Chương 30:
Anh Tịch thật tốt bụng!
-
Tịch Thừa Quân có các phòng khám tâm thần riêng ở trong và ngoài nước.
Anh đã vô số lần nghi ngờ rằng Tưởng Thân*, người cha chung của anh với Tưởng Phương Thành, có vấn đề nghiêm trọng về gen. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy Tưởng Thân đem phần gen thấp kém có vấn đề này mà di truyền cho anh.
Bản gốc蒋申 Jiang Shen, Tưởng Thân.
Vì vậy, sau khi mẹ anh đi, Tịch Thừa Quân đã rất nghiêm túc đến gặp bác sĩ tâm thần*.
Khi anh chọn nghiệp diễn viên, Thượng Quảng đã đề nghị anh nên đi khám bác sĩ tâm thần thường xuyên.
"Nghề này kiếm được nhiều tiền nhưng áp lực cũng vì thế mà vô cùng lớn. Không được tốt mà còn thích khoe khoang, nghề này chính là như vậy, đằng sau bất kỳ ánh hào quang nào cũng tồn tại những thứ mục rữa. Đã là nhân vật công chúng thì mỗi ngày ngoại trừ đón nhận tiếng vỗ tay còn phải đón nhận chỉ trích lăng mạ. Mà đồng thời còn có áp lực về diễn xuất, áp lực về đối nhân xử thế... Có người không kiềm chế được, hoặc sa đà vào hư hỏng, tình dục, lạm dụng ma túy, hoặc thậm chí nghiêm trọng hơn là trầm cảm rồi tự sát."
Lúc đó Thượng Quảng không biết nhà họ Tịch rất giàu có, hắn chỉ đơn thuần sợ hạt giống tốt mà mình tiếp nhận rơi vào con đường bế tắc.
Hầu hết các ngôi sao trong giới đều gặp phải một số vấn đề về tâm lý, nhưng khi bước chân vào phòng khám tâm thần họ còn ngại ngùng hơn những người bình thường.
Sợ bị paparazzi chụp được, sáng mai trên mạng giật tít nghệ sĩ này mắc bệnh điên.*
Lúc đó Thượng Quảng sợ rằng không thể thuyết phục được Tịch Thừa Quân.
Nhưng trên thực tế, Tịch Thừa Quân là người nhạy cảm hơn ai hết, anh nhanh chóng gật đầu, đích thân chọn cho mình một bác sĩ tâm thần ở Trung Quốc.
Bác sĩ tâm thần họ Trần, cô ấy là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Bác sĩ Trần hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tịch Thừa Quân, bởi vì người đàn ông trước mặt cô khác hẳn so với khi anh ấy đến trước đây. Lần này, cô cảm nhận được anh hơi căng thẳng.
Quá hiếm có.
Vì bác sĩ Trần phát hiện ra, dù ở trước ống kính hay sau máy quay, người đàn ông này luôn ở trong trạng thái vô cùng thong dong tự nhiên. Dường như mọi thứ trên đời này đều là những thứ tầm thường rất dễ dàng đối với anh.
"Mời cậu ngồi."
"Chúc mừng tân hôn nhé."
Tịch Thừa Quân gật đầu, sự căng thẳng nhanh chóng tan biến.
Tốc độ quá nhanh khiến bác sĩ Trần suýt chút nữa nghĩ rằng vừa rồi là do chính mình ảo tưởng.
Bác sĩ Trần đứng dậy, rót một tách trà, đưa cho Tịch Thừa Quân.
Đèn xung quanh gần như tắt hết, chỉ còn lại duy nhất căn phòng này.
Dưới màn đêm yên tĩnh, bác sĩ Trần lặng lẽ đợi Tịch Thừa Quân lên tiếng.
Vì ngay từ trong xương tuỷ của người này đều toát lên hương vị cường thế, cho dù đến đây, cũng có thói quen mang toàn bộ quyền chủ động nắm trong tay.
"Như chị thấy..." Cuối cùng, Tịch Thừa Quân nhẹ giọng nói, "Tôi đã kết hôn."
Bác sĩ Trần cũng nhẹ giọng dẫn dắt: "Là sau khi kết hôn cậu gặp phải chuyện gì sao? Thật ra điều này cũng tương đối bình thường, yêu nhau là một chuyện nhưng hôn nhân lại là chuyện khác, có rất nhiều người sau khi kết hôn, về ở chung một nhà mới nhận thấy không thể chấp nhận nếp sống sinh hoạt lẫn nhau. Có thể chịu đựng ngày một ngày hai, nhưng là chuyện cả đời thì không ai có thể chịu đựng. Cho nên thật ra, chúng tôi đều có khuynh hướng để các bạn trẻ trước khi kết hôn nên thử trải nghiệm một khoảng thời gian sống chung, tránh gặp phải tình huống..."
Bác sĩ Trần vẫn chưa nói xong.
Tịch Thừa Quân: "Không có vấn đề gì cả."
Bác sĩ Trần: "Hả?"
Tịch Thừa Quân: "Chúng tôi rất hoà thuận."
Là diễn.
Bác sĩ Trần: ?
Cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Tịch Thừa Quân nhận lấy tách trà, cúi đầu nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Em ấy biết tất cả sở thích của tôi và hiểu rõ từng tác phẩm mà tôi đã biểu diễn."
Cũng là diễn.
Bác sĩ Trần cười nói: "Ừm, tôi đã xem qua hotsearch. Tôi thấy mọi người đều nói nửa kia của cậu rất giống một fans trung thành."
Tịch Thừa Quân: "Em ấy rất được nhiều người hoan nghênh và yêu thích."
Bác sĩ Trần: "Cậu cũng như vậy."
Tịch Thừa Quân lắc đầu: "Không giống nhau. Em ấy đối với mọi người đều rất chân thành." Chỉ đối với anh, tất cả đều là diễn.
Mà càng rõ điều này.
Tịch Thừa Quân cảng cảm thấy chính mình như bị tâm thân phân liệt, một nửa tựa hồ vô thức chìm đắm trong vai diễn, một nửa còn lại dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt để nhìn tất thảy đang xảy ra.
"Chị từng có nhìn thấy bất kỳ vật gì mang màu sắc rực rỡ chưa?" Tịch Thừa Quân bình tĩnh hỏi.
Câu hỏi này hơi phức tạp.
Nhưng bác sĩ Trần nhanh chóng hiểu ra: "À, tất nhiên là có. Khi tôi còn trẻ, lần đầu tiên tôi đưa con gái ra ngoài một mình. Tôi nhìn lên bầu trời và cây cối, đều cảm thấy chúng dường như rực rỡ sắc màu."
Tịch Thừa Quân khẽ gật đầu: "Em ấy chính là sắc màu rực rỡ nhất trên thế giới này."
Bác sĩ Trần càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Có phải hôm nay mục đích cậu đến đây là để cùng tôi khen đối tượng kết hôn của cậu tuyệt vời như thế nào không?
Này quá đáng lắm luôn á.
Cái này trên mạng gọi là rải cơm chó đúng không nhỉ?
Toàn bộ quá trình tự thuật của Tịch Thừa Quân không phải là quá trình nhận phân tích và lời khuyên từ bác sĩ tâm thần mà thay vào đó, anh đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình theo một cách khác.
Là chân chính đối mặt với những cảm xúc và suy nghĩ của chính mình
Tịch Thừa Quân nói xong câu cuối cùng liền trầm mặc.
Khoảng lặng này tương đương mười phút.
Giọng của Tịch Thừa Quân cuối cùng cũng vang lên trở lại, anh thấp giọng nói: "Nếu thuận tiện, lần sau tôi sẽ đến làm một bài kiểm tra chi tiết hơn."
Bác sĩ Trần ngạc nhiên gật đầu: "Cậu không cần lo lắng quá, tâm tình của cậu hiện tại đang rất ổn định. Nhiều người có thể còn không có đời sống tâm lý thoải mái như cậu. Cậu cũng không cần lo lắng sẽ gây bất kỳ rắc rối gì cho bạn đời của mình."
Tịch Thừa Quân mỉm cười, nhưng đáy mắt lại ẩn sâu một tia thâm trầm.
Anh chưa từng yêu.
Không phải đơn thuần do anh không thể tưởng tượng được việc chấp nhận dấu vết của một người xa lạ tiến vào nếp sống sinh hoạt của mình.
Mà anh ý thức được điều quan trọng hơn hết, anh là một người suy nghĩ quá nhiều và có dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.
Dục vọng chiếm hữu của anh có thể nghiền nát bé con Bạch Khởi thành từng mảnh.
Cho đến khi bản báo cáo chẩn đoán tâm thần mới được đưa ra, anh không nên có bất cứ suy nghĩ nào khác với Bạch Khởi.
Tịch Thừa Quân đến cuối cùng vẫn không nói trắng ra sự thật về mối quan hệ của anh và Bạch Khởi, cũng không nói những rắc rối của anh xuất phát từ đâu.
Anh không muốn lưu lại bất kỳ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Tịch Thừa Quân chậm rãi đứng dậy, nói: "Cảm ơn, tôi sẽ gửi thêm một khoản phí đến chị vào tháng này."
Bác sĩ Trần liên tục gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng Tịch Thừa Quân đi xa, bác sĩ Trần mới sực nhớ tới, cô chưa kịp nói với anh, nếu đã kết hôn, anh có thể bày tỏ một phần cảm xúc và suy nghĩ đến bạn đời của mình...
Tịch tiên sinh quá quen với việc kiềm chế bản thân.
Khắc chế chính mình là một điều tốt
Nhưng nếu một người, bất kể yêu cầu chính mình cái gì, dù lớn hay nhỏ, đều có thể làm hoàn hảo mà không thay đổi sắc mặt, sống cuộc đời của mình hoàn toàn giống như kế hoạch đã viết trên giấy, đây không phải là chuyện tốt.
......
Khi Tịch Thừa Quân trở về nhà, Bạch Khởi đang nằm ngửa trên ghế sô pha xem video.
Cậu không hỏi Tịch Thừa Quân vừa đi đâu làm gì.
Có vẻ như sau khi rời máy quay, cậu liền không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Tịch Thừa Quân.
Điều này khiến Tịch Thừa Quân vừa lên kế hoạch xây dựng tâm lý tốt thì lập tức "bùm" một cái, toàn bộ sụp đổ trong tích tắc.
Đối với anh, đây thật sự hoàn toàn là một trải nghiệm mới.
Anh không thể không tiến lại gần.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng hét, tiếng ồn ào từ điện thoại di động của Bạch Khởi, cũng như một vài câu chửi bới bằng tiếng nước ngoài.
Tịch Thừa Quân nhịn không được hỏi: "Em đang xem cái gì vậy?"
Bạch Khởi lúc này mới nhận ra anh đã trở về.
Bạch Khởi: "Ban đầu tôi muốn vào trang web nhà trường để kiểm tra kết quả... nhưng lướt một hồi lại thấy được một tin đồn từ tài khoản marketing, cho nên tôi tò mò bấm vào xem thử nó nói cái gì, cuối cùng lại thấy được bọn họ nói có video quay được anh khi còn ở nước ngoài."
Tịch Thừa Quân nheo mắt: "Để tôi nhìn xem."
Bạch Khởi vỗ vỗ vị trí bên cạnh cậu: "Anh ngồi đây." Vừa nói, cậu vừa dời điện thoại sang một bên: "Như vậy anh thấy được không á?"
"Thấy được." Ánh mắt Tịch Thừa Quân càng thâm trầm hơn.
Bạch Khởi: "Anh Thượng vừa nhìn thấy liền nói không phải anh, sau đó lại quay trở về phòng làm việc, nói muốn lập tức xử lý... nhưng hình như trên mạng không ai phản ứng gì hết trơn á."
Đây là video Tịch Thừa Quân chơi khúc côn cầu trên băng ở nước ngoài.
Anh có số "9" trên lưng, đang mặc quần áo bảo hộ màu đen.
Xuyên qua sắc lạnh của sân băng, càng tạo cho người khác cảm giác sắc bén và cường hãn.
Đối thủ của anh cũng mặc đồ trắng.
Ai đó của đội trắng muốn trực tiếp vung gậy định đánh, nhưng bị số 9 trong video mượn lực đánh ngược lại.
Mũ bảo hiểm của người kia bay ra, ngay lập tức rơi ra hai dòng máu mũi.
Bạch Khởi nhìn nhìn, không khỏi nhíu mày: "Đây là thi đấu chính quy sao?"
Lúc trước khi chơi, cậu chưa từng gặp qua chuyện này.
Trong video, số 13 của đội trắng trực tiếp giơ chân, lấy giày trượt băng để đá người khác, sau đó bị số 9 túm cổ áo.
Mấy quyền nện xuống liên tục tù tì.
Khuôn mặt hắn gần như biến dạng đến má nhìn không ra.
Một khối màu đỏ đã sớm tụ lại trên mặt băng trắng như tuyết.
Tịch Thừa Quân mấp máy môi: "Không phải chính quy."
Bạch Khởi: "Hèn gì, vì thi đấu chính quy đều không được dùng gậy và lưỡi dao trượt mà... Nhưng cái này thi đấu để làm gì thế?"
"Một trận đấu ngầm, khán giả sẽ đặt cược xem ai là người chiến thắng."
Bạch Khởi càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tịch Thừa Quân rất rõ ràng, nếu không trải qua... Số 9 đúng thật là anh ấy?
Bạch Khởi đột nhiên quay đầu lại.
Tịch Thừa Quân rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, như muốn cắt màn hình thành nhiều mảnh.
Anh không nhìn biểu tình của Bạch Khởi.
Bạch Khởi: "À, vẫn là... thật không dễ dàng nha. Anh lại thua cược nữa hả?"
Cậu vỗ nhẹ vai Tịch Thừa Quân.
Cơ bắp căng cứng của Tịch Thừa Quân hơi giãn ra.
Anh dựa vào lưng ghế sô pha, lúc này ngược lại hơi muốn cười.
Tịch Thừa Quân trầm giọng đáp: "Không thua. Số 13 của đội trắng thua, hắn vào bệnh viện."
Bạch Khởi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ôn hoà lịch thiệp trước mặt.
Không ngờ, anh cũng rất dữ nha?
À mà cũng đúng.
Bằng không, tại sao Tưởng Phương Thành lại sợ anh như sợ cọp?
Bạch Khởi sợ anh suy nghĩ nhiều nên lật điện thoại lên nhấn vào phần bình luận: "Nè nè, anh xem đi, fans của anh còn không cho rằng anh OOC* nha."
OOC: Out of character, ý chỉ vượt khỏi thiết lập tính cách nhân vật.
Có kỳ thứ ba của 《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》trải trước, các fans liền không ngừng hú hét ầm ầm sau khi xem video.
Ngay cả những người qua đường cũng không thể không thốt lên rằng, anh Tịch thực sự rất ngầu.
Mặc kệ video này do ai đăng lên, đều mang ý ám chỉ Tịch Thừa Quân là một người giả tạo.
Bây giờ thì sao? Con mẹ nó cực kỳ vô dụng rồi.
"Đội trắng trong video âm dương quái khí thiệt á..." Bạch Khởi sợ anh không nhìn ra được, bắt đầu đọc từng chữ từng chữ một cho anh nghe.
"Vương Miêu Phong: Cũng may là tôi chạy nhanh! Đây là cái quái gì vậy?"
"Trong video, có cảm giác anh Tịch đang diễn vai tuyển thủ quyền anh á. Đẹp trai quá..."
Tịch Thừa Quân bình tĩnh lắng nghe.
Trên mạng không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh, nhưng Bạch Khởi lại nghiêm túc dùng giọng điệu ngọt ngào để đọc bình luận, âm cuối còn hơi kéo dài ra, lông mi khẽ rung, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở... có chút đáng yêu.
Tịch Thừa Quân tạm dời ánh mắt sang chỗ khác, thấp giọng hỏi: "Em học khúc côn cầu trên băng ở đâu vậy?"
"Tôi mời huấn luyện viên dạy đó." Bạch Khởi hồn nhiên nói, "Tôi từng học chơi golf, bi-da, suýt nữa thì học cả lái máy bay... Lúc đó tôi còn trẻ, thích thì học!"
Tịch Thừa Quân: "Em học rất giỏi."
Bạch Khởi quay đầu, nhìn anh mỉm cười.
"Còn hoa thì sao? Cũng là như vậy?" Tịch Thừa Quân cũng không biết tại sao mình lại hỏi những vấn đề này nữa.
Có lẽ xuất phát từ bản năng không kiểm soát được, muốn từng lớp từng lớp mà bóc tách ra, nhìn một Bạch Khởi càng chân thật rõ ràng hơn.
Bạch Khởi lắc đầu: "Không phải đâu."
Cậu nói chuyện một thôi một hồi lâu, cũng có chút khát, vì thế liền liếm liếm môi.
Tịch Thừa Quân lập tức đứng dậy hỏi: "Em muốn sữa hay nước ngọt?"
"Nước lọc đi." Bạch Khởi đáp lại theo bản năng.
Nước lọc mới làm dịu cơn khát.
Bạch Khởi trả lời xong mới nhớ tới: "Sao mấy người đó không biết xấu hổ làm anh phải dạy cho tụi nó một bài học thế?"
Người này là kim chủ ba ba của cậu đó!
Tịch Thừa Quân: "Không sao."
Anh đưa ly nước cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhấp vài ngụm, rồi nói: "Năm tôi mười lăm tuổi, sấm sét rất lớn, sau đó có làm thế nào cũng không ngủ được nữa. Lăn qua lăn lại cả đêm trên giường, trằn trọc đến muốn mạng luôn mà. Nằm nằm một hồi, lại tự dưng sợ ngày mai mình phải ra ngủ ngoài đường... Thế nên tôi liền lồm cồm bò dậy, tìm cách nào kiếm tiền nhanh nhất."
"Có người nói mua vé số là nhanh giàu nhất, nhưng tôi số con rệp á, chỉ số may mắn kém lắm nên thôi thôi thôi."
"Một số người cũng nói làm IT sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng mau trọc đầu. Khi đó tôi mới học trung học thôi, vẫn còn nuối tiếc mái tóc này lắm."
"Sau đó, tôi nghe giang hồ đồn hoa lan bán với giá cao chọc trời. Thế nên tôi nghĩ, hay mình trồng hoa đi thôi, để sau này đỡ sợ chết đói."
Thời còn trẻ mà, bốc đồng cùng nhiệt huyết, nghĩ là làm.
"Tôi đến một trang trại trồng trọt, theo họ học nghề trong ba tháng. Sau đó, tôi thấy cửa hàng bên cạnh trồng rau trong nhà kính. Tôi nghĩ nghĩ, thấy cũng tiện, nên thôi học luôn vậy. Nếu sau này không có tiền, cũng có thể trồng khoai nuôi chính mình."
Tịch Thừa Quân: "......"
Nghe vừa đáng thương lại đáng yêu, còn có chút muốn cười.
Đánh chết Bạch Khởi mười lăm tuổi, cậu cũng không ngờ có một ngày, cách nhanh nhất để kiếm tiền là kết hôn với một người.
Bạch Khởi chép chép miệng: "Sau này, tôi nghĩ xa hơn. Tôi trồng trọt nè, hái nó lên nè, nhưng không biết nấu ăn thì làm sao giờ đây? Thế là, tôi lại học nấu ăn."
Bạch Khởi vừa nói xong thì điện thoại của cậu báo hết pin.
Bạch Khởi lập tức đứng lên: "Tôi sạc pin."
Để lại Tịch Thừa Quân ngồi trên sô pha một mình, bên cạnh anh vẫn còn vươn hơi ấm nhưng người lại đi mất rồi.
Cứ ngỡ là đi, nhưng lát sau, Bạch Khởi lại thò đầu từ trên lầu xuống: "Ghi hình cho buổi talkshow đó... có kịch bản gì không anh?"
Tịch Thừa Quân: "Không có, thời gian ghi hình cũng không quá dài. Họ sẽ không..." Họ sẽ không làm em khó xử. Nhưng lời vẫn chưa nói xong.
Liền nghe thấy Bạch Khởi hỏi: "Vậy chúng ta bàn bạc trước chút xíu đi? Có khi nào lúc ấy hiện trường trở nên náo động, yêu cầu chúng ta hôn không nhỉ?"
Tịch Thừa Quân: "Chắc là... sẽ có."
Bạch Khởi: "Vậy tôi vẫn hôn cằm của anh ha?"
Tịch Thừa Quân cổ họng thắt lại: "Không. Em đổi một chỗ khác đi."
Bạch Khởi ra dấu "OK", sau đó quay trở lại phòng ngủ.
Tịch Thừa Quân ngồi yên ở đó, không nhúc nhích trong một lúc.
-
Ngày hôm sau, Tịch Thừa Quân đi xử lý những công việc chồng chất trong thời gian vừa rồi.
Bạch Khởi đến trường lấy đồ, nhân tiện cùng Thượng Quảng làm ly cà phê.
Thượng Quảng đến sớm hơn cậu.
Vừa thấy Bạch Khởi, liền nghênh người đón tiếp, dẫn cậu vào bàn.
"Nào, ngồi đi."
"Chúc mừng cậu, thi cuối kỳ đều qua hết đúng không?" Thượng Quảng cười nói.
Bởi vì Tịch Thừa Quân đồng hành với cậu trong suốt cả quá trình ôn thi cho đến kết thúc cuối kỳ, toàn bộ cư dân mạng đều nhìn chằm chằm vào kết quả bài thi của Bạch Khởi.
Đương nhiên, học bá làm sao có thể khiến mọi người thất vọng.
Mang theo điểm tuyệt đối, một lần liền qua.
Sáng nay ở trên mạng, mọi người vẫn còn sôi nổi thảo luận về thành tích của cậu.
Ngày càng có nhiều người cầu Bạch Khởi mở lớp hướng dẫn học tập hay lò luyện học bá này nọ lọ chai.
Bạch Khởi lễ phép gật đầu, cầm ly cà phê biểu thị Thượng Quảng có thể trực tiếp nói.
Thượng Quảng xoa xoa tay, cũng không nói thêm câu dư thừa nào nữa.
Thượng Quảng: "Anh Tịch có một số chuyện không nói cho cậu biết, nên để tôi nói với cậu sẽ thuận tiện hơn."
"Anh cứ nói đi ạ." Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Là muốn đem hiệp ước này kéo dài hay rút ngắn đi nhợ?
Là muốn tăng hay giảm số tiền trong hiệp ước đây ta?
"Thật ra như vầy, lúc đầu, anh Tịch chọn đối tượng kết hôn, bất kể là nam hay nữ đều thật sự không quan trọng, chắc cậu cũng biết rồi chứ?"
Bạch Khởi gật đầu: "Vâng, tôi biết. Anh Tịch nói rằng trải nghiệm hôn nhân như vậy sẽ không phù hợp đối với phụ nữ, vì vậy anh ấy muốn chọn đối tượng cùng giới. Anh ấy chọn tôi vì ngay thời điểm đó Tưởng Phương Thành cũng đang chơi tôi một vố, khẳng định trong thời gian gần nhất tôi sẽ không có ý định phát sinh mối quan hệ với người khác. Cho nên, tôi là đối tượng phù hợp nhất để có thể xử lý tất cả mọi chuyện theo việc công. Anh ấy giúp tôi, tôi cũng giúp anh ấy."
Thượng Quảng gật đầu: "Đúng vậy, có vẻ như anh Tịch đã nói rõ với cậu rồi. Nhưng có một điều anh ấy vẫn chưa nói... đó là lí do tại sao anh ấy lại muốn thể hiện tình cảm trước mặt công chúng."
Bạch Khởi gật gật đầu.
Thật ra, cậu cũng tò mò lắm ý.
Nếu chỉ để đáp ứng điều kiện đặc biệt được hưởng di sản thừa kế, như vậy di chúc sẽ không quy định đối với việc đương sự và đối tác có tình cảm hay không.
Pháp luật cũng không nói qua về chuyện này.
Cho nên chỉ cần kết hôn, có giấy đăng ký kết hôn hợp lệ là được nha.
"Đây là tôi đã nói từ lúc đầu, tùy vào đối tượng kết hôn mà tính toán." Thượng Quảng dừng lại, "Nếu bên kia lấy được giấy đăng ký kết hôn, trở nên thấy tiền là sáng mắt, như thế rất khó kiểm soát. Vậy, sẽ không có giai đoạn thể hiện tình cảm trước mặt công chúng."
"Nếu đối phương đủ chuyên nghiệp, anh Tịch cũng có thể hy sinh thời gian của mình để... tháp tùng đối phương cùng nhau diễn cảnh tình cảm."
"Cậu có thể tưởng tượng một chút, nếu anh Tịch và bạn đời thể hiện sự thờ ơ, lạnh nhạt, không có tương tác. Công chúng sẽ nghĩ gì?"
"Đương nhiên sẽ nghi ngờ. Ví dụ như... có phải đã nắm được nhược điểm gì đó rồi không? Hoặc, sẽ nghĩ đến có phải đào mỏ anh Tịch hay không?" Bạch Khởi hỏi ngược lại.
"Đúng vậy. Cho nên mục đích chính của anh Tịch là nâng địa vị của người bạn đời này lên. Để mọi người biết rằng các bạn kết hôn vì tình yêu, không phải vì các thuyết âm mưu khác."
"Nếu không sau này hai người ly hôn, fans sẽ nguyền rủa cậu vì lòng tham không đáy, thấy tiền sáng mắt. Đây không phải là điều mà một sớm một chiều có thể tẩy sạch. Bạo lực ngôn ngữ luôn luôn bám theo cậu. Miễn là anh Tịch vẫn hoạt động trên màn ảnh rộng, bất kể cậu đã có cuộc hôn nhân thứ hai hay thứ ba, paparazzi sẽ lôi cậu ra, chế nhạo cậu liên tục không dứt, một cuộc sống như vậy ai có thể chịu đựng được đây."
Thượng Quảng vừa nói vừa không khỏi thở dài: "Thật ra trước đây mấy chuyện này tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng anh Tịch đã sớm đưa vào kế hoạch."
Lúc đó Thượng Quảng vẫn cho rằng năm ngàn vạn vẫn là quá nhiều.
Tịch Thừa Quân thì cảm thấy không sao cả, anh chỉ nhẹ nhàng nói, cùng anh kết hôn thì tổn thất còn lớn hơn con số năm ngàn vạn này rất nhiều.
Lúc đó Thượng Quảng theo bản năng muốn phản đối, gả cho một ngôi sao lớn như vậy, có tiền tài, sắc đẹp và danh vọng, làm sao có thể tổn thất?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn im lặng.
Nghĩ đến cái chết của Công nương Diana trong vụ tai nạn xe cộ do sự rượt đuổi paparazzi*, liền sẽ biết áp lực khi hết hôn với người của công chúng là như thế nào.
"Vậy..." Thượng Quảng vẻ mặt thẳng thắn, "Hôm nay bất luận người nào kết hôn với anh Tịch, chỉ cần người này đủ an phận, chúng tôi đều sẽ làm những chuyện tương tự như vậy."
Bạch Khởi: "Ồ!"
Thượng Quảng nhìn sắc mặt của cậu.
"Ồ", chỉ vậy thôi hả?
Hết rồi? Không phản ứng gì nữa?
Thượng Quảng ngược lại cảm thấy hơi bồn chồn.
Hắn sợ Bạch Khởi hiểu sai, sợ Bạch Khởi sau khi biết chuyện này sẽ không chấp nhận được, nên muốn đánh phủ đầu.
Nhưng bây giờ vẫn chưa gọi là muộn, đúng không?
Bạch Khởi có thể chấp nhận hay không?
Khổ lắm, hắn cũng rất ngại mà.
Bạch Khởi giơ ngón tay cái lên: "Anh Tịch quả là người rất tốt!"
Làm việc vô cùng hoàn mỹ.
Thảo nào có rất nhiều fans yêu mến anh ấy.
Thực sự không có cách không yêu được mà.
Nếu không phải mình có quá nhiều acc clone để theo đuổi nghệ sĩ, mình cũng sẽ tạo thêm acc để ủng hộ cho anh Tịch!
Bạch Khởi thầm nói.
Thượng Quảng: ? ? ?
Thượng Quảng sốc.
Tôi... Hôm nay tôi nói nhiều như thế, cậu nghĩ ý tứ là vậy hả? Cậu nghĩ mục đích buổi nói chuyện hôm nay chủ yếu để khen ngợi anh Tịch rất tốt hả hả hả?!
Thượng Quảng lau mặt, nhưng cũng không thể nói anh Tịch không phải người tốt.
Anh Tịch thật sự rất rất tốt.
Nhưng Thượng Quảng lại có chút bất an.
Nếu anh Tịch biết rằng Bạch Khởi đã gửi cho anh một tấm thẻ người tốt, anh Tịch sẽ vui hay không vui?
Nhưng mà, không ai quan tâm trái tim người mẹ của Thượng Quảng cả.
Vừa nói đến đây, điện thoại di động của Bạch Khởi vang lên.
Cuộc gọi đến từ Tịch Thừa Quân.
"Em ở trường à?" Tịch Thừa Quân hỏi.
"Vâng, đúng rồi á."
"Tôi đến đón em."
"Vâng."
Tịch Thừa Quân tới rất nhanh, anh lên thẳng lầu đón cậu.
Thượng Quảng muốn trốn cũng không trốn được, cả người ngẩn ra, đầu đầy mồ hôi.
Nhưng Tịch Thừa Quân cũng không thèm nhìn hắn, chỉ duỗi tay với Bạch Khởi: "Đi thôi em."
"Đưa em đi mua quần áo, ngày mai ghi hình chương trình xong sẽ đến một nơi."
Bạch Khởi: "Sao cơ?"
Cậu nhìn thấy hôm nay Tịch Thừa Quân có trang điểm qua.
Bộ vest đen, như thể anh vừa bước ra từ một bữa tiệc thượng lưu. Điều nổi bật nhất là một đoá hoa khoác trên ngực áo anh. Giống như bông hồng, nhưng lại không phải bông hồng.
Bạch Khởi ngạc nhiên hỏi: "Nguyệt quý mà tôi tặng anh?"
Tịch Thừa Quân: "Ừ. Nhà tạo mẫu nói rằng cần phải có điểm nhấn, vì vậy tôi sử dụng cái này."
Bạch Khởi: "Hoa còn chưa chết sao?"
Tịch Thừa Quân: "Không chết." Không những không chết.
Tất cả đã được cấy vào nhà ấm trồng hoa của biệt thự cũ nhà họ Tịch, còn hoa trong bình thuỷ tinh được đặt ở phòng làm việc của anh.
Bạch Khởi mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo Tịch Thừa Quân xuống lầu.
Thượng Quảng hít sâu một hơi, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Khi xuống lầu, liền thấy Bạch Khởi dừng lại trước một quán ăn gần trường Đại học Bắc Kinh.
Còn cùng người ta nói chuyện mấy câu: "Bà đang định đóng cửa sao ạ?"
Người ở đối diện đáp: "Đúng rồi."
Cũng may bây giờ đã cuối đông, mọi người đã về nhà gần hết, bên ngoài cũng không có bao nhiêu người, chứ không giờ này bọn họ đã bị vây quanh, không phải đơn giản ở đây hỏi chuyện đóng cửa hay không đóng cửa.
Thượng Quảng nhanh chóng chạy đến.
Liền thấy Bạch Khởi móc túi ra, lấy điện thoại di động, quét mã: "Con trả tiền rồi, bà lấy giúp con một phần bánh đậu xanh* và bánh thanh đoàn* nhé, cảm ơn bà."
Bà ấy nghe tiếng, liền gói bánh đưa đến Bạch Khởi.
Bạch Khởi vươn tay nhận lấy, sau đó đưa cho Tịch Thừa Quân: "Cho anh này."
Tịch Thừa Quân nghĩ rằng cậu muốn nhờ anh cầm giúp, vì vậy anh móc ngón tay, xách túi bánh.
Bạch Khởi: "Anh ăn thử đi, tôi rất thích bánh này ấy. Mỗi lần làm xong một đề, tôi liền mua hai cái để tự thưởng."
Cho nên... đây cũng là phần thưởng cho anh sao?
Tịch Thừa Quân khựng lại, chiếc túi bánh nhỏ được anh xách trong tay dường như nặng hơn nhiều.
Thượng Quảng đứng phía sau, là hoàn toàn – chân thật – không phải con bướm dối gian – hốt hoảng trầm trọng.
Hôm nay rốt cuộc hắn đã nói cái gì cơ chứ?
Đây đâu phải mục đích hắn đến đây để làm ra cái tình cảnh này???
Hả?
Tịch Thừa Quân bóc phần nilong bên ngoài bánh, lộ ra một chút bánh thanh đoàn, cắn một miếng, chậm rãi ăn.
Nhưng ánh mắt của anh lại gắt gao dán chặt vào Bạch Khởi.
Hôm nay, Bạch Khởi càng thêm rực rỡ.
________________
Chú thích:
- Theo mình tìm hiểu thì cái chết của Công nương Diana vẫn còn bị lên án là liên quan đến sự truy đuổi của paparazzi mặc dù bản án đã bị huỷ bỏ. Ban hội thẩm đưa ra kết luận, cái chết của Vương phi Diana và người tình được xem là hậu quả của sự bất cẩn từ phía tài xế Henri Paul (theo kết luận, Henri đã lái xe trong tình trạng say rượu).
- Bánh đậu xanh: Bản gốc là 一块豌豆黄, mình search trên google thì rất giống bánh đậu xanh Việt Nam nha:
- Bánh thanh đoàn: Bản gốc là一个青团吧, dịch ra là bánh thanh đoàn nha, Việt Nam mình cũng gọi vậy á, hơi giống bánh ít trần lá dứa nhưng màu đậm hơn, như vậy nè:
- Bác sĩ tâm thần: Mình xin nói một chút, tại sao mình không để là "Bác sĩ tâm lý" vì thật ra có thể các bạn chưa biết, trên thế giới không có nghề nghiệp gọi là "Bác sĩ tâm lý", chỉ có "Nhà tâm lý" và "Bác sĩ tâm thần". Và sự khác nhau của hai cái đó đơn giản lắm:
+ Nhà tâm lý: Tâm lý học lâm sàng.
+ Bác sĩ tâm thần: có thể chẩn đoán, dự phòng, nghiên cứu và chữa trị. Đây là người được phép kê đơn thuốc.
Theo bối cảnh của truyện, Bác sĩ Trần có thể chẩn đoán báo cáo, có thể điều trị nên mình dùng "Bác sĩ tâm thần" không phải dùng Nhà tâm lý nha.
Bên cạnh đó, cũng không thể dùng từ "Bác sĩ thần kinh" vì bác sĩ thần kinh còn liên quan đến hệ thần kinh nữa, bác sĩ tâm thần thì chỉ liên quan đến sức khoẻ tinh thần.
=> Do mình đang theo học ngành Tâm lý học nên xin phép sử dụng cụm từ cho chính xác nha.
_____________
Bắt đầu từ chương này, giọng văn của thầy Tịch sẽ có chút thay đổi, có thể được xem là dịu dàng hơn, vì chương nay cũng được tính như là một bước ngoặt để thầy nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Mà thật ra thầy cũng dịu dàng lắm, không OOC đâu =)))
Còn dưới đây là tâm sự mỏng, có thể bỏ qua ạ~
Q: Hì hì, cũng nhiều chuyện với mọi người một chút, hiện tại mình đang theo học ngành Tâm lý học, vì vậy mình cảm nhận được có phần rõ hơn về lời khuyên của Thượng Quảng. Theo mình được biết, tính riêng ở Việt Nam có khoảng 30% dân số mắc chứng rối loạn tâm thần mà chiếm 25% trong đó là trầm cảm, đây chỉ là những con số được ước tính khi đến bệnh viện để chẩn đoán và điều trị, 70% còn lại có thêm bao nhiêu người có rối loạn về tâm lý thì không thể xác định rõ.
Theo mình nghĩ, mỗi người trong số chúng ta dù ít hay nhiều đều có một chút vấn đề liên quan đến tâm lý, như chính mình có triệu chứng về rối loạn âu lo đây.
Ở đây mình muốn giải thích một chút, tại sao những người đi đến phòng khám tâm thần lại ngại ngùng hoặc thậm chí phản cảm, có rất nhiều lý do nhưng mình sẽ nói lý do phổ biến nhất. Mặc dù trên toàn thế giới, các rối loạn về tâm lý không còn là điều mới mẻ, nhưng vẫn còn người có suy nghĩ "bị bệnh tâm lý chính là bị điên", và đương nhiên không một ai muốn bản thân bị người khác gọi là điên cả.
Rối loạn các vấn đề về tâm lý về tính chất không khác bạn bị cảm, bạn bị sốt chỉ là nó "không khoẻ" ở nơi khác. Chúng mình không gọi là bệnh, mà dùng là "rối loạn", vì từ "bệnh" nó còn mang ý nghĩa có thể lây lan, còn "rối loạn" là bạn có những điều bất thường, và sứ mệnh của bác sĩ là giúp bạn quay trở về điều bình thường.
Chính vì những suy nghĩ còn tồn tại này mà rất rất nhiều người từ chối đến phòng khám tâm thần.
Sẵn đây mình lảm nhảm thêm, khi mình quyết định chọn một ngành này để học tiếp, mục đích của mình chỉ đơn giản theo hướng nghiên cứu chuyên sâu, nhưng trong quá trình học tập mình lại chuyển đi theo hướng lâm sàng, đặc biệt quyết tâm theo hướng lâm sàng. Nói ra sợ các bạn chê cười, vì mình thật sự có khát vọng muốn dùng những gì mình học và hiểu được giúp từng người một có đời sống tâm lý thoải mái hơn, không cầu được vui vẻ hạnh phúc, chỉ cầu có thể thoải mái thôi là tốt lắm rồi.
Chắc do mình học tâm lý nên khi đọc với edit chương này đặc biệt đa sầu đa cảm, xin lỗi nếu các bạn thấy mình nói nhiều nha, cũng cảm ơn những bạn nào chịu khó đọc mấy dòng này của mình ^_^