“Nếu không thì, tối nay không về ký túc xá nhé?”

Phát âm của anh rõ ràng, tận lực giảm thấp giọng quanh quẩn bên tai cô, không cần cô nghiêng đầu, cũng không cần liếc mắt, môi anh gần như dán vào bên tai cô, khi hé môi rồi đóng lại, cảm giác tồn tại cực mạnh mẽ.

Giống như bác thợ săn vô cùng kiên nhẫn, dẫn dắt cô, mê hoặc cô, từng bước từng bước dụ dỗ cô nhảy vào chiếc bẫy mình tỉ mỉ bày sẵn.

“Vậy… tới chỗ nào…” Tay chân cô luống cuống níu lấy quần áo anh, cái cổ cứng ngắc, ngay cả đầu lưỡi cũng sắp níu lại: “Nhưng, nhưng mà nhà trường không cho phép không về ký túc…”

“Nhà trường cũng không cho tụ tập đông người đánh nhau.” Anh cúi thấp đầu cười rộ lên: “Bạn trai em vừa mới đánh người, ngày mai có phải em muốn đến phòng quản lý tố cáo anh không?”

“Không phải.” Theo bản năng cô lắc đầu.

“Có muốn đến chỗ ở của anh họ anh không? Dù sao em cũng không đợi được Lương Hi, anh cũng không đợi được Kiều Sâm.” Phó Ý dùng cằm cọ cọ trêи mái tóc mềm mại của cô: “Anh họ anh đã mua một căn phòng kiểu Bungalow*, chỗ này hình như chưa từng ngủ lại, chúng ta đi qua ăn bữa khuya?”

*Bungalow là kiểu nhà trang trí theo phong cách phương Tây.

Anh họ của Phó Ý…

Anh ấy nhắc như thế, hình như cô có chút ấn tượng, chính là ông chủ quán cà phê có diện mạo giống anh bảy tám phần, vô cùng tốt tính còn mời cô uống trà chiều?

Cô nhớ lại bánh kếp nhà bọn họ, bánh nướng vàng óng phủ một lớp sữa đặc bên trêи, ở giữa còn có mứt xoài…

Khương Như Vũ nuốt nước miếng.

“Nhưng hai người chúng ta có thể ở chỗ anh họ anh không?” Khương Như Vũ do dự chốc lát, hỏi anh.

“Chỗ ở của anh ấy ở tầng ba quán cà phê.” Phó Ý thấy cô động lòng, tiếp đó cất lời dụ dỗ: “Phòng cũng thừa cho chúng ta ở, anh ấy còn làm cho bạn gái một cái bể bóng.”

“Bể bóng!” Hai mắt Khương Như Vũ sáng lên, khi đang muốn mở miệng đáp ứng, ánh sáng trong mắt chợt thay đổi, đỏ mặt nói: “Không được, nơi ở của anh ấy nhất định có hai gian phòng, em không thể ngủ cùng một phòng với anh.”

“Đều là người của anh.” Anh nhướng mày: “Ngủ cùng một phòng thì sao?”

“... Tướng ngủ của em rất xấu.” Khương Như Vũ trịnh trọng khuyên anh: “Có thể sẽ ngủ ngáy, là kiểu vang rung trời, lợi hại hơn cả tiếng pháo.”

“Vừa khéo, anh cũng là kiểu cứ hễ ngủ thϊế͙p͙ đi, sấm đánh cũng không tỉnh.” Anh cực kỳ vui mừng cong môi: “Cho dù em mê muội sắc đẹp của anh, đêm hôm làm chuyện bất chính với anh…”

Phó Ý sát lại bên tai cô, hắng giọng nói: “A, khả năng này không có cách nào không tỉnh, nhưng anh sẽ tận lực phối hợp với em.”

A.

Khả năng này không có cách nào không tỉnh.

Nhưng anh sẽ tận lực phối hợp với em.

Phối hợp để em làm chuyện bất chính với anh.

Phó Ý.

Đồ chết tiệt.

Sao càng ngày càng không biết xấu hổ!!!

Mê muội sắc đẹp?

Cô là kiểu người như vậy sao?

Hả???

Đúng! Cái!! Con khỉ!!!

Suy cho cùng có phải anh già rồi không?

Phải không???

Sao mấy thứ rác rưởi đổi trụy đầy đầu vậy???

Một ngày không ăn mặn sẽ chết sao???

Sẽ? Chết?? Sao???

Cô mới bao tuổi? Cô vừa mới thành niên.

Tên đàn ông xấu xa này có thể chú ý đúng mực một chút không?

“Phó Ý.” Cô căng mặt đẩy anh ra, lại cảm thấy chưa đủ, lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt mang theo vẻ lên án: “Anh có biết chúng ta mới qua lại chưa đến hai tháng không?”

“Ừ, biết.” Trong lời nói của anh không kiềm chế được ý cười: “Làm sao vậy?”

“Anh có thể chú ý một chút không?” Khương Như Vũ ngẩng đầu, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực anh: “Nếu anh thật sự đói khát như vậy, có thể về Once hỏi bọn họ có tuyển nhân viên “phục vụ” ở phòng bao hay không.”

“Nhân viên “phục vụ” phòng bao? Đó không phải là… làm “trai bao” sao?” Đầu tiên anh hơi ngẩn người, sau đó không chống chế được bật cười, cười đến khi thở không ra hơi, tiếp theo còn muốn trêu cô: “Em bỏ được sao? Đem bạn trai bán cho phú bà?”

“Bỏ được.” Khương Như Vũ gật đầu như gà con mổ thóc, bắt đầu nhắm mắt chém gió: “Đợi các cô các chị đưa tiền cho em, em lại chuyển cho anh, như vậy anh có thể phát tài, bước lên đỉnh cao của đời người, một cước đá anh, em có thể tìm chó con nhỏ dung mạo xinh đẹp còn trẻ tuổi.”

“Vậy cũng không được, em đừng tưởng bán thân anh kiếm được tiền rồi thì có thể đi tìm đàn ông khác. Hơn nữa…” Lỗ tai bị người ta khẽ chạm vào: “Ngoại trừ em ra, anh không cứng nổi với bất kỳ ai.”

“...”

Khương Như Vũ không biết từ khi nào Phó Ý lại dựa sát vào cơ thể cô như vậy liền đẩy anh ra: “Em vừa mới thành niên! Vừa! Thành! Niên!”

“Phó Ý!!!” Cô gái nhỏ có lẽ là tức giận rồi, lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt như nai con to tròn nhìn anh chằm chằm: “Anh nói thêm một câu nữa, sau này đừng nghĩ đến chuyện hôn em!!!”

Cô tức giận đến mức sắp nổ tung rồi, kết quả tên đầu sỏ gây tội còn cười đến không kiềm chế được mình, cười đến mức lồng ngực cũng rung lên, trong con người màu trà tràn đầy sung sướиɠ.

“Sau này anh không nói nữa.” Cười đến mệt rồi, tên đầu sỏ gây tội ôm lấy bả vai cô, thân mật cọ cọ vào phần tóc mai của cô: “Vậy bây giờ em cho anh hôn một cái nữa nhé?”

Dứt lời, cúi đầu làm ra vẻ muốn hôn cô, ai ngờ bị bàn tay Khương Như Vũ chụp lên môi: “Anh đừng hòng mơ tưởng!”

“Vậy còn qua chỗ anh họ anh không?” Anh thuận thế bắt lấy tay cô, thấp giọng dụ dỗ: “Anh ấy có một bể bóng, dùng lời của mấy cô gái bọn em thì nói thế nào nhỉ? Dễ dàng có được trái tim thiếu nữ?

Khương Như Vũ im lặng.

“... Có màu gì?” Mãi sau cô mới nghẹn ra một câu.

“Anh không nhớ rõ lắm?” Phó Ý cố nhớ lại một chút: “Chắc là màu hồng phấn.”

Hơi dừng lại, Phó Ý ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới, cười đến vô lại: “Yên tâm, mỗi người một phòng.”

“Vậy em đành miễn cưỡng…”

“Vũ Vũ…”

Âm thanh của Lương Hi đột nhiên truyền tới từ phía sau, cắt ngang lời Khương Như Vũ còn chưa nói xong.

Cô xoay người, nhìn thấy Lương Hi nhảy chân sáo xông tới, trêи tay còn cầm hai que kẹo bông gòn.

Đưa cho cô que màu hồng, Lương Hi cắn một miếng, thỏa mãn cảm thán một tiếng: “Ngon quá đi!”

Mới được chưa quá một tiếng, Lương Hi đã không còn vẻ hoảng hốt kinh sợ như lúc vừa mới từ Sky Garden đi ra, nhìn về phía cô cười ngọt ngào: “Kiều Sâm thật sự rất thần kỳ, cũng muộn như vậy rồi anh ấy còn có thể tìm được nơi bán kẹo bông gòn.”

“Bây giờ cũng sắp 12 giờ rồi.” Khương Như Vũ cũng ngạc nhiên nhìn Kiều Sâm: “Anh đến tận nhà người bán kẹo để bắt người ta ra ngoài làm sao?”

“Không có.” Kiều Sâm nắm tay còn lại của Lương Hi: “Anh nói với ông ấy nếu như hôm nay bạn gái của anh không được ăn kẹo bông gòn thì bạn trai mới xác định quan hệ chưa đến một tiếng là anh đây sẽ bị đá mất.”

“Ôi chao.”

“Anh nhìn đàn anh Kiều nhà người ta đi, biết làm người biết bao.” Khương Như Vũ khẽ thở dài, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Ý: “Anh nhìn lại anh xem, ngoại trừ mở miệng bịch bịch bịch anh còn biết chút gì không?”

Phó Ý : “...”

Việc này liên quan gì đến chuyện của anh??

“A Ý hơn anh rất nhiều.” Kiều Sâm khẽ cười nói: “Chỉ cần cậu ấy gọi một cuộc điện thoại, có thể tìm được toàn bộ thứ tốt nhất Lâm Giang…”

“Kiều Sâm.” Phó Ý bỗng dưng cắt ngang lời anh ấy, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Thế nhưng khẩu vị của Khương Như Vũ đã bị khơi dậy, trong ánh mắt lóe lên vẻ không kịp chờ đợi, chuyển hướng nhìn Phó Ý: “Có thể đem toàn bộ thứ gì tốt nhất ở Lâm Giang?”

“Toàn bộ đồ tốt nhất của Lâm Giang là…” Phó Ý cắn răng, ánh mắt lạnh giá nhìn chằm chằm Kiều Sâm, câu nói giống như được thoát ra từ trong kẽ răng vậy: “Dân em đi uống sữa chua ở cửa hàng tiện lợi tốt nhất.”

Khương Như Vũ: “...”

Kiều Sâm: “...”

Lương Hi: “...”

Sờ sờ mũi, Lương Hi lúng túng cười hai tiếng: “Bây giờ chúng ta quay về trường sao?”

“Bây giờ mà quay về trường, ngày mai có lẽ sẽ bị thông báo xử phạt.” Kiều Sâm ôn hòa nhắc nhở: “Kiểm tra buổi tối ở Lâm Giang rất nghiêm.”

“Vậy…” Lương Hi bối rối, sau đó cẩn thận dè dặt lên tiếng: “Vậy chúng ta có nên đi… thuê phòng khách sạn?”

Thành phố Lâm Giang.

Khách sạn Hoa Viên trong thành phố.

Cửa phòng 6203 bị ai đó đẩy ra, truyền tới một tiếng ‘cạch’ khe khẽ.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cùng trong gian phòng chỉ có một mặt ngăn lại, nửa trong suốt, khi nhìn vào bên trong sẽ thấy mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đang đung đưa.

Khương Như Vũ ở trong phòng quay qua quay lại, phát hiện bố cục giống phòng của bọn cô như đúc, nằm bò trêи giường chơi điện thoại.

Tiếng nước chảy bên trong rất lớn, cô vốn định đọc tiểu thuyết một lát, nhưng tâm lý lại bị phân tán, mất kiểm soát.

Cô vô thức nhìn về hướng phòng tắm bên kia, bóng người không ngừng chuyển động, sau đó ngẩng đầu lên, để nước từ vòi hoa sen chảy thẳng xuống đầu.

Mắt thấy vị trí của vòi hoa sen đi xuống, đến lồng ngực, lại chậm rãi đi xuống cơ bụng, ngay sau đó lại xuống…

Khương Như Vũ chợt quay mặt, giấu đầu hở đuôi nhìn màn hình di động, tựa như là muốn nhìn xuyên qua màn hình.

Đại khái khoảng chừng năm phút sau tiếng nước chảy đã dừng lại.

Rất nhanh, âm thanh của Phó Ý cách tấm kính phòng tắm truyền tới: “Kiều Sâm, giúp tôi cầm quần áo trêи giường vào đây.”

Khương Như Vũ đắm chìm trong thế giới của bản thân, bị tiếng gọi này của anh dọa sợ, suýt nữa ném điện thoại bay ra ngoài.

Có lẽ là không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, anh nói lại lần nữa: “Nhanh lên, ở đầu giường đấy.”

Khương Như Vũ xoay người ngồi dậy, bò đến đầu giường… quả nhiên có một bộ quần áo, được gấp gọn ngay ngắn, một chiếc quần short màu đen, một chiếc khăn lông, còn có một cái… qυầи ɭót.

Màu xám tro, nhìn qua logo có hơi quen mắt, nhưng lúc này trong lòng cô đứng ngồi không yên, cũng không chú ý nhiều.

Bởi vì cô không biết tại sao, không khỏi nhớ lại, buổi tối bên lề đường, những lời Phó Ý nói với cô.

Khả năng là không có cách nào không tỉnh nhưng anh sẽ tận lực phối hợp với em.

Ngoại trừ em ra, anh không cứng nổi với bất kỳ ai.

Dùng lực xoa xoa đôi má nóng bừng, Khương Như Vũ cắn môi dưới, khẽ hừ một tiếng.

“...” Rũ mắt mấy giây, cô vươn tay ra, nắm được khăn lông và quần short, sau đó liền dùng tư thế như nâng cống phẩm cầm qυầи ɭót lên.

“Kiều Sâm?” Lúc này trong giọng nói xen lẫn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cô không dám lưỡng lự, nâng quần áo đưa đến trước cửa phòng tắm, rút một tay ra gõ gõ cửa.

Cửa mở ra, một luồng khí nóng phả vào mặt, lập tức có một đôi tay từ phía trong đưa ra ngoài.

Khương Như Vũ vội vàng thả quần áo lên trêи tay anh rồi chợt chạy chậm về giường ngồi.

Hai tay cô che hai má nóng hầm hập, không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, thấy vài động tác cơ thể chuyển động của bóng dáng mơ hồ...

‘Két’ một tiếng, cửa mở ra.

Người đàn ông vừa lau tóc vừa từ bên trong đi ra.

Anh chỉ mặc quần short, cả nửa trêи cứ để trần như vậy phơi bày trong tầm mắt cô, đường nhân ngư và đường nét cơ ngực nổi bật; đại khái là chưa lau khô hoàn toàn, có bọt nước theo hầu kết trượt xuống, lại chầm chầm chảy qua làn da chỗ bụng của anh…

… Khương Như Vũ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play