Ngày hôm qua mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, rồi như không chịu nổi sức nặng của hơi nước, trời chuyển mưa to như trút nước.
Tôi không ngừng ấn vào màn hình, dừng lại, lùi thời gian vài giây, lại bấm tiếp tục, lại tạm dừng, lại lui thời gian lại vài giây...
Bóng trắng kia chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, nhìn tựa như rắn nước bình thường tiến đến dưới chân người bị nạn. Thời gian xuất hiện bóng trắng không lâu lắm, kích thước của nó lại rất nhỏ, xen lẫn với các gợn sóng bên dưới, nếu không có để ý kĩ có lẽ cũng không phát hiện ra.
Tôi thấy hình dạng của cái bóng này giống như một cánh tay, đành chịu thôi, hình ảnh thông qua máy ghi hình thật sự quá mơ hồ, dù cho tôi cố gắng căng mắt nhìn kĩ như thế nào thì cũng không thể tìm được thêm thông tin gì khác.
Tôi lại chuyển sang đoạn phim của nạn nhân khác xem, người này chết đuối đêm hôm qua, trên đoạn phim chỉ là hình ảnh đen như mực, khó mà nhìn rõ. Nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục xem, xem kĩ từng hình ảnh một trên màn hình.
Quả nhiên, từ khi sóng dưới sông gợn lên, xoáy nước lại xuất hiện dưới chân người bị nạn, sau đó kéo kẻ xấu số kia vào trong nước.
Tôi dừng đoạn phim lại, tìm xem dưới chân nạn nhân có bóng trắng kia không, nhưng không hiểu sao lại tìm không thấy, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp, chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi.
Hiện tại thần kinh của tôi rất căng thẳng, tôi nghĩ mình phải giải tỏa tâm trạnh một lúc, vì thế tôi bưng ly nước ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài trời mưa to, từng hạt mưa nặng hạt va vào cửa kính, mơ hồ nghe thấy được cách đó không xa có tiếng chuông đồng vang vọng.
Cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, tôi quay đầu lại, từ xa nhìn lướt qua màn hình máy vi tính.
Trong tức khắc, sau lưng tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi cảm nhận được những sợi lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng đứng cả lên.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
"Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung" hoặc là "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", có ý nghĩa là khi một người đang đắm chìm trong một sự việc nhỏ nào đó thì sẽ không thể thấy được rõ ràng sự việc tổng quát.
Vì tôi không ở gần màn hình máy tính, nên có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh cần thiết.
Từ góc nhìn của tôi, toàn bộ sóng nước đều đang đang dập dờn, trên mặt nước ngoại trừ dưới chân người bị nạn kia có một xoáy nước, còn những chỗ khác có thể coi như khá êm đềm.
Nhưng dưới tầng tầng sóng gợn, ánh sáng từ ánh trăng cùng đèn đường rọi xuống mặt nước, chiếu ra hình ảnh một gương mặt phụ nữ trên sông.
Gương mặt kia âm u đầy tử khí, muốn bao nhiêu tà khí có bấy nhiêu tà khí, nơi đồng tử không có ánh sáng khiến tròng mắt lớn đến kinh người, choán cả hốc mắt, miệng thì bình thường, vẻ mặt không có biểu tình.
Nạn nhân đứng ở vị trí bên trái khóe miệng của cô ta, vốn trên môi cô ta không có chút độ cong nào nhưng lại miễn cưỡng nhìn ra một tia cười lạnh.
Tầm mắt cô ta nhìn về phía tôi, tuy là thông qua màn hình vi tính, nhưng tôi lại cảm thấy dường như mình đang bị một ánh mắt âm lãnh quét qua toàn thân.
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, cả bầu trời trong nháy mắt sáng rực rồi lại nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Tôi đứng sững một chỗ, bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh bèn vội vàng chạy đến tắt nguồn điện máy tính. Màn hình máy tính chợt lóe lên rồi tắt nguồn.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, phía sau cửa sổ có tiếng "cộc cộc".
Tôi nghe thấy rất rõ, không phải là tiếng mưa rơi đánh vào cửa sổ, ngược lại như là có người dùng tay gõ vào, không nhanh không chậm gõ hai lần.
Âm thanh kia nặng nề, rõ ràng trong đêm tối.
Tôi hơi xoay người về hướng cửa sổ, trong đầu không khỏi suy nghĩ vô số khả năng có thể xảy ra.
Nhưng, không có chuyện gì xảy ra, ngoài khung cửa sổ vẫn là một khung cảnh đen như mực.
Tôi thừa nhận, hôm nay hết bị lão Lư rồi đến Lương Triết kích thích, tôi không khỏi có chút sợ hãi.
Tôi từ từ thở ra rồi mắng bản thân: "Mục Tinh à, mày đừng con mẹ nó nghĩ bậy, tự mình dọa mình."
Nhất thời kích động, tôi đưa tay tự vả vào mặt mình.
"..."
Động tác vừa nhanh vừa mạnh, tự bản thân tôi không kịp phản ứng.
Lần này cũng thật tàn nhẫn, tôi tự đánh thẳng vào gương mặt một phát thật đau, lại hít một hơi khí lạnh.
Nhưng làm vậy khiến cảm giác sợ hãi trong lòng tôi cũng vơi đi không ít. Tôi nhìn máy tính, giờ tôi cũng không còn ý định chạm vào nó nữa, có điên mới lại tiến đến mở ra xem.
Tôi quay lại ghế bố nằm rồi lấy điện thoại mở ứng dụng âm nhạc tìm một bài hát nào đó, sau khi tiếng nhạc phát lên, tôi lại chỉnh âm lượng lên cao nhất.
Tiếng nhạc êm dịu phát ra, tôi tự cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ đến những việc lúc nãy nữa, hồi lâu sau tôi mới chậm rãi nhắm mắt đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi mơ hồ nghe được có âm thanh đi lại bên ngoài, nhưng do thật sự quá buồn ngủ, đôi mắt không tài nào mở ra được, tôi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tiếp đó tôi nghe tiếng mở cửa, rồi sau đó là một tiếng thét chói tai: "A!"
Tôi cố gắng ngồi dậy, mở mắt nhìn Lương Triết đang kinh ngạc nhìn tôi: "Anh Mục, sao anh lại..."
Nói được một nửa, cậu ta dụi dụi mắt: "Không phải, tôi nhìn lầm rồi!"
Thi thoảng Lương Triết cũng hay rống lên nên tôi cũng không thấy lạ, tôi bị đánh thức, đành phải rời khỏi ghế bố, thuận tiện tắt di động cả đêm phát "Chú Đại Bi".
Tôi hỏi lại Lương Triết: "Cậu nhìn lầm cái gì?"
Lương Triết cười hắc hắc, gãi gãi đầu, cũng không nói câu nào.
Tôi đi rửa mặt, Lương Triết lại tung ta tung tăng đi theo sau lưng tôi. Tôi đánh răng, cậu ta bèn đứng cạnh ao nhìn.
Tôi nhổ bọt đánh răng, ngạc nhiên hỏi: "Cậu theo tôi làm gì thế?"
Lương Triết nhìn tôi: "Anh Mục, sao mặt anh lại đỏ thế?"
... Bị chính tôi đánh đấy.
Tôi nói: "Ờ, lúc ngủ bị cánh tay đè lên."
Cậu ta gật đầu, lại nhìn tôi rửa mặt.
Tôi bị cậu ta nhìn đến nổi da gà, nhíu mày nhìn lại.
Cậu ta thần thần bí bí bước đến: "Anh, ngày hôm qua sở trưởng nói cái gì đấy? Có phải anh đã gặp thứ gì không? Bằng không sao sở trưởng lại hỏi anh có tin có ma thật hay không?
Tôi lấy khăn lau khô mặt rồi đẩy đầu cậu ta ra: "Đi đi đi, sao chuyện gì cậu cũng tò mò thế? Đi mà làm việc của cậu đi."
Lương Triết lại đi quanh người tôi hai vòng, thấy tôi không định trả lời cậu ta mới từ bỏ.
Rửa mặt xong, tôi ra bên ngoài tìm cái gì đó để ăn, lúc này mưa cũng đã tạnh, không khí se se lạnh, bùn đất thì nhớp nháp trơn trượt. Khi tôi trở về cục cảnh sát cũng là lúc lão Lư mới đến.
Nhìn thấy tôi, Lão Lư càm ràm một tiếng: "Sao mặt đỏ thế?"
Lương Triết thay tôi trả lời: "Lúc ngủ anh Mục đè tay vào."
... Thằng nhóc này.
Tôi lén trừng mắt nhìn Lương Triết một cái.
Tôi đẩy lão Lư và Lương Triết đi đến trước máy tính tại phòng trực ban rồi mở nguồn điện lên một lần nữa, tìm lại đoạn phim giám sát hôm qua mình đã xem. Đến khi nhìn thấy hình ảnh cô gái trên mặt sông tối qua, tôi mới bấm dừng màn hình.
Tôi lại nắm lấy cánh tay lão Lư và Lương Triết đi đến bên cửa sổ, cả hai một trái một phải bị tôi kéo đi, lão Lư không vui hỏi: "Làm gì mà thần thần bí bí thế."
Tôi nhìn vào màn hình vi tính, ý bảo hai người họ cùng xem. Lão Lư và Lương Triết bèn cùng nhau nhìn sang.
Tôi cũng xem cùng, tuy là hôm qua đã nhìn một lần, nhưng hôm nay nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy âm lãnh như cũ, thậm chí còn có chút giật mình.
Tay tôi vẫn còn nắm chặt cánh tay lão Lư cùng Lương Triết, sau đó tôi cảm giác được hai người bọn họ đều chấn động.
Lão Lư mở to mắt: "Đây là gương mặt sao?"
Tôi khẳng định với lão: "Đây là mặt người."
Lương Triết trợn mắt há hốc mồm: "Sao lại trùng hợp như thế? Gương mặt khổng lồ kia đáng sợ quá đi mất!"
Lão Lư không nói tiếp, lão nhìn nghiêng sang một bên, liếc mắt nhìn tôi.
Lương Triết nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát rồi rùng mình một cái, lẩm bẩm: "Thật là đáng sợ!"
Ngôi sao năm cánh ở phía trên, thứ tôi tôn sùng chỉ có Đảng và đất nước của tôi, nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy tất cả chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp.
Tối nói với Lương Triết: "Cậu Lương, cậu điều tra gương mặt này một chút đi, xem xem có thể có thông tin về người này không."
Lương Triết khó hiểu nhìn tôi: "Này..."
Lão Lư lên tiếng: "Bảo làm thì đi ngay đi."
Lương Triết không khỏi thắc mắc, nhưng cậu ta vẫn ngồi vào máy tính ngoan ngoãn làm theo.
Tôi cùng lão Lư đi ra khỏi phòng trực ban, lão Lư dựa vào vách tường thở dài: "Ôi."
Tôi cũng dựa vào vách tường: "Ôi."
Lão Lư trừng mắt nhìn tôi.
Tôi oan ức nhìn lão: "Tôi cũng đột nhiên thở dài thôi mà."
Lão Lư đánh lên ót tôi: "Sao cậu lại cà lơ phất phơ thế nhỉ."
Tôi cam chịu không lên tiếng.
Lão suy tư một lúc rồi hỏi: "Có phải cậu cũng cảm thấy sự việc không đơn giản không?"
Tôi gật đầu: "Tôi luôn có một cảm giác không đúng."
Lão Lư chần chừ: "Nếu không thì chúng ta mời Tịnh Phác đạo trưởng đến xem thử đi."
Nghe thấy cái tên này là tôi lại đau đầu, tôi vội vàng lắc đầu: "Không cần, ông ta cũng rất bận, không bằng chúng ta tự làm thôi, đừng để vì chuyện này mà mọi người phải hoảng sợ."
Lão Lư gật đầu: "Việc cấp bách trước tiên là vớt thi thể vớt lên, cho người nhà an tâm đã."
Tôi nói: "Tôi có cách này."
Tôi bảo lão Lư đến gần, sau khi thì thầm một lúc, lão Lư hỏi tôi: "Cậu đừng nói linh tinh, việc này sao có khả năng được?'
Tôi đáp: "Kỳ thật tôi cũng không chắc chắn đâu, đây là cách mà thế hệ trước làm. Nhưng đội cứu hộ cũng đã nhiều ngày không tìm được xác, hơn nữa..."
Tôi và lão Lư đều đã trải qua những việc quá sức tưởng tượng, trong lòng sớm đã có dao động, muốn nói hoàn toàn không tin là không có khả năng.
Lão Lư gật đầu: "Vậy quyết định thế đi."
Tôi giao văn bản mình soạn đêm hôm qua cho hai cảnh sát bên ngoài, bảo bọn họ đi đóng dấu rồi dán lên. Đang lúc phân phó thì mẹ Đồng Đồng cũng đến.
Đi cùng với cô ấy là một người đàn ông, nhìn hai người này, tôi nghĩ người đi bên cạnh cô ấy là là ba của Đồng Đồng. Quầng thâm trên mắt hai người đều rõ ràng, đôi mắt cũng đỏ hồng.
Tôi đưa hai người họ đến phòng trực ban, Lương Triết vẫn còn đang phục chế gương mặt cô gái kia cho rõ ràng hơn, tôi nhìn sang nháy mắt ra hiệu cho Lương Triết rồi ra khỏi phòng.
Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẹ Đồng Đồng.
***
Mặc dù cảm xúc mọi người không tốt, nhưng công việc vẫn phải làm. Tôi đi nói cho gia đình người bị nạn về sự việc đã điều tra được. Hai cảnh sát đi dán văn bản thông báo trở về liền bị lão Lư phái đi làm nhiệm vụ khác. Lương Triết vô cùng chuyên chú trong việc phục chế gương mặt cô gái kia.
Tôi nói cho lão Lư ý tưởng của tôi, thật ra tôi cũng vô cùng rối rắm, chỉ sợ xảy ra sai lầm thì sẽ thành truyền bá tư tưởng cổ hủ cho nhân dân mất, nhưng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy có phần chắc chắn.
Chiều nay, gia đình những người bị nạn đều đến đông đủ, ai ai cũng có gương mặt khổ sở, tôi và lão Lư mỗi người một xe chở bọn họ đến bờ sông, nơi nước cạn. Khu vực xung quanh đã được lão Lư sắp xếp, chỉ nói cục cảnh sát đang làm việc, cấm người khác đến gần.
Tôi đưa bọn họ đến gần mặt nước, không khỏi dặn dò: "Nhất định phải gọi lớn tiếng!"
Bọn họ đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người chị gái có cô em chết đuối không nhịn được la lên: "Em ơi, em của chị ơi!"
Cô ta vừa la vừa khóc làm mọi người xung quanh cũng không khỏi xúc động, mẹ Đồng Đồng cũng khóc lớn: "Đồng Đồng! Con trai ngoan của mẹ, không có con mẹ biết sống như thế nào đây!"
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng vang dội. Tất cả bọn họ không nhịn được khóc gào gọi người thân.
Tôi từng nghe qua một lời đồn đại, thi thể chết đuối đến một thời điểm nhất định sẽ không trồi lên mặt nước nữa, lúc này, phải có người thân không ngừng gọi tên người chết đuối.
Lúc này, tôi mới lấy đồ vật vẫn ôm trong lòng ra, xoa ở lòng bàn tay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước.
Lão Lư đứng ở một nơi khác, đôi mắt lão cùng chăm chú nhìn vào mặt nước, còn hai cảnh sát kia thì nhìn thấy việc này đã bị kinh ngạc đến ngây người, cũng không rảnh mà nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy cách đó không xa trong nước có thứ gì đó lay động, tựa như là một thân thể. Mọi người cũng đã phát hiện ra, tiếng gọi ầm ĩ dần dần có chút dừng lại.
Tôi kêu: "Tiếp tục gọi, đừng dừng lại!"
Tiếng kêu gào lại tiếp tục vang lên, thi thể trong nước chậm rãi hiện ra, tựa như có thứ gì ở dưới nước nâng thi thể lên. Chờ đến khi thi thể đã hoàn toàn nổi lên, tôi thở dài nhẹ nhõm, thành công rồi.
Những âm thanh kêu gọi vẫn không dừng lại, lại liên tiếp có những thi thể khác nổi lên bên cạnh thi thể đầu tiên.
Không nhiều không ít, vừa vặn đủ năm thi thể, đúng là những thi thể bị chết đuối mấy ngày nay. Trong đó có một thi thể khá nhỏ, trôi dạt trên mặt sông, đúng là Đồng Đồng.
Tiếng gọi ầm ĩ lúc này đã dừng, đội cứu hộ nhanh chóng xuống nước vớt thi thể lên. Mọi người đều khóc lóc thảm thiết.
Xa xa, lão Lư và tôi liếc nhìn nhau.
Tôi tiến đến phía trước căn dặn mọi người: "Đừng nói chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài, bởi vì để tìm được thân nhân mọi người thì đây là một cách bất đắc dĩ, truyền ra ngoài với mọi người cũng không tốt, người chết lúc này cũng đã ra đi, để cho bọn họ được an nghỉ đi."
Vốn dĩ ai trong huyện cũng đều chất phác, tất cả đều gật đầu đồng ý với tôi.
Tôi đang định đi theo mọi người trở về thì bỗng xuất hiện một cảm giác kì quái.
Dường như tôi đang bị ai đó nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên.
Theo bản năng, tôi cúi đầu nhìn xuống. Tôi đang ở cách mặt nước rất gần, một chân đã ở trong nước. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một khuôn mặt ở bên chân mình, ban đầu khuôn mặt này không có cảm xúc, sau đó lại oán độc nhìn chằm chằm vào tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT