Vất vả chịu đựng đến giờ tan ca, giờ tôi chỉ nghĩ đến chuyện đi thẳng về quán ăn tầng dưới nơi mình ở để ăn một bữa no nê mà thôi. Ra khỏi cục cảnh sát, sắc trời vẫn còn sớm, âm thanh lục lạc nơi rừng cây nhỏ vẫn vang lên như mọi ngày, tâm trạng của tôi cũng không tốt mấy. Phá được một án tử vốn nên là chuyện đáng mừng, nhưng nghĩ đến Tô Phương và ba mẹ cô, trong lòng tôi lại không khỏi có chút rầu rĩ.
Tôi mới vừa ngoặt một cái, bỗng nghe được sau lưng có người gọi mình.
"Cảnh sát Mục."
Âm thanh kia có chút quen tai, tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người lưng dựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Người nọ là một người trẻ tuổi, đạo bào rộng thùng thình màu đen được tròng lên người một cách lỏng lẻo, lộ ra áo thun trắng in hình người khổng lồ xanh Hulk.
Tôi do dự một chút mới chào hỏi hắn: "Tịnh Phác đạo trưởng, sao anh lại xuống núi thế?"
Tịnh Phác nói: "Đã lâu không gặp, tôi rất vui khi nhìn thấy cậu."
Tôi bĩu môi, kỳ thật nhìn thấy anh ta tôi không có vui như vậy.
Tịnh Phác hít một hơi thật sâu, làm ra bộ dáng hưởng thụ: "Đã lâu rồi không đến, thế mà đây vẫn là nơi quỷ khí dày đặc, hoài niệm quá đi mất."
Tôi không muốn ôn chuyện với hắn, trong ấn tượng của tôi, mỗi lần nhìn thấy Tịnh Phác đều sẽ không có chuyện tốt lành gì, vì vậy tôi tiếp tục hỏi hắn: "Sao anh lại đến đây, chẳng lẽ nơi này lại xảy ra chuyện gì sao?"
Tịnh Phác mắt điếc tai ngơ sờ sờ bụng: "Đói quá đi, tôi còn chưa có ăn cơm chiều."
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đưa hắn đi đến quán cơm gần đây.
Chờ đến khi hắn ăn uống no nê xong, tôi lại tiếp tục hỏi: "Lần này đạo trưởng đến đây, chẳng lẽ có vụ việc gì cần phải xử lý sao?"
"Vụ việc gì chứ?" Tịnh Phác nhướng máy: "Vụ việc lần này không phải đã bị cậu giải quyết mất rồi sao?"
Tôi nịnh nọt hắn: "Tin tức của Tịnh Phác đạo trưởng nhanh nhạy quá."
Tịnh Phác không nói tiếp, hắn cau mày nhìn tôi, nét mặt có chút không vui, tiếp đó hắn bất thình lình duỗi cánh tay qua bàn, nhoáng cái đã bắt sượt qua tay của tôi.
Tôi không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, cổ tay bị Tịnh Phác nắm trong tay, tôi tránh được hai lần, nhưng vẫn bị hắn bắt lại.
Tôi muốn nắm tay lại nhưng lại bị Tịnh Phác dùng tay khác kéo các ngón tay ra, hắn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của tôi nói: " Không đúng, sao lại chỉ có một?"
Nói xong hắn lại cầm lấy bàn tay còn lại của tôi.
Tôi gắng sức giấu cánh tay bị hắn nắm ra sau lưng: "Anh làm gì thế?"
Tịnh Phác không để ý, cũng không biết hắn lấy đâu ra sức, tiếp tục kéo cánh tay kia của tôi ra trước mặt hắn.
Quán cơm giờ có vài ba khách đến ăn, chúng tôi co kéo thế này gây ra động tĩnh không nhỏ, những người khác cũng bắt đầu sôi nổi nhìn sang.
Tịnh Phác đặt hai tay của tôi cùng một chỗ, tôi nắm chặt bàn tay lại thành quả đấm không cho hắn nhìn. Hắn nói: "Mở bàn tay ra."
Tôi không muốn nghe lời hắn, nhưng Tịnh Phác rất kiên quyết, ý tứ rõ ràng là nếu hôm nay tôi không cho hắn nhìn lòng bàn tay thì hắn sẽ không thả tay tôi ra. Thật ra tôi có thể giữ nguyên tư thế này với hắn một lúc lâu, nhưng tôi thật sự không thể chịu được ánh mắt xem náo nhiệt của những người trong quán ăn, vậy nên không còn cách nào khác, tôi đành phải mở lòng bàn tay ra.
Ở chính giữa hai bàn tay có một đường đỏ tươi vô cùng gây chú ý. Tay trái còn có một vết sẹo thoạt nhìn đã có từ lâu, đã đóng vảy kín mít, tay phải thì nhìn mới hơn, trải qua việc vừa nãy thì nơi đó đã chảy máu lại.
Tay Tịnh Phác nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ở lòng bàn tay tôi, sau đó hắn buông lỏng tay ra.
"Đãng đãng du hồn, hà xử lưu tồn. Tam hồn tảo hàng, thất phách lai tâm."
Tịnh Phác niệm chú xong, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt: "Cậu thật là giỏi, chiêu quỷ chú dạy cho cậu cũng học xong, còn biết lấy máu dẫn, thật là có bản lĩnh."
Tịnh Phác nói không sai, hai vết thương trên tay là do chính tôi cắt. Lần đầu tiên là lúc mọi người đồng loạt gọi thi, lần thứ hai là gọi thi thể Tô Phương, cả hai lần đều diễn ra ở bờ sông, thừa dịp mọi người không chú ý đến mình, tôi đã lẩm nhẩm chiêu quỷ chú, sau đó trích máu vào dòng sông.
Không biết làm sao mà Tịnh Phác biết được việc này, nhưng tôi cũng không muốn nghe hắn giáo huấn: "Tôi là làm việc công, có phải Tịnh Phác đạo trưởng quản nhiều quá rồi không?"
Kỳ thực làm cảnh sát bao giờ cũng khó mà tránh khỏi việc gặp một ít chuyện kỳ quái.
Hai năm trước tôi bị điều đến huyện này cũng đã từng trải qua vài vụ việc mà khoa học khó có thể nói rõ nguyên do. Tịnh Phác là đạo trưởng ở đạo quán trên núi, bị chúng tôi tìm đến, hắn đã giúp đỡ tôi và lão Lư không ít chuyện, đều là những sự kiện có chút cổ quái.
Nhưng tính cách của Tịnh Phác quái đản, lại thờ phụng quỷ thần, tuy rằng tôi và lão Lư đã bắt đầu tin tưởng hắn, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên khi làm việc cùng Tịnh Phác, vì thế chuyện gì mà tôi và lão Lư có thể giải quyết thì chúng tôi cũng không tìm đến hắn làm gì.
Tịnh Phác nói: "Tôi đã sớm nói là cậu sinh ngày bảy tháng tư âm lịch, vốn dĩ không tốt, thế mà còn đi chiêu mấy thứ này. Tôi cũng đã bảo cậu có việc gì thì kêu tôi đến, đừng có cậy mạnh làm loạn."
Tôi bị Tịnh Phác nói cho đầy bụng tức giận, làm sao lại là tôi làm loạn? Tôi muốn cãi lý cho bản thân nhưng cảm thấy không tài nào nói lại hắn, cuối cùng đành nghẹn khuất.
Tịnh Phác nhìn tôi cười ha hả: "Tôi cũng thật sự không thể tưởng tượng được, cậu làm cảnh sát thì chẳng ra làm sao, thế mà làm người chết quay về thì lại rất lành nghề đó nha."
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục được, tôi nhíu lông mày, quyết định phản bác, lời còn chưa nói ra đã bị Tịnh Phác ngăn lại: "May cho cậu là không xảy ra sự cố gì đấy. Cậu khai thật cho tôi, cảnh sát tiểu Mục, cậu biết được cách chiêu quỷ từ đâu thế?"
Tôi đáp: "... Baidu."
Tịnh Phác nghẹn họng nhìn tôi, không biết nói gì.
Sau đó hắn đứng lên đi qua người tôi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài quán ăn. Tôi không hiểu tại sao mà gọi hắn: "Anh đi đâu đấy?"
Tịnh Phác dừng bước lại, sờ sờ cái bụng nói: "Ăn no rồi, về nhà."
Tôi đành cam chịu mà đứng lên trả tiền, Tịnh Phác đến nhanh mà đi cũng thật nhanh, tôi thậm chí còn chưa kịp thăm dò rõ ràng lần này hắn tới đây có việc gì.
Tôi về nhà, tắm rửa xong, tôi nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, trên điện thoại đang phát một tin tức ở vùng này: "Bệnh viện trung ương huyện Ban Qua khoa phụ sản, bác sĩ Âu Tòng Hữu liên tục phấn đấu làm việc ở cương vị..."
Nội dung tiếp theo quá dài dòng, cũng không có vẻ gì sẽ chuyển sang tin tức kế tiếp. Huyện Ban Qua chính là huyện tôi đang ở, nhưng Âu Tòng Hữu thì tôi không quen. Tôi nhìn lướt qua, nội dung của bản tin chẳng qua là khen vị bác sĩ này, nhân tiện cũng tuyên truyền cho bệnh viện một đoạn ngắn. Tôi không có hứng thú gì đối với khoa phụ sản nên cũng nhanh chóng lướt qua mẩu tin này.
Hôm nay Tịnh Phác bất ngờ tìm tới, tôi nghĩ trăm lần cũng không ra sao hắn lại biết tôi dùng phương pháp chiêu quỷ.
Quen biết Tịnh Phác được mấy năm, không hiểu cố ý hay vô tình mà tôi thường chú ý những món đồ Đạo gia của hắn. Mơ hồ nhớ đến một món đồ, tôi lấy thanh kiếm gỗ đào từ trong ngăn kéo ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Thanh kiếm gỗ đào nhỏ đó được chạm trổ thật tinh xảo, sờ vào có cảm giác rất ấm nhuận. Tôi nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ đào nọ một lúc lâu như lâm đại địch, vừa rồi tôi chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ "Tịnh Phác sẽ không phù phép lên thanh kiếm này để nó thành dụng cụ nghe lén chứ?".
Tối hôm đó, không biết sao mà tôi lại ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, tôi nhìn thấy Tô Phương.
Xung quanh là một mảnh tối đen như mực, Tô Phương đứng cách tôi không xa, quanh người tản mắt ra ánh sáng mỏng manh. Trong màn đêm này tôi chỉ thấy duy nhất cô ấy, khuôn mặt cô ấy vẫn khủng bố như lúc tôi nhìn thấy qua đoạn phim được ghi lại, thế nhưng tôi không có cảm giác sợ hãi.
Tôi vẫn còn muốn hỏi cô ấy một chuyện: "Năm nạn nhân chết đuối trước đó là do cô giết hại sao?"
Tô Phương gật đầu.
Tôi hỏi: "Vì sao?"
Tô Phương chậm rãi cúi đầu xuống, giơ bàn tay đang lắc lư của chính bản thân lên vuốt ve phần bụng hơi phồng.
Bởi vì đứa nhỏ sao?
Tôi nhớ lại tin tức các nạn nhân bị hại một chút, bốn người trước đều là người trưởng thành, quả thực là bọn họ đều có con cái, nhưng khi xảy ra tai nạn thì con cái cũng đâu có ở bên cạnh.
Tôi dựa theo tình tiết cẩu huyết trên phim truyền hình mà phỏng đoán lung tung: "Có phải cô đã từng nhìn thấy bọn họ mang theo đứa bé đi dạo bờ sông chơi đùa, sau đó nhớ kỹ rồi chờ đến khi những người nọ lại đến ven sông lần nữa thì kéo họ vào trong nước không?"
Tôi chợt hiểu ra: "Đồng Đồng cũng là do cô kéo xuống phía dưới, bởi vì cô muốn một..."
Lời còn chưa dứt Tô Phương đã gật đầu.
Tôi đã nhìn qua tấm ảnh của Đồng Đồng, là một bé trai chỉ mới mười tuổi, đời người còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao Tô Phương sẽ vô duyên vô cớ giết người, suy cho cùng, không có ai vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có ai vô duyên vô cớ mà hận, bây giờ chính Tô Phương đã cho tôi một lời giải đáp.
Vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu tôi cũng có câu trả lời, nhưng tôi không kìm được nỗi tức giận: "Cô sát hại ba mẹ những đứa nhỏ, vậy cô có nghĩ đến bọn trẻ sẽ sống khó khăn như thế nào không? Bọn chúng còn nhỏ mà đã mất đi ba mẹ nuôi dưỡng, cô có biết những đứa bé ấy rồi sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào không? Cô hại Đồng Đồng, cô có biết ba mẹ nó khổ sở biết bao nhiêu không?"
Tô Phương căn bản không muốn nghe tôi nói, cô ta coi như không thấy sự tức giận của tôi, hai bàn tay Tô Phương sờ lên bụng của chính mình, khuôn mặt chan chứa yêu thương, sau đó cô ta ngẩng đầu nở một nụ cười với tôi: "Cảm ơn."
Tôi chỉ cười một cái: "Không cần cảm ơn tôi, tôi không gánh nổi câu cảm ơn này của cô đâu. Từ thời khắc cô bắt đầu giết hại người vô tội, cô đã không còn là người bị hại, mà đã trở thành hung thủ giết người rồi. Cô chẳng khác gì kẻ đã hại cô hết. Cho dù nguyên nhân có là gì thì cũng không thể bào chữa cho việc cô đã sát hại người vô tội."
Có lẽ bởi vì tôi biết được đây chỉ là giấc mơ, vậy nên lời nói ra cũng không che giấu ngữ khí nặng nề. Lời vừa ra khỏi miệng, thực ra tôi có phần lo lắng Tô Phương sẽ bị mình chọc giận, nhưng tôi không hề hối hận.
Tô Phương không tức giận, cô ta làm lơ lời tôi, chỉ vuốt ve phần bụng nhô lên của bản thân. Sau đó tôi thấy thân ảnh cô ta nhạt dần, lòng tôi biết rõ là Tô Phương muốn rời đi, tôi muốn gọi cô ta lại nhưng không tài nào cất được tiếng. Đột nhiên, tôi mở mắt, tỉnh dậy sau giấc mơ.
Tôi ngồi ở trên giường đực người ra nửa ngày, không biết đây có thật là linh hồn Tô Phương đến báo mộng hay không, hay là do buổi sáng tôi nghĩ nhiều nên đêm về thì nằm mộng nữa.
Nhiều kẻ sát nhân có thể từng là nạn nhân bị hại, họ có vô vàn lý do, nhưng như thế không có nghĩa là họ cũng có thể nhẫn tâm sát hại người khác.
Hiện tại truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, muốn khiển trách cũng chẳng còn cơ hội, đúng sai nên do bản thân phán xét, tuy rằng tôi tức giận, nhưng cũng không có cách nào. Chỉ hy vọng Tô Phương và đứa trẻ chưa sinh ra kia, cả những người vô tội bị cô ta hại có thể đầu thai một lần nữa, kiếp sau sinh ra trong gia đình tốt.
Hết chương 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT