Chương 45:
Vượt qua phạm vi hợp đồng.
-
Đợi đến khi ba hồn bảy vía của những người khác quay về, Tịch Thừa Quân đã kéo cổ áo của Bành Vạn Lí, đấm được hai quyền, một vào cằm, một vào hốc mắt. Cả người Bành Vạn Lí đều rã rời, bịch một cái ngã xuống đất gần như ngất xỉu.
Bạch Khởi đứng bật dậy: "Anh Tịch!"
Hai ba bước cậu liền chạy đến bên cạnh Tịch Thừa Quân.
Chủ tịch Bùi nhìn thấy cảnh này, giả đò lên tiếng: "Ôi, anh Tịch, đừng đánh, đừng đánh mà! Anh đừng tự mình đánh như thế..."
Hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, vừa chạy đến liền nghe thấy Bạch Khởi nhỏ giọng nói: "Tay của anh so với hắn còn quý hơn đó."
Chủ tịch Bùi chết đứng tại chỗ.
Chị dâu... cực phẩm!
Tịch Thừa Quân buông tay, ngón tay chậm rãi giãn ra, sắc mặt trở lại bình tĩnh không chút gợn sóng. Anh còn thật sự nghiêm túc trả lời: "Ừ. Đúng vậy."
Bành Vạn Lí đầu óc xoay vòng vòng, không thể đứng dậy được.
Giọng nói trong cổ họng cũng bị tắc nghẽn vì giây phút hoảng sợ vừa rồi.
Hai vệ sĩ của chủ tịch Bùi rất nhanh "tháp tùng" hắn đến một nơi khác.
Tịch Thừa Quân chỉnh lại cổ tay áo, vóc người thẳng tắp, như thể vừa rồi anh chưa làm gì cả.
Chủ tịch Bùi không nhịn được hỏi: "Anh Tịch, mới vừa rồi người trong điện thoại nói gì vậy?"
Tịch Thừa Quân: "Không có gì."
Tịch Thừa Quân nhìn đám người đang run cầm cập bên kia bàn, khẽ gật đầu: "Mọi người từ từ dùng bữa."
Sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Khởi, thấp giọng hỏi: "Em muốn đi chưa?"
Bạch Khởi: "Đi thôi anh."
Tịch Thừa Quân đưa tay về phía cậu.
Bạch Khởi ngẩn người, bất giác cúi đầu nhìn ngón tay anh. Trên đó dường như có một ít máu rỉ ra, ước chừng là máu của Bành Vạn Lí dính vào.
Bạch Khởi quay đầu, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ở đây có giấy không?"
"... Có!" Chủ tịch Bùi quay lại, rút hai mảnh giấy đưa cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhận lấy, vốn dĩ muốn trực tiếp đưa cho Tịch Thừa Quân.
Nhưng lại cảm thấy như vậy không ra gì.
Chuyện linh tinh lộn xộn này không liên quan đến Tịch Thừa Quân... Cũng chỉ vì cậu mà Tịch Thừa Quân bị liên lụy.
Vì vậy Bạch Khởi cúi đầu, đỡ lấy tay Tịch Thừa Quân, sau đó lật ngược lại, tỉ mỉ lau sạch sẽ cho anh, rồi mới bỏ giấy vào sọt rác.
Ngón tay Bạch Khởi hơi lạnh, động tác cẩn thận và dịu dàng lật qua lật lại tay anh như sợ làm vỡ viên ngọc quý, Tịch Thừa Quân chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang nhảy múa lướt nhẹ trên da thịt, tay của anh cứ như trực tiếp nối thẳng đến trái tim, một chút rồi lại một chút mà chạm khẽ vào từng nhịp đập...
Tịch Thừa Quân rũ mắt, cổ họng không tự giác mà siết chặt, yết hầu chuyển động lên xuống.
Tình trạng cứ như vậy kéo dài cho đến khi Bạch Khởi nói: "Được rồi."
Bạch Khởi chần chờ chỉ một giây, sau đó chủ động nắm lấy tay anh: "Chúng ta đi thôi anh."
Chủ tịch Bùi ở phía sau lắc đầu, nuối tiếc mà nói: "Bữa này xem như không tính! Lần tới có cơ hội chúng ta lại ăn! Tạm biệt!"
Nhưng hắn hôm nay có thể coi như đã giúp xong một việc, trong lòng rất thoải mái.
Như vậy anh Tịch không được bởi vì lần trước vừa gặp mặt, chị dâu nhỏ hướng về tụi này cười đến xán lạn mà tức giận nữa nhé?
Chủ tịch Bùi cuối cùng cũng cảm thấy mạng sống mình được bảo đảm rồi.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khu vườn nhỏ, đi thẳng đến lối đi dạo phía trước, có một người phục vụ đứng ở đó, hắn lập tức tiến lên chào hỏi, cung kính nói: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người?"
Tịch Thừa Quân dùng lực một chút, đè lại cánh tay Bạch Khởi, anh hỏi: "Em muốn cưỡi ngựa hay bắn cung?"
Bạch Khởi: "Sao anh? Mình không về à?"
Tịch Thừa Quân: "Không phải tôi đã nói sẽ dẫn em đến đây chơi sao?"
Này không phải cái cớ hẩy?
Bạch Khởi chớp chớp mắt.
Cậu thật sự không còn tức giận như vừa rồi nữa... Thầy Tịch nghĩ rằng mình còn buồn bực trong lòng sao? Cho nên muốn tìm cách dỗ mình vui vẻ? Giống như vừa rồi, tay của Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng ghé vào giữa cổ mình, làm động tác vuốt ve mèo con?
Bạch Khởi suy nghĩ một chút, liền ngẩng đầu cười với anh: "Mình chơi trượt tuyết đi!"
Tịch Thừa Quân gật đầu, nhìn người phục vụ.
Người phục vụ lập tức nói: "Mời hai vị tiên sinh đi cùng tôi, chúng tôi có một khu trượt tuyết trong nhà."
Nửa giờ sao, cả hai đều mặc bộ đồ trượt tuyết thùng thình nặng nề.
Độ dốc của sân ở đây tương đối cao, Bạch Khởi vững vàng đứng trên ván trượt, gậy chống đẩy mạnh một cái, cả người lập tức sà xuống.
Bông tuyết văng lên tung tóe.
Rõ ràng đang mặc đồ bảo hộ, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà híp mắt.
Khoảnh khắc đó, dường như trái tim được ném lên cao rồi lại rơi xuống.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Toàn bộ áp lực cũng vì thế mà được giải thoát.
Thật sảng khoái!
Bạch Khởi leo lên leo xuống chơi đến năm lần.
Tới lần thứ sáu, khi vừa từ trên đồi trượt xuống, cậu va vào Tịch Thừa Quân, hai người liền cùng nhau ngã lăn ra tuyết.
Bạch Khởi vừa mệt vừa vui nằm chình ình ở đó, cả người bị mồ hôi làm cho ướt sũng.
Có lẽ là do ngày đầu năm mới nên không có nhiều người ở đây.
Trong lúc nhất thời, cả thế giới chỉ còn mỗi cậu và Tịch Thừa Quân.
"Anh Tịch..." Giọng nói réo rắt của Bạch Khởi, xuyên qua từng lớp bảo hộ quần áo, mang theo thanh âm vang vọng, lại khẽ thầm thì: "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Cậu gian nan xoay người trở mình.
Đàng sau lớp kính trong suốt của mũ bảo hiểm, đôi mi dài hơi cong của cậu khẽ rung lên, khuôn mặt đẫm mồ hôi trở nên sáng bừng. Giọng cậu lại vô thức nhẹ đi hơn nữa, như là nói cho anh nghe, cũng như nhủ cho chính mình nghe.
"Nhưng hình như đã vượt khỏi phạm vi hợp đồng rồi..."
Hôn ước mỏng manh dùng vài tờ giấy để vạch rõ giới hạn, nhưng kể từ giây phút cậu dẫn Tịch Thừa Quân về nhà, dường như vô hình trung đã gõ lên bức tường giới hạn ấy, một vết nứt không sâu không cạn nhợt nhạt hiện lên, cho đến khi cậu vô tình lộ ra tài khoản phụ, vết nứt ấy lại không nhanh không chậm mà lan ra, cứ một ít rồi lại một ít, ngày qua ngày tạo thành khe hở không thể lắp lại được nữa...
Thẳng một đường đến ngày hôm nay...
Bức tường ấy đã đến bên rìa sụp đổ rồi.
Đến một cách đột ngột mà cũng không đột ngột.
Bạch Khởi ngước mắt lên, cố gắng muốn nhìn bầu trời cao rộng mở.
Nhưng nơi ánh mắt chạm đến, chỉ có thể là trần nhà trong khu trượt tuyết, ánh đèn trắng chói đến hoảng hốt.
Cậu rũ mắt, chỉ chốc lát thế thôi liền xuất hiện một tia mờ mịt.
Cậu dường như thoát vai rồi, không còn đủ tiêu chuẩn và tận tâm diễn ra đối tượng thoả thuận kết hôn hoàn hảo được nữa.
Tịch Thừa Quân đứng lên trước.
Thân hình đĩnh bạt của người đàn ông trông như cổ thụ cao chót vót với những bộ rễ chằng chịt, cành lá xum xuê căng tràn sức sống, từng tán cây đều vững vàng rộng lớn, có thể vì người mà che mưa chắn gió. Anh cởi găng tay ra, dễ dàng vòng qua mà ôm lấy eo Bạch Khởi, cứ như vậy mà ôm cậu từ mặt đất đứng lên.
"Đừng nằm nữa, mặt đất rất lạnh." Tịch Thừa Quân vừa nói vừa lấy tay phủi đi hạt tuyết còn vươn trên áo cậu.
Bạch Khởi cảm thấy mình điên điên rồi, sao mặt cậu lại có thể nóng đến như vậy.
Có lẽ là mồ hôi sau lớp quần áo dày đặc không thể thoát ra.
Mà vẻ mặt giấu sau lớp bảo hộ của Tịch Thừa Quân, trong nháy mắt có chút biến hoá.
Anh liên tục phủi đi bụi tuyết phía sau Bạch Khởi, xúc cảm có chút mềm mềm, còn có điểm nảy lên, như thể... anh vỗ phải mông Bạch Khởi.
Nhưng sau khi vỗ hai lần, Bạch Khởi cũng không phản ứng gì cả, cậu cứ đứng ngây ra, trên tay cầm cây gậy chống, quần áo bảo hộ trùm lên người, khiến cậu như một chú chim cánh cụt nhỏ bị lạc.
"Bạch Khởi."
"Dạ?" Bạch Khởi đột ngột quay đầu lại, trả lời: "Em nghe. Trở về sao? Đi thôi anh. Vừa lúc em cũng hơi mệt!"
Tịch Thừa Quân đáp một tiếng.
Hai người chậm rãi di chuyển đến thang máy, chờ lên tầng cao nhất, sau đó vào phòng thay quần áo cởi trang phục bảo hộ ra.
Bạch Khởi rất nhanh đã làm xong.
Tóc trên trán thấm nước, đôi mắt cũng theo đó mà ướt đẫm, cậu nhìn sang Tịch Thừa Quân, có chút xấu hổ: "Hay là chúng ta mang quần áo bảo hộ về luôn đi, mồ hôi của em đều tuôn ra trong đó..." Hai bên gò má cậu có chút gì đó thật nhẹ nổi lên, tựa như một đám mây mờ ảo ráng chiều được người họa sĩ chấm phá một cách tình cờ. Nhưng lại đủ mỹ lệ.
Đây là một Bạch Khởi chân thật.
Hoà với hình ảnh trước ống kính, tạo thành bản đồ tinh tú rực rỡ độc nhất vô nhị.
Trái tim của Tịch Thừa Quân hẫng mất một nhịp, anh thật sâu mà nhìn vào đôi mắt chứa đầy cả biển sao ấy, trả lời: "Được. Nghe em."
Cuối cùng, bọn họ mua cả hai bộ quần áo bảo hộ, tiền là do Bạch Khởi trả. Tịch Thừa Quân cũng không tranh với cậu việc này.
Sau khi rửa mặt, hai người cùng kéo bộ quần áo trượt tuyết dày nặng ra ngoài.
Tương phản với vật nặng trong tay, nỗi lòng Bạch Khởi bất giác nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Ánh đèn trên đường từ hội quán ra cửa mờ mờ ảo ảo, dường như cố tình xây dựng bầu không khí yên tĩnh mà lại bí ẩn.
Ánh sáng rọi vào trên mặt hai người bọn họ, Bạch Khởi có chút không thể nhìn thấy cảm xúc cuả Tịch Thừa Quân lúc này.
Đi qua một đoạn đường dài tối tăm mờ mịt, gần đến cửa, Bạch Khởi đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tịch Thừa Quân: "Đã sớm vượt qua phạm vi hợp đồng rồi, em à."
Bạch Khởi hoàn toàn ngơ ngác.
Lúc nãy ở khu trượt tuyết, cậu cho rằng Tịch Thừa Quân không nghe thấy những gì cậu khẽ nói.
Bạch Khởi nhấp nhấp môi.
Ngay sau đó, bọn họ đã bước ra khỏi cửa.
Người phục vụ sốt sắng bước tới, hộ tống hai người ra khỏi cổng.
Ánh mặt trời chói chang bên ngoài lập tức bao phủ bọn họ, mà một người đeo khẩu trang mang kính râm, so với Tịch Thừa Quân càng giống nghệ sĩ nổi tiếng hơn, giật mình lui lại hai bước.
Sự chú ý của Bạch Khởi cũng theo đó mà bị cuốn lấy.
Là phóng viên theo dõi sao?
Bạch Khởi cúi đầu nhìn qua.
Người bên kia lập tức giấu đi thứ trong tay, lễ phép kêu một tiếng: "Thầy Tịch." Đại khái là biết mình có trốn cũng trốn không được.
Tịch Thừa Quân trả lời: "Ừm, vất vả rồi."
Sau đó, anh siết chặt cổ tay Bạch Khởi, dẫn cậu đi qua cửa xoay trước mặt.
Ngoài cửa, xe đã được đỗ sẵn.
Hai người lập tức lên xe, rời đi.
Phóng viên phía sau thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh có người ngây thơ hỏi: "Như vậy xong rồi? Thầy Tịch... đi rồi?"
Phóng viên gật đầu: "Ừ, đúng vậy. Cậu mới đến, có nhiều chuyện còn chưa hiểu. Thầy Tịch là người có tính tình rất tốt..."
Đối phương không khỏi chen vào: "Thầy Tịch đã công bố danh sách bản án để răn đe các phương tiện truyền thông lớn, như vậy mà cũng được xem là tính cách tốt hả?"
Phóng viên cười nhạt: "Cái đó làm sao mà giống nhau được, mấy người kia đều muốn hắt nước bẩn. Chúng ta thì khác... Thật ra giao lưu với thầy Tịch không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ. Anh ấy tôn trọng nghề nghiệp của chúng ta, biết rằng chúng ta chỉ là một nhóm lao động nhập cư, nhưng lại không gây khó dễ. Vì vậy, anh ấy sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào về tư liệu mà chúng ta sẽ đăng, ngay cả khi anh ấy bắt được nó ngay tại chỗ. Nếu có những vấn đề không thể đăng lên, anh ấy sẽ để anh Thượng, ừ đúng rồi, là người đại diện của thầy Tịch, mời truyền thông ăn bữa cơm. Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chúng ta cũng rất vui lòng mà nể mặt thầy Tịch..."
Người phóng viên dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng gần đây tôi mới tổng kết được một quy luật mới..."
"Cái gì đấy?"
"Đừng rảnh rỗi sinh nông nỗi mà hắt nước bẩn vào vợ thầy Tịch, ngoại trừ việc này thì tất cả những vấn đề khác đều rất dễ nói chuyện."
Phóng viên trở lại toà soạn với thẻ nhớ đầy đủ tư liệu, thành công nhận số tiền lớn khi tăng ca ngày mồng một Tết.
Cùng lúc đó, trên mạng cũng tuồn ra các tin tức nhỏ lẻ.
《 Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu về quá khứ của tiểu thiếu gia nhà họ Bạch 》
《 Làm chuyện tốt, lại mang tiếng xấu muôn đời, sống thế nào mới tốt đây? 》
《 Sốc! Ông ấy dùng sức lực của chính mình mà cứu lấy cuộc sống của 13 người 》
... Chẳng hạn như ở trên, phong cách tiểu thuyết máu chó, phong cách xã hội chết chóc, tin giật gân gây sốc, từ nhiều góc độ, nhiều hình ảnh và nội dung, giải thích chi tiết những gì đã xảy ra đằng sau ba ba Bạch. Kể cả nhà họ Bạch phá sản như thế nào, sau này gặp phải khốn cảnh ra sao, tất cả đều được nêu rõ.
Các phóng viên sở hữu một phần hình ảnh và ghi âm bí mật trong hội quán, thu hút sự chú ý của vô số cư dân mạng.
【 mới mùng một ăn quả dưa béo thế này là cả năm đều được ăn dưa sao? Mấy đứa anh hùng bàn phím đâu, ra đây, bà vả mặt cho chết 】
【 cả gia đình Bạch Khởi Khởi đều rất ngọt nha 】
【 chời mẹ bà tức đến tím người! Kẻ ôm tiền trốn chạy trong dự án Hồ Minh thế mà vẫn chưa bắt được hả? Cho nên nếu không phải ba ba Bạch đứng ra chịu trách nhiệm toàn bộ thì sẽ ko đến nỗi bị phá sản? Giờ cục tiền của Hồ Minh mà được lấy về thì xem như có thể giải quyết rồi 】
【 Bành Vạn Lí cũng ngon thật đấy! Cứ tưởng tốt đẹp lắm, thật ra lấy tiền người ta mua danh cho mình, tiền đưa cho bệnh nhân mà còn xén bớt, mẹ kiếp, làm người tệ thế chú ba? 】
【 có để dành tiền mua quan tài chưa hả! 】【 hy vọng người ôm tiền bỏ trốn vụ án Hồ Minh cũng chuẩn bị sẵn tiền mua quan tài nha ~】
Điều này quá dễ nổi giận và dễ cảm thông, cư dân mạng cứ thế đều đồng loạt xếp hàng ngay ngắn vừa phun đầy nước miếng vào Bành Vạn Lí, vừa khen ngợi tấm lòng của ba ba Bạch.
Ngay khi tin tức xuất hiện, nó lan truyền còn nhanh hơn cả tin đồn của nghệ sĩ nổi tiếng, giới giải trí làm sao đủ sức chứa được những tin như vậy? Kênh xã hội, kinh tế tài chính đều lần lượt phát sóng nội dung và hình ảnh toàn bộ sự việc.
【 thật sự đau lòng cho bé yêu Khởi Khởi, gia đình họ Bạch bị hất nước bùn ác ý đào ra, Khởi Khởi lại còn cùng chúng ta viết kết cục fanfic, trời ạ, trái tim người thiếu nữ rơi lệ! 】
【 anh Tịch cần phải đối xử tốt với Bạch Khởi nghe chửa? 】
Đột nhiên có rất nhiều cư dân mạng thật sự vì Bạch Khởi mà rơi nước mắt.
Các phóng viên vừa thấy, liền nhanh chóng tung ra một vài hình ảnh Tịch Thừa Quân trượt tuyết cùng Bạch Khởi.
Lúc đó hắn quá hoảng, không chụp được nhiều, chỉ có thể lấy thêm mấy tấm khi hai người kéo bộ đồ trượt tuyết nặng nề đi ra ngoài, cùng gom vào cho đủ số lượng.
【 vừa khóc vừa cười ăn mười cục cớt hức hức, hôm nay cảm xúc biến động kịch liệt như giá xăng thị trường, Bạch Khởi Khởi còn buồn cũng được chồng mình dỗ thành vui! 】
【 bà đây mới lấy kính lúp soi một chút, hai người bọn họ đều dùng tay phải để kéo bộ trượt tuyết, nhưng sau đó thầy Tịch lặng lẽ vươn tay, nâng bộ đồ trượt tuyết của Bạch Khởi lên, giảm bớt sức nặng cho cậu nhóc, đuma đường phải soi mới thấy đó! 】
Mà lúc này, Bạch Khởi đang ôm chân, rúc cả người trên ghế sô pha trong căn hộ của Tịch Thừa Quân.
Bọn họ không quay về nhà ngay lập tức.
Bởi vì ba Bạch có lẽ còn đang khó chịu và lẩn quẩn trong mớ cảm xúc buồn bực, mẹ Bạch bây giờ có khi đang an ủi ông ấy.
Bạch Khởi lướt đọc tin tức trên màn hình điện thoại, phần tức giận lẫn bất bình cũng theo những comment la mắng, phỉ nhổ trên internet từ từ tiêu tán.
Sau đó, cậu nhìn chằm chằm vào khu vực bình luận.
Phía trên khu vực bình luận là bức ảnh hai người kéo bộ đồ trượt tuyết.
...Hóa ra Tịch Thừa Quân thật sự âm thầm giúp cậu gánh bớt sức nặng của thứ trang phục cồng kềnh này.
Ánh sáng mờ ảo chìm nổi trong đó.
Nhưng có lẽ bàn tay của Tịch Thừa Quân tương đối trắng, nếu nhìn kỹ vào tấm ảnh, có thể phát hiện những ngón tay của anh hơi hơi gập lại.
Bạch Khởi nhịn không được quay đầu ――
Chỉ nhìn thấy Tịch Thừa Quân đang dùng búa đóng uỳnh uỳnh hai chiếc đinh lên bức tường của căn penthouse trị giá 6300 vạn.
Bạch Khởi: ?
Sau đó Tịch Thừa Quân treo hai bộ quần áo trượt tuyết lên. Lại đặc biệt treo ở nơi vô cùng dễ nhìn thấy trong phòng khách.
Bất kể dù ai đến đây, cũng không thể xem nhẹ độ tồn tại của hai bộ quần áo trượt tuyết cùng màu.
Bạch Khởi: ???
Bạch Khởi liếm nhẹ môi, cảm thấy có chút kỳ quái, mà đâu đó còn xen lẫn một tia thú vị. Cứ như thể thầy Tịch mang quần áo của cậu mà cất giữ...
Cậu ngước mắt lên, lí nhí hỏi: "Anh treo cái này lên làm gì đó?"
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Bạch Khởi đành phải lê cái thân lười biếng đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa không ai khác chính là Thượng Quảng, hắn xách đồ ăn vào nhà, vừa ngẩng đầu liền thấy siêu sao kiêm ông chủ nhà mình đang đứng trên ghế.
"Anh Tịch, anh đang làm cái gì vậy?"
Tịch Thừa Quân quay đầu lại hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
"...Rất độc đáo." Thượng Quảng miễn cưỡng rặn ra ba chữ, hắn luôn cảm thấy anh Tịch càng ngày càng chấp mê bất ngộ, tẩu hoả nhập ma rồi.
__________________
Q: Tui thích chương này lắm á, đoạn Khởi Khởi nhận ra vượt khỏi phạm vi hợp đồng á, lãng mạn dễ sợ. Tác giả cũng như kiểu lấy chương này làm cái mốc hay gì á, từ chương này thầy Tịch tấn công sấm rền gió dữ lắm =))