.”
Lâm Phạm bị uy quyền áp bức, liền hôn lên cằm anh: “Mau đi đi.”
Tần Phong cười lớn. Cửa phòng học bị đóng lại ngay trước mặt anh. Anh sờ sờ mũi, đi vào phòng bếp. Mẹ anh bưng đồ ăn lên: “Qua đây ăn cơm đi, đừng phá nó nữa, bài tập còn chưa làm xong.”
Tần Phong cầm đũa lên: “Mẹ với cô ấy đến phòng gym à?”
“Nó phải tập thể dục nhiều lên, sức khỏe yếu quá sẽ không tốt.” Mẹ Tần Phong kéo chiếc ghế ở đối diện ra, ngồi xuống, nhìn Tần Phong: “Hay là hai đứa đính hôn đi.”
“Chưa cần đâu.”
Mẹ anh trầm tư một hồi, nói: “Tối có về không?”
“Không về. Năm giờ sáng mai phải đi rồi, không có thời gian.”
Mẹ Tần Phong thở dài: “Công việc của con là cái gì vậy hả? Bận rộn chẳng phân ngày đêm.”
Tần Phong không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Mẹ Tần Phong hỏi: “Vụ án của Tiểu Vũ... vẫn không có chút đầu mối nào sao.”
“Vâng.”
Nói đến Tần Vũ, cả nhà bọn họ đều im lặng. Đó là nỗi đau của gia đình họ.
“Chú với thím con giờ đang rất không ổn. Có thời gian thì đi thăm họ đi.”
“Vâng.” Tần Phong ăn không thấy ngon, chỉ gắp đồ ăn vào miệng mà thôi. Gần đây bọn họ bận rộn suốt ngày đêm điều tra vụ án moi tim, nỗ lực muốn tìm ra manh mối để lại, nhưng thật sự quá sạch sẽ.
...
Lâm Phạm làm bài tập xong thì đã mười một giờ rồi. Tần Phong gõ cửa: “Làm xong chưa?”
Lâm Phạm mở cửa, vung vung cánh tay: “Xong rồi...” Thấy Tần Phong chỉ mặc áo ngủ đã đi ra, để lộ một mảng da thịt trước ngực, cô cố gắng dời mắt đi: “Em đi tắm.”
“Vậy anh đợi em.”
Lời này nói ra có chút mập mờ. Lâm Phạm nhìn Tần Phong thêm một chút rồi mới lấy quần áo, đi vào phòng tắm.
Tắm xong ra, cô liền bị Tần Phong bế ngang lên. Lâm Phạm giật mình, túm áo anh, đè thấp giọng xuống nói: “Anh làm gì thế? Chú với dì đang ở nhà đấy.”
Tần Phong đóng cửa khóa trái, đè Lâm Phạm lên giường, hôn lên trán cô, giọng đè xuống rất thấp: “Đừng kêu lớn tiếng quá.”
Lâm Phạm nóng mặt: “Làm gì có kiểu như anh chứ... Ưm, đừng sờ lung tung.”
Không bật đèn, trong bóng tối, bọn họ vuốt ve, chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương. Lâm Phạm lật người lại, nằm sấp trên người Tần Phong, cẩn thận hôn anh: “Tần Phong.”
“Hửm?”
“Có phải chúng ta hơi phóng đãng rồi không?”
“Không.” Tần Phong đè Lâm Phạm xuống dưới thân, cúi đầu hôn môi cô, dần dần hôn xuống dưới. Lâm Phạm thở dốc, không biết anh muốn làm gì. Đến khi anh chạm vào điểm nhạy cảm, Lâm Phạm muốn kéo anh. Tần Phong lại đè tay cô xuống, cười khẽ: “Đừng động đậy.”
Trước đây, Tần Phong đều trực tiếp tới luôn, hoặc là dùng tay mở rộng. Lần này có hơi vượt qua giới hạn rồi. Trong đầu Lâm Phạm trống rỗng, thở dốc dồn dập, đột nhiên tới đỉnh. Cô quay người cắn gối đầu, đè nén tiếng thét chói tai. Cảm giác kích thích từ đầu ngón chân lên đến tận não. Dịch thể phun trào ra, cô còn chưa hoàn hồn thì Tần Phong đã ôm cô ngồi dậy, thân dưới đâm vào trong.
Lâm Phạm lại co giật một hồi, cắn lên vai anh, nức nở một tiếng. Mạng cũng sắp mất rồi. Tần Phong hôn lên trán cô: “Đừng căng thẳng quá, thả lỏng đi.”
Lâm Phạm bám lấy cổ anh, không đến mức bị đâm vào quá sâu. Cô nghiến răng một hồi mới hòa hoãn lại được: “Anh... muốn lấy mạng em à?”
Tần Phong cười, vuốt tóc cô: “Thích không?”
Lâm Phạm nhắm mắt thở dốc: “Không thích.”
Tần Phong đè eo cô, ghìm xuống dưới: “Thích thế này à?”
Lâm Phạm thẹn quá hóa giận, lại cắn anh một cái nữa. Nửa cái mạng của Lâm Phạm cũng bị giày vò đến mất luôn thì mới kết thúc. Cô cuộn tròn trong lòng Tần Phong, lý trí đã quay về: “Anh đúng là điên thật rồi.”
Tần Phong bật đèn đầu giường lên, kéo chăn đắp cho cô, vuốt tóc cô: “Năm giờ sáng mai phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Huyện Ứng.” Tần Phong nói: “Âm sát phải điều tra lại từ đầu.”
Lâm Phạm dán lên người ai, mở mắt ra: “Đi bao lâu? Giờ có manh mối chưa? Có nguy hiểm không?”
“Không xác định thời gian. Vụ án này liên quan đến quá nhiều người, còn không tra ra thì anh phải cuốn gói đi mất thôi.” Tần Phong nhìn Lâm Phạm, nhìn không đủ mà. Cô nhóc này càng lớn càng xinh đẹp, giờ đã trút bỏ vẻ ngây ngô, khiến anh si mê muốn chết.
“Rốt cuộc chuyện Âu Dương Ngọc là thế nào?”
“Ở nhà cũ của em, em suýt nữa đã chết trong tay Âu Dương Ngọc. Anh ta nhận nhầm người.” Tần Phong nói.
“Em biết ngay mà, anh ta ngu ngốc như vậy.” Lâm Phạm lại nhắm mắt, lật người quay lưng về phía Tần Phong: “Anh ta rút hồn phách của em trong nhà cũ của em, âm sát ở đó chắc chắn là do anh ta làm, chỉ là giờ chưa bắt được anh ta.”
“Em nhớ ra rồi à?”
Tần Phong hôn lên gáy cô. Lâm Phạm quay đầu nhìn anh một lúc, gật đầu: “Nhớ lại hôm uống say đó.”
Khó trách hôm ấy cô điên cuồng như vậy. Tần Phong cũng không muốn giải thích gì, nhẹ vuốt lên mặt cô: “Ngủ đi.”
Lâm Phạm nhắm mắt: “Em mong anh có thể bình an. Em muốn sống cùng anh lâu một chút.”
Không cầu trăm năm, chỉ cầu có thể lâu thêm một chút, cô còn chưa vui vẻ đủ cùng anh.
Ngày hôm sau, khi Lâm Phạm tỉnh dậy thì Tần Phong đã đi rồi. Lâm Phạm ngẩn ngơ một lúc mới rời giường, chạy thẳng đến trường học. Tối qua giày vò như vậy, tiết buổi sáng Lâm Phạm có hơi mất tinh thần, mơ màng buồn ngủ.
Lôi Hiểu Giai chọc chọc cô: “Đừng ngủ chứ, cho cậu coi một thứ tỉnh ngủ luôn này.”
Lâm Phạm quay đầu: “Cái gì thế?”
“Weibo này nổi tiếng lắm đó, tổng kết những sự kiện thần bí ở đời thực. Đọc mà sống lưng tớ lạnh toát luôn.”
Lâm Phạm nhìn màn hình điện thoại của cô ấy. Nhân vật nổi tiếng trên weibo này cô cũng có theo dõi, cho nên mới nhìn thêm mấy cái. Tiêu đề là thống kê mười sự kiện kỳ dị mới nhất của Giang Thành, ai gan nhỏ đừng đọc.
“Trường chúng ta cũng có trong đó đấy, đáng sợ không?”
Lâm Phạm cầm điện thoại, lướt xuống dưới, tìm thấy truyền thuyết khủng bố trong trường Trung học Thập Lục. Mức độ khủng bố xếp hàng thứ tám, mười hai giờ trưa ở thư viện cũ có thể nghe thấy tiếng ma khóc.
Lâm Phạm trả điện thoại lại cho Lôi Hiểu Giai, nằm bò ra bàn, nhắm mắt nói: “Chúng ta học ở đây lâu như vậy rồi, cậu từng nghe thấy tiếng khóc bao giờ chưa? Lần trước chủ tài khoản này còn nói tòa nhà cũ Trung Minh có cô gái khóc, nhất định là ma, cuối cùng cậu đoán xem là chuyện gì.”
“Tớ biết chuyện này. Cảnh sát tìm được một cô gái bị nhốt ở công trường phía sau, CCTV cũng đưa tin rồi. Có điều cũng thật sự đã chứng minh được rằng chủ tài khoản này không nói dối.”
“Nhưng có liên quan gì đến ma không?” Lâm Phạm hỏi.
Lôi Hiểu Giai ngẩn ra: “Thế cậu nói, trong thư viện của chúng ta có thể cũng có cô gái bị giam cầm à?”
Lâm Phạm buồn ngủ đến mơ hồ, cũng không quá hứng thú với chủ đề này: “Chắc là không phải ma. Trường chúng ta lớn như vậy, quản lý nghiêm như thế, cũng không quá có khả năng sẽ xuất hiện chuyện giam cầm. Về phần là cái gì thì cậu để tớ ngủ trước đi, lúc nào dậy bàn sau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT