Khi phương Nam chuyển thu thời tiết vẫn khô nóng như cũ, nhiệt độ điều hòa luôn để mức thấp nhất, đợi một lúc căn phòng mới trở nên mát mẻ hơn.
Khương Như Vũ dời ghế đến giữa phòng, đối diện với hướng của điều hòa, ngồi xổm chơi di động.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ ‘anh trai A Ý’ trêи màn hình rất lâu, đầu tiên là mắng một câu ‘không biết xấu hổ’, sau đó sửa biệt danh thành ‘Phó Ý’.
Lương Hi lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô co người ngồi trêи ghế kinh ngạc hỏi: “Sao cậu về sớm thế?”
“Cũng 9 rưỡi tối rồi.” Khương Như Vũ không buồn ngẩng đầu.
“Tớ tưởng là cậu sẽ hẹn hò với đàn anh Phó Ý của cậu đến tận khuya.” Lương Hi cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cô, ngó đầu ra nhìn điện thoại: “Nói chuyện cùng đàn anh Phó của cậu à?”
“Không có!” Cô cảnh giác tắt màn hình di động đi: “Còn nữa, cái gì gọi là ‘đàn anh Phó của tới’? Tớ không có quan hệ gì với anh ấy hết.”
“Đúng đúng đúng, không sai.” Lương Hi trịnh trọng gật đầu: “Hai người không có chút mờ ám nào hết, chỉ là quan hệ vô cùng tốt mà thôi.”
Khương Như Vũ: “...”
Cô quyết định phản kϊƈɦ lại một chút cô nàng không biết trời cao đất dày này.
Suy nghĩ một lát, Khương Như Vũ trào phúng nói: “Quan hệ của cậu với đàn anh Kiều Sâm mới là vô cùng tốt chứ? Mới lần thứ hai gặp mặt hai người đã cùng nhau đi uống trà sữa rồi?”
“Vậy thì đã sao?” Vẻ mặt Lương Hi như chuyện đương nhiên: “Tớ muốn cưa anh ấy.”
Khương Như Vũ: “...?”
“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Chị em ơi, bây giờ đã lên đại học rồi, cũng không phải cấp 2 cấp 3.” Lương Hi nhìn cô như kẻ ngốc làm động tác quyến rũ trào phúng lại: “Ai yêu đương còn trốn trốn tránh tránh giấu giấu giếm giếm chứ?”
“Dù sao thì tớ nói gì cũng vậy thôi, thích hay không thích người ta trong lòng cậu rõ nhất.” Nói xong cô ấy liền bật máy sấy tóc, tiếng máy chạy nhanh chóng tràn ngập không gian.
Khương Như Vũ ngồi xổm đến mỏi chân, nhảy xuống ghế muốn ngồi lại nhưng do ngồi quá lâu nên chân bị tê, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Dứt khoát cất ghế đi, cô nửa nằm trêи giường nghĩ về những lời Lương Hi đã nói.
Thực ra cô đều hiểu ý Lương Hi nói.
Cũng lên đại học rồi, yêu đương mà thôi, có gì ghê gớm chứ, vì sao còn không dám thừa nhận.
Thế nhưng dáng vẻ này của mình là thích Phó Ý sao?
Chắc là không phải đâu.
Nếu như Kiều Sâm rất lâu không trả lời Wechat của cô, cô sẽ tức giận. Nếu như Khương Vân Trí không nghe điện thoại cô gọi, cô cũng sẽ rất tức giận.
Còn đỏ mặt… hình như ngày trước cô không dễ dàng đỏ mặt như vậy.
Bỗng nhiên từ trêи giường ngồi dậy, cô nhìn về phía Lương Hỉ nặng nề thở dài.
Lương Hi: “Cậu làm sao thế?”
Khương Như Vũ buồn rầu nhìn cô ấy: “Tớ hơi hoài nghi bản thân mình.”
Lương Hi: “Bởi vì đàn anh Phó của cậu phải không?”
“Làm sao cậu biết?” Cô buồn bực gãi má: “Rõ ràng như vậy?”
“Chỉ dùng ʍôиɠ để nghĩ thôi tớ cũng biết là vì ai.” Lương Hi đặt chai Essence Water xuống, ngồi bên cạnh cô: “Cậu nói đi, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tớ cảm thấy hình như tớ cũng không thích Phó Ý lắm đâu nhỉ?” Cô lại thở dài: “Làm thế nào mới có thể chắc chắn tớ có thích anh ấy hay không?”
Lương Hi suy nghĩ một lát: “Nếu như anh ấy có thể chi phối tất cả cảm xúc của cậu, chắc là vậy đấy.”
Cô ấy dừng một chút, nói thêm “Ví dụ như hành động cực kỳ khác thường của cậu ở tiệm ăn Nhật ngày hôm đó?”
Khương Như Vũ sửng sốt vài giây mới nhớ tới hành động vĩ đại của bản thân ở tiệm ăn Nhật khi khai giảng.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó có lẽ chỉ muốn anh tức giận đến choáng váng thôi, bởi vì anh không nhìn đến mình còn không trả lời tin nhắn.
“Cậu nghĩ lại xem, nếu như Phó Ý ở cùng cô gái khác, cậu có suy nghĩ gì không?”
Nếu như Phó Ý ở cùng cô gái khác.
Chắc là sẽ nắm tay cô ấy, lúc cô ấy buồn sẽ ôm cô ấy vào ngực, sẽ giương mi dịu dàng hôn cô ấy.
Cô chợt nhớ tới giấc mộng lớp 12, Phó Ý dùng lực lưu luyến ʍút̼ lấy cánh môi, lại trìu mến hôn lên cổ tay cô, độ ấm và xúc cảm chân thật không gì sánh được kia khiến cô chỉ hơi nghĩ đến là có thể nhớ lại toàn bộ.
“Nếu như anh ấy hôn người con gái khác cậu sẽ không vui chứ?” Lời nói của Lương Hi đột nhiên vang lên lần nữa ăn khớp với dòng suy nghĩ của cô: “Hoặc là ví dụ như anh ấy gọi cô gái khác là bảo bối?”
“... Hôn người con gái khác mình sẽ cảm thấy không vui lắm.” Mặc dù cô không tình nguyện nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nhưng mà nếu như anh ấy gọi người khác là bảo bối…”
Cô nghiêm túc tưởng tượng cảnh Phó Ý cố tình chỉnh giọng gọi người khác là bảo bối, không kìm được sợ run cả người: “Tớ sẽ cảm thấy anh ấy vừa ghê tởm phát ngấy vừa buồn nôn.”
Lương Hi: “...”
Do dự một chút Lương Hi vỗ vỗ bụng cô: “Lấy kinh nghiệm không nhiều của tớ ra nghĩ thì chắc là cậu thích đàn anh Phó rồi. Tớ cảm thấy cậu có lòng ghen tị của con gái và một tình yêu sâu đậm nhưng chôn chặt trong tim với anh ấy.”
“...?” Khương Như Vũ ngồi dậy, kéo tay cô ấy: “Hi Hi, sau này cậu ít xem mấy bộ truyền hình mẹ chồng nàng dâu lúc 8 giờ đi, không có chỗ nào tốt cho cậu đâu.”
Lương Hi: “... Tớ xem phim mẹ chồng nàng dâu lúc 8 giờ cả nhà cậu ý.”
Vào cuối tuần này, sau nhiều năm, sinh viên năm nhất nghênh đón kỳ nghỉ Quốc Khánh vô lo vô nghĩ đầu tiên của họ.
Khương Như Vũ và Lương Hi đều là người địa phương, thứ 6 đã thu dọn hành lý về nhà nghỉ lễ.
Trong nhà vẫn vắng vẻ như mọi khi, Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí đều chưa về nhà.
Cô kéo vali, vừa thu dọn quần áo vừa suy nghĩ có nên thương lượng với Lâm Xảo Nghiên một chút xem có thể nuôi một con chó nhỏ trong nhà.
Vợ chồng Khương Vân Trí cùng nhau về nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Như Vũ lê dép đi ra, cầm trong tay que kem.
Thấy vợ chồng Khương Vân Trí mặc quần áo trang trọng, cô tò mò hỏi: “Sao hôm nay bố mẹ đều ăn mặc đẹp thế ạ?”
“Con trai của một người bà con xa của bố con cưới vợ, trưa nay chúng ta đi uống rượu mừng.” Lâm Xảo Nghiên vừa tháo khuyên tai vừa đi về phòng ngủ.
Bữa tối là Khương Vân Trí nấu.
Tài nấu nướng của ông rất tốt, nhất là nấu hải sản tươi, chỉ là quá bận rộn nên ít khi có cơ hội xuống bếp.
Đoán chừng là để hoan nghênh Khương Như Vũ về nhà nghỉ lễ, ông nấu một bàn lớn hải sản, còn làm món tôm hấp tỏi nhuyễn mà Khương Như Vũ thích nhất.
“Dạ?” Khương Như Vũ cắn tôm ngẩng đầu, lồng ngực chấn động, trực giác nói cho cô biết Lâm Xảo Nghiên lại bắt đầu giáo huấn trong lúc ăn rồi.
Đúng như dự đoán, Lâm Xảo Nghiên làm như sắp xếp lại lời nói, lời mở đầu quen thuộc cũng nói ra: “Mẹ cảm thấy có chuyện này nhất định phải nói rõ với con.”
“Mẹ nói đi ạ.” Khương Như Vũ mặc không đổi sắc gắp một con cua bùn, trêи thực tế trong lòng đã tính toán nên dùng cớ gì để chuồn đi.
Có trời mới biết vì sao lên đại học cô còn bị Lâm Xảo Nghiên giáo huấn.
Dĩ nhiên Lâm Xảo Nghiên không nghe được lời nói trong lòng cô, thấy cô bày ra vẻ chăm chú lắng nghe thì lại nói những lời sâu xa thấm thía.
“Tiểu Vũ, lần này mẹ cùng bố con đi tham gia lễ cưới có cùng thím ba của con hàn huyên vài câu, chúng ta nhất trí cho rằng mặc dù con đã lên đại học nhưng việc học nhất định không thể đi xuống, bằng không sau này không có vốn liếng cạnh tranh với các sinh viên tốt nghiệp khác.”
Ai ya, lại là những lời lẽ cũ rích.
“... Chẳng qua lần này thím ba của con giúp mẹ ý thức được một vấn đề, con biết là gì không?”
Khương Như Vũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cực kỳ có lệ hỏi lại một câu ‘là gì ạ.’
“Thím ba của con nói, thời điểm anh Đường con học đại học có yêu đương ổn định với bạn gái, hiện tại cũng bắt đầu chuẩn bị kết hôn. Trêи đường về mẹ nhắn tin Wechat hỏi bạn bè, họ đều nói với mẹ như này: Nếu như đại học không yêu đương, sau này đi ra xã hội khả năng yêu đương sẽ khó thành.”
Khương Như Vũ chợt ngẩng đầu.
“... Cho nên bây giờ mẹ định cho con mục tiêu mới, kiếm được bạn trai trước năm thứ ba đại học, không vấn đề gì chứ? Mẹ cảm thấy lời thím ba của con nói không sai, xã hội hiện nay đợi lúc tốt nghiệp mới tìm đối tượng để yêu đã quá muộn rồi…”
Con cua Khương Như Vũ đang cầm ‘bộp’ một tiếng rơi xuống bát: “Mẹ, mẹ nghiêm túc ạ?”
“Có khi nào mẹ gạt con chưa?” Lâm Xảo Nghiên không quá tán thành lắc đầu.
“Nhưng hai tháng trước mẹ còn nói với con là không được quấn quít yêu đương ở đại học.” Cô có hơi khó tin.
“Khi đó là mẹ nghĩ chưa đủ chu toàn, bây giờ mẹ cho phép con yêu đương.” Lâm Xảo Nghiên gắp cho cô một miếng cá mực.
“Bố?” Khương Như Vũ vẫn không thể tin được, lại chuyển hướng sang Khương Vân Trí: “Không phải bố nói không nỡ để con gái bảo bối của mình bị người khác lừa đi sớm như vậy sao?”
Khương Vân Trí cười tươi đáp: “Nhưng bố càng sợ không ai thèm lấy con.”
Khương Như Vũ: “...”
“Tóm lại.” Lời nói Lâm Xảo Nghiên đầy ý tứ sâu xa: “Học hành không thể xuống dốc, bạn trai cũng không thể không có. Tiểu Vũ, bố mẹ đều rất có lòng tin ở con, trường học các con nhất định không thiếu người theo đuổi con.”
“Nhìn thấy người mình thích tuyệt đối đừng quá thẹn thùng.” Khương Vân Trí tiếp lời vợ: “Nắm lấy cơ hội nhanh chóng tiến lên, bằng không chính là tạo cơ hội cho kẻ khác, con sẽ hối hận.”
Ma xui quỷ khiến, lời của bọn họ khiến cô nhớ đến lời Lương Hi nói với cô, có liên quan tới Phó Ý.
“... Con biết rồi.” Khương Như Vũ đột nhiên cảm thấy dù gần đây thích ăn cá mực cũng khó mà nuốt trôi: “Con sẽ cố gắng ạ.”
Kỳ nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, các bạn học cũ học đại học ở nơi khác đều trở về Lâm Giang.
Từ nửa tháng trước, Khương Như Vũ đã nhận được lời mời tụ họp của các bạn.
Trước khi tụ họp hai ngày, cô nhận được địa chỉ nơi tụ họp lần này, không khác biệt mấy với buổi liên hoan trước kia, hoạt động kế tiếp ngoại trừ như thường lệ ra ngoài hát Karaoke còn thêm đi xem phim điện ảnh.
Địa điểm hát Karaoke lần này vẫn là ONCE.
Lớp trưởng có thẻ hội viên ở đây, hơn nữa điều kiện bên này không tồi, chủ yếu là ở thành phố Lâm Giang không có KTV nào thoải mái như vậy.
Trước khi cuộc tụ họp bắt đầu, Khương Như Vũ vốn định thuận tay mặc một chiếc quần jean, chẳng muốn trang điểm cứ để mặt mộc mà đến, kết quả nhớ tới nơi tụ họp lại do dự.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy ngắn màu đen, xoắn xuýt hồi lâu vẫn đi trang điểm.
Khương Như Vũ nhét sạc dự phòng vào trong túi nhỏ đeo bên người, đón xe tới chỗ gặp mặt.
Cách thời gian gặp nhau lần trước đã ba tháng rồi, không ít người thay đổi rất nhiều.
Trong buổi gặp mặt lần này, Dương Lệ thay đổi hình tượng quê mùa, dẫn theo bạn trai mới của cô ấy ở đại học xuất hiện trước mặt mọi người, cũng khí thế bừng bừng giới thiệu với Khương Như Vũ: “Bạn cùng bàn, giới thiệu với cậu bạn trai của mình, là bạn cùng lớp của mình tên là…”
Dù sao thì gọi là gì cô cũng không nhớ, chỉ nhớ kỹ bạn trai của Dương Lệ cho người khác cảm giác khá thật thà đàng hoàng, giống như Patrick Star.
Nhưng mà tính tình ‘bạn học Patrick Star’ này không tốt lắm, lúc ăn cơm luôn đề phòng mà khoe khoang nhìn chằm chằm Lâm Vũ đối diện.
Cũng không biết là cố ý hay vừa khéo, lúc xem phim Lâm Vũ được xếp ngồi bên kia của Dương Lệ, bị kẹp ở giữa Dương Lệ và Khương Như Vũ.
Hơn nữa, bộ phim được chiếu chính là bộ phim trong truyền thuyết ở khoảng thời gian trước có thể khiến bạn gái chia tay với người hiện tại rồi quay lại tìm người cũ.
Càng xem đến gần cuối, ngay cả Khương Như Vũ ngồi đây cũng lúng túng thay bọn họ.
Bộ phim kết thúc, mọi người chuyển trận địa đến quán Karaoke ONCE.
Bình thường quan hệ của Khương Như Vũ và Dương Lệ cực tốt, lúc này đi theo sau Dương Lệ, nhìn ‘bạn học Patrick Star’ nắm chặt tay cô ấy, lại nhìn Lâm Vũ mím môi thành một đường thẳng, trong đầu chợt vang lên câu nói của Khương Vân Trí.
“Ngàn vạn lần đừng nhắm mắt chờ chết cũng đừng quá thẹn thùng. Nắm lấy cơ hội liền nhanh chóng tiến lên, bằng không chính là tạo cơ hội cho kẻ khác, con sẽ hối hận.”
Ngay sau đó trước mắt hiện lên gương mặt của Phó Ý.
Anh cong môi, ngón tay khẽ nắm lấy tóc cô quấn vài vòng, giọng nói trầm thấp lại du dương: “Em gái nhỏ, như vậy là thích anh A Ý sao?”
Âm cuối dây dưa câu dẫn, giống như yêu tinh mê hoặc thần trí, nắm bắt suy nghĩ của cô, khiến cô từng bước từng bước bị lừa gạt tiến vào bẫy của anh.
Thế này quá hoang đường rồi.
Cô đột nhiên dừng bước, vươn tay gắng sức quơ về phía trước, muốn tạo khoảng cách với người trước mặt.
“Khương Như Vũ?” Giọng Lâm vũ bất ngờ vang lên, mang theo chút nghi hoặc: “Cậu đang quơ cái gì vậy?”
“... Không có gì.” Cả người Khương Như Vũ cứng đờ, không hiểu sao người đẩy mãi không đi Phó Ý hoàn toàn biến mất: “Tớ đuổi muỗi thôi, mấy con luôn vây quanh tớ.”
Lâm Vũ gật đầu, trêи mặt mang theo vẻ lạnh nhạt quen thuộc rời đi.
Đến KTV mọi người liền hoàn toàn buông thả.
Trong lòng Khương Như Vũ có tâm sự, sau khi ném túi cho Dương Lệ thì cầm sạc pin dự phòng ra ngoài.
Men theo ánh đèn trộn lẫn giữa màu tím và màu lam ở hành lang, cô đi tới quầy lễ tân.
Hai chị gái mặc đồng phục đang tám chuyện, Khương Như Vũ nắm chặt sạc dự phòng trong tay, tiến lên: “Xin chào ạ.”
Nhân viên phục vụ lập tức dừng nói chuyện với nhau, nở nụ cười chuyên nghiệp trêи mặt: “Xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
“Có thể giúp em đưa cái này cho một nhân viên làm part time ở đây tên Phó Ý không ạ?” Cô lấy sạc pin dự phòng ra, đặt trêи mặt bàn.
Một trong hai người phục vụ cầm nhìn một chút, sau đó liếc nhìn đồng nghiệp của mình một cái, kỳ lạ hỏi: “Tên là gì cơ?”
“Phó Ý.” Khương Như Vũ kiên nhẫn lặp lại: “Chữ Phó có bộ nhân đứng bên trái , Ý trong ý tứ. Anh ấy làm part time ở đây.”
Hai người họ lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, một người nhỏ giọng nói chuyện với đồng nghiệp: “Chỗ chúng ta có người như này sao?”
Hai chị gái nhỏ giọng nói chuyện một hồi, sau đó người phục vụ nói chuyện với Khương Như Vũ đầu tiên đẩy trả lại cô sạc dự phòng: “Thưa cô, có phải cô nhớ nhầm không ạ? Quan chúng tôi không có ai làm part time tên Phó Ý.”
“Không phải chứ…” Nghe vậy Khương Như Vũ sững sờ: “Có khả năng là mới tới nên hai người không nhớ tên…”
Cô nhớ rõ ràng Phó Ý nói mình làm ca tối ở đây.
“Không thể nào.” Cô ấy lắc đầu: “Nếu cô không tin tôi có thể giúp chị tra trong danh sách nhân viên đang làm việc ở đây, toàn bộ tên và phương thức liên lạc của tất cả nhân viên full time lẫn part time đều có.”
“Vậy làm phiền chị.” Khương Như Vũ đáp.
Hai người họ lấy từ ngăn kéo ra một quyển sổ, bắt đầu kiểm tra đối chiếu từng trang một; mất khá nhiều thời gian, Khương Như Vũ suy nghĩ trong chốc lát rồi gửi tin nhắn Wechat cho Phó Ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT