Nhiệt độ lòng bàn tay Phó Ý nóng rực, khi vuốt ve má cô có thể cảm nhận được chút thô ráp; lúc sát vào người cô nói chuyện hô hấp phả lên mặt cô; vốn nóng tính lúc này cô càng cảm thấy không biết phải làm sao.
Khương Như Vũ mất tự nhiên vùng vẫy, thế nhưng tay người này siết chặt, ngoại trừ cơ thể thì cả mặt cô không cách nào di chuyển được.
“Anh buông em ra trước đi.” Bất đắc dĩ cô chỉ có thể đáng thương nhìn anh, hy vọng anh có thể nể tình buông tha cho khuôn mặt của mình.
“Lần sau còn nói mấy lời thô tục không?” Anh vừa dùng sức vừa hỏi.
“Không nói nữa không nói nữa.” Cô gái nhỏ bị anh bóp má, vẻ mặt đỏ bừng, lời nói cũng mơ hồ không rõ, cả cái đầu nhỏ trong lòng bàn tay anh cũng không thể dao động lắc đầu trong phạm vi nhỏ.
Lúc này Phó Ý mới buông cô ra.
“Anh! Thối! Lắm!”
Ai ngờ anh vừa mới thả tay, Khương Như Vũ kiễng chân vò đầu anh, sau đó nhanh chóng chạy vào quán trà sữa, tốc độ nhanh đến mức anh căn bản không phản ứng kịp.
Phó Ý: “...”
Kiều Sâm và Lương Hi đã ngồi bên trong uống trà sữa, trêи bàn còn bày đĩa bánh crepe xoài.
Nhìn thấy hai người thong dong tới chậm, Kiều Sâm cười nói: “Không biết hai người muốn uống gì cho nên chưa gọi hộ hai người , không sao chứ?”
Khương Như Vũ lắc đầu, đi đến chỗ gọi đồ cúi đầu xem thực đơn.
“Có đồ uống nào ngon?” Thực đơn trong tay bị ai đó kéo qua một nửa, Phó Ý đứng bên cạnh cùng cô nghiên cứu.
“Tự anh xem đi, em cũng không biết anh thích gì.” Khương Như Vũ bình thản di chuyển sang phải vài bước.
“Bình thường tôi rất ít khi đến quán trà sữa.” Anh buông thực đơn: “Em chọn giúp tôi một loại đi.”
“Ừm.” Khương Như Vũ dựa theo khẩu vị của bản thân gọi cho anh một cốc: “Phiền chị làm cho em một ly trà xoài kem cheese và một ly trà dưa hấu kem cheese.”
Nói xong, cô dừng lại một chút, quay đầu hỏi Phó Ý: “Anh thích xoài không?”
“Cũng được.” Anh đút tay vào túi, thản nhiên trả lời: “Chỉ hai ly này thôi? Em muốn ăn gì không?”
Khương Như Vũ suy nghĩ một lát, lại chọn thêm một phần bánh crepe xoài ngàn lớp: “Còn anh?”
Phó Ý lấy di động ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trêи màn hình: “Tôi không ăn.”
Cô nhìn ảnh mở Wechat, ấn vào góc bên phải, lập tức hiểu rõ mục đích của Phó Ý.
Liếc nhìn màn hình hiển thị tổng tiền, hai ly nước hoa quả thêm một đĩa bánh ngọt hết 73 đồng.
Cô chợt nhớ tới trước kia bản thân đã từng hỏi Lâm Xảo Nghiên tiền lương gia sư là bao nhiêu, đáp án là Lâm Xảo Nghiên là một buổi học 150 tệ.
Tương đương với một giờ dạy được 75 tệ.
Vậy là bữa này gần bằng tiền lương một giờ của anh ấy.
Phó Ý vừa mới nói mình rất ít khi đến quán trà sữa, trêи thực tế chắc là gần như không đến, ngay cả uống gì cũng cần cô đề cử.
Mặc dù là Lương Hi bảo tới, nhưng nói đi nói lại cô cũng có phần lừa gạt kéo người đến quán đắt thế này.
Do dự không quá hai giây, cô nhanh tay nhanh mắt bắt lấy tay Phó Ý sắp đưa ra: “Anh chờ một chút!”
Phó Ý: “?”
Khương Như Vũ một tay nắm chặt lấy cổ tay anh, tay còn lại rút điện thoại ra nói: “Em mời anh uống.”
Anh nhướng mày, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Yên tâm, tôi chưa đến nỗi ngay cả một lý trà sữa cũng không mời được.”
“Không phải!” Cô vội vàng lên tiếng cắt ngang, lực trêи tay không hề giảm: “Coi như là em nhận lỗi với anh, đã liên tục hiểu lầm anh hai lần, còn phát cáu với anh nữa.”
Nói xong Khương Như Vũ lập tức đưa mã QR ra, nói với nhân viên phục vụ: “Chị quét của em ạ.”
Đôi tay mảnh khảnh của Khương Như Vũ nắm lấy anh, trêи cánh tay có một ít cơ bắp tạo thành nhờ luyện nhảy, làn da mịn màng bao trùm lên cổ tay anh, còn có thể nhìn thấy trêи cổ tay cô sợi dây đỏ nửa năm trước anh tặng.
Không biết bởi vì nóng hay bởi vì vừa mới bị anh trêu đùa, màu đỏ ửng trêи mặt cô chưa hoàn toàn tan hết, hiện lên càng nổi bật trêи làn da trắng nõn của cô, vài sợi tóc rơi ra dính trêи gò má, nhẹ nhàng thở gấp, giống như động vật nhỏ vừa mới thoát khỏi sự truy bắt của thợ săn; màu môi đỏ hồng khỏe mạnh hệt như quả anh đào chín mọng, kiều diễm ướt át.
Phó Ý ɭϊếʍ môi dưới, trong lòng không kiềm chế được mà nghĩ đến.
Mẹ nó thật đáng yêu.
Vào khoảnh khắc anh lơ đãng, nhân viên phục vụ đã cầm máy quét lên hướng về phía di động.
Đến khi nghe ‘tít’ một tiếng, di động trêи tay rung lên rất nhẹ, cô mới thở phào một hơi, buông tay đang siết chặt Phó Ý như gông cùm ra, cũng không dám nhìn nét mặt anh, trực tiếp trở về ghế ngồi.
Sau khi ngồi xuống cô lấy di động ra làm bộ như bản thân rất bận, chưa đến vài giây chỗ ngồi phía đối diện vang lên tiếng động kéo ghế, có người ngồi xuống.
Sau đó nghe thấy âm thanh giễu cợt của Kiều Sâm: “Được đàn em bao nuôi rồi?”
“Đúng vậy đấy” Phó Ý mỉm cười: “Chị gái kim chủ bao nuôi tôi còn rất hào phóng, xem ra tôi phải phục vụ tốt hơn mới được.”
Chị gái kim chủ.
Chị! Gái! Kim! Chủ!
Mặc dù cái từ này xuất phát từ miệng cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy.
Hai người này thật sự không biết xấu hổ!
Sao có thể! Giễu cợt cô!! Như thế!!!
Phó Ý! Tên lưu manh! Có phải! Mỗi ngày không trêu ghẹo cô! Thì khó ở phải không!!!
Còn nói cái gì cơ! Phục vụ???
Phục vụ cái gì.
Anh phục vụ cái gì!!!!!!
Có phải bọn họ cho rằng cô sẽ thẹn thùng sẽ đỏ mặt?
Không có khả năng.
Tuyệt đối không có khả năng!!!
Khương Như Vũ cô, da mặt siêu cấp dày!!!
“Vậy anh.” Khương Như Vũ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Phó Ý: “Tối nay chọn một phòng đẹp đợi em.”
Vừa dứt lời, ba người ngồi trêи ghế đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô, ánh mặt tràn ngập bất ngờ và khϊế͙p͙ sợ.
Thậm chí trêи mặt Lương Hi còn viết dòng chữ ‘cậu nghiêm túc sao’.
“...”
Hình như đúng là vô cùng lớn mật rồi, Khương Như Vũ ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu.
“Chúng ta đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm, nếu như anh ngủ trước thì trừ tiền anh.”
Thực ra Khương Như Vũ không mềm mại và vô hại như vẻ bề ngoài, ngược lại là minh chứng sống cho câu nói ‘thỏ con khi nóng nảy cũng sẽ cắn người’.
Hơn nữa cảm xúc lo lắng của cô không hề cao hơn loài thỏ bình thường, khi cắn người cũng không biết xấu hổ, còn chả cần dùng não, nghĩ gì thì nói thẳng ra ngoài, muốn làm gì thì làm cái đó. có lẽ trong lòng đều là ý nghĩ ‘mặc kệ ra sao, hôm nay bằng bất cứ giá nào tôi nhất định không thể để người khác xem thường mình’.
Giờ khắc này cảm xúc không chịu thua và nổi loạn đồng thời bị kϊƈɦ thích, trong mắt Khương Như Vũ tràn đầy ý chí chiến đấu.
Người bàn bên cạnh ngồi dưới điều hòa còn bàn của họ thì ngồi đối diện, miệng điều hòa thổi gió vù vù thẳng về phía đỉnh đầu họ, cảm giác mát mẻ xuyên qua áo hai dây thấm vào da thịt.
Người đàn ông lười biếng dựa vào lưng ghế chợt ngồi thẳng người, thu lại biểu cảm trêи mặt, giọng điệu cố làm vẻ nghiêm túc nhưng kỳ thật đang kiềm chế ý cười: “Vậy chuỗi khách sạn 7 ngày* phía sau Lâm Giang thì thế nào? Chỉ cần em cho tôi tiền thì tôi nhất định khiến em hài lòng.”
*Chuỗi khách sạn thành lập năm 2005, đã có mặt ở khoảng 370 thành phố trêи toàn thế giới (Nguồn: Baike.baidu.com).
Thái độ cũng đủ thành kính, dường như bọn họ đang bàn về cuộc giao dịch thiêng liêng nào đó.
Khương Như Vũ thật sự không ngờ tới Phó Ý sẽ tiếp lời mình, cô thoáng nghẹn họng, dần dần cảm thấy nội dung chủ đề họ đang nói rất dễ khiến người khác liên tưởng viển vông, nói cho cùng cô gái nhỏ da mặt mỏng, sau khi phản ứng kịp đến cả lỗ tai cũng ửng đỏ.
Hồi lâu Khương Như Vũ mới nghẹn ra được một câu: “... Bỏ đi, anh phục vụ không ổn, tối nay em không muốn bao anh.”
Vừa nói xong, Phó Ý không thể nhịn nổi bật cười thành tiếng, hình như nhìn cô bị kìm nén đến mức không chịu được là một chuyện cực kỳ thú vị, cười đến mức lồng ngực thi thoảng rung lên; có người cười đầu tiên, hai người còn lại giống như được giải huyệt, nhất là Lương Hi, cười nghiêng ngả thiếu nước đập bàn nữa thôi.
Khương Như Vũ: “...”
Rất nhanh, phục vụ đem lên những món họ gọi.
Khương Như Vũ không khách khí cầm lấy ly dưa hấu đỏ, mở nắp uống một ngụm.
Nước dưa hấu mát lạnh hòa quyện với lớp kem cheese mặn theo cổ họng trôi xuống bụng, là cảm giác sảng kɧօáϊ đến điều hoà cũng không cách nào làm được.
Cô xiên một miếng bánh crepe xoài ngàn lớp đưa vào miệng, vừa cảm nhận vị bơ ngọt lịm vừa nghe Kiều Sâm và Lương Hi nói chuyện.
“Đàn anh, dạ hội Giáng Sinh cuối tháng 12 ở trường em và Vũ Vũ đều biểu diễn, đến lúc đó anh và đàn anh Phó Ý có muốn đến hỗ trợ bọn em không?” Lương Hi chớp đôi mắt nai con hỏi.
“Hôm đó không có việc gì anh nhất định sẽ đến cổ vũ.” Giọng Kiều Sâm ôn hòa, khi nói chuyện không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ.
Khương Như Vũ ăn một miếng xoài ngàn lớp, trong lòng suy nghĩ Kiều Sâm thật dịu dàng, nếu không phải kiểu điều hòa trung tâm, ghép với Lương Hi một người hoạt bát sôi nổi, một người nhã nhặn lịch sự, khẳng định là vô cùng xứng đôi.
“Vậy đàn anh Phó Ý thì sao?” Lương Hi hỏi: “Anh đến không?”
Nghe lời này, Khương Như Vũ không tự chủ được cắt chặt ống hút đến mức xẹp lép; ngoài mặt lại làm bộ không thèm để ý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại như cũ nhưng thật ra đang tập trung tinh thần đợi câu trả lời của Phó Ý.
“Lễ Giáng Sinh sao?” Phó Ý trầm ngâm chốc lát: “Hôm đó không chắc tôi có rảnh không.”
Nghe vậy cô chợt nhìn về phía Phó Ý, nhưng không kịp đề phòng phát hiện ra ánh mắt anh cũng đang nhìn cô, trong nháy mắt lại cúi đầu.
“Đàn anh Phó đi chơi cùng bạn gái sao?” Lương Hi liếc mắt nhìn ai đó đang cúi đầu, cố tình đùa giỡn hỏi.
Thật ra thì có lẽ cô đã biết câu trả lời, nhưng trái tim cô vẫn vì câu hỏi này mà bị treo lên cao một lần nữa.
Phó Ý… chắc là không có khả năng có bạn gái đâu.
Đúng như dự đoán, người đàn ông đối diện lười biếng mở nụ cười.
“Không có bạn gái.” Anh chống cằm, ánh mắt như có như không rơi xuống người Khương Như Vũ: “Cuối tháng sau trong nhà có thể có người thân về.”
Cô buông lỏng ống hút rồi hút một ngụm nước, sau đó cắn ống hút về hình dạng ban đầu rồi nhìn chằm chằm vào lý sinh tố dưa hấu mới uống được một nửa.
Tiếp đó nghe thấy lời nói hàm chứa ý trêu đùa của anh: “Cũng không biết chị kim chủ của tôi có vui vẻ khi tôi tới cổ vũ không?”
“Không vui.” Anh có hơi tiếc nuối gật đầu: “Vậy tôi không đi không được, như vậy có thể cản trở ánh mắt nhìn vào chị kim chủ của tôi…”
Nói tới đây, Phó Ý cong môi, lời nói rõ ràng tràn đầy vui sướиɠ: “... Ai bảo tối nay cô ấy không lật thẻ bài chọn tôi.”
“...” Khương Như Vũ gần như bị cái đề tài chị kim chủ này ép cho phát điên rồi, sụp đổ nhìn anh: “Được được được bây giờ em đi đặt phòng, cầu xin anh đừng phóng túng nữa!!!”
Lúc này anh mới hài lòng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, giọng nói cực kỳ ngả ngớn: “Vậy tối nay tôi ở trêи giường đợi em…”
Anh khẽ cười nói tiếp: “... Đợi em tìm tôi đắp chăn nói chuyện phiếm.”
…
Trêи đường trở về ký túc xá, cả người Khương Như Vũ bị vây trong tình trạng vô cùng cáu kỉnh lại sụp đổ.
Cô kéo tay Lương Hi, bước chân rất nhanh, khiến cho Lương Hi cũng phải đi như bay.
Lần đầu tiên Lương Hi thấy cô mất khống chế như vậy, sau khi trở về phòng, ngây người hỏi: “Sao cậu… nhìn qua như muốn giết người vậy?”
Khương Như Vũ xé que kem mua ở dọc đường, dường như trút mọi phẫn nộ cắt một miếng phía trên: “Cậu nói xem có phải hôm nay Phó Ý có hơi bệnh không?”
Không chờ Lương Hi mở miệng, cô lại nói liên tục như súng liên thanh bắn phá: “Không phải chỉ một tháng không gặp thôi sao? Vì sao anh ấy trở nên… dê xồm như vậy? Có phải anh ấy bị cái gì kϊƈɦ thích? Cái gì gọi là… ở trêи giường đợi tớ? Còn mở miệng ra là chị kim chủ? Anh ấy đang giễu cợt tớ sao? Đùa giỡn tớ thật sự vui vẻ đến vậy sao?...”
“Cậu dừng một chút…” Lương Hi không nghe nổi nữa, không nhịn được cắt ngang lời cô: “Trước tiên cậu đừng tức giận.”
“Tớ cáu giận gì chứ?” Khương Như Vũ như gà mái hoảng sợ lập tức tiến vào trạng thái phòng bị: “Sao tớ có thể vì anh ấy mà nổi giận!?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT