Khương Như Vũ co lại trong góc, đổ từng ngụm bia vào trong miệng.
Cô sợ say cho nên không dám uống thứ khác, chỉ yêu cầu người ta mang cho mình loại bia có độ cồn thấp nhất.
Cô thật sự cũng không muốn uống rượu, chủ yếu là vì tâm trạng cô không tốt.
Cái tâm trạng không được tốt này là bởi vì cô cãi nhau với Phó Ý.
Chiều hôm nay, cô dự định đổi mới ca khúc debut của một nhóm nhạc nữ mới để cover, hỏi một vòng không ai rảnh, chỉ có thể bảo người mới đi công tác về là Phó Ý tới hỗ trợ.
Địa điểm được xác định là quán cà phê mà Phó Tỉ mở, sau khi hết giờ học cô đến thẳng đó, lúc đến Phó Ý đã ở trong đợi cô rồi.
Vừa đến quán của Phó Tỉ đã nhìn thấy hành lý của Phó Ý để ngang bên cạnh quầy thu ngân, đi về hướng chỗ ngồi đầu tiên bên trái quầy thu ngân có thể nhìn thấy gò má quen thuộc.
Người đàn ông đi công tác mấy năm, từ thành phố xa lạ dốc sức làm việc đã trở về Lâm Giang, không còn mặc áo sơ mi quần short sặc sỡ như thời sinh viên, chỉ lười biếng dựa vào lưng ghế sofa khẽ nhấp cà phê, cả người tản ra một loại khí thế mạnh mẽ áp bách người khác.
Khương Như Vũ lẳng lặng đứng ngoài cửa kính ngắm nhìn mấy giây rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Phó Ý.” Cô khẽ gọi.
Người đàn ông theo tiếng gọi quay đầu, ngay giây phút nhìn thấy cô, vẻ lạnh lùng toàn thân hóa thành sắc xuân mềm mại.
Nhưng mà chưa đến một giây đồng hồ, anh dứt khoát thu hồi đường cong khóe miệng.
“Em mặc như này?” Anh không khách khí quan sát cô một vòng, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Bởi vì phải đi học nên cô mặc tương đối mát mẻ: Nửa người trêи là áo không tay croptop phối với chiếc quần đen bó sát cùng màu đơn giản, để lộ hoàn toàn vóc người hoàn hảo ưu việt; nơi nào nên nhô ra sẽ nhô ra, nơi nào nên vểnh lên sẽ vểnh lên, tóc đuôi ngựa buộc cao tóc mái rủ xuống hai bên gò má, môi đỏ da trắng, chính là liếc mắt một cái cũng đủ dụ hoặc người khác mơ ước viển vông.
Ngược lại, Khương Như Vũ không nghĩ nhiều như vậy, bình thường cô đi làm đều là thấy ăn mặc như nào thoải mái thì mặc như thế đến nên lập tức hỏi lại: “Em mặc như này thì làm sao?”
Anh chỉ cười nhạt: “Em tự mình mặc vậy ra ngoài mà trong lòng không cân nhắc sao?”
Tâm tình đang tốt vô cùng nói hết liền hết, Khương Như Vũ lập tức đen mặt, nghẹn lại: “Anh có bệnh hả? Vương triều Đại Thanh đã sớm diệt vong từ 800 năm trước rồi.”
Anh mở miệng còn muốn phản bác tiếp, không biết nghĩ tới điều gì lại kiềm chế lại, quay đầu buồn bực giận dỗi.
Khương Như Vũ nghĩ ngay đến dạ hội Giáng Sinh hồi còn học đại học mấy năm trước, Phó Ý đột nhiên mất hứng, bây giờ chỉ cảm thấy người này cực kỳ khó hiểu, cô cũng không lộ chân, hơn nữa cho dù có lộ chân thì làm sao, hiện nay cô gái nào ra đường mà không lộ chút da thịt chứ?
Quay đầu bước đi ngay lập tức.
Trêи đường nhận được điện thoại tụ họp của bạn đại học, cô không muốn về nhà đối mặt với tên xấu xa kia, dứt khoát chẳng chào hỏi lấy một câu đi thẳng đến địa điểm tụ họp.
Nói là bạn thời đại học gặp gỡ, sau khi đến rồi mới phát hiện chắc nên gọi là cuộc gặp mặt của các bạn khoa Quản lý, mấy khóa trước cũng tới, thậm chí cô còn nhìn thấy Trần Ngạn và Hoàng Lâm ở bên trong.
Không có tâm trạng vui chơi cùng mọi người, cô xách mấy chai rượu ngồi ở góc phòng, vừa cắm đầu uống vừa gửi tin nhắn hỏi Lương Hi có tới uống rượu Bá Vương không.
Lương Hi hiển nhiên cũng nhận được lời mời, không bao lâu sau khi trả lời cô ấy tiến vào phòng bao.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vừa đến kỳ nghỉ Khương Như Vũ có rất nhiều lớp, ít khi có cơ hội tụ tập với Lương Hi, ba tháng không gặp mặt mà thôi cô ấy lại gầy đi một vòng lớn.
Cả người lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ gầy, vốn dĩ phần cằm có chút thịt lúc này góc cạnh hiện lên rõ rệt, rất nhọn; không trang điểm, bọng mắt sắp kéo đến cằm rồi, lau đi màu son môi đỏ đậm thì càng lộ ra vẻ trắng bệch.
Nhìn qua giống như túm bừa thứ gì đó có thể bôi lên mặt rồi ra ngoài.
Khương Như Vũ nhìn một người tốt như Lương Hi biến thành bộ dáng hiện tại trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, nhíu mày, đưa một chai rượu qua cho cô ấy: “Buổi tối lại mất ngủ à?”
Lương Hi lắc đầu, giật mở nắp chai đổ rượu vào trong miệng, rồi mới chậm rãi nở một nụ cười mệt mỏi: “Hôm qua An tổng bảo tớ đi nhảy, suốt đêm.”
“Sáng nay không nghỉ ngơi tốt?”
“Ừm.” Nhìn qua cô ấy ngược lại đã tập mãi thành quen: “Buổi trưa lại kéo tớ từ trêи giường xuống để đi dạo phố.”
Gần đây Lương Hi đổi chỗ làm việc mới, làm một trợ lý sinh hoạt cho tổng tài của một tập đoàn, không cần kỹ thuật quan trọng gì, chỉ cần mỗi ngày theo cô ấy mua mua mua dạo phố dạo phố dạo phố suốt đêm đi nhảy, sống một cuộc sống say xỉn và xa hoa.
Nói dễ nghe một chút chính là công việc dễ dàng ổn định phù hợp với con gái, nói khó nghe thì chính là không biết tiến thủ, ngày đó khi phỏng vấn xin việc với người ta, ngay cả trợ lý bình thường nên làm gì cũng không biết.
Lương Hi quét mắt nhìn cô, tâm trạng sáng tỏ vài phần: “Xảy ra chuyện gì với cậu thế? Cãi nhau với Phó Ý à?”
Không đề cập tới còn được, nhắc tới thì Khương Như Vũ lại tức giận, cô soạt một tiếng đứng lên xoay một vòng, hỏi cô ấy: “Cậu xem thử mặc thế này rất gợi cảm sao? Tớ lộ da thịt không?”
“Theo tớ thấy thì bình thường thôi, thường ngày đi làm không phải cậu đều mặc vậy sao?” Lương Hi thành thật trả lời: “Chỉ có điều quả thật tương đối… lộ rõ vóc dáng?”
“Cậu cũng đừng giúp anh ấy làm người hòa giải nữa.” Cô tức giận khẽ hừ một tiếng: “Con người như Phó Ý chính là lòng dạ hẹp hòi, vua giấm chua!”
“Bình thường mà, Phó Ý như vậy vì thích cậu.” Lương Hi khổ sở cười cười, cô không thể uổng như Khương Như Vũ, hơn nửa chai bia thì gương mặt đã đỏ lên không ít: “Nào giống tớ.”
Chuyện này được vùi sâu trong đáy lòng của Lương Hi, cô ấy rất ít khi chủ động nhắc tới.
“Bố tớ bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.”
“...” Khương Như Vũ im lặng một lúc, cẩn thận lên tiếng: “Tớ nghe Phó Ý nói, gần đây Kiều Sâm đã về nước rồi, đang dạo quanh mấy công ty dưới trướng Kiều thị, nói là chuẩn bị cho việc tiếp nhận gia sản trong thời gian tới.”
“Kiều Sâm à…” Nhắc tới anh, ngay cả ý cười vui vẻ của Lương Hi trong nháy mắt cũng biến mất hơn nửa, vài phần còn sót lại cũng chậm rãi thu lại, cuối cùng biến mất không còn chút gì: “Anh ta có liên quan gì tới tớ chứ?”
“A, hình như có chút quan hệ.” Không đợi Khương Như Vũ trả lời, cô ấy mặt không đổi sắc kéo kéo khóe miệng: “Nếu không phải Kiều thị âm thầm động đến công ty nhà tớ, con tiện nhân Lương Huy sẽ không đem cả cái nồi ụp lên người bố tớ, làm hại bố tớ nằm trong bệnh viện nhiều năm như vậy.”
Khương Như Vũ im lặng, không nói đến chuyện này nữa.
Cô uống một ngụm rượu, bắt đầu suy nghĩ Lương Hi cứ ở chỗ này say như vậy thì ngoại trừ Phó Ý, cô có thể tìm ai tới đưa tiểu tổ tông này về.
Ai ngờ một chai rượu Lương Hi còn chưa uống xong, trạng thái say rượu co nửa người lại rồi xông về phía bọn Trần Ngạn đang hát trong phòng bao.
Trước khi Lương Hi tới Khương Như Vũ cũng đã uống không ít, cô ấy vừa đi, Khương Như Vũ chỉ có thể tiếp tục tự rót tự uống.
Kết quả đợi không lâu lắm thì kết thúc, lúc Lương Hi vui chơi thỏa thích xong trở lại tìm cô, người đã uống say bí tỉ rồi.
Như sâu rượu nằm ở trêи ghế, không nói gì cầm điện thoại lên, thuần thục ấn một chuỗi dãy số.
Đợi vài giây, hẳn là đầu bên kia điện thoại có âm thanh, cả người Khương Như Vũ như có sức mạnh, vui sướиɠ hét về phía micro: “Ôi chao Phó đại gia, rốt cuộc biết nhận điện thoại của em rồi!”
“Em nói cho anh biết, ba anh là em đây thích mặc gì thì mặc cái đó, cũng không phải mặc cho anh nhìn, liên! quan! đếch! gì! đến! anh!”
Mấy chữ cuối cùng gần như là dùng sức gào lên, khí thế vô cùng dồi dào.
“...” Đầu bên kia điện thoại, mặt của Phó Ý trực tiếp đen lại, đề ép lửa giận hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ~ ở ~ đâu?” Cô chỉnh giọng chầm chậm lặp lại câu hỏi một lần, nhìn Lương Hi một cái, sau đó bắt đầu cười như động kinh: “Lương Hi dẫn em tìm mấy anh cơ bắp mạnh mẽ, uống ~ rượu ~ rồi ~~~”
Lương Hi nửa phần say trong nháy mắt tỉnh táo hơn phân nửa, cực kỳ sợ hãi: “???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT