Chương 16. “Mấy cô gái trẻ tuổi như chúng em đều thích kiểu học sinh nam cool ngầu”

Tin nhắn gửi sớm nhất là một giờ trước, nói với cô là anh đang tới.

Còn tin nhắn mới nhất là vào 15 phút trước hỏi bây giờ cô đang ở đâu.

Sự mất mát ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác vui sướиɠ, Khương Như Vũ mím môi nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, sau đó trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, âm thanh quen thuộc từ đầu bên kia truyền tới.

Xung quanh anh rất ồn ào, có tiếng phụ huynh cũng có tiếng của học sinh, còn nghe được cả tiếng trẻ con khóc.

“Em gái nhỏ, rốt cuộc cũng có thời gian gọi điện lại cho tôi?”

Bị người ta lạnh nhạt hơn tiếng đồng hồ nhưng không nghe ra chút tức giận nào, vẫn là giọng điệu cà lơ phất phơ như cũ.

Khoảng thời gian gần lúc đi học trở lại, trong nhà Phó Ý có chuyện nên đã xin Lâm Xảo Nghiên nghỉ dạy một tháng, đây cũng là lần đầu tiên sau một tháng Khương Như Vũ nghe được giọng anh.

“Đại hội tuyên thệ không thể mang theo di động.” Cô lên tiếng giải thích: “Em mới thấy tin nhắn của anh liền gọi lại ngay đấy.”

“Tha thứ cho em lần này.” Có thể là anh đã đi đến chỗ không có người, xung quanh lập tức yên ắng: “Đang chuẩn bị đi tự học buổi tối à?”

Trước tiên Khương Như Vũ lắc đầu sau đó mới nhớ tới đối phương vốn không nhìn thấy, vội vàng nói: “Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ tự học tối. Bây giờ anh đang ở đâu, em đi tìm anh chụp ảnh chung.”

“Được.” Đầu dây bên kia khẽ cười: “Tôi đang ở giảng đường số 1, tầng 1.”

Cúp điện thoại, Khương Như Vũ mở khóa kéo ngăn trong cặp sách, lấy từ trong ra một cây son dưỡng có màu.

Sau khi nhìn vào gương tô son xong, Khương Như Vũ ngắm lại hình tượng bản thân một lần.

Đồng phục trắng gọn gàng sạch sẽ, một vết bẩn cũng không có, quần màu xanh đậm đã được sửa lại, chỗ ống quần bó hơn ban đầu, đôi chân nhỏ dài và thẳng tắp của cô gái hiện ra trong gương; dưới vành mắt là màu xanh đen nổi bật, nhưng vì màu môi đỏ nhạt nên trông khá tươi tỉnh, mái tóc đuôi ngựa hơi lỏng, cô tháo dây chun xuống rồi buộc lại cho bản thân một cái đuôi ngựa mới cao hơn, trông tràn đầy sức sống.

Hài lòng nhìn vẻ trẻ trung bản thân trong gương, Khương Như Vũ đeo cặp sách ra khỏi phòng.

Từ ký túc xá đến tòa giảng đường số 1 rất gần, qua hai con đường trong trường là có thể trông thấy phòng đọc sách độc đáo của toàn giảng đường số 1.

Cô đi dọc theo phòng đọc sách hướng về phía sân thể ɖu͙ƈ, không bao lâu sau đã nhìn thấy người đàn ông tựa vai vào vách tường nghịch điện thoại.

Một tháng không gặp, tóc anh đã hơi dài ra, mềm mại rủ xuống trán và sau gáy, nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại nở một nụ cười lười biếng.

“Thầy Phó.” Khương Như Vũ nắm chặt quai đeo cặp sách, vừa nhảy bước nhỏ vừa đi đến bên cạnh anh: “Em còn tưởng rằng anh không tới, cũng không trả lời tin nhắn của em.”

“Không phải sau đó tôi đã trả lời rồi sao?” Anh khẽ nói, giơ tay cất điện thoại cục gạch đi, từ trêи cao nhìn cô hỏi: “Bài tập tôi giao đã làm hết chưa?”

Trước khi đi Phó Ý đã giao cho cô mấy tờ bài thi.

“Sao vừa thấy mặt anh đã hỏi về bài tập thế.” Cô mất hứng phàn nàn.

“Không phải là sợ em thi môn Toán không tốt sao.” Phó Ý cong môi, đổi tư thế dựa tường: “Bây giờ em còn lại 100 ngày.”

“Đợt thi tháng lần này em đạt tiêu chuẩn rồi.” Cô mím môi, dường như không hài lòng, âm cuối lên cao giọng hơn, có chút khoe khoang và tự hào: “Đây là lần đầu tiên em đạt tiêu chuẩn trong ba năm học.”

“Vậy em cần phải cảm ơn tôi.” Nhìn bộ dạng giương nanh vuốt của cô, tâm trạng Phó Ý trở nên cực kỳ tốt, theo thói quen muốn giơ tay lên xoa đầu cô, giọng nói vẫn thiếu đòn như cũ: “Nếu không ba năm này em đừng mong đạt tiêu chuẩn.”

“Vô liêm sỉ.” Khương Như Vũ làm mặt quỷ với anh: “Tự em nỗ lực thêm, nói không chừng cuối cùng có thể tự mình đạt tiêu chuẩn.”

“Ừm, nói không chừng.” Giọng nói anh chưa ý cười.

Cô mặc anh thường xuyên tâm huyết dâng trào muốn chọc ghẹo cô, lấy di động từ trong cặp sách ra, giơ lên về phía anh: “Chúng ta chụp ảnh chung đi.”

“Được.”

Khương Như Vũ mở phần mềm chụp ảnh, sau khi mở camera trước thì chọn filter ánh sáng tiếp đó đưa lưng về phía Phó Ý: “Thầy Phó, hướng về ống kính bên này đi.”

Nghe tiếng gọi Phó Ý liền tiến lên phía trước.

Khuôn mặt anh đột ngột xuất hiện trêи màn hình, nhưng bởi vì quá cao nên toàn bộ phần trán trở lên đều ra khỏi khung hình.

Khương Như Vũ im lặng mấy giây, lên tiếng: “Thầy Phó, thầy cúi người xuống một chút.”

Phó Ý cúi người, điều chỉnh tư thế hướng về máy ảnh.

Một lát sau, anh mới khẽ nói: “Như thế này được chưa?”

Do màn hình điện thoại của Khương Như Vũ hơi nhỏ, cơ thể Phó Ý gần như gần sát vào người cô, mặc dù vẫn còn một chút khoảng cách nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại không thể xem nhẹ.

Mùi thuốc lá trêи người anh nồng hơn rất nhiều so với những lần trước, thuận tiện dựa gần anh mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, chắc là mới từ mấy nơi đầy mùi thuốc lá chạy tới đây.

Cô hơi mất tự nhiên dịch lên phía trước rồi mới ấn nút chụp ảnh.

Sau đó Khương Như Vũ còn chọn một vài nhãn dán, Phó Ý rất kiên nhẫn cùng cô chụp ảnh.

Cuối cùng cũng chụp xong, cô cũng học theo dáng vẻ Phó Ý lúc đợi cô, dựa lưng vào tường, lần lượt xem từng tấm ảnh.

Phó Ý thực sự không ăn ảnh lắm, trong ảnh anh hoàn toàn không còn vẻ đẹp trai vốn có, nhưng cho dù là vậy cũng đẹp hơn rất nhiều những minh tinh nổi tiếng trêи mạng; anh khẽ cười, cho dù cô cố tình chọn nhãn dán xấu xí cũng không thể che đi ngũ quan ưu việt.

“Anh muốn xem không?” Xem lướt qua xong Khương Như Vũ đưa di động cho anh.

Phó Ý tùy ý nhìn qua nhưng không nhận lấy: “Chụp ảnh khá đẹp.”

Động tác giơ điện thoại của cô không nhúc nhích: “Ý của em là bảo anh nhìn xem có tấm nào anh cảm thấy không thể đăng trêи vòng tròn bạn bè không.”

Nghe vậy Phó Ý mới nhận lấy di động, lướt xem từng bức ảnh chụp chung lúc nãy.

Hai người trong ảnh chụp kề nhau rất gần, anh cao hơn một chút cúi người xuống phối hợp với cô gái trong máy ảnh lộ ra dáng vẻ tươi cười.

So với anh biểu cảm của Khương Như Vũ phong phú hơn rất nhiều, hoặc là bĩu môi hoặc là cười rạng rỡ còn có giả vờ lạnh lùng, linh hoạt mà sống động.

Cô luôn tràn đầy năng lượng như vậy, cho dù tinh thần sa sút cũng có thể nhanh chóng tiêu tan hết.

Bản thân anh hiếm khi có thể thấy được sự đơn thuần và tốt đẹp như cô ở những người xung quanh.

Cũng không khỏi khiến người khác muốn gần gũi.

“Anh xem xong chưa?” Thấy nhìn chằm chằm một lúc rồi nên Khương Như Vũ không nhịn được lên tiếng hỏi anh.

“Xem xong rồi.” Anh trả điện thoại lại cho cô: “Em thích đăng ảnh gì thì đăng.”

Rũ mắt xuống nhìn cô, giọng điệu Phó Ý lười nhác nồng đậm ý cười: “Chẳng qua cần phải nói trước một chút, nếu như có người để ý khuôn mặt đẹp trai của tôi, em không thể cho người ta Wechat của tôi được.”

“Nói cho cùng thì.” Anh kéo dài âm cuối, ung dung đáp: “Anh trai cũng không phải là kiểu người tùy tiện.”

Phong cách nói chuyện quen thuộc lại hiện ra trước mặt.

Rõ ràng là lời nói vô cùng cợt nhả, còn muốn nói bản thân không phải người tùy tiện.

Da mặt dày thật!!!

“Anh yên tâm đi.” Khương Như Vũ đang chỉnh sửa lại lời văn, nhìn thời gian rồi tặng anh một cái liếc mắt: “Mắt nhìn của bạn bè em rất cao, cỡ như anh có cho không Wechat bọn họ cũng không cần.”

“Thật không?” Anh hỏi với vẻ thích thú: “Vậy em nói xem, mấy đứa trẻ các em bây giờ đều thích kiểu đàn ông nào?”

“Anh muốn trâu già gặm cỏ non sao?” Khương Như Vũ do dự đưa mắt nhìn anh một cái.

Phó Ý không hề phủ định: “Nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng đến.”

“Vậy anh nhớ kỹ nhé.” Khương Như Vũ suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: “Bây giờ mấy cô gái trẻ tuổi như chúng em đều thích kiểu học sinh nam cool ngầu.”

“Hử?”

“Lấy bạn bè bên cạnh em mà nói, họ đều thích mấy cậu con trai đeo khuyên môi khuyên mũi, trêи người có những hình xăm khí phách. Ừm… còn phải để kiểu tóc xoăn hoặc là nhuộm màu khói trắng màu hồng hoa anh đào đều được.” Cô bắt đầu nhắm mắt chém gió: “Tiếp đó cũng không thích kiểu ăn mặc quê mùa như anh, mỗi ngày ngoại trừ áo sơ mi quần jean cũng không mặc quần áo nam nào khác.”

Cô tùy ý nhìn lướt qua, ngón tay chỉ về một nơi đã đi qua: “Thấy mặt lá cờ kia không, bây giờ rất thịnh hành kiểu màu này, nào là quần nhiều túi, quần ống loe, áo ba lỗ này, mấy cậu đẹp trai đều mặc như vậy.”

“...”

Phó Ý liếc nhìn lá cờ cũng không biết là màu hồng đào hay màu đỏ tím, giật giật khóe môi: “Em chắc chắn năm nay mình 17 tuổi? Sao tôi thấy trông giống 7 tuổi?”

Mấy lời cô vừa nói với anh đều là giỡn chơi hả, mấy kiểu 10 năm trước gia tộc Táng Ái* mới chơi như vậy?

*Ngôn ngữ mạng chỉ những người theo phong cách ăn mặc đầu tóc lòe loẹt, phong cách tương tự HKT ở Việt Nam.

Cô dùng dáng vẻ ghét bỏ ‘Anh nhìn anh xem’ nhìn anh, thậm chí còn kiễng chân lên để vỗ vỗ vào vai anh: “Xem đi, đây là anh bài xích trào lưu thịnh hành, đáng đời anh tìm mãi không được bạn gái.”

“Ôi chao, chờ chút!” Không đợi Phó Ý mở miệng, Khương Như Vũ đột nhiên nghĩ đến gì đó, lùi về sau một bước, ánh mắt dò xét quan sát anh: “Thầy Phó, ở cái tuổi này của thầy… hình như cần bắt đầu đi xem mắt rồi?”

Phó Ý: “...”

“Em có một người chị họ, mặc dù lớn lên không đẹp bằng em, tính cách cũng khá nóng nảy, còn lớn hơn em khoảng ba bốn hay năm sáu tuổi thì phải…” Cô bày ra bộ dạng ‘vì đại nghĩa diệt thân’: “... Nhưng chị ấy khá thích kiểu chó sữa nhỏ*, lương tháng cũng đến mấy vạn, nếu không để hôm nào đó em giới thiệu hai người gặp mặt.”

*Thuật ngữ mạng để chỉ những người bạn trai nhỏ tuổi, dễ thương kể cả khi ghen tuông, dính người, có tính chiếm hữu.

“... Tôi rất cảm ơn em.” Phó Ý như nghiến răng mà nói: “Nhưng trong nhà tôi chưa giục kết hôn, không cần đứa nhỏ xấu tính như em nhọc lòng.”

“Không sao không sao, chỉ là đến gặp mặt quen biết thêm bạn bè cũng tốt mà.” Khương Như Vũ cười ranh mãnh.

Phó Ý hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn động thủ: “... Không cần, em nên lo cho bản thân mình thật tốt trước đi.”

“Vậy cũng thật đáng tiếc.” Cô cười hì hì, cúi xuống nhìn màn hình di động: “Em nên đi tìm mẹ rồi, anh muốn quay về trường học sao?”

Phó Ý “Ừm” một tiếng.

“Vậy em đi trước đây.” Khương Như Vũ cất di động vào trong cặp sách rồi lùi lại vài bước vẫy tay chào tạm biệt anh.

Chưa đi được hai bước thì cô chợt dừng lại, giơ tay đặt lên miệng làm thành hình cái loa gọi anh: “Thầy Phó, tuần này thầy đến dạy kèm em không?”

Phó Ý khẽ cười thành tiếng, gật đầu.

Trong nháy mắt sự vui vẻ hiện lên trêи mặt cô gái, hay tay cô như cần gạt nước trong không trung vẫy vẫy mấy cái tạm biệt anh, sau đó biến

mất trong tầm mắt anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối tuần, Phó Ý gõ cửa nhà họ Khương.

Kiểu tóc dreadlock màu khói trắng, áo ba lỗ màu hồng nhạt cùng quần ngắn dạ quang xanh biếc.

Anh cười nham hiểm: “Em gái, hài lòng với những gì em thấy không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play