Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Như Vũ như thường lệ bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Cô ngồi trêи giường ngẩn người một lúc mới bò dậy đi rửa mặt.
Hôm qua Lâm Xảo Nghiên về nhà sớm hơn cô dự đoán rất nhiều, mặc dù lúc cô trở về thì Lâm Xảo Nghiên đã tắm rửa xong rồi.
Nhưng lại chưa nói gì cô.
“Hôm nay thầy Phó có việc không thể đến dạy, lát nữa tự mình ôn tập.”
Trước tiên Lâm Xảo Nghiên rót cho cô ly sữa bò, sau khi nhìn cô ăn hơn nửa bánh mì và sữa mới tiếp tục nói chuyện, giống như vô tình nhắc đến.
“Tiểu Vũ, bây giờ con cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi, có nghĩ tới thi trường đại học nào chưa?”
Động tác nuốt xuống của Khương Như Vũ dừng lại.
Sau cuộc tranh cãi ầm ĩ vào thời điểm tốt nghiệp cấp 2, hai mẹ con đều vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện này nữa.
Mặc dù Lâm Xảo Nghiên thường xuyên tận tâm chỉ bảo cô, không nên đặt lực chú ý vào những vấn đề ngoài việc học, nhưng cũng không nói đến hai từ “vũ đạo”.
Thật ra Khương Như Vũ biết, chẳng qua cô sẽ không làm ra việc gì phá vỡ thế cân bằng giữa hai người, cho dù nhất định phải xem video nhảy trêи điện thoại hay là ra ngoài quay, cô cũng sẽ che giấu không để Lâm Xảo Nghiên phát hiện.
Nhưng sớm hay muộn việc gì nên tới cũng sẽ tới.
Khương Như Vũ đặt non nửa miếng bánh mì xuống, uống một ngụm sữa bò nhuận giọng, sau đó mới mở miệng.
“Con nghĩ qua rồi.” Cô làm bộ nói một cách nhẹ nhàng, giống như chỉ là đang nói về một việc bình thường hơn cả tối nay ăn gì: “Con muốn thi Kinh Vũ.”
“Kinh Vũ?” Lâm Xảo Nghiên dường như phải suy tư một lúc mới nhớ ra trường này, mi tâm nhíu lại: “Tiểu Vũ, Kinh Vũ là trường phải có tài năng nghệ thuật mới có thể thi, không phải dành cho người học văn hóa như con.”
“Con biết.” Khương Như Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt mẹ: “Con dự định chuyển sang lớp nghệ thuật.”
Đôi tay dưới bàn không tự chủ siết chặt góc áo, Khương Như Vũ cố gắng thẳng lưng.
Cô biết kế tiếp sẽ là một trận cuồng phong bão táp như thế nào.
Cô đang khiêu chiến với quyền uy tuyệt đối của Lâm Xảo Nghiên trong nhiều năm.
Bởi vì từ cô dùng là “con dự định”.
Không phải đơn giản nói chơi thế thôi, càng không phải giọng điệu dè dặt hỏi ý thương lượng.
Mà là, con dự định.
Con đang thông báo với mẹ, con dự định chuyển sang lớp nghệ thuật.
Như cô dự đoán, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lâm Xảo Nghiên trong nháy mắt xuất hiện vẻ tức giận.
“Khương Như Vũ con có hiểu rõ bản thân đang nói gì không?” Bà cố gắng đè nén cơn tức giận của bản thân, nhưng trong lời nói sự giận dữ đã vô tình lan ra.
Lâm Xảo Nghiên cho rằng lần kiên quyết trước đã đủ để xóa bỏ ý niệm không biết từ khi nào nảy sinh trong cô, không ngờ rằng cô có thể giấu kín tâm tư lâu như vậy.
“Mẹ, con thật sự nghiêm túc.” Càng thêm lực nắm chặt góc áo, cô gần như ép buộc bản thân đối đầu với Lâm Xảo Nghiên: “Hy vọng mẹ có thể tôn trọng quyết định của con.”
“Tiểu Vũ, mẹ nghĩ rằng con lớn thêm vài tuổi sẽ càng hiểu chuyện hơn.” Lâm Xảo Nghiên kiềm chế xúc động muốn nổi giận, buộc bản thân phải kiên nhẫn giải thích cho cô: “Bây giờ con đã học lớp 12 được hơn một tháng, vào lúc này đổi sang lớp nghệ thuật, đến lúc đó đừng nói là Kinh Vũ, ngay cả chuyên ngành vũ đạo trường tổng hợp bình thường con cũng không vào được.”
“Huống chi mẹ đã sớm nói với con, vũ đạo nhất định phải được học tập từ bé, khi còn bé con không có nền tảng tốt, Kinh Vũ sao có thể cần con? Hơn nữa Kinh Vũ là trường đại học về vũ đạo tốt nhất cả nước, cho dù con học vũ đạo từ bé thì khả năng thi đỗ Kinh Vũ là rất nhỏ.”
Lý do từ chối giống y hệt năm đó, làm sao có thể khiến cô cảm động?
“Mẹ à không phải đâu.” Khương Như Vũ sốt ruột lắc đầu: “Mấy năm gần đây Kinh Vũ mở thêm chuyên ngành mới Street Dance yêu cầu kỹ năng cơ bản không cao như những ngành khác. Hơn nữa trường con có một đàn chị cũng từ lớp trọng điểm khoa học xã hội chuyển sang lớp nghệ thuật, chị ấy đã thi đỗ Kinh Vũ chuyên ngành Street Dance...”
“Tiểu Vũ, đây đều là những trường hợp đặc biệt.” Giọng Lâm Xảo Nghiên lạnh đi: “Cứ coi như là mở thêm chuyên ngành mới, cũng sẽ không nhận học sinh không hề có chút nền tảng, bằng không trường đại học này với lớp học bổ túc trêи đường có thể thấy được ở khắp nơi có gì khác nhau? Còn nữa, học xong chuyên ngành này con định làm gì? Chỉ làm giáo viên ở những tổ chức bình thường hoặc là làm một vũ công phụ ngay cả tên tuổi cũng không có. Sinh viên chuyên ngành Street Dance tốt nghiệp, nhà hát chính quy sẽ không nhận, họ chỉ cần sinh viên chuyên ngành vũ đạo truyền thống. Con không nên có suy nghĩ viển vông, hiện tại làm tốt chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.”
“Con sẽ rất rất nỗ lực, con cũng có thể trở thành trường hợp đặc biệt.” Cô cảm nhận được Lâm Xảo Nghiên đã gần kề tới biên giới của sự nổi giận, giọng nói bất giác yếu đi; nhưng cô lại không cho phép bản thân từ bỏ như vậy, gần như cố chấp lại khẩn cầu nhìn Lâm Xảo Nghiên: “Mẹ, xin mẹ hãy tin tưởng con, con thật sự có thể làm được, con sẽ cực kỳ nỗ lực luyện nhảy, làm vũ công phụ cũng được, làm giáo viên Street Dance cũng không sao, con thật sự rất thích vũ đạo…”
“Đủ rồi! Khương Như Vũ, rốt cuộc con có thật sự nghiêm túc nghe lời mẹ nói không?” Lâm Xảo Nghiên đột nhiên đứng lên, dùng sức đập tay lên bàn: “Mẹ nói cho con biết, con muốn chuyển sang lớp nghệ thuật, tuyệt đối không có khả năng.”
“Con đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, không có sự cho phép của mẹ, con tuyệt đối không có khả năng bước vào cửa lớp nghệ thuật.”
“Đây là lựa chọn liên quan đến chuyện cả đời của con, mẹ nhất định sẽ không để con tùy ý làm bậy!”
Tủi thân, không cam lòng, khó hiểu, phẫn nộ ập đến, từ lòng bàn chân lên thẳng sau gáy, ‘bang’ một tiếng nổ tung ở sau gáy, như dòng sông nhỏ chảy xiết, tiến vào mọi nơi trong đầu, mạch máu cổ họng lục phủ ngũ tạng, bất kỳ nơi nào trong cơ thể cũng có thể cảm nhận được.
Tại sao mẹ luôn luôn cường thế như vậy.
Tại sao mẹ cảm thấy suy nghĩ của bản thân luôn đúng đắn?
Rốt cuộc cô là con gái của Lâm Xảo Nghiên hay là con rối sinh ra là để cho bà không chế chơi đùa.
Những người chưa từng phản kháng lại, một khi phản kháng, mức độ kịch liệt tuyệt đối mạnh mẽ hơn tưởng tượng của bất kỳ ai.
Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu như dòng nước vỡ đê từ bên trong hốc mắt chảy ra, men theo má cô rơi xuống.
Khương Như Vũ chợt ra sức nắm chặt vạt áo vào lòng bàn tay, sống chết nắm chặt, sức lực lớn đến mức ngay cả gân xanh trêи mu bàn tay cũng nổi lên rõ rệt.
“Dựa vào đâu mà mẹ luôn cho rằng mình đúng?” Giọng nói mềm đi không ít, khi nói chuyện bình thường nghe vào sẽ giống như chiếc bánh Souffle ngọt ngào; lúc này bởi vì nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn đi rất nhiều, tuy vẫn là giọng mềm như bông nhưng không khỏi khiến người khác cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn trong cô.
“Trong cuộc sống của mẹ cũng là lần đầu tiên, con cũng là lần đầu tiên, mẹ cũng chưa từng trải qua, làm sao biết con đường này không thực hiện được?” Cô nâng mu bàn tay lên, mím môi, gần như dùng lực phát tiết lau mắt: “Từ đầu đến cuối không phải là mẹ lo lắng con thi không đỗ, mẹ cho rằng con không đi theo kế hoạch mẹ sắp xếp nên mới tức giận như vậy, căn bản là vì con đã làm trái với mệnh lệnh của mẹ.”
“Đúng, không sai, con là con gái ruột của mẹ, nhưng đây không phải là lý do mẹ khống chế con! Con cũng là người, cũng có hỉ nộ ai lạc* của bản thân, có những thứ con chán ghét và có những thứ con thích! Mẹ có thể đừng lần nào cũng thay con quyết định, chưa bao giờ để ý xem con có thích hay không, có vui hay không? Vì sao mẹ nhất định phải ép con làm những việc con không muốn làm?”
*Mừng, giận, buồn, vui.
“Con là con gái của mẹ, vì cái gì mà mẹ không thể tin tưởng con? Người khác có thể làm được, tại sao con lại không làm được? Tại sao mẹ của đàn chị sẵn lòng tin tưởng chị ấy, ủng hộ và cổ vũ chị ấy thi Kinh Vũ, mẹ thì không làm được?”
“Từ nhỏ đến lớn con đều ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không có nghĩa là con không có chính kiến của bản thân. Con thích vũ đạo, sẵn sàng nhảy suốt đời, cho dù nghèo cả đời vì vũ đạo con cũng bằng lòng.”
“Mẹ cũng đã nói, đây là lựa chọn liên quan đến chuyện cả đời của con, vậy dựa vào lý do gì mẹ lại giúp con quyết định? Mẹ có thể nói chút lý lẽ không? Chuyên ngành mẹ chọn con không thích một cái nào, con không muốn sống một đời tạm bợ. Đây là cuộc sống của con, tại sao không thể do chính bản thân con lựa chọn!?”
Ngay từ đầu cô đã khó bình tĩnh, càng về sau tâm trạng càng kϊƈɦ động, lời nói cuối cùng gần như là hét lên.
Vậy mà cô vừa dứt lời, gò má chợt đau nhức, một cái tát vang dội vững vàng rơi xuống mặt cô, trực tiếp làm cô ngây ngốc.
Vẻ tức giận trêи mặt Lâm Xảo Nghiên hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự thất vọng tột cùng.
“Mẹ chưa từng nghĩ đến, ở trong lòng con mẹ lại là kiểu người như vậy.” Có thể là do thở gấp, cũng có thể là do quá khó tin, giọng bà bình tĩnh nhưng không cách nào kìm nén được sự run rẩy từ trong kẽ răng.
“Cuối cùng tới khi nào con mới có thể trưởng thành một chút?” Ngay cả trong lời nói của bà cũng loáng thoáng nghe ra sự nức nở nghẹn ngào: “Khương Như Vũ, mẹ tự vấn trong lòng, làm một người mẹ, tuyệt đối chưa từng có lỗi với con.”
“Khương Như Vũ, con thật sự làm mẹ quá thất vọng.”
Sau khi nói xong lời này, Lâm Xảo Nghiên cũng không nhìn cô một cái, rời khỏi phòng ăn.
Không bao lâu sau, Khương Như Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên mạnh mẽ.
Âm thanh nghe rất chói tai, gần như khiến tim của cô sắp vỡ nát theo.
Nước mắt không biết đã ngừng rơi tự bao giờ, cô đứng lên, không nói tiếng nào thu dọn đồ ăn trêи bàn.
Trêи mặt cô vẫn hơi sốc, nhắc nhở cô toàn bộ sự việc mới xảy ra ở đây.
Rửa sạch ly sữa, dọn xong đồ thừa đổ vào thùng rác, cô quay về phòng, ngã xuống giữa đệm, dường như chết lặng nhớ lại lời Lâm Xảo Nghiên nói.
Thật sự là cô đã làm sai sao?
Nhưng mà lời cô nói có câu nào sai đâu?
Những lời này cô đã nghẹn hơn 3 năm rồi, không phải là những câu nhất thời kϊƈɦ động mới nói ra.
Tại sao Lâm Xảo Nghiên không thể hiểu cho cô?
Cảm giác mất mát không gạt đi được trong lòng xen lẫn cùng sự khó chịu không thể diễn tả, nỗi buồn khiến đầu cô tê dại.
Khương Như Vũ lấy điện thoại từ đầu giường, mở Wechat, điều đầu tiên đập vào mắt là lịch sử cuộc trò chuyện của cô và Kim Thi Ý.
Lời bọn họ nói đều không sai, bản thân Kim Thi Ý chính miệng nói với cô, lớp 12 chị ấy bắt đầu tiến hành thi và huấn luyện nghệ thuật.
Vậy tại sao Lâm Xảo Nghiên không muốn tin tưởng cô.
Nước mắt lại một lần nữa không kìm nén được, từng giọt từng giọt rơi trêи đệm.
Khương Như Vũ nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, bắt đầu gõ chữ.
Cô viết chữ liên tục, cũng đọc đi đọc lại đoạn văn dài kia, mãi cho đến khi không soi ra được bất kỳ sai lầm nào nữa mới ấn gửi đi.
Đợi Lâm Xảo Nghiên trở về, cô nhất định sẽ đưa tin nhắn trả lời cho bà xem, chứng minh bản thân không sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT