edit: TLMT

beta: Sói

Tôi trả lời Tịnh Phác: "Âu Tòng Hữu là bác sĩ, tính tình không tệ, tôi đã gặp anh ta hai lần ở bệnh viện."

Mắt Tịnh Phác sáng lên, hắn nhìn chằm chằm tôi không nói một câu, chờ tôi nói tiếp.

Tôi biết vì sao mà Tịnh Phác lại hỏi đến Âu Tòng Hữu, tối hôm qua hắn hai lần xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Âu Tòng Hữu, khi chúng tôi đuổi theo anh linh kia nó cũng chạy vào phòng làm việc của Âu Tòng Hữu, cái tên Âu Tòng Hữu kia như vô tình gặp phải quá nhiều lần, cho dù là ai cũng sẽ để ý đến.

Cũng có khả năng Âu Tòng Hữu không liên quan đến chuyện này, phòng làm việc đó là phòng làm việc dành cho bác sĩ trực ban, có thể là Âu Tòng Hữu trùng hợp trực ban ở bệnh viện trong khoảng thời gian này, cho nên trên cửa phòng làm việc có dán tên anh ta, nếu đổi thành một người khác trực ban, phòng làm việc này cũng sẽ dán tên một bác sĩ khác, dù sao thì cũng có vài bác sĩ phụ trách phòng làm việc đó.

Mọi chuyện xảy ra cũng khéo quá, tôi tự suy nghĩ đến vấn đề giống như trước, nhưng có lẽ đây chỉ là trùng hợp. Nếu vụ việc phát sinh trong bệnh viện này thật sự liên quan đến phòng làm việc của bác sĩ thì Âu Tòng Hữu cũng chỉ có hơn mười phần trăm khả năng là kẻ đứng sau tấm màn.

Tôi nói với Tịnh Phác: "Âu Tòng Hữu là bác sĩ khoa sản, trước đây tôi có gặp anh ta vài lần, anh ta là người phụ trách phòng làm việc kia"

Tịnh Phác hỏi tiếp: "Sao cậu biết Âu Tòng Hữu?"

Lương Triết khó hiểu nhìn Tịnh Phác: "Bác sĩ đó là người tốt, anh đừng có nghi ngờ lung tung." Lương Triết và Tịnh Phác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, cuối cùng Lương Triết đưa tay ra về phía Tịnh Phác: "Ờm, tôi là Lương Triết."

Tôi bị Lương Triết làm cho ngây người, Tịnh Phác bắt tay với Lương Triết, sau đó chuyển hướng câu chuyện sang cậu ta: "Cậu biết Âu Tòng Hữu sao?"

Lương Triết gật đầu: "Đúng rồi, lần trước tôi bị té ngã ở bệnh viện, chính bác sĩ này bôi thuốc cho tôi."

Tịnh Phác hứng thú hỏi: "Anh ta là kiểu người gì? Cậu thực sự hiểu rõ về anh ta sao? Vì sao lại nói người đó là người tốt?"

Lương Triết liên tục bị hắn hỏi khó, nhất thời không thể trả lời, Tịnh Phác vẫn liên tục đặt vấn đề: "Sao cậu lại té ngã ở bệnh viện?"

Ánh mắt Lương Triết nhìn Tịnh Phác có chút hoảng sợ, cậu ta nhìn Tịnh Phác, sau đó nhìn qua tôi, trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc: "Anh ta bị tâm thần sao?"

Tôi đau đầu kéo Tịnh Phác ra: "Rốt cuộc là anh đang hoài nghi gì thế? Vô duyên vô cớ suy đoán trong phá án là tối kỵ."

Tịnh Phác nói: "Tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp."

Ba người chúng tôi mỗi người một ý nghĩ khác nhau, khi tình cảnh sắp sửa mất kiểm soát thì lão Lư đi từ trong phòng làm việc ra, lông mày lão dựng đứng, không giận tự uy: "Làm loạn gì đấy?"

Tôi và Lương Triết im lặng, lão Lư cầm ly nước tiếp tục đi vào phòng làm việc, tôi bỗng nghĩ: "Không bằng đi gặp Âu Tòng Hữu hỏi vài câu."

Tôi gọi điện đến bệnh viện, biết hôm nay Âu Tòng Hữu có trong phòng khám. Tịnh Phác cũng định đi nhưng bị tôi giữ lại: "Tôi và Lương Triết đi là được rồi, anh không phải là cảnh sát, đi theo coi náo nhiệt làm gì, có khi còn dọa người ta chạy mất. Anh ở bệnh xá nghỉ ngơi cho tốt, bồi bổ tinh thần đi."

Tịnh Phác suy tư một chút rồi gật đầu đồng ý.

Chào hỏi lão Lư xong, Tôi và Lương Triết liền ra ngoài. Lương Triết lái xe, tôi đau đầu ngồi trên ghế phụ, day day trán thở dài, trước đây tôi chưa bao giờ làm việc cùng với Tịnh Phác, cho nên tôi cũng không biết Tịnh Phác một khi nghiêm túc sẽ như thế này, so với tưởng tượng của tôi có phần sai lệch, khá khó khăn.

Lương Triết vừa lái xe vừa hỏi tôi: "Anh Mục, hôm nay sở trưởng nói với tôi là các anh đi gác đêm, có phải anh đi cùng anh ta không?"

Tôi gật đầu, Lương Triết tò mò hỏi tiếp: "Vậy tối qua khi hai anh gác đêm đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải trên người lại xuất hiện dấu tay giống lần trước không?"

Tôi định sẽ nói tóm gọn lại cho Lương Triết chuyện chúng tôi gặp tối qua, nhưng vừa rồi tôi đã thuật lại hết một lượt cho lão Lư, hơn nữa chuyện này thật sự quá dài dòng, lúc này tôi hơi lười nói lại, vì vậy tôi chỉ đáp: "Một lời khó nói hết."

Tới bệnh viện, Lương Triết tìm chỗ đỗ xe, tôi đi đến cửa phòng làm việc của Âu Tòng Hữu trước chờ cậu ta.

Âu Tòng Hữu là bác sĩ khoa sản, nhưng bên ngoài phòng khám lại treo biển phụ khoa, người tới nơi này khám không chỉ có phụ nữ mang thai mà còn có cả người trẻ tuổi và lớn tuổi đang xếp hàng chờ.

Lần trước tôi và Lương Triết từng nghỉ trong phòng làm việc của Âu Tòng Hữu, diện tích phòng không lớn, cũng không có đồ đạc gì, có chút khác biệt với tưởng tượng về khoa phụ sản của tôi. Tôi quy chuyện này cho việc bệnh viện ở huyện thành quá nghèo nàn, phụ khoa, sản khoa gì cũng cùng chung một phòng.

Lương Triết đỗ xe xong, đứng ngoài cửa chờ cùng tôi, bên ngoài có mấy người xếp hàng chờ, có người đi một mình, cũng có người đi cùng chồng, tôi và Lương Triết mặc cảnh phục, kì quái đứng xếp phía cuối hàng, làm ngơ trước những ánh mắt tò mò của người khác khi quay đầu nhìn xuống. Chúng tôi không tự chủ được mà đứng nghiêm chỉnh, trong nháy mắt cảm thấy cảnh chương trên vai càng thêm lóa mắt, khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm tươi mới...

Giữa lúc tôi cùng Lương Triết chân tay lúng túng, cửa phòng làm việc mở ra, một cô gái trong phòng làm việc đi ra, hẳn là bệnh nhân đến khám. Âu Tòng Hữu đi sau cô gái, anh ta dặn dò hai câu rồi liếc mắt sang, thấy tôi và Lương Triết đứng cuối đám người, Âu Tòng Hữu nhịn không được mỉm cười.

Anh ta chào chúng tôi: "Đồng chí cảnh sát có việc tìm tôi sao?"

Tôi gật đầu, Âu Tòng Hữu khách khí cười, anh ta chỉ mấy người xếp hàng phía trước: "Gấp lắm không? Nếu như không vội thì để tôi khám cho những người đang xếp hàng phía trước đã."

Tất nhiên là tôi và Lương Triết nói không vội, chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại chúng tôi còn cảm thấy Âu Tòng Hữu rất có đạo đức nghề nghiệp. Đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi không muốn Tịnh Phác không có chứng cứ đã nghi ngờ Âu Tòng Hữu, bởi vì cảm giác Âu Tòng Hữu mang lại rất tốt, thậm chí tôi còn từng nghĩ muốn kết bạn với anh ta.

Nhưng lần trước tôi cũng từng có cảm giác này, là với Khổng Lượng, vị hôn phu của Tô Phương.

Tôi và Lương Triết đợi gần một giờ mới đến lượt hai chúng tôi, những ngày trong tuần khá đông bệnh nhân, xem ra bệnh tật thường không chọn ngày cuối tuần mà đến.

Tôi và Lương Triết đi vào phòng làm việc ngồi xuống, Âu Tòng Hữu cầm nắp bút máy đóng bút lại: "Tôi có thể giúp gì cho mọi người không?"

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Âu, không biết anh có từng nghe nói đến người tên Thẩm Chi Vân không?"

Âu Tòng Hữu nhíu mày suy tư một lúc rồi lắc đầu: "Tôi từng nghe thấy cái tên này nhưng không nhớ rõ cụ thể ở đâu, là người bệnh ở đây sao?"

Tôi đáp: "Là một bé trai bị gãy tay, nhập viện ở bệnh viện này. Chuyện là mấy hôm trước, mẹ của Thẩm Chi Vân báo án với chúng tôi, nói trên người bé trai xuất hiện rất nhiều vết xanh tím."

Âu Tòng Hữu nghiêm túc lắng nghe, tôi tiếp tục nói: "Qua phán đoán cùng những gì chúng tôi tận mắt nhìn thấy, vết xanh tím đó trên người Thẩm Chi Vân không phải do người làm, mà là đột nhiên xuất hiện trên làn da cậu bé. Về sau, nhiều dấu xanh tím xuất hiện thêm trên người cậu bé còn rất giống dấu tay."

Nghe tôi nói vậy Âu Tòng Hữu mới có chút ấn tượng, tôi còn chưa kịp dứt lời, anh ta đã nói tiếp: "Chuyện này tôi từng nghe qua, vừa rồi anh chỉ nhắc mỗi tên Thẩm Chi Vân nên tôi cũng thật không nhớ ra. Không phải cậu bé này do dị ứng nên mới nổi những dấu vết như thế sao?"

Tôi do dự một chút rồi thầm chấp nhận lời giải thích này, tôi đổi sang chuyện khác: "Nếu vậy thì, anh có từng nghe qua lời đồn bệnh viện này có ma quỷ gì không?"

Trên mặt Âu Tòng Hữu có chút dở khóc dở cười, anh ta chỉ vào bản thân mình rồi lại chỉ tôi: "Tôi là bác sĩ, anh là cảnh sát, sao chúng ta lại có thể liên quan đến quỷ hồn chứ?"

Âu Tòng Hữu nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi, bởi vì cũng không có vụ án liên quan, sau đó tôi chỉ có thể hỏi một vài vấn đề linh tinh. Càng hỏi tôi càng thấy không khai thác được gì ở Âu Tòng Hữu, ngược lại chính mình thì có chút ngượng ngùng.

Đương lúc tôi tự hỏi bản thân có phải nên rời đi không thì Âu Tòng Hữu nhìn đồng hồ: "Đồng chí cảnh sát, tôi còn có người bệnh đang chờ bên ngoài, xin hỏi còn có vấn đề khác không? Tôi sẽ nhanh chóng trả lời."

Tôi xua tay tạm biệt Âu Tòng Hữu.

Ra cửa, tôi và Lương Triết đi về hướng cửa lớn của bệnh viện, đi được nửa đường, Lương Triết bỗng vỗ lên trán một cái: "Quên mất là chúng ta lái xe đến."

Tôi để Lương Triết đi lấy xe, còn mình đứng ở cửa lớn đợi cậu ta. Xa xa bỗng có đứa bé từ trong bệnh viện chạy ra, thẳng tắp chạy đến phía tôi. Chờ đến khi đứa bé đến gần, nhìn kỹ tôi mới nhận ra đó là bé gái mà ngày đó tôi với Lương Triết nhìn thấy ở hành lang khi đang gác đêm tại bệnh viện.

Bé gái đi sau cha mẹ, gương mặt khá thoải mái, trong tay cô bé xách theo nhu yếu phẩm mấy ngày nay, hẳn là sắp xuất viện. Cô bé gọi tôi từ xa: "Chú cảnh sát!"

Tôi vẫy tay với cô bé rồi ngồi xổm xuống chờ cô bé đi đến, cha mẹ phía sau cô bé hoang mang, có lẽ họ cảm thấy kỳ lạ khi con mình quen biết một cảnh sát.

Bé gái chạy đến trước mặt tôi rồi ngửa đầu nhìn, người nhà cô bé đi theo sau, khách sáo chào hỏi vài câu. Tôi đùa với cô bé vài câu, sau đó để cô bé đi với cha mẹ.

Nghe vậy, cô bé đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau cửa lớn bệnh viện, trên gương mặt non nớt có chút không muốn rời đi.

Cô bé nhìn một lúc rồi quay đầu sang hỏi tôi: "Chú cảnh sát, chú có phải từng gặp các bạn của cháu không?"

Cô bé cười ngọt ngào, vậy mà tôi lại chỉ cảm thấy sau lưng rờn rợn lạnh. Tôi không biết nên trả lời như thế nào, may mà bên kia Lương Triết đã lái xe đến, cậu ta rẽ sang rồi bấm còi hai lần với tôi. Tôi chỉ vào xe cảnh sát, cười nói với bé gái: "Chú cảnh sát phải đi rồi, sau này con phải chú ý giữ sức khỏe, đừng để bị bệnh nữa nhé."

Bé gái làm mặt quỷ với tôi, sau đó chạy theo cha mẹ.

Tôi và Lương Triết trở về cục cảnh sát, mới vừa vào cửa, chúng tôi đã nghe thấy giọng nói lớn tiếng của lão Lư: "Sao anh không trực tiếp diệt trừ đám quỷ đó mà cứ một hai phải tìm hiểu thuyết âm mưu?"

Tịnh Phác đáp: "Tôi nói rồi, chuyện này không đơn giản như vậy. Tôi chưa từng nghe đến chuyện anh linh tụ tập ở một nơi nhiều năm thế này. Mệnh cách của chúng còn chưa thành hình, chúng không thể đầu thai chuyển thế, cũng sẽ không dừng lại ở một nơi mãi, trừ khi là có người cố ý làm vậy, muốn vây chúng lại. Hơn nữa..."

Lão Lư cắt ngang: "Làm gì có nhiều thuyết pháp như thế, anh siêu độ cho chúng, không cho chúng đi hại người nữa không phải là xong việc sao? Việc này không thể kéo dài được, cảnh sát thường xuyên lui đến bệnh viện mà không phải điều tra vụ án đã khiến nhiều người chú ý rồi, anh phải mau chóng giải quyết đi."

Cửa phòng lão Lư bị đẩy mạnh, Tịnh Phác trầm mặt đi ra. Thấy tôi, hắn vẫy tay: "Lại đây."

Hết chương 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play